Đọc truyện Khốn Tại Võng Trung Ương – Chương 30
Lịch trình một ngày của thầy Tùng kín mít. Buổi sáng người của bộ phận hậu cần đem bóng đèn ngoài hành lang các tầng của học viện thay một lượt, thợ đổi bóng đèn rất ngốc, thầy Tùng lại phải đỡ thắt lưng leo lên thang chỉ đạo công việc một chút.
Chờ bận bịu xong rồi, thầy Tùng cũng tan tầm. Thừa dịp đi đón con qua chợ mua chút thức ăn.
Giữa tỏi tươi và cải bắp, Trùng Tử lâm vào sự lựa chọn sinh tử. Thứ trước là món Đình Đình thích nhất, thứ sau là món ăn ngon miệng của Lý Tư Phàm.
Trùng Tử không quyết định được, cuối cùng khẽ cắn môi lấy ví tiền, dậm chân một phát, quyết định mua ba đồng một cân cải trắng. Tục ngữ nói, củ cải cải trắng bảo đảm sự bình an. Trong nhà hiện tại là có hai người ăn không trả tiền, khe tay mà không chặt chẽ một chút, tháng sau lớn nhỏ tất cả đều uống gió Tây Bắc.
Mua xong thức ăn, đón con về nhà, vừa đẩy cửa ra, sợ tới mức Trùng Tử rụt chân lại. Trong phòng giống như Thủy Liêm Động của con khỉ họ Tôn (*).
(*) Thủy Liêm Động chính là cái động của Tôn Ngộ Không và đám khỉ con ở Hoa Quả Sơn đó, ý câu này là nhà cửa bề bộn, đâu cũng thấy nước =))
Máy giặt second-hand dùng 50 tệ mua về từ chợ đồ cũ đang “ầm ầm” rung động, Lý Tư Phàm đang xắn tay áo vắt khăn trải giường!
Trùng Tử thấy trên mặt đất đầy nước, vội vọt tới chỗ đồng hồ nước trước, đau lòng phát hiện số mét khối nước kia lại tăng thêm mấy số. Tiền nước của ký túc xá giáo viên là ai dùng người đó trả, thật là xót thịt a!
“Có người giặt đồ như trò vậy sao?”
“Phòng ở rất bẩn, vừa lúc giặt giũ một thể.”
Lý Tư Phàm chướng mắt thầy hắn mắt mũi nhỏ như vậy, cố ý thò cái tay đầy nước vào trong cổ Trùng Tử. Tranh Tranh so với ba nó có tế bào lãng mạn hơn, lắc lư cánh tay nhỏ nhắn từ giỏ đồ chơi lấy ra một con vịt cao su, ở trong chậu nước đạp phành phạch.
Trùng Tử nói dài dòng xong rồi, mới tỉnh lại hỏi: “Đình Đình đâu rồi?”
Chế độ vắt khô không dễ dùng, Lý Tư Phàm chuyên tâm vắt ga giường.
“Cô ta nhận điện thoại của một người bạn xong liền thu dọn đồ đạc đi rồi.”
Trùng Tử nghĩ không đúng a, chuyện gì lại khẩn cấp như vậy? Lấy di động ra lập tức gọi cho Đình Đình.
Sau khi điện thoại vang thật nhiều hồi chuông mới có người tiếp máy.
“Alo, em đang ở đâu vậy?”
“…… Em dọn đến ở nhà của một người bạn, cô ấy vừa lúc có thể sắp xếp công việc cho em, thời gian phỏng vấn rất gấp, cho nên em cũng không chào anh được.”
Trùng Tử nghe vậy cũng an tâm: “Vậy được, sinh hoạt của em nếu có gì khó khăn thì cứ nói với anh a! Đừng ngại.”
“Tùng Thông……”
“Gì vậy?”
“Anh…… bảo trọng!”
Lời này có chút không đầu không đuôi, Trùng Tử nghe thấy trong lòng cũng ấm áp, không uổng một lần làm vợ chồng, đều ốc còn không mang nổi mình ốc vẫn biết quan tâm một chút đến y.
Chờ sau khi ngắt điện thoại, Trùng Tử vừa quay đầu lại, Lý Tư Phàm cũng không biết từ lúc nào đã dán đến sau lưng.
“Gì chứ a? Gần sát như vậy?”
“Buổi tối làm gì cho tôi ăn?”
“Cải trắng ninh nhừ.”
Mặt Lý Tư Phàm xìu xuống giống như rèm cửa: “Sao lại ăn món này, thầy cầm tinh con thỏ sao!”
Trong lòng Trùng Tử nói thầm: Mi không phải là một con thỏ thành tinh sao!
Nhưng lời này nói ra thì rất tổn thương, cho nên Trùng Tử vỗ ngực cam đoan món cải trắng hầm hôm nay khẳng định vô cùng ngon.
Lúc hầm, Trùng Tử đặc biệt thả vào trong nồi mấy khối nầm bò. Thời điểm ăn cơm, không ngừng gắp vàobát Lý đại gia. Lý Tư Phàm chậm rãi ăn. Trong bát Tiểu Tranh Tranh là cơm trộn chà bông khoái khẩu, ăn đến độ hạt cơm dính cả trên mí mắt.
Trùng Tử một mình ra sức ăn cải trắng, chính là thần xỉ lưu hương (*).
(*) thần xỉ lưu hương : mùi vị lưu lại ở trong miệng =))
Đến buổi tối, Lý Tư Phàm vừa xốc chăn lên lại muốn ăn “thịt”. Đổi lại Trùng Tử mặt xìu xuống như rèm cửa.
“Có người như trò sao? Còn chưa tiêu hết cơm a!”
Lý Tư Phàm không thèm cùng y nói lời vô nghĩa, tự mình cởi quần, thể lực Trùng Tử không tốt, hơn nữa một bụng cải trắng, làm sao cũng không đẩyđược con sói con ra khỏi người.
“Tôi…… Thắt lưng tôi rất đau, nếu không trò ở mặt dưới, đến lượt tôi đến được không?” Cùng Lý Tư Phàm lăn giường nhiều ngày như vậy, Trùng Tử vẫn chưa hiểu, cùng nam nhân làm sao mà thoải mái như vậy chứ? Duy nhất một lần đótrải qua, chính là sau khi say rượu không chút ấn tượng. Trùng Tử muốn thử chút xem.
Lý thiếu gia nghe xong, một li cũng không động : “Lần trước thầy làm cho tôi đau còn chưa khỏi đâu!” Khi nói lời này, vẻ mặt đầy ủy khuất. Trùng Tử nhụt chí, chỉ có thể thuận theo Lý Tư Phàm hí hoáy.
Lúcmặt y dán trên gối bị lực mạnh mẽ xỏ xuyên qua, nghĩ đến là — lần sao để cho thằng nhãi hư hỏng ăn ít thực phẩm giàu protein thôi (*).
(*) chỗ này còn có thể dịch là : “ăn ít thực phẩm giàu lòng trắng” =)))))))
Hai người chơi hồi lâu, khoác ga giường chạy đến ban công ký túc xá hít thở không khí. Ngồi dựa vào ghế, Lý Tư Phàm đặt đầu ở trên vai Trùng Tử, mái tóc mềm mại cọ cọ vào mũi, có chút ngứa.
Nhớ tới vừa rồi ở trên giường, thằng nhãi làm những chiêu thức thành thạo kia, Trùng Tử bỗng nhiên có chút tò mò, liền hỏi Lý Tư Phàm: “Hai năm nay trò có kết giao bạn trai không?”
Lý Tư Phàm ngẩng đầu, nhãn thần có chút tỏa hơi lạnh. Trùng Tử đang cân nhắc xem lời này của mình chỗ nào đã kích động đến dây thần kinh mảnh mai của người ta, Lý Tư Phàm trả lời: “Tôi không phải là thầy, cứ là người liền có thể lên giường!”
Lời này lẫn ý vị sâu xa, đã có ý tứ xỏ xiên trinh tiết quan (*) và phẩm vị thấp kém của Trùng Tử, lại có chút sức mạnh bộc lộ chân tình. Da đầu Trùng Tử có chút bùng nổ, y thật cẩn thận hỏi tiếp: “Trò vì sao thích tôi như vậy a?”
(*) trinh tiết quan : quan điểm về vấn đề trinh tiết =))))) [chửi xéo Trùng Tử không có tiết tháo, thù bẩn vụ Trương Mai cô nương đây mà =))))]
Hai mắt Lý Tư Phàm đều sắp bắn ra dao.
“Tôi khi nào thì nói thích thầy? Thầy chỗ nào đáng giá để tôi thích? Thầy xem bộ dạng của thầy kia! Tâm nhãn cũng không tốt! Tôi mà phải thích thầy, thầy liền chờ đến mặc cảm đi!”
Trùng Tử cũng cảm thấy bản thân có chút không biết xấu hổ, đành phải bất đắc dĩ nói: “Được được được, là tôi thích trò, được chưa?”
Nghe xong lời này, Lý Tư Phàm hừ lạnh một tiếng, không thèm phản ứng y. Chẳng qua đầu dán vào Trùng Tử càng chặt, hai tay gắt gao ôm lấy thắt lưng y.
Không biết vì sao, thầy Tùng bình sinh lần đầu tiên cảm thấy thằng nhỏ trong lòng có chút đáng yêu.
Buổi tối hôm đó, hai người ngắm sao đến nửa đêm.
Sống, có đôi khi không thể hiểu rõ được, Trịnh Tiếp (*) lão tiên sinh đều đã nói “Khó được hồ đồ”. Tùng Thông liền cứbất lực yêu đương vụng trộm cùng Lý Tư Phàm như vậy.
(*) Trịnh Tiếp 鄭燮 (1693-1765) tự Khắc Nhu, hiệu Bản Kiều, người Giang Tô, đậu Tiến sĩ. Lúc nhỏ nhà nghèo làm nghề bán tranh để sinh sống. Là danh hoạ dưới thời Càn Long nhà Thanh, chuyên vẽ trúc và lan. Ngoài vẽ, còn sáng tác thơ. Thơ ông tiêm tế, giàu hình ảnh, tình ý nhẹ nhàng, tuy số lượng ít nhưng đều là những bài hay.
Kiểu giống Lý Tư Phàm, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời, những thứ khác đều là chó má, mình nếu không quan tâm ngay đến cả ruồi bọ cũng không thèm nhìn hắn. Nuôimột vị đại gia như vậy rất có lạc thú như nuôi một loại chó quý báu, tuy rằng nhìn được không dùng được, nhưng mơ hồ có chút cảm giác tự hào đem người giàu có dẫm nát dưới chân.
Nhưng loại cuộc sống bình yên này cuối cùng vẫn phải kết thúc……
Hôm nay ngoài cổng học viện dừng một loạt xe, xuống dưới là vài tên tóc húi cua, chỉ đích danh tìm Lý Tư Phàm.
Người đàn ông cầm đầu nhuộm một đầu lông vàng, sau khi tìm thấy Lý Tư Phàm ở phòng máy tính, trước dùng ánh mắt hung hăng quét qua một lượtở trên người thằng nhỏ, mới âm trầm nói: “Lý công tử, rất biết trốn a!”
Lý Tư Phàm lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên tao nhã cười: “Tôi nếu muốn trốn, dù anh cũng tìm không ra tôi.”
Tên kia nghe xong lời này, nhãn tình sáng lên, kìm lòng không đậu sát lại gần bên người thằng nhỏ : “Vậy sao cậu lại tắt di động? Nếu cậu không để cái gì Đình Đình kia tới tìm anh, anh còn thực sự tìm không ra cậu đâu!”
Lý Tư Phàm chớplông mi, cũng không nói gì, chỉ là cười, người xinh đẹp làm biểu tình gì đều đẹp cả. Bộ dạng tên kia rõ ràng có chút sắc mê tâm khiếu (bị sắc đẹp làm mờ mắt).
“Đi, cùng anh tìm một chỗ hảo hảo nói chuyện, anh thế nhưng mỗi ngày đều nhớ cậu a!”
Buổi tối hôm đó, Lý Tư Phàm không về nhà, Trùng Tử gấp đến độ gọi nổ điện thoại, đối phương vẫn ở trạng thái tắt máy, lại đi học viện tìm một vòng cũng không tìm thấy hắn.
Nghe nói ban ngày có mấy tên vẻ mặt dữ tợn tìm hắn, Trùng Tử càng thêm bất an. Thằng nhỏ này đến tột cùng trêu chọc người nào?