Khói Lửa Nhân Gian

Chương 15: Năm Mới


Đọc truyện Khói Lửa Nhân Gian FULL – Chương 15: Năm Mới


Kỳ Bảo Bối “phản bội” chủ nhân của nó.
Vào một buổi sáng sớm bình thường như bao ngày khác, nó nhân một khắc Kỳ Dịch Dã mở cửa, gập ghềnh trắc trở kéo cái ổ chó của nó chạy xuống lầu, nhờ Tần An mở cửa sau cho nó, bốn chân lộn nhào đạp vào trong, vừa mới vào một cái là lập tức kéo cái đệm nhỏ tới bên cạnh lò sưởi phòng khách, cứ thế ngoan cố ở lại khiến cả Kỳ Dịch Dã lẫn Tần An đều phải dở khóc dở cười.
Hai ngày này hệ thống sưởi của tòa nhà có chút vấn đề, từ tầng năm trở lên không còn được ấm nữa, các chủ hộ dồn dập liên hệ với bên bất động sản, cơ mà mãi vẫn không thấy nhân viên sửa chữa tới kiểm tra, Kỳ Bảo Bối hẳn là sợ lạnh, nên chạy tới nhà Tần An tị nạn.
Tần An đồng ý thu lưu Kỳ Bảo Bối, sau đó hơi ngượng ngùng hỏi Kỳ Dịch Dã có muốn ở lại luôn hay không.
Lúc ấy Kỳ Dịch Dã lắc lắc đầu nói, “Không sao đâu, không phải vấn đề gì lớn.” Kết quả mới qua mấy ngày, cũng không giải thích lời nào mà chạy qua chỗ Tần An ở lại qua đêm.
Buổi tối lúc ngủ Tần An bị Kỳ Dịch Dã khóa chặt vào trong lồng ngực, Kỳ Dịch Dã quen thói ngủ trần nửa thân trên, cơ thể hắn nóng như cái lò sưởi, bao kín từ đầu tới chân Tần An, ấm áp hơn chăn điện nhiều.
Cơ mà như thế cũng càng thuận tiện cho Kỳ Dịch Dã giở trò đùa giỡn lưu manh…Sáng sớm Tần An phải dậy sớm, giờ làm việc của Kỳ Dịch Dã thì trễ hơn anh một chút, rõ ràng có thể nướng thêm nửa giờ, thế mà hắn cứ thích bò dậy đi bày quán cùng với anh, đỡ đần mấy việc tay chân giúp anh.
Cuộc sống như vậy tuy tầm thường, nhưng lại muôn phần phong phú, là loại cuộc sống Tần An vẫn luôn ngóng trông.
Mắt thấy đã sắp cuối năm, hai sáu tháng chạp Tần An chính thức nghỉ mở quán, Kỳ Dịch Dã thì nghỉ muộn hơn hai ngày so với anh.
Đến buổi tối, hai người nằm trên giường cùng bàn bạc xem nên mua gì vào dịp Tết, lên một danh sách thật dài.

Ngày hôm sau Tần An cầm tờ danh sách, cưỡi con xe điện ba bánh đến trung tâm thương mại sắm Tết.
Bởi vì không cần phải thăm người thân, anh chỉ mua một số món kẹo mứt đơn giản để trưng, khắp nơi trong trung tâm mua sắm đều có bán đèn lồng đỏ, hoa văn trang trí song cửa cùng với pháo hoa, trước mỗi cửa hàng cũng bày nhang đèn lư hương thờ cúng, tuy vẫn chưa thực sự tới năm mới nhưng khắp phố phường đã ngập tràn không khí ngày Tết.
Trên đường xách chiến lợi phẩm về nhà, Tần An đi ngang qua mấy tiệm bán quần áo.

Loa lớn trong tiệm phát quảng cáo ra rả, tiếng hét của mấy cô mấy chị đặc biệt vang dội, pha lẫn nhạc nền vui tươi của mùa lễ hội.
“Áo lót giữ ấm tân tiến đây, áo bông dày dặn ấm áp đây, giảm giá năm mươi phần trăm đây bà con ơi!”
“Áo khoác bông áo khoác nỉ, tất cả đều là hàng trực tiếp mang từ nhà máy ra, rẻ bất ngờ, giá cả phải chăng!”
“… Mua quần áo mới mừng năm mới đê bà con ôi! Đã đi ngang qua thì không nên bỏ lỡ! Vô xem đê, ngó một cái thôi!”
Từng đợt hò hét mãnh liệt khiến Tần An đột nhiên nhớ tới chiếc áo khoác nhồi lông hồi đó bị cắt trúng phải vứt đi của Kỳ Dịch Dã, nhớ không lầm thì hắn chỉ có tổng cộng hai chiếc áo, bây giờ còn có mỗi một cái, quả thật nên sắm thêm một bộ mới.
“Ây dô, em trai ơi tới nhìn cái áo khoác da này xem, sắp hết hàng rồi, thanh niên trai tráng bây giờ đứa nào cũng tranh nhau mua cái này, chị đây còn đúng ba cái cuối cùng nè!” Bà chủ tiệm giơ một cái áo da màu đen lên, miệng lưỡi nhiệt tình chào hàng.

Trong đầu Tần An thoáng hình dung cảnh tượng Kỳ Dịch Dã mặc thứ này vào, cười mua chiếc áo da, dưới sự đề cử nhiệt liệt của bà chủ còn mua thêm một chiếc áo len cổ lọ làm áo lót giữ ấm bên trong.Ngày cuối cùng của năm, Kỳ Dịch Dã trả căn phòng ở lầu bảy, chuyển hết đồ đạc của mình xuống lầu một, hai người cùng nhau dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, lau cửa sổ tới mức sáng bóng, dán hoa văn trang trí đỏ rực vui mừng lên song cửa.
Theo tập tục, sau bữa tiệc đêm giao thừa phải ăn sủi cảo chay gác đêm.

Tần An dùng lửa nhỏ xào nhuyễn đậu phụ đã mua từ sớm, rồi đun sôi nước ngâm miến, băm nhỏ cải bó xôi với cải thảo đã được ép nước, bỏ hết tất cả mọi thứ vào trong một cái chậu, bỏ gia vị trộn đều, thế là xong phần nhân bánh.
Lấy bột đã nhào sẵn ra, anh dời ghế đẩu nhỏ lên phòng khách ngồi vừa xem ti vi vừa bao sủi cảo, còn Kỳ Dịch Dã thì đang chuẩn bị bữa tối giao thừa cho hai người trong phòng bếp.
Hôm nay nhiệt độ trong nhà đạt tới mức nóng nhất trong mấy năm gần đây, có chừng năm sáu hộ gia đình phản ánh với bên bất động sản, mới hai ngày trước còn nghe người ta ồn ào ầm ĩ trước cửa tòa nhà.
Lò lửa đun nóng hổi, máy sưởi trong phòng tỏa ra hơi ấm, Kỳ Bảo Bối quen thói dán vào máy sưởi mà ngủ, kết quả không kịp đề phòng bị đốt đến nhảy cẫng lên, sủa inh ỏi mấy tiếng, rồi hùng hùng hổ hổ tha cái ổ nhỏ của nó ra xa.
Ăn uống no nê xong, Tần An tay cầm lon bia, thư thái nằm ngả vào trong lòng Kỳ Dịch Dã, trên ti vi đang phát sóng tiết mục liên hoan mừng năm mới, là một tiểu phẩm lấy bối cảnh trong quán cơm nhỏ, tình tiết dí dỏm, chọc cho Tần An ôm bia ngửa đầu cười không ngừng.
Kỳ Dịch Dã ôm lấy anh từ đằng sau, vừa xem ti vi vừa suy tư, đột nhiên mở miệng hỏi, “Tần An, em có nghĩ tới việc mở tiệm bao giờ chưa?”

“Hả…” Tần An uống một hớp bia, mặc dù tò mò tại sao Kỳ Dịch Dã tự dưng hỏi cái này, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời, “Có kế hoạch đó từ lâu rồi, nhưng mà hồi đó em không có nhiều tiền, hơn nữa chỉ có một mình em thì không thể lèo lái nó được.”
Kỳ Dịch Dã ôm lấy Tần An, lùi ra sau dựa lưng vào ghế sofa, nắn bóp đầu ngón tay của anh, nhỏ giọng nói, “Ừm, vậy em có muốn mở một nhà hàng với anh không…”
Tần An có hơi giật mình, anh sửng sốt một lúc, rồi quay đầu lại nhìn Kỳ Dịch Dã một cái, “Sao vậy, anh không định lái máy xúc đất nữa hả? Em nghe nói lái máy xúc đất kiếm được nhiều tiền lắm mà.”
Kỳ Dịch Dã nghe vậy thì bất đắc dĩ nở nụ cười, “Cái nghề này của tụi anh, đòi tiền nó còn khó hơn kiếm tiền, ông chủ khất nợ tiền lương là chuyện như cơm bữa, với lại tuy càng có nhiều kinh nghiệm thì càng nổi, nhưng mà nhìn từ phương diện khác thì cũng chỉ là ăn cơm tuổi trẻ.

Một ngày ngồi trong xe ít nhất mười tiếng, đến bốn mươi tuổi bệnh đau thắt lưng bệnh cột sống bệnh dạ dày đủ thứ bệnh tìm tới cửa.”
“… Em nhớ là dạ dày của anh không được tốt lắm.” Tần An cúi đầu ngẫm nghĩ nửa ngày, vươn mình ngồi khóa lên người Kỳ Dịch Dã, “Thực ra em cũng chịu đủ cái kiểu ngày nào cũng phải phơi nắng phơi mưa rồi, mấy năm nay em tích góp được không ít tiền.

Em thực sự muốn mở một cửa tiệm của mình, ổn định việc làm, cùng anh sinh sống.”
“Năm ngoái anh đã nói chuyện từ chức với lão Lý rồi, năm tới làm thêm cái dự án đào hồ nhân tạo xong sẽ chính thức nghỉ việc, tiền công để tới lúc đó rồi tính luôn một lần.” Kỳ Dịch Dã đưa tay lau mép dính đầy bọt bia của Tần An, ấn eo anh để anh dựa vào người mình, đôi môi mềm mại trước mặt còn mang theo vị bia, khiến hắn không nhịn được mà kề sát lại cọ cọ hai lần, “Dự án tới làm ở bên ngoài, anh đi khoảng một tháng, dù sao thì tài xế lái máy xúc không dễ tìm, phải cho ông chủ thời gian để ổng đi kiếm người, trong lúc đó tụi mình hỏi thăm tìm nhà đất.

Với số tiền mấy năm nay anh kiếm được chắc cũng đủ chi trả cho mấy năm, không đủ thì lại mượn, hoặc đi vay cũng được.”

Mở một nhà hàng thuộc về mình là ý nghĩ sinh ra sau khi Tần An đã bày quầy ăn sáng được tròn một năm, mùa hè nắng chói chang, mùa đông gió lồng lộng, gặp phải trời mưa trời tuyết lại càng chật vật hơn, khổ nỗi ý nghĩ mở cửa tiệm mãi vẫn chưa thể thực hiện, bây giờ nghe thấy Kỳ Dịch Dã đề cập tới, trong lòng Tần An kích động vạn phần.
Anh vịn vai Kỳ Dịch Dã, thoáng thấy đáy mắt anh ẩm ướt, anh để đầu mình tựa vào đầu Kỳ Dịch Dã, thỏa mãn cười, ung dung nói, “Đủ, chắc chắn đủ!”
Tần An nghiêng người lên trước khóa môi Kỳ Dịch Dã, cánh tay vòng qua cổ hắn ôm chặt lấy người ta, giữa hai thân thể không có một khe hở, hàm răng nhọn khẽ cắn vào môi dưới ấm áp, anh tiện đà ngước mắt nở nụ cười, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào trong khoang miệng nóng ẩm, nhẹ nhàng đảo qua hàm trên của Kỳ Dịch Dã.
Bàn tay to vốn đặt bên hông anh rốt cuộc không kiềm chế được nữa, lặng lẽ nhấc góc áo giữ ấm bên trong lên chui vào, tinh tế vuốt ve eo lưng mảnh khảnh non mềm, dọc theo đường lõm sống lưng leo lên.
Quần áo từ từ bị đẩy lên trên, nơi nào đó trước ngực vừa tiếp xúc với không khí liền run rẩy dựng đứng dậy, gặp phải ngón tay cái có vết chai mỏng xoa bóp kìm kẹp.

Tần An run run ngẩng đầu, tiếng rên ngượng ngùng thoát ra từ kẽ răng, hai cỗ thân thể áp sát nhau từ từ bốc lên lửa nóng.
Tần An liếc mắt nhìn đồng hồ, rút lui khỏi miệng lưỡi quấn quýt, hai mắt đong đầy tình dục xấu hổ mà nhìn Kỳ Dịch Dã.
“Ôm em đi tắm đi.”
Hết chương 15.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.