Đọc truyện Khốn Lưu FULL – Chương 16: Ấm Áp
Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ sáng chói, so với bầu trời rải rác mấy vì sao thì còn sáng hơn rất nhiều.
Chu Hồng đang ngồi trước bàn làm việc, bận rộn nhập số liệu trong máy vi tính, Tôn Kiện Ba cầm điện thoại đi tới, khẽ nói: “Chu ca, điện thoại của lão gia.”
Chu Hồng thở dài, vươn tay xoa xoa thái dương, nhận lấy, nói: “Ông nội, đã trễ thế này còn có việc gì thế ạ?”
Bên kia truyền tới một thanh âm già nua: “Nghe nói cháu hủy bỏ kế hoạch?”
“Vâng.”
“Nếu như ta nhớ không lầm, lúc trước sắp đặt cho Đàm Thanh Tuyền giết chết Lôi Nặc cũng là cháu.”.
Truyện Hot
“Đúng vậy, sau đó ‘Gạt lệ trảm Mã Tắc’ (*) bỏ tình lấy nghĩa, đến lúc đó cho dù Đổng thúc ngoan cố nhất trong bang cũng không nói được gì, ngoan ngoãn cho qua.”
(*) – Gạt lệ trảm Mã Tắc: Mã Tắc là tướng nhà Thục Hán thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Là tướng có tài nhưng sau này vì một lần sai lầm mà bị Gia Cát Lượng chém, có thể đọc thêm ở đây (https://vi.wikipedia.org/wiki/M%C3%A3_T%E1%BA%AFc) Ý câu này là quyết định sai lầm, đặt người sai vị trí, giết nhầm người.
“Vì sao lại hủy bỏ?”
Chu Hồng nhàn nhạt nói: “Không có gì, con muốn cậu ấy.”
Bên kia trầm mặc trong giây lát: “Có thể tiếp tục kế hoạch, sau đó nhốt cậu ta lại.”
Chu Hồng cười: “Ông nội, nếu như con chỉ đơn giản muốn có cậu ấy thì có rất nhiều biện pháp.”
Bên kia lại là một hồi trầm mặc: “Ta cho rằng, nối dõi tông đường là trách nhiệm của trưởng tôn.”
“Trách nhiệm?” Chu Hồng cười lạnh, “Ông muốn nói chuyện nối dõi tông đường với một kẻ tự tay giết chết cha mình sao? Ông nội, không phải người già rồi nên hồ đồ đi, người không sợ một này nào đó con kích động, ngay cả con mình cũng giết chết sao?” Nói xong cũng không đợi người kia đáp lời, cúp điện thoại, đứng dậy nói với Tôn Kiện Ba, “Cậu ở lại sửa sang chỗ tài liệu này, tôi đi trước.”
Biệt thự của Chu Hồng cách Thành Phong khoảng nửa tiếng lái xe, khi hắn lái chiếc BMW X5 vào gara, đã là nửa đêm.
Hắn xoay xoay chìa khóa trong tay, mở cửa vào nhà.
Trong phòng tối đen, rất yên tĩnh, Chu Hồng cởi áo ngoài đi vào phòng ngủ, đến phòng tắm rửa mặt rồi lặng lẽ đi đến bên giường.
Con người lạnh lùng cô độc kia, trong ánh đén lờ mờ chỉ như một hình bóng mơ hồ, dường như ngủ không yên, khẽ giãy giụa, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng than nhẹ.
Chu Hồng tiến gần đến, đưa tay đặt lên trán y, qủa nhiên đều là mồ hôi lạnh.
Đàm Thanh Tuyền vừa nhắm mắt đã gặp ác mộng.
Bốn phía là tường đá trắng lạnh như băng, giam y lại trong không gian chật hẹp.
Một dòng máu sền sệt đỏ tươi, uốn lượn giống như độc xà, từ trên cao từ từ lặng lẽ chảy xuống, từng chút từng chút tiến về phía chân y.
Y liều mạng cố gắng bám lấy khe hở trên tường, muốn leo lên nhưng lại lần nữa ngã xuống, nhìn thấy máu tươi càng lúc càng nhiều, dần dần dâng lên nhấn chìm mắt cá chân.
Y có thể rõ ràng cảm nhận được hơi lạnh của máu tươi, xuyên thấu qua da thịt xâm nhập vào tận trong xương cốt tứ chi.
Y biết rõ những thứ này đều chỉ là trong mơ, nhưng không cách nào thoát khỏi, không cách nào tỉnh dậy.
Y kêu to nhưng không có thanh âm, y thút thít nỉ non nhưng không có nước mắt.
Máu tươi chậm rãi ngập chìm chân y, dâng cao đến bụng, rồi dần dần tới ngực, y cảm thấy toàn thân run rẩy.
Đột nhiên, tiếng chửi bới khàn khản của Tiểu Văn không biết từ đâu truyền tới: “Đàm Thanh Tuyền, đồ súc sinh!… Mày hại chết mẹ mày, hại chết anh trai tao, mày không phải là người… súc sinh!”
Hàng xóm khinh bỉ xì xào bàn tán: “Đồ sao chổi, nó đã hại chết mẹ nó đấy…”
Người nọ giống như chơi mèo vờn chuột, đắc ý lạnh lùng cười: “Đàm cảnh quan, vợ và con trai, mày chọn ai?”
Cha y bi phẫn gào thét: “Vì sao không phải mày chết?!!”
…
Chu Hồng đẩy đẩy y, Đàm Thanh Tuyền bỗng nhiên mở to hai mắt, nhìn lên khoảng không trước mắt, miệng mở lớn thở hổn hển.
Cái gì cũng không thấy nữa, máu tươi, tiếng gào thét, đều bị bóng đêm căn nuốt, Đàm Thanh Tuyền lạnh run, gắt gao ôm lấy chính mình.
Bỗng nhiên có cái gì đó chạm vào mặt, Đàm Thanh Tuyền giật mình, thứ kia vội rụt về, sau đó lại từ từ chạm lên, nhẹ lau trán y, thì ra là Chu Hồng dùng khăn thấm nước ấm lau mồ hôi cho y.
Chu Hồng bật đèn trên tủ đầu giường, quầng sáng ấm áp mờ nhạt xua tan đi bóng đêm lạnh lẽo.
Đàm Thanh Tuyền ngồi dậy, nhận lấy chiếc khăn phủ lên mặt.
Chu Hồng đi đến phòng bếp hâm nóng một cốc sữa bò, đưa cho Đàm Thanh Tuyền vẫn đang ngồi thất thần.
“Cảm ơn.” Y khẽ nói.
Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cho Đàm Thanh Tuyền không còn sức để tiếp tục giả bộ nữa, y chậm rãi uống hết cốc sữa rồi nằm xuống.
Là cái gì khiến cho y cảm thấy ấm áp? Cốc sữa nóng? Hay là người đưa sữa cho y? Đàm Thanh Tuyền không thể không thừa nhận, trong màn đêm lạnh lẽo hiu quạnh nơi này, sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng khiến y sợ hãi kia, y không có cách nào cự tuyệt chút ấm áp này, không cách nào phủ nhận chút cảm động sâu trong nội tâm này.
Thì ra chính mình vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng…
Đàm Thanh Tuyền chậm rãi cong khóe miệng, lộ ra nụ cười tự giễu, nhẹ nhàng nói: “Chu Hồng, ôm tôi một cái, được không?”
Chu Hồng không nói gì, vươn tay tắt đèn, nằm vào trong chăn, từ phía sau ôm lấy Đàm Thanh Tuyền.
Đàm Thanh Tuyền cảm nhận được rõ ràng lồng ngực dày rộng của người kia kề sát sau lưng mình, khí tức cùng nhiệt độ của hắn dần dần bao phủ lên người y, sau đó nghe được giọng nói trầm ổn của Chu Hồng: “Muộn rồi, ngủ đi.”
Hai người ở chung, đúng là dị thường nặng nề.
Chu Hồng luôn dậy rất sớm, làm xong bữa sáng mới đến gọi Đàm Thanh Tuyền dậy rửa mặt.
Hắn vừa ăn vừa đọc báo hoặc mở tivi nghe tin tức buổi sáng.
Mấy thứ này, Đàm Thanh Tuyền không bao giờ để ý đến, y ăn cơm rất chậm, rất cẩn thận, giống như đây là bữa cơm cuối cùng của mình vậy, cũng chưa bao giờ thu dọn bát đũa, ăn xong liền trốn đến thư phòng chơi máy tính.
Y không chơi CS hay là Warcraft, chỉ chơi mấy trò như Nối hoa quả hoặc Pokemon, nếu không thì là Tìm điểm khác biệt.
Đây đều là trò chơi trực tuyến trên QQ, y không thích cùng người khác tranh giành thắng thua, tựa hồ chơi tốt hay không tốt đều không để trong lòng, hơn nữa, có khi chỉ là vô ý bấm vào sau đó ngồi chờ đối phương đánh thắng, trò chơi kết thúc.
Nhiều khi Chu Hồng cảm giác Đàm Thanh Tuyền giống như một người đần độn hoặc là giống một con rối gỗ.
Y không hề có yêu cầu gì, Chu Hồng làm cái gì y liền ăn cái đó, mua cái gì y mặc cái đó, không hề biểu hiện yêu thích món ăn nào cũng không cho người khác thấy y có hứng thú với nhãn hiệu quần áo nào.
Y không chủ động nói chuyện với Chu Hồng, nếu như Chu Hồng bận rộn công việc, không có thời gian về nhà nấu cơm, y có thể nhịn đói cả ngày.
Đến ngày thứ ba, Chu Hồng không chịu nổi nữa, cầm lấy áo khoác của Đàm Thành Tuyền, đi đến thư phòng ném lên máy vi tính trước mặt y: “Mặc vào.”
Đầm Thanh Tuyền chậm rãi đứng dậy, cùng Chu Hồng xuống lầu, lái xe đến siêu thị gần nhà.
Hai người đàn ông trưởng thành cùng đi siêu thị, cảm giác rất quái dị.
Một người không để ý đến mọi thứ xung quanh, một người bình tĩnh tự nhên, đúng là vô cùng thản nhiên.
Chu Hồng mua đồ rất cẩn thận, ngày sản xuất, nơi sản xuất, giá tiền, chất lượng, hắn đều xem qua một lượt.
Đàm Thanh Tuyền đi theo phía sau hắn, thỉnh thoảng tựa vào giá để hàng, không nói gì.
Chu Hồng cầm lên một lọ tương chanh và một lọ tương bưởi, hỏi y: “Ăn cùng với mì, em thích loại nào?” Đàm Thanh Tuyền không nói gì, làm như không nghe thấy.
Chu Hồng nhíu mày, đem hai cái chai giơ lên trước mắt Đàm Thanh Tuyền, hỏi: “Em thích loại nào?”
Đàm Thanh tuyền cong khóe miệng, lãnh đạm nói: “Có gì khác nhau sao?”
“Em thích loại nào?”
“Tùy anh.”
“Em thích loại nào?”
“Tôi nói tùy anh.”
“Em thích loại nào?”
Hai người đối mặt, có một người đẩy xe đi tới, nhìn hai người, nói: “Phiền hai người nhường đường một chút?”
Chu Hồng bất động, mắt cũng không chớp một cái, vẫn cầm hai lọ tương hoa quả, ánh mắt kiên định.
Đàm Thanh Tuyền bên cạnh nghiêng người, cuối cùng nói: “Chanh.”
“Em thích ăn chua sao?” Chu Hồng vẫn không chịu nhường nhịn.
Đàm Thanh Tuyền trừng mắt nhìn hắn: “Tôi không thích ăn ngọt.”
Chu Hồng gật gật đầu, xoay người đi đổi: “Tốt lắm, chúng ta ăn bơ lạc.”
Đàm Thanh Tuyền thở dài, cảm thấy người này đúng là có bệnh.
Sự thật chứng minh, bệnh trạng của Chu Hồng không phải nghiêm trọng bình thường, bắt đầu từ lúc này, hắn mua bất cứ thứ gì đều muốn hỏi ý kiến Đàm Thanh Tuyền, hắn sẽ cầm lên hai loại, sau đó bình tĩnh hỏi: “Em thích loại nào?”
“Tùy anh, đều giống nhau.”
“Em thích loại nào?”
“Tôi nói —— tùy, anh!”
“Em thích loại nào?”
“Chu Hồng, con mẹ nó anh bị bệnh hả?!”
“Em thích loại nào?” Ngữ khí vẫn không biến đổi dù chỉ một chút.
Đàm Thanh Tuyền vô cùng tức giận: “Tôi đều không thích!”
“Ừ, vậy em thích loại nào? Chúng ta đổi.”
Con mẹ nhà anh!
Một chuyến đi siêu thị mất tròn ba giờ, chân Đàm Thanh Tuyền đều mỏi đến rụng rời, cuối cùng chỉ cần Chu Hồng cầm lên hai thứ khác nhau, lập tức sẽ chọn lấy một loại: “Được rồi, loại này, tôi thích.” Mọi sự đều thuận lợi.
Từng túi “chiến lợi phẩm” được xếp lên xe, Chu Hồng ném chìa khóa cho Đàm Thanh Tuyền: “Em lái xe.”
“Không mang bằng lái.”
“Em lái.”
“Con mẹ nó, đã nói không mang bằng, anh muốn bị chửi đúng không?”
“Em lái.”
Đàm Thanh Tuyền nghiến răng, đá mạnh mấy cái lên cửa xe, lên xe, khởi động.
Về đến nhà lại là một phen giày vò.
Đàm Thanh Tuyền vừa cởi áo khoác muốn đến thư phòng tiếp tục chơi game, Chu Hồng lập tức kéo y lại: “Tới đây, mang mấy thứ kia vào.”
“Anh không có tay à?”
“Em cũng không có tay sao?”
“Đây là nhà anh!”
“Là ‘nhà của chúng ta’.”
“Ha ha.” Đàm Thanh Tuyền cười lạnh, “Ngại quá Chu ca, nếu tôi nhớ không lầm thì tôi chỉ là một nam sủng mà thôi, chỉ phụ trách hầu hạ anh trên giường, chẳng lẽ còn muốn tôi ‘Xem như ở nhà’?”
Sắc mặt Chu Hồng lạnh nhạt: “Lấy lòng khách hàng là đạo đức nghề nghiệp cần thiết của một ngưu lang, mà tôi thì thích trò đóng vai nhân vật.
Ừ, cũng đúng, thời gian em vào nghề tương đối ngắn, hay là tìm A Văn đến dạy em một chút?”
Đàm Thanh Tuyền nhướn mày, ánh mắt sắc bén: “Anh uy hiếp tôi?”
Chu Hồng nhún nhún vai: “Nói sự thật mà thôi.
Trước mắt xem ra người có thể giữ lại cái mạng nhỏ kia của A Văn, chỉ có em thôi.
Ngược lại, em có thể cứu cậu ta “thoát khỏi khổ ải”, đáng tiếc cậu ta hận em muốn chết, sẽ không đi theo em.”
Đàm Thanh Tuyền nhắm chặt mắt, thở dài một hơi, ngẩng đầu, mở to mắt: “Sữa này để ở đâu?”
“Ngăn trên tủ lạnh.”.