Khói Lửa Nhân Gian

Chương 9: Xem Mắt


Đọc truyện Khói Lửa Nhân Gian FULL – Chương 9: Xem Mắt


Tần An ngồi con xe đạp điện ba bánh của anh trở về nhà, vừa bước chân vào tiểu khu liền thấy bà Lưu nhà hàng xóm dẫn theo một cặp nam nữ trung niên lạ mặt tới đứng ở trước cửa nhà anh.
Bà Lưu sau khi nhìn thấy anh thì lộ ra vẻ mặt vui mừng, “Tiểu Tần à, bà còn tưởng là con đang ở nhà chứ!”
Tần An quan sát mấy người này một cái, lễ phép hỏi, “Chào bà ạ, bà có chuyện gì không?”
“Có chứ có chứ, con còn nhớ cô gái họ Vương hôm bữa bà nói với con không?”
Mấy ngày trước anh dọn quầy xong về nhà, lúc mua thức ăn ngay cửa tiểu khu về thì gặp bà Lưu, bà lão chặn xe của anh lại, vỗ vỗ tay anh đòi giới thiệu đối tượng cho anh.

Tần An đã quên hôm đó mình nói qua loa với bà thế nào, không ngờ hôm nay bà lại mang người tới tận cửa.
“Con nhớ, bà.” Trong lòng Tần An đang khổ sở suy nghĩ làm sao để cự tuyệt lần xem mắt này, nhưng bề ngoài vẫn giữ vững nụ cười lễ phép.
Không thể trực tiếp từ chối nói với bà lão rằng mình thích đàn ông được.

Nói thế anh sợ bà lão ngất xỉu tại chỗ mất.
Bà Lưu kéo tay Tần An, nói, “Qua đây, để bà giới thiệu cho con, đây chính là cha mẹ của cô bé đó, bọn họ muốn tới đây nói chuyện làm quen với con trước.”
Tần An nhìn hai người, lễ phép chào hỏi, đối phương chưa chi đã cười nói bắt tay anh.
Anh mở cửa nghênh đón mấy người bọn họ vào trong nhà, để ba người ngồi trên sofa, chính mình thì ngồi vào một cái ghế đặt ở đầu khác, rồi pha trà rót nước mời khách.
Mới thả bình trà trong tay xuống, người phụ nữ đối diện đã nóng lòng đưa bức ảnh nắm trong tay đã lâu qua, người đàn ông bên cạnh nghiêng đầu nhíu mày nhìn bà với vẻ bất mãn.
Biểu hiện gấp gáp như thế khiến Tần An âm thầm cau mày, ý thức được chuyện có vẻ không ổn lắm.
Bức ảnh là ảnh chụp chính diện nền đỏ, hẳn là chụp khi mới mười bảy mười tám tuổi, gương mặt cô bé tròn tròn, hai bên hai bím tóc, môi chúm chím, cười ngây ngô.
Người phụ nữ ngồi trên ghế sofa không để ý tới nam nhân nhà mình, cả thân thể hướng về phía trước, tốc độ nói chuyện rất nhanh, “Con gái nhà cô gọi là Vương Thiến Thiến, tính tình thành thật lắm, năm nay hai mươi lăm tuổi, còn chưa có yêu đương với ai hết.


Cô nghe bà thím nói con bày sạp bán điểm tâm, con gái nhà cô làm bánh bao nấu cơm đồ cũng giỏi lắm, nó nhỏ hơn con vậy chứ mà tay chân lanh lẹ vô cùng, lại còn biết chăm sóc cho người khác nữa.”
“Nhìn con tuấn tú đẹp trai thế này, con hai đứa sau này chắc chắn cũng rất đẹp mắt, sinh em bé rồi cũng không cần hai đứa con lo, cô với cha con bé có thể giúp hai đứa trông con.”
“…”
Tần An bị bà nói đến mức choáng váng, vội vàng giơ tay ngắt lời đối phương, cũng trả bức ảnh lại, nghiêm túc nói, “Dì à, bây giờ nói chuyện đó vẫn còn hơi sớm quá.”
“Không sớm không sớm, ai nha Tiểu Tần nếu con cảm thấy được thì cứ nói, chúng ta có thể cử hành hôn lễ ngay trong năm nay luôn.”
“…Không phải, ý tôi không phải thế.” Tần An vội vàng xua tay, “Tôi còn chưa có dự định kết hôn.”
Người phụ nữ nghẹn lời, một lúc vẫn không biết nói gì, quay đầu nhìn sang người bên cạnh.

Người đàn ông xoa xoa tay, ngập ngừng dò hỏi, “Thế thì, hai đứa dành thời gian ra, trước tiên gặp mặt nhau trước đã, con thấy thế nào?”
Đời này Tần An sẽ không kết hôn, đương nhiên không muốn rỗi hơi đi gặp mặt làm gì, anh vừa há miệng định từ chối, bà Lưu ngồi bên cạnh lại xen vào nói, “Tiểu Tần à, con cho bà già này tí mặt mũi, cứ gặp mặt con bé trước đã, lỡ đâu hai đứa vừa mắt nhau vậy chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Con nói xem phải không?”
“…”
Bà lão đã nói tới mức này rồi, mặc anh suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được câu gì thích hợp để từ chối, đành phải gật đầu đáp ứng trước.
Đưa phương thức liên lạc của mình cho người ta, tiễn ba người đi, Tần An phiền chán tới nỗi không có tâm trạng luộc sủi cảo ăn, nhíu mày trút hết bực tức vào việc rửa chén đĩa.Sáng sớm chủ nhật Tần An nhận được điện thoại của Vương Thiến Thiến, anh ngồi dậy từ trên giường, dụi dụi mắt, trong ống nghe truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ nhu hòa của con gái, cẩn thận từng chút một hỏi anh hôm nay có thể gặp mặt hay không.
Tần An xác định rõ thời gian địa điểm với cô xong, đứng dậy rửa mặt, nhắn tin cho Kỳ Dịch Dã.
“Kỳ đại ca, dậy chưa, xuống đây ăn sáng chung với tui không?”
Đợi gần mười phút thì trực tiếp nhận được cuộc gọi của hắn, “A lô, Tần An hả, tôi đang ở công trường.”
“Ủa… Sao hôm nay khởi công sớm vậy?” Tần An thở dài.
“Hôm nay đến làm phần cuối, xong cái này là kết thúc.” Kỳ Dịch Dã dừng một chút, tiếp tục nói, “Trưa nay anh rảnh không?”
“Rảnh… ủa không…” Tần An đột nhiên nhớ tới buổi trưa hôm nay có hẹn với Vương Thiến Thiến, anh ủ rũ nói với Kỳ Dịch Dã, “Xin lỗi, trưa nay tui có việc khác rồi.”
“Không sao, anh cứ đi làm việc của mình đi.”

Hai người hàn huyên đơn giản mấy câu, bên phía Kỳ Dịch Dã có người thúc giục, không thể làm gì khác hơn là qua loa kết thúc cuộc nói chuyện.Hôm nay ngoài trời đặc biệt lạnh, gió lạnh hiu hắt thổi qua, khiến Tần An vừa bước ra khỏi cửa phải rùng mình một cái.

Anh đút tay vào trong túi áo, cúi đầu một mạch chạy chầm chậm vào trong xe ba bánh nhỏ của mình, hà hơi xoa nóng hai tay rồi mới đút chìa khóa vào khởi động xe.
Anh đến nhà hàng Thuần Hương sớm hơn giờ hẹn mấy phút.

Nơi này coi như là nhà hàng lớn nhất trong trấn của họ, người dân thôn xóm xung quanh đều chọn tổ chức các bữa tiệc và bữa ăn quan trọng ở đây.
Tần An vốn không muốn sắp xếp bữa gặp mặt “xem mắt” ở đây, nhưng trong điện thoại bên nhà gái cứ nhất quyết phải hẹn ở đây, Tần An không muốn tranh cãi với con gái nên cuối cùng cũng đồng ý.
Anh đến sớm, tùy ý tìm một chỗ ngồi dưới đại sảnh lầu một, kêu hai li nước lọc, rảnh rỗi tới tẻ nhạt nhìn quanh bốn phía.

Bấy giờ anh mới phát hiện xung quanh gần như toàn là các cặp nam nữ thành đôi, trên mặt ai cũng mang theo vài phần khách khí.
Nói thật, nhìn thoáng qua trông giống hệt như câu lạc bộ xem mắt cỡ lớn.
Cơ mà cũng hợp lý, ở nơi mà chất lượng cuộc sống vẫn không được tính là cao như trấn này, người ta vẫn quan tâm tới cơm no mặc ấm trước nhất, giá cả của Thuần Hương không có hiệu quả kinh tế đối với người dân bình thường, sau này bất tri bất giác biến thành nơi tụ tập đội ngũ kết thân xem mắt.
Tần An thu hồi tầm mắt, uống một ngụm nước ấm, cúi đầu đánh giá hoa văn trên bàn, không bao lâu sau bỗng cảm giác vai bị nhẹ nhàng chạm vào, anh ngẩng đầu nhìn về phía người tới.
Vương Thiến Thiến cười hỏi, “Tần An tiên sinh?”
Cô gái không cao lắm, nhìn có vẻ rất sợ lạnh, quấn áo dày cui, tóc đen vừa dài vừa thẳng rũ sau lưng, mặt tròn nhỏ, mắt như hạnh đào, nhìn không ra tuổi tác, không hơn kém trong hình bao nhiêu, chỉ khác là trên gương mặt không còn hào quang, lại thêm một phần bi ai.
Tần An đứng lên, lễ phép gật đầu, “Chào cô, Vương tiểu thư.”
Hai người ngồi xuống, Tần An định giơ tay gọi nhân viên nhà hàng, lại bị đối phương cản lại.
“Khoan đã Tần tiên sinh, thật ra tôi biết anh không muốn đến đây.”

Tần An dừng lại, đầu ngón tay nhất thời không biết phải làm sao, ánh mắt Vương Thiến Thiến ôn hòa, không có nửa phần công kích, cô rũ mắt liếc ra ngoài, Tần An cũng nhìn theo cô.
“Đừng quay đầu lại nhiều, chớ để bọn họ phát hiện.” Vương Thiến Thiến nhỏ giọng nhắc nhở anh.
Sau cái cây đa cao to rậm rạp ngoài cửa sổ có hai bóng người lén lén lút lút, bọn họ đang loay hoay rướn cổ cố gắng nhìn sang bên này.
Tần An định thần nhìn lại, đằng kia là đôi vợ chồng trung niên bà Lưu dẫn tới nhà hắn hồi hôm bữa.
Trong lòng anh hiểu đại khái chuyện gì đang diễn ra.
“Nếu cả hai chúng ta đều không thật tâm tới để xem mắt, thì không cần thiết phải tiêu tiền ăn bữa cơm này làm gì, ngồi hơn nửa tiếng rồi đi là được.” Vương Thiến Thiến uống một hớp nước, nói với Tần An.
Tần An cũng thả lỏng, “Dù sao cũng phải gọi gì đó, chứ không lát nữa nhân viên lại tới đuổi đi.”
Vương Thiến Thiến liếc nhìn sắc mặt khó coi của nhân viên phục vụ đứng bên tường, đồng ý với ý kiến của anh.
Hai người chỉ gọi vài món đơn giản, trong lúc chờ đồ ăn mang lên, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào, người trong đại sảnh tò mò dồn dập ngoái đầu lại nhìn.
Đi đằng trước là hai nhân vật bụng phệ, hẳn là ông chủ, kề vai nhau đi vào, giọng hai người đều không nhỏ, la hét đòi không say không về.

Đằng sau có năm, sáu người đi theo, cùng đi về phía phòng riêng trên lầu.
Vị trí của hai người Tần An ở ngay cạnh thang cuốn, có thể thấy rõ Kỳ Dịch Dã cao lớn bị kẹp giữa mấy người, trong miệng ngậm điếu thuốc, nhẹ cau mày nghe người bên cạnh nói chuyện, đi đằng cuối chính là vị “Lý tiểu thư” anh từng gặp trên công trường, giữa cô ta và Kỳ Dịch Dã chỉ cách nhau một người.
Có thể thấy rõ, bọn họ là đi cùng với nhau.
Trong lòng dâng lên cảm giác không thể nói rõ, Tần An chỉ liên tục nhìn chằm chằm vào đám người đi lên lầu hai, có lẽ do anh nhìn quá lâu, Vương Thiến Thiến cũng nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của anh, nhưng chỉ chậm một bước bọn họ đã lên lầu rồi.
Tần An phục hồi tinh thần, lộ ra nụ cười mang theo vài phần áy náy, “Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung.”
Đồ ăn đã được mang lên đầy đủ, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Vương Thiến Thiến nhìn anh, hỏi, “Tần An tiên sinh, anh cũng chống cự việc xem mắt à?”
“Cứ gọi thẳng là Tần An là được.” Anh lắc lắc đầu, nói, “Không thể nói là chống cự việc xem mắt, chỉ là tôi biết đời này tôi sẽ không kết hôn, nên xem mắt đối với tôi là việc vô nghĩa.”
“Đời này không kết hôn?”
Tần An gật đầu, không trả lời vào sâu hơn nữa, mà hỏi ngược lại, “Còn cô thì sao?”
Vương Thiến Thiến mím môi, trong ôn hòa xen lẫn nét buồn bã bi ai, qua một hồi lâu, cô rũ mắt xuống, tay phải đặt trên bụng xoa xoa, nhẹ giọng nói, “Tôi có em bé rồi.”
Tần An trố mắt một lúc, qua mấy giây sau mới ngập ngừng hỏi, “Cha của đứa bé…”
“Ngồi tù, vì bảo vệ tôi, đánh người, bị phán án hai năm.” Nước mắt cô chực trào, Tần An lập tức đưa cho cô một tờ khăn giấy.

Sau khi nhận lấy Vương Thiến Thiến nắm tờ khăn giấy trong tay, tiếp tục nói, “Tôi và anh ấy quen nhau trong xưởng giày, ảnh là người có trách nhiệm, tụi tôi vốn định kết hôn rồi.  Thằng con trai ông chủ xưởng giày đó là tên đầu đường xó chợ háo sắc có tiếng, chuyên đi làm mấy chuyện thất đức, quấy rối con gái nhà lành.

Hổ Tử nhìn thấy thằng chó đó đụng vào tôi, nên đánh cho nó một trận, bọn họ liền tố cáo Hổ Tử.”
Cô gái vừa nói vừa lau nước mắt, như là mãi mới tìm được một người để trút hết tâm sự, Tần An cũng không mở miệng ngắt lời cô.
“Hổ Tử bị phán hai năm tù, chưa tới hai ngày sau thì tôi phát hiện mình mang thai.

Tôi cũng bất cẩn, mang thai được ba tháng rồi mới phát hiện ra, còn chưa kịp nói cho Hổ Tử thì ba mẹ tôi đã nghe phong thanh chạy tới, một mực cho rằng Hổ Tử phụ tôi, bắt đầu sắp xếp cho tôi đi xem mắt, trước anh đã có mấy người rồi.” Nói xong cô đắng chát cười cười, lau khô nước mắt, “Ôi trời, anh mau ăn đi, để nguội nó mất ngon giờ.”
Đồ ăn quả thật đã hơi nguội, hai người không nói tiếp lời nào, vốn đã nói chỉ ngồi nửa tiếng, ai ngờ cơm nước xong mới phát hiện đã vào đây được hơn một tiếng, Vương Thiến Thiến xin lỗi nói, “Làm lỡ thời gian của anh rồi.”
“Không đâu, nếu có chuyện phiền lòng không nói được với ai thì có thể nói với tôi.” Tần An cười nói với cô, “Tôi rất vui khi được làm bạn với cô.”
Hai người đồng thời đi ra ngoài, vừa lúc một đám người trên lầu hai cũng đang đi xuống ngay sau bọn họ, vẫn ầm ĩ la hét như trước.

Tần An quay đầu liếc nhìn, hai nhân vật ông chủ kia uống tới mặt đỏ chót, say bét nhè, ưỡn cái bụng to đùng bước đi liêu xiêu lảo đảo.

Sợ bọn họ đi đường không vững ngã vào người Vương Thiến Thiến đang mang thai, Tần An nhấc tay đặt hờ sau lưng cô, mở cửa đi ra ngoài.
Kỳ Dịch Dã đi theo đằng sau mấy người xuống cầu thang, ngẩng đầu chợt nhìn thấy một cái gáy quen thuộc, bên cạnh thân hình người nọ còn có một cô gái thấp hơn anh một cái đầu.

Kỳ Dịch Dã uống không ít, nhưng còn chưa tới mức say, hắn híp mắt lại, nhìn chằm chằm cánh tay đặt trên lưng cô gái kia của Tần An một hồi lâu.
Tần An cự tuyệt hắn nói buổi trưa bận việc, là vì đã hẹn người khác trước rồi?
Hắn nghiêng đầu quan sát đại sảnh một vòng, lập tức hiểu được, tám chín phần mười là tới xem mắt.
Đôi mắt màu mực sâu hun hút nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người, đầu lưỡi ép chặt vào rãnh răng, vẻ mặt cũng trầm xuống.
Hết chương 9.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.