Đọc truyện Khốn Lưu FULL – Chương 36: Cố Chấp
Tôn Kiện Ba ở bên ngoài nóng lòng chờ, cũng không biết bên trong phòng xảy ra chuyện gì.
Một lúc sau, thấy Chu Hồng đi ra, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, căn bản không thể nhìn ra có chuyện gì.
Tôn Kiện Ba vô thức nhìn về phía cánh cửa phòng đang khép hờ kia, lại nghe Chu Hồng nói: “Đi, lên xe.”
Chu Hồng mang theo mấy thủ hạ lên một chiếc xe màu đen, mở nắm tay, bên trong là chiếc thẻ kim loại kia, nói với Tôn Kiện Ba: “Bốn ký tự đầu tiên là số tài khoản, mật mã là ngày sinh của Đàm Thanh Tuyền và Lôi Nặc.
Bây giờ còn 50 phút, cậu lập tức chuyển 2 triệu trong này sang tài khoản của tôi.”
Hai mắt Tôn Kiện Ba tỏa sáng, tay nhận thẻ kim loại mà trong lòng vừa mừng vừa sợ, nói: “Chu ca, anh thật lợi hại, thì ra trong tay Đàm ca thực sự có một phần mật mã.”
Chu Hồng không để ý tới hắn, quay đầu nói với Khúc Sảng: “Mở hệ thống theo dõi trên người Đàm Thanh Tuyền, xem cậu ấy đã lên máy bay chưa.”
Khúc Sảng mở máy tính, nói: “Đàm ca mua vé chuyến bay xx, bay thẳng đến thành phố S, hiện tại đã lên máy bay.”
Chu Hồng trầm ngâm một hồi, cầm điện thoại lên nhấn xuống một dãy số: “Bùi Tiêu, là tôi.”
Bên trong truyền đến thanh âm trêu tức của Bùi Tiêu: “Như thế nào, lại nghĩ đến tôi sao? Không phải là lại không kiểm soát được tiểu tình nhân của anh đấy chứ?”
“Giúp tôi một chuyện.”
“Ai, huynh đệ gì tôi cũng mặc kệ a, tôi đây chỉ nhận tiền…”
“Sau này công ty thành lập, 10% cổ phần.”
“Đừng nhỏ mọn như vậy nha, 15%.
“12%.”
“13.”
“12.”
“Ài, được rồi, được rồi, ai bảo con người tôi luôn trọng tình nghĩa chứ.
Nói đi, chuyện gì?”
Đến thành phố S, chỉ mất hơn ba giờ.
Tuy đều nằm sát biển nhưng thành phố S ấm áp hơn rất nhiều so với thành phố Đông Bắc kia, không khí cũng có vẻ ẩm ướt hơn.
Đàm Thanh Tuyền định tạm thời ngủ ở khách sạn một đêm rồi tìm một bệnh viện lấy thiết bị theo dõi trong người ra, sau đó ngồi xe đến một nơi nhỏ bé, từ nay về sau yên lặng sống qua một đời.
Về phần tình yêu, quá xa xỉ.
Vừa ra sân bay thì thấy có hai người đi tới hỏi y: “Xin hỏi ngài là Đàm Thanh Tuyền?”
Đàm Thanh Tuyền lạnh mặt, đeo kính râm lên: “Các anh nhận lầm người rồi.”
“Thực xin lỗi Đàm tiên sinh.” Người kia rõ ràng là biết nhìn mặt mà nói chuyện, đuổi theo vài bước, mỉm cười nói: “Là Cố Đông Tắc tiên sinh bảo tôi đến đây chờ anh.”
Đàm Thanh Tuyền đứng lại, quay đầu nói: “Tôi không biết ai là Cố tiên sinh.”
“A.” Người nọ vẫn cười, “Cố tiên sinh và Bùi Tiêu tiên sinh, là… bằng hữu… tốt.”
Đàm Thanh Tuyền nghe đến tên Bùi Tiêu, âm thầm thở dài, dứt khoát buông hành lý xuống, nói: “Có chuyện gì?”
Người nọ đưa cho y một chiếc di động: “Chu Hồng tiên sinh mời anh gọi điện thoại cho anh ấy.”
Đàm Thanh Tuyền nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại màu đen hơn nửa ngày, rốt cuộc đưa tay ra nhận lấy, nhấn một dãy số: “Chu Hồng, anh có ý gì?”
“Chính là ý tứ này.” Thanh âm Chu Hồng nhàn nhạt, không có chút tâm tình nào.
Đàm Thanh Tuyền cười lạnh: “Tôi nghĩ rằng ở sân bay chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi, anh đã lựa chọn khoản tiền kia.”
“Đó là em tình nguyện, nhưng tôi còn chưa đáp ứng.
Đàm Thanh Tuyền, tôi đã nói rồi, tôi đã muốn có thứ gì thì tuyệt đối sẽ không buông tay.”
“Đó là chuyện của anh, không liên quan gì đến tôi.”
“Chuyện của tôi cũng sẽ là chuyện của em.”
Đàm Thanh Tuyền cả giận nói: “Chu Hồng, con mẹ nó anh có thể nói chuyện có lý một chút được không? Cứ dây dưa thế này anh thấy thú vị lắm sao?”
Chu Hồng hoàn toàn không để ý y chửi mắng, ngữ khí vẫn bình tĩnh như trước: “Đàm Thanh Tuyền, lúc trước cả tôi và em đều có mục đích, ân oán lợi ích dây dưa cùng nhau, tôi cũng không buông tay.
Chẳng lẽ hiện tại mọi chuyện đều đã kết thúc, giữa tôi và em đã không còn trở ngại nữa, ngược lại lại muốn buông tay? Tôi cho em thời gian ba năm, cho em ra ngoài giải sầu, còn tôi sẽ phụ trách việc tẩy trắng.
Thứ em muốn chẳng qua cũng chỉ là cuộc sống yên tĩnh mà thôi, ba năm sau, tôi giúp em.”
Đàm Thanh Tuyền cười nhạo: “Chu Hồng, tiền tôi đã cho anh, người anh cũng muốn, con mẹ nó, anh cho rằng cả trái đất này đều xoay quanh anh sao? Tôi cho anh biết, đừng ở trước mặt tôi bày ra những thứ vô dụng này, tôi muốn thoát khỏi tay anh, quá dễ dàng.
Đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với anh, mời anh từ nay về sau đừng tới tìm tôi nữa!”
“Được, không thành vấn đề.” Chu Hồng ngược lại đáp ứng rất sảng khoái: “Chỉ có điều công ty của em phá sản, các huynh đệ không có cơm ăn, em cũng đừng tự trách.”
Đàm Thanh Tuyền nhíu mày: “Anh nói cái gì?”
“Hai triệu tiền mặt kia, dùng danh nghĩa của em để mở công ty, làm nền móng để chúng ta tẩy trắng Long Hoa bang.
Hiện tại công ty này,là của em, tôi chỉ thay em đứng ra làm ăn kinh doanh.
Nếu như em nói mặc kệ, được thôi, công ty sẽ sớm đóng cửa, toàn bộ hai triệu kia sẽ như nước đổ lá khoai.
Mà thời gian tẩy trắng Long Hoa bang không biết sẽ kéo dài đến bao giờ.
Đàm Thanh Tuyền, em là người không có tim không có phổi nhưng dù sao cũng từng là cảnh sát.
Các huynh đệ ở đây chỉ có một cơ hội duy nhất để có thể sống dưới ánh mặt trời.”
“Anh câm miệng cho tôi!” Đàm Thanh Tuyền dùng sức ném mạnh chiếc điện thoại, vật nhỏ vô tội kia đập vào vách tường vỡ tan nát.
Y trầm mặt, không nói tiếng nào, đi về phía trước, thủ hạ của Cố Đông Tắc ở phía sau lại vội vàng đuổi theo: “Đàm tiên sinh, Đàm tiên sinh.” đưa tay chặn trước mặt y, lại đưa đến một chiếc di động, nhìn ánh mắt lạnh như băng của Đàm Thanh Tuyền, nuốt một ngụm nước miếng, “Cái kia… Chu tiên sinh nói nếu anh đập một chiếc điện thoại, tôi sẽ chuẩn bị cho anh một cái khác.”
Con mẹ nó Chu Hồng!
Đàm Thanh Tuyền giật lấy, giương tay lại muốn đập vỡ.
Người nọ cuống quýt ngăn y lại: “Chu tiên sinh nói, trong này có số điện thoại của Lưu Tư!”
Đàm Thanh Tuyền sửng sốt, vội mở điện thoại, bên trong chỉ lưu duy nhất một số điện thoại, quả nhiên là tên Lưu Tư.
Bàn tay Đàm Thanh Tuyền cầm điện thoại có chúy run rẩy, một lúc sau mới ổn định lại, bỗng nhiên cười rộ lên, chậm rãi cong lên một bên khóe miệng, lẩm bẩm: “Không buông tay à…” Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao xanh.
Thái dương đỏ rực thiêu đốt từng ngọn cây, nhưng cũng có chút cảm giác ấm áp.
Đàm Thanh Tuyền thở hắt ra một hơi, hỏi: “An bài cho tôi ở chỗ nào?”
Thành phố S là một thành phố du lịch, kiến trúc đều theo lối truyền thống, nhà cao tầng đều có quy định, không cho phép vượt quá bao nhiêu tầng, trên nóc nhà đều phải có chữ “nhân” màu đỏ.
Phong cảnh nơi đây rất đẹp, người lại ít, yên tĩnh mà vô cùng ấm áp.
Những con đường ở đây cũng không quá rộng, tất cả đều uốn mình theo sườn dốc, hoặc lên xuống dọc theo thế núi, giống như những con bạch xà uốn lượn.
Hai bên đường là những hàng cây cổ thụ, khi mùa xuân đến, nhất định sẽ rợp một màu xanh tươi mát.
Đèn đường cũng là phong cách cổ điển từ thời dân quốc, tỏa ra ánh đèn vàng ấm áp.
Cố Đông Tắc là một kẻ rất có thể lực trong cả hai giới hắc bạch tại thành phố S, tuy rằng hiện tại hắn đang sống ở nước ngoài nhưng vừa nhận được điện thoại của Bùi Tiêu gọi tới đã lập tức phân phó thủ hạ bố trí, đặc biệt tìm cho Đàm Thanh Tuyền một căn biệt thự trên đỉnh núi gần biển.
Hai người kia đưa Đàm Thanh Tuyền vào trong biệt thự, một người nói: “Đàm ca, ngôi nhà này ngày mai Chu tiên sinh sẽ mua lại từ Cố tiên sinh, bao gồm một chiếc xe con và một chiếc xe dùng cho công việc trong gara, tất cả đều đứng tên anh, ngài ấy nói đây đều là tiền lãi.” Hắn đặt chìa khóa lên bàn, “Đàm ca, Cố ca nói là bằng hữu của Bùi Tiêu thì cũng là bằng hữu của anh ấy.
Anh cứ coi đây như nhà mình, có gì phân phó cứ nói.
Cái khác thì không dám nói nhưng ở thành phố S này, Cố ca mà nói, cả bạch đạo và hắc đạo đều phải nể mặt vài phần.”
Đàm Thanh Tuyền thờ ơ nhún nhún vai, nói: “Cảm ơn các anh, còn nữa thay tôi cám ơn Cố tiên sinh.” Hai người cáo từ đi ra ngoài, Đàm Thanh Tuyền xách hành lý lên tầng hai.
Nơi này không thiếu thứ gì, hơn nữa vô cùng sạch sẽ, không biết là do đặc biệt phái người chuẩn bị hay là vẫn thường có người đến dọn dẹp.
Trong phòng, ga giường và chăn màn đều là đồ mới, trong tủ treo đầy quần áo, thậm chí có cả áo khoác, tất cả đều là số đo và nhãn hiệu Đàm Thanh Tuyền vẫn thường mặc.
Chỉ ngắn ngủi hơn ba tiếng đồng hồ, Chu Hồng quả thực đã dụng một phen công phu, mà hiệu suất của cái người gọi là Cố tiên sinh này cũng không thể khinh thường.
Kéo ngăn kéo ra, bên trong đầy ắp bít tất mới tinh, cà vạt đủ màu, còn có cả dây lưng.
Ngăn kéo bên dưới thì có một khẩu P2000SK và một băng đạn, bên cạnh có mấy bao thuốc Trung Nam Hai xếp ngay ngắn.
Đàm Thanh Tuyền xé giấy gói lấy ra một bao, tiện tay ném lên giường, sau đó cởi quần áo vào phòng tắm rửa mặt.
Xà bông thơm, dầu gội đầu, sửa tắm, kem đánh răng, còn có cả kem cạo râu, tất cả đều là loại mà trước kia hai người vẫn thường dùng.
Đàm Thanh Tuyền đối với mấy thứ này không để tâm, nhưng ngược lại Chu Hồng chỉ thích dùng cùng một nhãn hiệu, hơi có chút giống như bị ám ảnh cưỡng chế.
Sau khi tắm rửa, tinh thần cũng khá lên rất nhiều, Đàm Thanh Tuyền mở hành lý, lấy quần áo từng mặc khi còn nhỏ và khung ảnh chụp cả gia đình ra đặt lên tủ đầu giường.
Vén chăn lên, ngủ.
Phải đến gần sáng y mới ngủ được, một giấc này ngủ rất thoải mái, thẳng đến khi mặt trời lên cao mới mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng chuông cửa vang lên.
Đàm Thanh Tuyền dùng gối che kín đầu nhưng thanh âm kia lại vô cùng cố chấp, vang lên không ngừng.
Y duỗi lưng, khoác thêm áo, đi xuống lầu mở cửa.
Không biết trời mưa từ lúc nào, tí tách nhỏ giọt bên khung cửa, người ở bên ngoài quần áo đều đã ướt sũng, run rẩy tháo mũ xuống: “Đàm ca, là chúng tôi.” Đúng là Khúc Sảng và một thủ hạ khác, tên là Quách Mạn.
Đàm Thanh Tuyền nghiêng người tránh sang một bên, đóng cửa lại, nhìn bọn họ cởi quần áo ướt ra, đùa cợt cười cười: “Sao, anh ta sợ tôi chạy mất nên phái các cậu đến theo dõi sao?” Người tên Quách Mạn kia dáng người thấp bé, nhưng rất nhanh nhẹn, vội vàng đáp lời: “Không phải đâu, Chu ca sợ anh không chiếu cố tốt bản thân, nên bảo bọn em đến đây bồi anh.”
Đàm Thanh Tuyền liếc gã một cái, thản nhiên nói: “Được, cậu đi làm điểm tâm.”
Quách Mạn lập tức xụ mặt, Khúc Sảng bên cạnh vội nói: “Đàm ca, Lưu tiểu thư nghe nói anh ở đây, cô ấy lại trùng hợp đến đây du lịch, chiều nay sẽ đáp chuyến bay đến.
Đàm ca, cô ấy sắp kết hôn rồi.”
Lưu Tư ngày càng xinh đẹp hơn, cũng không còn phải dùng xe lăn nữa, mái tóc vẫn thẳng dài như trước, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, vừa tự nhiên vừa trang nhã, mặc một chiếc áo lông màu xám đậm cùng quần dài màu đen, nhìn qua cũng biết rất xa xỉ.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đàm Thanh Tuyền liền khẽ cười: “Sao, không biết em sao?”
Đàm Thanh Tuyền ho nhẹ hai tiếng: “Cái kia… mau vào nhà đi.”
Dìu Lưu Tư là một người đàn ông cao lớn mắt đen tóc đen.
Tuổi tác dường như cũng không lớn hơn Đàm Thanh Tuyền bao nhiêu, khuôn mặt anh tuấn, tóc hơi xoăn, mũi rất cao, hốc mắt sâu, rõ ràng có huyết thống ngoại quốc.
Lưu Tư ngồi xuống, vội vàng giới thiệu: “Đây là bác sĩ của em, David, cũng là vị hôn phu của em.”
David vươn tay ra trước mặt Đàm Thanh Tuyền: “Xin chào, Đàm tiên sinh, Lưu Tư đã nhắc đến anh rất nhiều lần.” Tiếng Trung của hắn rất tốt, Đàm Thanh Tuyền bắt tay với hắn, cảm thấy ánh mắt người này trầm ổn, rất yên tâm, sau đó quay đầu chân thành nói với Lưu Tư: “Chúc mừng em.”
Mặt Lưu Tư hơi đỏ lên: “Chân của em chính là David chữa trị, anh ấy nói chỉ cần chăm chỉ luyện tập hai tháng là không có vấn đề gì nữa.
Lại nói, em chính là bệnh nhân đầu tiên của anh ấy, giống như vật thí nghiệm vậy.” Cô nghiêng đầu nhìn David, vừa trêu tức vừa mỉm cười hạnh phúc.
David tiếp lời: “Vì vậy, tôi thật quá may mắn, tình yêu và sự nghiệp đều có thu hoạch lớn.”
“Phi.” Lưu Tư khẽ gắt hắn.
Quách Mạn và Khúc Sảng nhanh chóng bưng trà lên, sau đó đến phòng bếp nấu cơm.
David đứng dậy muốn giúp một tay thì Đàm Thanh Tuyền vội nói: “Không cần, cứ để bọn họ làm là được rồi.” Lưu Tư nói: “Anh cứ mặc kệ anh ấy, anh ấy rất thích đồ ăn Trung Quốc, tay nghề tốt lắm.” Nói xong, cười cười, “Tất nhiên so với anh thì tốt hơn.
Anh nấu mì còn không thể ăn được.”
Hai người nhớ tới chuyện cũ trước đây, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Lưu Tư nhìn Đàm Thanh Tuyền, thở dài: “Đàm ca, cám ơn anh.
Nếu không có anh, em không thể có được ngày hôm nay.”
Đàm Thanh Tuyền lắc đầu: “Anh thực có lỗi với em.” Lúc trước Tiểu Văn bắt cóc cha con Lưu Tư, thiếu chút nữa thì giết chết bọn họ, chuyện này vẫn luôn khiến Đàm Thanh Tuyền canh cánh trong lòng.
Lưu Tư cúi đầu nói: “Em hiểu rất rõ chuyện làm ăn của cô em, là do anh giúp đỡ.
Chính cô ấy cũng nói với em, một nhà máy nho nhỏ như vậy, nếu không phải công ty kia cố ý giúp cô ấy thì căn bản hàng hóa của cô ấy không thể lọt vào mắt người ta.
Công ty phát triển rồi, cô ấy cũng mở cho cha em một trang trại, nuôi thêm một đàn trâu.”
Chuyện này quá phức tạp, đối với cảm kích của Lưu Tư, Đàm Thanh Tuyền cũng chỉ có thể ngầm thừa nhận.
Lúc trước Chu Hồng giúp đỡ Lưu Tư, đúng là vì Đàm Thanh Tuyền.
Bằng không, con người hắn như vậy, đối với một cô gái không quan trọng như nàng, tuyệt đối sẽ không liếc mắt nhìn dù chỉ một cái.
Tính cách Lưu Tư sáng sủa, cô cũng không phải loại người khéo đưa đẩy lõi đời, chỉ cảm thấy trong lòng cảm kích, nhớ kỹ là được rồi, trực tiếp nói ra trước mặt thế này dĩ nhiên rất thẹn thùng, dứt khoát nói: “Cuối cùng là cảm ơn anh, giúp em sang Mĩ chữa trị chuân, cho em có cơ hội gặp được David.”
Đàm Thanh Tuyền ngẩng đầu nhìn nàng: “Cậu ấy đối xử với em tốt chứ?”
Lưu Tư gật đầu, nhưng dù sao vẫn có chút ngại ngùng, không chịu nói tiếp chuyện của mình, liền hỏi: “Còn anh, Đàm ca, gặp được người trong lòng chưa?”
Đàm Thanh Tuyền bật cười: “Nào có ai đâu.”
Lưu Tư “chậc chậc” hai tiếng: “Còn giả vờ giả vịt với em nữa, anh đã thay đổi rất nhiều.”
Đàm Thanh Tuyền nhún nhún vai: “Đúng vậy a, không làm ngưu lang nữa, chuyển sang làm nam sủng rồi.”
Lưu Tư bật cười: “Đàm ca, anh lại trêu chọc em nữa rồi.
Ánh mắt anh bây giờ không giống trước kia.
Trước kia anh nhìn cái gì cũng giống như không thấy vậy.”
“Ai ai ai, anh cũng không phải người mù.”
“Không phải nói anh không nhìn thấy, mà nhìn thấy nhưng đều không để trong lòng.
Anh so với trước kia vui vẻ hơn.”
Đàm Thanh Tuyền không nói gì, nhẹ nhàng nâng điều thuốc lên chậm rãi hút.
“Đàm ca, em có thể hỏi anh một chuyện được không?” Lưu Tư nhìn y.
Đàm Thanh Tuyền thoải mái đáp: “Hỏi đi.”
“Lúc trước khi anh nhìn em, chính là ở trong tiệm mì ấy, anh nhìn em thành ai vậy?”
Đàm Thanh Tuyền nhẹ nhàng xoay xoay điếu thuốc trong tay: “Xem em như mẹ anh.”
Lưu Tư khẽ giật mình, dường như hoàn toàn không ngờ đến đáp án này, bỗng nhiên cười rộ lên, đẩy y một cái: “Anh nằm mơ đi, em mà già như vậy sao?”
Hai người nhìn nhau cười.
Đàm Thanh Tuyền cũng không ngờ bản thân vậy mà có thể bình thản mà trả lời như thế, những ngày buồn khổ cùng tra tấn kia, như một cơn gió, không biết từ lúc nào đã cuốn đi mất cũng không để lại một chút dấu vết nào, thậm chí y còn có thể nói ra bằng giọng điệu bình thường nhất, cùng đùa giỡn với cô bé kia.
Những thứ kia đã từng khiến cho bản thân y, ngay cả trong mộng cũng cảm thấy lạnh lẽo đến phát run…
Mọi người ăn bữa tối rất vui vẻ, tay nghề của David quả nhiên rất tốt, nghe nói là đã bái cha Lưu Tư làm sư phụ, nghiêm túc học hành một khóa.
Lưu Tư ríu rít kể chuyện bên Mĩ, phấn khích vui vẻ.
Nàng là một cô gái rất may mắn, chữa khỏi chân, không còn phải dùng đến xe lăn, kiếp này gặp được tình cảm chân thành, hơn nữa còn thi đậu một trường Đại học ở Mĩ, sau này có thể tiếp tục đi học.
David nhìn qua không giống một người tình cảm nhưng đối với bạn gái của mình lại rất ôn nhu, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho nàng.
Đàm Thanh Tuyền cũng rất cao hứng, rốt cuộc bên cạnh y đã có một người không bị y liên lụy mà bởi vì y mà có được hạnh phúc.
Ăn cơm tối xong, mọi người tập trung ngồi quanh bàn chơi mạt chược.
David đối với loại quốc túy (tinh hoa văn hoá của đất nước) này vẫn chưa hiểu rõ lắm, Lưu Tư ngồi bên cạnh xem, tức giận tới mức thỉnh thoảng lại véo hắn một cái.
Tất cả đều là người trẻ tuổi, chỉ hai ván bài liền trở nên thân quen.
Khúc Sảng và Quách Mạn cũng không còn cố kỵ, cười toe toét, cãi nhau ầm ĩ.
Chơi thẳng đến nửa đêm, Lưu Tư thật sự chịu không nổi nữa, muốn về phòng ngủ, mọi người lúc này mới tản ra.
Đàm Thanh Tuyền không ngủ được, lên sân thượng hút thuốc.
Chợt nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, David đi tới, hỏi: “Không quấy rầy anh chứ?”
“Có chuyện gì?” Đàm Thanh Tuyền dập tắt điếu thuốc trong tay.
David hít sâu một ngụm khí, nói: “Chu ca bảo tôi nói cho anh biết, nếu có thời gian anh đến Mĩ du lịch cũng được, chỉ cần nhớ kỹ ba năm sau trở về.”
Trong lòng Đàm Thanh Tuyền chấn động, lập tức giương mắt lên nhìn thẳng vào hắn: “Cậu nói cái gì?!”.