Khốn Tại Võng Trung Ương

Chương 23


Đọc truyện Khốn Tại Võng Trung Ương – Chương 23

Sau khi Trùng Tử đem ổ cứng giao cho Lý phu nhân thì trở về biệt thự vùng ngoại thành. Tiểu Tranh Tranh được bảo mẫu dỗ đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến đỏ bừng.

Trùng Tử kiếm cớ để bảo mẫu đi mua đồ lừa cô rời đi. Sau đó rất nhanh đóng gói thu thập hành lý, cất kỹ sổ tiết kiệm cùng năm vạn đồng Lý phu nhân cho y, ôm conchạy về phía nhà ga rời khỏi thành phố A.

Y có một người bà con xa thân thích ở thành phố T. Trùng Tử dừng chân tại đó. Thuê phòng tìm việc, vội vội vàng vàng.

Chỉ chớp mắt, ba tháng đã trôi qua, Đình Đình, Lý Tư Phàm giống như rất nhiều chuyện rất nhiều người đã biến thành mây khói thoảng qua. Trùng Tử thở dài một hơi, cuộc sống cứ tiếp tục hỗn độn trôi qua như vậy đi!

Hôm nay, em họ nhà bà ngoại cũng đến thành phố T. Trùng Tử dẫn hắn đi tiệm cơm ăn một bữa thật ngon.

Bởi vì chuyện đứt tay lần trước, làm cho em họ đối với anh hắn cảm động đến rơi nước mắt.

“Anh, lại khiến anh tốn tiền rồi.”

“Thằng nhỏ ngốc này, đều là người một nhà có cái gì tốn mới chả không tốn tiền.” Hai anh em vừa ăn vừa nói chuyện việc nhà.

“Tay chú cũng tương đối tốt rồi , muốn làm việc gì? Có cần anh giúp chú nghĩ biện pháp không?”

Em họ gãi đầu ngượng ngùng nở nụ cười: “Em rất ngốc, làm không được việc gì kiếm nhiều tiền. Em dự định làm phục vụ ở quán ăn.”

Trùng Tử nghĩ, cũng được, công việc này không có yêu cầu gì nhiều lắm, nhưng mà cũng phải nhắc nhở cậu ta một chút.


“Làm việc gì đều phải làm đến nơi đến chốn, làm người phục vụ cũng phải có chút kinh nghiệm làm việc a!”

“Nga, lúc trước em làm ở ‘Hoàng Kim hải ngạn’ (bờ biển Hoàng Kim) hơn hai tháng, hẳn tính là có kinh nghiệm rồi đi?”

Trùng Tử nghe thấy trong lòng run lên, ‘Hoàng Kim hải ngạn’ chính là trung tâm tẩy dục mà lần trước Lý Tư Phàm dẫn y đi.

“Nga…… Vậy nghe đâu đãi ngộ rất tốt, sao lại không làm nữa?”

Em họ hăng hái hẳn lên, trên mặt mang theo vẻ khoe khoang nói với anh hắn : “Nói với anh một tin đặc biệt! Người bình thường cũng không biết đâu!”

Trùng Tử vui vẻ, tiểu tử thối chính là thích khoe khoang.

Em họ nhìn anh hắn vẻ mặt không tin, liền vội vàng nói: “Thật đấy, người khác chỉ biết là thay đổi ông chủ của Hoàng Kim hải ngạn, lại không biết nguyên nhân thật sự của việc thay ông chủ.”

“A? Ông chủ kia không phải họ Lý sao?”

“Sớm đã không phải!” Em họvẻ mặt bát quái (nhiều chuyện), “Anh biết không? Lý gia rất lộn xộn. Nghe nói vợ ông chủ sinh ngoại tâm (hai lòng), cũng không biết thuê cái gì gián điệp thương mại, dù sao cũng làm cho công ty phần mềm mới mở của nhà bọn họ tan thành mây khói. Trung tâm tẩy dục liền cứ vậy bị bồi thường cho ngân hàng . Sau đó vợ ông ta ồn ào muốn ly hôn, kết quả ông ấy vừa đau lòng vừa tức giận, bệnh tim đột phát, cưỡi hạc về phương Tây (qua đời)……”

Người Trùng Tử cứng lại, có một loại cảm giác bỗng nhiên rơi xuống hố băng.


Em họ thân mật tiếp tục nói: “Cái ông chủ Lý kia cũng thật là, sản nghiệp lớn như vậy cư nhiên yên tâm mà giao cho con trai 17 tuổi của ông ấy quản lí, thật sự là tự mình tìm phá sản a! Bây giờ thì tốt rồi, vợ ông ta cũng không cần ly hôn nữa, con chưa đến tuổi pháp định, gia sản danh chính ngôn thuận hoàn toàn thuộc sở hữu của bà ta. Ha ha, anh, anh nói trong nhà người giàu bọn họ có phải người người cẩu huyết tình cừu như vậy hay không a?”

Anh hắn không nói chuyện, mắt nhìn thẳng lặng người cũng không biết đang suy nghĩ cái gì?

Trùng Tử trong lòng nghĩ cái gì? Ngay cả chính y cũng không biết, y chỉ biết là mình gây nên đại họa rồi.

Làm người thật sự không thể làm chuyện trái lương tâm a!

Lần trước trộm sắt vụn ầm ĩ đến mức mình là vợ con ly tán.

Lần này trộm cơ mật của công ty làm hại người khác cửa nát nhà tan.

Trùng Tử cảm giác điểm mấu chốt trong đạo đức của mình đã sắp hỏng mất rồi. Y đối lão Lý ấn tượng vô cùng khắc sâu, tuy rằng không có văn hóa, nhưng đối đãi người đọc sách lại vô cùng ôn hòa, mỗi lần thấy mình đều chủ động chào hỏi. Hiện tại người ta nói không còn liền không còn nữa. Còn có, Lý Tư Phàm hiện tại ra sao rồi? Hắn sẽ thế nào khi thấy mẹ mình phản bội cha mình, hắn…… lại là hận mình như thế nào?

Bữa cơm tiếp tục, ăn đến nhạt nhẽo vô vị. Trùng Tử tìm lấy cớ liền cùng em họ tạm biệt. Về nhà, bảo mẫu được thuê đã dỗ đứa nhỏ đi ngủ. Trùng Tử không cởi quần áo, nằm ở trên giường trằn trọc.

Đến buổi sáng hai mắt đầy kín tơ máu, y đã sớm gọi điện thoại cho bảo mẫu bảo cô lại đây, sau đó bản thân ngồi xe khách quay về thành phố A.


Khi ngồi ở trên xe, Trùng Tử buồn bực mình vì sao phải về. Bản thân chính là một người dân bình thường, ân oán nhà giàu này sẽ không bởi vì một con ruồi vẫy cánh mà có chút thay đổi.

Nhưng hai chân giống như không nghe sai sử cứ hướng thành phố A mà chạy đến.

Vừa lên xe một lúc, y dùng di động gọi một cuộc điện thoại cho Lý phu nhân, Lý phu nhân nghe thấy giọng của y có chút không kiên nhẫn. Nhưng Trùng Tử lần nữa kiên trì, mới đáp ứng gặp mặt ở quán cà phê.

Khi lại lần nữa nhìn thấy Lý phu nhân, bà rõ ràng so với lần trước gặp mặt nở nang hơn rất nhiều, trên người mặc váy hồng nhạt mỏng rộng thùng thình, dưới chân là giày hở mõm, cùng phong cách ăn mặc bình thường của bà một trời một vực.

Trùng Tử là đàn ông có kinh nghiệm, y nhìn ra Lý phu nhân mang thai. Người cùng đi với Lý phu nhân đến là một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, cả người mang theo hương vị thời thượng.

“Lý phu nhân, xin chào.” Trùng Tử lên tiếng chào hỏi.

“Không cần gọi tôi là Lý phu nhân. Mời gọi tôi là Duẫn phu nhân.” Khi nói lời này, bà lôi kéo người đàn ông kia nhìn nhau cười, “Vị này là chồng mới của tôi, Duẫn Đông Hiền.”

Không biết vì sao, y cảm thấy “Duẫn” phu nhân cùng vợ trước Đình Đình chung quy có chút giông giống, Trùng Tử nhắc nhở mình khắc chế: “Hôm nay tôi chủ yếu là muốn hỏi bà, cái ổ cứng kia, bà rốt cuộc đã dùng làm cái gì?”

Duẫn phu nhân tao nhã cười: “Lúc trước chúng ta đã bàn điều kiện tốt rồi, đáp ứng của cậu, tôi đều làm được. Về phần khác sẽ không phải là cái cậu nên hỏi đến.”

Trùng Tử cắn môi nói: “Vậy…… Ông chủ Lý qua đời có phải có liên quan đếnổ cứng này hay không?”

Duẫn phu nhân trên mặt có vẻ không hài lòng: “Ông ta chết, là ngoài ý muốn, cùng bất luận kẻ nào bất cứ chuyện gì cũng không quan hệ. Tôi không biết cậu vì sao lại muốn hỏi điều này, nhưng mà tôi nhắc nhở Tùng tiên sinh: Lúc trước sau khi Tiểu Phàm phát hiện cơ mật bị trộm, từng báo công an lấy vân tay trên máy tính kiểm tra, là tôi ra mặt đem chuyện này áp chế xuống. Nếu cậu không có chuyện gì khác tốt nhất không cần xuất hiện ở thành phố A này nữa!”

Không hổ là mẹ của con sói kiêu ngạo, đều là dáng vẻ phách lối khí thế áp nhân.


Trùng Tử cũng biết mình không lập trường gì hỏi đến việc này, cho nên y đứng dậy chuẩn bị cáo từ, cũng hỏi ra một vấn đề cuối cùng: “Lý Tư Phàm hiện tại như thế nào?”

Lúc này mụ sói mẹ thế nhưng cười vô cùng vui vẻ: “Nó rất tốt, đang tiếp tục đi học! Cậu nếu muốn gặp nó nhất định phải thận trọng, thằng nhỏ này đặc biệt thích mang thù.”

Trùng Tử có thể không biết tính tình Lý Tư Phàm sao? Trằn trọc hỏi thăm vừa thông suốt, mới biết được Lý Tư Phàm đã dọn đến ở kí túc trường cao trung (cấp 3) rồi.

Khi Trùng Tử gặp lại hắn, Lý Tư Phàm đang ngồi dưới tàng cây ngô đồng (*) ở sân thể dục đọc sách. Vẫn như trước là một thân tuyết trắng, chẳng qua trên cánh tay có thêm một cái hiếu bài màu đen. Mắt tuy rằng nhìn sách, nhưng hồi lâu cũng chưa lật qua một trang.

Trùng Tử đi qua, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Lý Tư Phàm……”

Lý Tư Phàm ngẩng đầu, nhưng biểu cảm trên mặt lại là không chút gợn sóng.

Trùng Tử bị ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn chăm chú, gian nan mở miệng: “Tôi…… Tôi đã nghe nói chuyện của nhà trò, tôi lúc trước cũng muốn đến…… Vả lại bà là mẹ trò…… Cho nên……”

“Thầy rốt cuộc muốn nói gì?”

“Tôi…… Tôi chính là muốn nói xin lỗi trò…… Đúng rồi, thầy mua cho trò kem ly trò thích nhất đây.”

Nói xong, Trùng Tử tha thiết đem kem ly đưa cho hắn.

Lý Tư Phàm lẳng lặng nhìn y, sau đó tiếp nhận hộp kem, mở nắp hộp ra, mạnh mẽ vung lên, toàn bộ hộp kem đều úp lên trên đầu Trùng Tử.

Thằng nhỏ lấy khăn tay ra lau lau, gọn gàng lưu loát nói một chữ — “Cút!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.