Đọc truyện Khói Lửa Nhân Gian FULL – Chương 3: Nhà Cũ Gặp Lửa
Buổi tối Tần An không đợi được Kỳ Dịch Dã xuất hiện.
Từ khi vừa thu dọn quầy xong anh đã bắt đầu mong đợi, nhiều lần nhìn ra cửa, nhưng tiếc là tới tận mười giờ thiếu, thân ảnh Kỳ Dịch Dã vẫn chưa hề xuất hiện.
Mong đợi lập tức hóa thành hụt hẫng, trong lòng anh không mấy dễ chịu, cúi đầu ủ rũ chồng chất đồ vật lên xe rồi trở về nhà.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, Kỳ Dịch Dã vẫn không xuất hiện.
Điều này khiến cho anh không tự chủ được mà phỏng đoán lung tung.
Chẳng lẽ là mình thăm dò quá trắng trợn nên bị Kỳ Dịch Dã phát hiện ra tâm tư nhỏ của mình sao?
Dù sao thì ở cái trấn nhỏ mọi mặt đều kém phát triển như này, đại đa số người vẫn giữ thái độ khịt mũi coi thường với đề tài liên quan tới đồng tính luyến ái.
Anh sợ Kỳ Dịch Dã cũng thế.
Tần An tự mình tưởng tượng chừng mấy ngày, vừa buồn bực vừa lơ đãng nghênh đón chủ nhật, ngày anh nghỉ.
Ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, buổi sáng anh mang quần áo, drap trải giường giặt sạch toàn bộ, xế chiều đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn, tới chạng vạng mới rảnh rỗi thì lại bắt đầu tổng vệ sinh nhà cửa, mỗi một góc đều được lau chùi sạch sành sanh.
Mắt thấy ngoài trời sắp tối, Tần An cầm hai bịch rác định đem ra ngoài vứt.
Thời điểm đổi giày ở huyền quan, anh chợt nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng sủa nôn nóng của chó con.
Ngay khi vừa mở cửa tòa nhà, Tần An liền đối diện với Kỳ Dịch Dã đang đi vào trong.
Tần An đứng đờ ra tại chỗ, Kỳ Dịch Dã thì chỉ gật gật đầu với anh, hơi nghiêng thân muốn đi lên lầu.
“Chờ… chờ một chút!” Tần An ném bay túi rác trong tay, vội vàng kéo lấy ống tay áo của người kia.
Kỳ Dịch Dã không thể không dừng bước chân đi lên lầu.
“Cánh tay anh bị sao vậy?”, “Anh đánh nhau với người khác hả?”
Tần An vòng ra mặt trước bên trái Kỳ Dịch Dã, ngăn không cho anh lên lầu.
Anh cau mày nhìn áo khoác bị chém rách một đường dài.
Áo lông bị dính không ít bùn đất, chú chó đen trong lòng Kỳ Dịch Dã giãy dụa đạp chân, xông tới cánh tay hắn sủa nhỏ.
Tần An lại gần cũng ngửi được một chút mùi máu tanh.
“Không có chuyện gì, ngộ thương mà thôi.” Kỳ Dịch Dã cúi đầu, thấy khuôn mặt vì lo lắng mà nhíu mày của Tần An.
Không biết hắn nghĩ gì, động tác trên tay hắn buông lỏng, chó con nhảy xuống khỏi lồng ngực của hắn.
Tần An gấp gáp đưa tay ra tiếp lấy nó, cấp thiết nói, “Anh như thế này thì phải đi bệnh viện kiểm tra một chút…”
“Không cần, vết thương không lớn, để về nhà tôi tự băng lại là được.”
Tần An khuyên bảo mấy câu, thấy đối phương vẫn cứ bày ra vẻ khó chơi, liền không nói hai lời kéo hắn đi vào trong nhà mình.
Kỳ Dịch Dã bị anh kêu ngồi lên ghế sofa, chó con an vị ở một bên dán chặt vào thân thể hắn, vừa sốt ruột cào cào ghế sofa vừa rú lên ư ử.
“Anh… cởi áo khoác ra trước đi.” Tần An mang hòm thuốc đi tới.
Áo khoác đã không thể mặc nữa, sau khi bị chém rách ra một lỗ lớn như vậy, lông vịt bên trong không biết đã bay đi bao nhiêu, số lông còn lại cũng ít nhiều gì đều bị thấm máu.
Mà may là mùa đông mặc dày, nhờ có vài lớp quần áo, vết thương trên cánh tay không bị cắt vào quá sâu.
Tần An ngồi trên ghế sofa, cẩn thận từng li từng tí một xắn tay áo của hắn lên, giúp hắn xử lý vết thương.
Chó con dường như ý thức được anh đang giúp chủ nhân mình, nên cũng từ từ yên tĩnh lại.
Kỳ Dịch Dã cúi đầu nhìn mái tóc mềm mại của Tần An, ngứa tay muốn chạm vào, cuối cùng chỉ ho khan một tiếng, dời tầm mắt đi.
Sau khi Tần An băng bó vết thương xong, anh ngẩng đầu lên nhìn hắn, lúc này mới phát hiện trên mặt hắn dính không ít đất vàng, mặt mũi xám xịt, râu ria lún phún, lộ ra nét ủ rũ.
“Anh…” Tần An muốn hỏi rất nhiều, muốn hỏi hắn hôm nay đã trải qua chuyện gì, muốn hỏi hắn sao mấy bữa nay không tới, nhưng lời tới chót lưỡi lại không biết nên mở miệng thế nào mới phải.
“Mấy bữa nay chạy tiến độ, ngày nào cũng đi sớm về muộn, không có cơ hội tới chỗ anh ăn một bữa cơm.” Kỳ Dịch Dã nhìn hai mắt anh, chủ động nhắc đến, “Mấy bữa nữa tôi được nghỉ mấy ngày, trên công trường người ta tới kiểm tra.”
“Vậy vết thương của anh là sao?”
Kỳ Dịch Dã bóp bóp đầu Cẩu Tử, không chút để tâm mà trả lời, “Nhà thầu xây dựng nợ lương công nhân của dự án trước, người ta tìm tới cầm dao muốn chém người, tôi chỉ bị ngộ thương thôi.”
Tần An gần như có thể tưởng tượng được dáng dấp của hắn ở hiện trường lúc đó: tan làm, thờ ơ đi ra, lại bị vướng vào đám đông công nhân tranh chấp xô đẩy lẫn nhau, ngay cả có bị thương cũng không nói một tiếng mà đi mất.
Tần An thở dài, nhìn đôi lông mày rậm của hắn, “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Ăn ở đây luôn đi xong rồi về, về rồi thì ngủ một giấc thật ngon, xem tình trạng của anh có khá lên được miếng nào không.” Tần An vừa nói vừa đi đến nhà bếp, “Anh có gì muốn ăn không?”
“Có sẵn mì hoành thánh không?” Kỳ Dịch Dã đi theo phía sau anh, cũng tiến vào trong nhà bếp, phía sau hắn còn có chó con chầm chậm đi theo.
“Có, nếu chỉ thế thì đơn giản.” Không gian trong bếp nhỏ, Tần An vừa quay đầu lại thì suýt va vào trong lồng ngực Kỳ Dịch Dã, “Chao ui anh vô đây làm cái gì, chờ ở ngoài đi.”
Kỳ Dịch Dã lui về phía sau hai bước, dựa trên khung cửa rồi bất động, chó đen cũng ngồi xuống bên chân hắn, một người một chó dùng đôi mắt đen nhánh theo dõi anh, kiên quyết không lùi ra sau.
Tần An bất đắc dĩ nở nụ cười.
Sợi mì hoành thánh bình thường anh bán là loại mua ở chợ sỉ, vừa trơn trượt vừa dễ rách.
Nếu là để chính mình ăn, anh thường hay dùng tay cán mỏng bột ra, cắt thành từng sợi mảnh.
Nhân hoành thánh cũng phong phú hơn một chút, ăn vào cảm giác rất khác nhau.
Đối với Tần An thì bước nhồi bột và cán bột đều là việc nhỏ.
Trong lúc để bột lên men, anh lấy thịt và rau dưa trong tủ lạnh ra, dùng máy trộn để làm nhân thịt cho hoành thánh.
Gần cuối năm rồi, để khao chính mình, Tần An mua nguyên một hộp tôm lớn, lúc gói hoành thánh cho thêm tôm hoặc tôm xay vào trong nhân, tăng thêm vị tươi mới mà ăn cũng ngon.
Kỳ Dịch Dã đi tới một hai muốn phải giúp anh bóc vỏ tôm, kết quả bị Tần An đẩy đẩy ra ngoài bắt ngồi yên trên ghế sofa.
Chó nhỏ tưởng hai người đang chơi trò chơi, hưng phấn chạy vòng quanh hai người vừa chạy vừa sủa, cũng bị Tần An quắp gáy ném lên sofa.
Vì thế, lại xuất hiện cảnh tượng một người một chó thành thật ngồi trên ghế sofa, cùng nhau quay đầu nhìn nhà bếp.
Kỳ Dịch Dã xoa xoa Cẩu Tử, vẻ hung dữ giữa chân mày mềm đi mấy phần, không biết đang tự lầm bầm lầu bầu với mình hay đang thật tâm hỏi Cẩu Tử, “Kỳ Bảo Bối, tao tìm cho mày một ông ba nhá?”
Chú chó đen nhỏ không biết là nghe hiểu hay sao mà hướng về phía nhà bếp sủa một tiếng.
Tần An nghe tiếng nó, xoay đầu lại nhìn, thấy không có chuyện gì thì lại xoay đầu tiếp tục công việc đang dở dang của mình.
Dây đeo tạp dề buộc ngang hông, vòng quanh thân hình của anh.
Khung xương Tần An rất cân xứng, hình thể hơi gầy nhưng không có vẻ ốm yếu, tóc màu nâu đậm, sợi tóc rất mảnh rất nhỏ, thoạt nhìn còn rất mềm mại.
Kỳ Dịch Dã ỷ vào việc Tần An đưa lưng về phía hắn, quang minh chính đại mà quan sát người ta từ đầu tới chân.
Tần An nhanh chóng bưng lên hai tô mì hoành thánh, tô nhỏ là để cho chính anh ăn, tô to đựng canh là cho Kỳ Dịch Dã.
Trong chén bốc hơi nóng, viên hoành thánh to mà da lại mỏng, phía trên vương vài giọt dầu vừng, khắp phòng tràn ngập mùi thơm.
Kỳ Bảo Bối víu ống quần Kỳ Dịch Dã kêu, nó muốn trèo lên trên, bị mắng mấy tiếng mới yên tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm úp sấp ở một bên.
Tần An bận rộn một hồi, hai má hơi ửng hồng, bây giờ anh cũng cảm thấy hơi nóng.
Anh kéo ống tay áo lên, ngẩng đầu cười với Kỳ Dịch Dã, cằm khẽ nâng lên, nói rằng, “Thừa dịp còn nóng thì ăn đi chớ!”
Kỳ Dịch Dã gật đầu, cảm thấy cổ họng hơi khô.
Hắn uống một miếng nước canh nóng trước, lại ngẩng đầu nhìn Tần An, thấy anh cũng giống mình húp một hớp nước canh, đôi môi dính nước lóng lánh, đỏ như anh đào chín, căng mọng dụ người vô cùng, như đang chờ người tới hái.
Kỳ Dịch Dã nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy hơi nóng toàn thân mình đều tập trung vào một cái chỗ nào đó đó, khiến nó nhè nhẹ ngẩng đầu lên.
Y như đứa trẻ con miệng còn hôi sữa, hắn thầm cười nhạo mình.
Hắn không dám tiếp tục nhìn chằm chằm Tần An nữa, chỉ lo cúi đầu ăn, không bao lâu thì tô mì hoành thánh to oành đã thấy đáy.
Tần An liếc nhìn tô mì còn non nửa trước mặt mình, lại nhìn qua cái tô đựng canh to tổ bố mà Kỳ Dịch Dã đã ăn hết sạch, đôi môi anh khẽ nhếch, cảm thán, “Anh ăn nhanh ghê…”
“Thói quen.” Kỳ Dịch Dã nói.
Một bên cúi đầu ăn, một bên ngồi ngay ngắn nhìn, bầu không khí thoạt trông có vẻ điềm đạm bình tĩnh.
Thế nhưng Tần An không biết, Kỳ Dịch Dã ngồi đối diện anh lúc này như đang đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than, đầy đầu đều là suy nghĩ muốn lập tức xông lên lầu tắm nước lạnh.
“Tần An.” Kỳ Dịch Dã đột nhiên mở miệng.
“Hử?” Tần An nghe tiếng ngẩng đầu nhìn sang.
Kỳ Dịch Dã đưa điện thoại di động cho anh, “Kết bạn WeChat đi, mì hoành thánh anh làm ăn ngon lắm.”
Tần An choáng váng, so với cách lòng vòng bảy quẹo tám cua xin WeChat của anh, Kỳ Dịch Dã quả thực quá thẳng thắn thản nhiên.
Anh ngây ngốc nhìn chằm chằm người ta hai giây, hai tay chà lên tạp dề mấy phát rồi mới cầm lấy điện thoại di động, mở 3G, quét qua điện thoại Kỳ Dịch Dã.
“Keng~” một tiếng, kết bạn thành công.
Tần An có chút kích động, trên mặt càng lúc càng nóng, không cách nào che giấu nội tâm vui sướng của mình.
Kỳ Dịch Dã lẳng lặng bưng chén của hắn tới nhà bếp rửa rồi lau khô, lúc đi ra Tần An vẫn chưa ăn xong phần mì hoành thánh của anh.
Kỳ Dịch Dã thông báo một tiếng, nói hắn phải đi, thấy Tần An xoay đầu lại, hắn lập tức mò lấy áo khoác vắt trên lưng ghế sofa qua che trước người mình.
Tần An thấy mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi, không tiếp tục giữ người lại, tiễn hắn cùng Cẩu Tử ra cửa, chó con ngoắc ngoắc đuôi chào tạm biệt với anh.
Thời điểm Kỳ Dịch Dã quắp Cẩu Tử lên chạy trối chết, Tần An lại gọi hắn lại, chỉ chỉ vào chó đen nhỏ trong lồng ngực của hắn, “Nó có tên không?”
Kỳ Dịch Dã hơi sững sờ, có chút xấu hổ trả lời, “Nó tên là… Kỳ Bảo Bối.”
Nghe tới tên mình, Kỳ Bảo Bối “gâu” một tiếng đáp lại.
Tần An thở phì một tiếng, nở nụ cười, “Rất đáng yêu, Kỳ Bảo Bối.”
Kỳ Dịch Dã nói một câu hẹn gặp lại, cánh tay bị thương dùng sức kẹp lấy áo lông che trước người, quay đầu đi thẳng lên lầu.
Hắn sống hơn hai mươi năm, chưa từng trải qua ngày nào xấu hổ như vậy, âm thanh nhẹ nhàng gọi “Kỳ Bảo Bối” kia khiến hắn vừa kích động vừa cứng thêm mấy phần.
Đúng là nhà đã cũ còn gặp lửa, không thể cứu chữa.
Hết chương 3.