Đọc truyện Khói Lửa Nhân Gian FULL – Chương 7: Kể Một Câu Chuyện
Trong phòng bếp.
Tần An ngồi xổm cạnh thau lặt rau cần, Kỳ Dịch Dã thì đang xắt sợi khoai tây, lưỡi dao rắn chắc chặt lên thớt vang lên tiếng “cạch cạch cạch cạch”.
Vừa nghe đã biết là trình nấu ăn hạng pro, Tần An vẩy vẩy nước khỏi rau cần, để rau lên cái thớt ngay bên cạnh, liếc mắt nhìn sang, hơi kinh ngạc nói, “Kỹ thuật dùng dao của anh tốt ghê!”
Kỳ Dịch Dã cười cười, “Trước đây có làm chân thái rau ở tiệm cơm, kỹ thuật này là luyện ra từ khi đó.”
“Thế chắc phải làm lâu lắm, không ngờ anh cũng từng làm ở tiệm cơm.”
Dầu nóng lên, hắn bỏ đồ ăn vào nồi, âm thanh khuấy đảo vang lên bên tai, hơi át đi giọng nói của Kỳ Dịch Dã, khiến lời hắn nói ra không được rõ ràng lắm, “Rất lâu, làm từ khi mười lăm mười sáu tuổi rồi.”
Tần An cảm thấy khó mà tin nổi, vốn anh cho rằng chính mình đã rời nhà kiếm sống sớm lắm rồi, không ngờ tới Kỳ Dịch Dã còn sớm hơn cả anh, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác cảm thông đồng tình với hắn.
Nhưng anh chỉ nắm chặt lá rau trong tay không lên tiếng, vấn đề này quá mức riêng tư, lấy quan hệ giữa bọn họ bây giờ rất khó để hỏi trực tiếp.
Bầu không khí trong phòng bếp nhất thời phai nhạt đi, chỉ có tiếng lặt rau rửa rau loạt xoạt với tiếng xẻng cơm khuấy đảo đụng vào đáy nồi kêu leng keng.
Ngay lúc đó, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng rơi vỡ nát của thứ gì đó.
Hai người nhìn nhau một cái, quay người ra khỏi bếp, liếc mắt đã thấy Kỳ Bảo Bối núp trên bệ cửa sổ không xuống được, ngay dưới nó là cây trầu bà đang nằm lay lắt trên mặt đất.
Kỳ Bảo Bối thấy trong tay ông ba nhà nó cầm dao phay, sợ tới nỗi uốn éo mông phát ra tiếng gầm gừ thê thảm.
Tần An nhìn cái thân bé tin hin của nó, vừa tức vừa buồn cười, anh đẩy Kỳ Dịch Dã trở vô nhà bếp, nói, “Anh cứ tiếp tục đi, chớ để cháy, tui đi dọn dẹp cho.”
“Tôi thấy là nó thích ăn đòn thì có…”
“Không có gì không có gì, chậu hoa thôi mà, có gì lớn lao đâu, mua cái mới là được.”
Chậu trầu bà không chịu được tổn hại, cả chậu rớt xuống vỡ nát bét.
Tần An ôm Kỳ Bảo Bối xuống khỏi bệ cửa sổ trước, rồi tìm một cái bình nhựa lớn cắt ra, làm một chậu hoa đơn giản, bỏ trầu bà đang lay lắt hơi tàn vào, tạm thời cứ để vậy trước đã, chờ khi nào rảnh rỗi lại mua một cái chậu hoa mới.
Đột nhiên nhớ tới lúc trước, khi anh vừa mới đặt chân tới nơi này, ban ngày làm vài món đồ thủ công be bé, buổi tối thì tới chợ đêm bày quầy bán quán vỉa hè, ngay sát bên quầy của anh là một ông chú bán hoa mỗi ngày buồn rầu sầu não.
Ông chú đó nói bán hết đống hoa này ổng sẽ đi về nông thôn đòi lại vợ ổng, chậu trầu bà này là chậu hoa cuối cùng của ổng.
Tần An không hiểu lúc đó anh đã nghĩ thế nào, rõ ràng bản thân mình nghèo rớt mồng tơi, thế mà lại tâm huyết dâng trào đi mua nó về.
Nhưng thấy gương mặt đông cứng của ông chú nở nụ cười sau khi thu được tiền, anh lại cảm thấy rất có giá trị.
Mấy năm lúc mà khu vực này còn chưa cung cấp hệ thống sưởi tập thể, anh phải tự mua cái máy sưởi điện, ra khỏi nhà liền tắt, nhiệt độ bên trong giảm xuống đột ngột, thậm chí đến mùa đông trong phòng còn lạnh hơn bên ngoài mấy độ.
Mỗi khi dọn quầy trở về chính anh cũng chịu không nổi mà run lập cập, khỏi nói gì tới chậu trầu bà kia.
Nó không chịu nổi cái lạnh, phiến lá đã trở nên ố vàng, vậy mà lại thần kỳ vượt qua mùa đông đầu tiên.
Bày quán ở chợ đêm chừng một năm, tướng mạo anh thanh tú, khá được mấy cô gái trẻ tuổi ưa thích, có lần ngẫu nhiên được một cô bé chụp hình đăng lên diễn đàn khiến anh nổi tiếng một phen, thậm chí còn có người tới nói mình là người tìm kiếm ngôi sao từ thành phố, quấn lấy anh hỏi anh có hứng thú vào giới giải trí đóng phim làm ngôi sao hay không.
Trong nhận thức của Tần An, anh chỉ là một người tầm thường không có tài năng gì đáng nói, kiếm đủ để sống qua ngày tính ra thì thực tế hơn là mơ tới việc kiếm được bộn tiền, thế nên anh liền cự tuyệt.
Anh không thích cảm giác bị nhiều người quấn lấy hỏi tới hỏi lui, đã thế còn không bỏ tiền ra mua cái gì, thế là vào một ngày nào đó, anh lặng lẽ thay đổi vị trí, bắt đầu mở quầy buôn bán đồ ăn sáng.
Tuy rằng cái nghề này đi sớm về tối, khổ thì cũng khổ, nhưng cũng đủ cho anh tiết kiệm từng chút từng chút một, điều kiện sinh hoạt cũng dần dần dư dả.
Đến năm thứ tư tiểu thu tăng tiền thuê nhà, cũng bắt đầu cung cấp hệ thống sưởi.
Anh không cần phải xuống chỗ bày quầy để chờ máy sưởi từ từ ấm lên vì trong phòng quá lạnh như trước nữa, mà chậu trầu bà kia, rõ ràng không mấy để tâm chăm sóc nó, thế mà nó vẫn ngoan cường sống, cứ thế theo anh bao nhiêu năm nay.
Kỳ Bảo Bối hẳn là đã biết lỗi của nó, không còn dám lỗ mãng nữa, đàng hoàng nằm úp sấp trên sofa tắm nắng, trầu bà được đặt về vị trí cũ trên bệ cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu lên lá, vẫn một bộ dáng bừng bừng sức sống như trước.
Mùi thức ăn thơm lừng từ trong bếp bay ra, một cảm giác thỏa mãn không chân thực tự nhiên sinh ra.
Mấy năm nay dốc sức làm lụng kiếm tiền đã khiến Tần An ngày càng tự lập, anh chưa bao giờ nghĩ mình sợ cô độc, song đúng vào lúc này, anh mới nhận ra, có người ở cùng mình bên cạnh mình là chuyện hạnh phúc và quý giá tới nhường nào.
Bốn món thức ăn thêm một đĩa đậu phộng, tuy đều là món ăn gia đình thường ngày, nhưng lại cho Tần An được nếm trải sự ngon ngọt của “nhà”, thứ mà cuộc đời anh thiếu thốn nhưng lại hy vọng xa vời muốn có được.
“Cụng li một cái, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi mấy bữa trước.” Kỳ Dịch Dã nói, giơ li rượu lên cụng vào li của Tần An.
Không nhắc đến thì tốt, vừa nhắc đến Tần An liền nghĩ ngay tới việc hai người làm mấy ngày trước, anh ngửa đầu đổ rượu vào miệng, giống như che giấu mà khoát tay một cái.
Kỳ Dịch Dã cũng không chọc thủng tâm sự của anh, chỉ kêu anh mau ăn đĩa xào, món gà trống xào ớt đó là sở trường của Kỳ Dịch Dã, cũng là món mặn đầu tiên sư phụ hắn dạy cho hắn năm đó, khi hắn vẫn còn là học trò.
Thịt gà sau khi xào đã hút gần hết nước, vị cay cũng hoàn toàn ngấm vào trong thịt, chất thịt non mềm ngon miệng, mùi thơm dụ người, Tần An nhai thịt gà, giơ ngón cái lên với Kỳ Dịch Dã.Uống hết mấy lon bia vào bụng, Tần An nháy mắt mấy cái, hơi cồn xông lên mặt, anh nhấc cánh tay để lên bàn, cầm lon bia lạnh lẽo áp vào mặt, dùng sự mát lạnh đó để hạ nhiệt độ cho mình.
Anh hơi nhếch khóe môi, trong mắt như lóe ánh nước, “Kỳ Dịch Dã, quen nhau lâu vậy mà tui còn chưa hỏi anh là người nơi nào…”
“Người thành phố này, nhưng đó giờ sống ở huyện Kỳ Khang, mấy tháng trước mới tới đây với ông chủ, còn anh sao?”
“Tui hả, tui từ Lai An, tới chỗ này cũng lâu lắm rồi…” Tần An hơi say, tốc độ nói chuyện cũng tương đối chậm, “Lúc mười tám tuổi đã tới đây rồi…”
Kỳ Dịch Dã nâng cái li đựng đầy rượu đế cụng một cái vào lon bia trong tay Tần An, hỏi, “Không đi thi đại học à?”
Tần An tuy không tỉnh táo lắm, nhưng anh không muốn đề cập quá nhiều đến chuyện của mình, nên chỉ lắc lắc đầu, rồi hỏi Kỳ Dịch Dã, “Mới nãy trong bếp anh nói anh mười lăm, mười sáu tuổi đã…”
“Đúng, ra đời kiếm sống sớm hơn anh một chút.” Kỳ Dịch Dã không thèm để ý mà cười cười.
Hẳn là do say, Tần An có dũng khí để hỏi ra, “Sao nhỏ thế đã đi làm rồi? Cha mẹ anh cho phép à?”
“Biết đâu, tôi chưa bao giờ thấy bọn họ, tôi là được bà nội nuôi lớn, nhưng bà đã qua đời năm tôi mười sáu tuổi.”
“Xin lỗi…”, lon bia đang giương giữa không trung bị Tần An xiết chặt lại, môi anh giật giật nhưng không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng ngậm miệng lại.
“Đều là chuyện quá khứ rồi.” Kỳ Dịch Dã nhấp một hớp rượu, cúi đầu cười cười.
Nhưng Tần An có thể hiểu được cay đắng hắn phải nếm trải trong nụ cười đó, anh lắc lắc lon bia, nghe thấy bên trong đã rỗng, liền mở một lon mới, “Làm đầu bếp rất tốt mà, sao tự dưng lại muốn đi lái máy xúc đất?”
“Muốn nghe chuyện của tôi à?”
Rượu vào cái lớn gan hẳn ra, Tần An nhíu mày, “Muốn hiểu anh, nhưng anh có thể từ chối.”
“Đương nhiên là muốn kể cho anh nghe.” Kỳ Dịch Dã vỗ vỗ vào thân ghế sofa, Tần An ngồi qua chỗ hắn ra hiệu, khoanh chân tựa vào lưng ghế sofa, trong tay siết chặt lon bia, nghe Kỳ Dịch Dã kể lại chuyện cũ.
“Tôi từng làm rất nhiều công việc, nguồn sinh hoạt phí của tôi hồi tiểu học là chai nhựa người ta vứt đầy đường, nội tôi nuôi tôi bằng nghề ve chai, lên lớp chín tôi đi làm chân rửa chén ở một quán cơm, sau đó thì làm thái rau, rồi thành học trò, còn chưa học ra ngô ra khoai thì nội đã qua đời.
Bà bị ung thư phổi thời kỳ cuối, không có tiền chữa, nên gạt tôi không nói…”
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Tần An ôm lon bia ngồi cạnh hắn ngoan ngoãn nghe hắn kể chuyện xưa, lại tiếp tục nói, “Tôi không đi học nữa, không có bằng cấp gì.
Bảo vệ, shipper, bốc vác, chẳng có gì mà tôi không làm.
Năm tôi vừa tròn hai mươi tuổi thì gặp được sư phụ dạy tôi lái máy xúc đất trên công trường, ổng rất tốt, thu học phí cũng không nhiều lắm, tôi liền theo ổng học, máy đào, máy xúc, máy nâng chuyển hàng hóa tôi học hết.
Đi theo ổng được hai năm thì ổng già không làm nữa, về nhà dưỡng lão.”
“Tôi lấy tiền tiết kiệm đi thi cái bằng A2, chạy đường dài mấy năm, vận chuyển rau củ quả tươi mới tới cho người ta, chạy khắp toàn quốc.
Dịp Tết là thời điểm chạy xe đường dài kiếm được nhiều tiền nhất, tôi một thân một mình, kiếm được thêm chút nào hay chút đó.
Đêm 30 tôi nằm trong xe nghe tiếng pháo nổ bùm bùm ở ngoài, rồi tiếng la hét hoan hô… trong lòng tôi cảm giác rất khó chịu.”
Kỳ Dịch Dã ngửa đầu đổ chung rượu đế xuống họng, hít một hơi, “Chậc, tôi chỉ là không muốn chạy lung tung khắp cả nước nữa…”
“Tôi về quê kiếm nghề cũ làm, ở đây có công trình, tôi theo ông chủ tới đây, sau đó thì gặp được anh.”
Tần An bên cạnh nãy giờ không phát ra tiếng động gì, Kỳ Dịch Dã còn tưởng rằng anh đã ngủ, kết quả quay đầu nhìn sang thì thấy anh đang nín thở, mím môi khóc hết nước mắt, bong bóng mũi phồng lên rồi nổ tung ngay trước mắt Kỳ Dịch Dã.
Kỳ Dịch Dã không nhịn được cười, cầm lấy khăn giấy trên bàn vội vàng lau mặt cho Tần An, “Sao vậy?”
Tần An khịt khịt mũi, “Kỳ đại ca, anh khổ quá à.”
“Cũng không tới nỗi đó, cuộc sống mà không có chút khó khăn thì có thể gọi là cuộc sống sao?” Kỳ Dịch Dã móc lon bia rỗng bị bóp thành móp méo trong tay anh ra, đếm đếm số lon rỗng trên bàn, Tần An uống tổng cộng năm lon, hắn xoay đầu lại, không chắc chắn lắm mà hỏi, “Anh uống say hả?”
Tần An nghiêng đầu, học theo cách Kỳ Dịch Dã nói chuyện, “Cũng không tới nỗi đó…”
Kỳ Dịch Dã bất đắc dĩ, đành phải ôm Tần An đã uống tới say mèm về phòng ngủ, làm ướt khăn rồi lấy đó lau mặt cho anh.
Kỳ Bảo Bối từ một bên nhảy lên trên giường Tần An, hiếu kỳ nhìn anh chằm chằm, lại bị Tần An quơ vào trong lòng, ôm chặt lấy mà ngủ thiếp đi.
Kỳ Dịch Dã lau dọn sạch sẽ đồ ăn thừa trên bàn, ngồi trở lại sofa vò vò tóc, hắn thở ra một hơi, một mình tiếp tục uống ít rượu ăn đậu phộng, nửa cúi mặt, che đi vẻ mặt mới vừa rồi.
Hắn chưa bao giờ kể cho người khác nghe về quá khứ của mình một cách chi tiết như thế, trước giờ hắn luôn vô thức bài xích ký ức về những chuyện hắn đã từng trải qua khi đó, thế mà hôm nay lại có thể bình tĩnh kể cho Tần An như vậy.
Hóa ra những hồi ức đó không đáng sợ khi nhìn lại như vậy, cũng không khó để kể ra như hắn đã nghĩ.
Tất cả đều đã qua rồi, và tương lai nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.
Hết chương 7.