Đọc truyện Khói Bụi Hầm Tử Diệp – Chương 39: Ý Quân Tử Thế Nào
Tần suất gõ cửa dồn dập ngoài cửa làm người chịu không nổi, cùng với giọng nói trong trẻo —— “Anh hai! Bọn em đi mua rau về rồi!! Mau ra đây!! Chị Nghê Tử cũng vậy!!”
Nghê Tử: “…!”
Kiểm Diệc giúp cô lau khóe miệng, nói: “Đi thôi, chị Nghê Tử.”
Nghê Tử cảm thấy miệng mình nóng rực, phỏng chừng lại sưng đỏ, cô che nửa măt, cúi đầu thu thập tài liệu ôn tập.
Hà Mục Dương ngồi trên ghế sô pha nghẹn cười.
Cả hai cùng nhau ra khỏi phòng, vì vậy có thể thấy, trong lúc không có người, giữa hai người này phát sinh chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Nghê Tử thu thập xong tài liệu ôn tập, ôm vào trong ngực nói: “Tớ đi trở về đây, ngày mai gặp lại.”
Kiểm Từ vẫn quỳ dưới bàn trà chơi xếp gỗ, chưa kịp phản ứng lại, Nghê Tử đã tông cửa xông ra…!
Hà Mục Dương chưa kịp phản ứng, cúi đầu “Phụt” một tiếng cười nửa ngày, hắn đưa tay xoa xoa mặt Kiểm Từ hai cái, sau đó nhìn Kiểm Diệc, đem nội tâm vạn ngữ hóa thành một câu: “Chậc chậc chậc chậc chậc chậc chậc chậc…”
Kiểm Từ bị kẹt giữa hai lòng bàn tay, giãy giụa hồi lâu vẫn không thoát ra khỏi hai lòng bàn tay, bắt đầu bất mãn hét lên: “A ——”
Hà Mục Dương cả kinh buông ra cô bé, móc lỗ tai, “Haiz” một tiếng nói: “Giọng này, báo thù cho ai?”
Kiểm Từ chỉ vào cậu ta nói: “Anh cười trộm dọa chị Nghê Tử chạy.”
Hà Mục Dương bị buộc tội đến á khẩu không nói lên lời.
Kiểm Diệc nói: “Một người vào, hỗ trợ rửa rau.”
Hà Mục Dương mắt điếc tai ngơ tiếp tục chơi xếp gỗ với Kiểm Từ, thở dài, đứng dậy đi vào bếp phụ giúp.
…!
Nghê Tử bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy cửa nhà Văn Vọng đóng chặt, tâm trạng bỗng nặng nề trở lại.
Không biết đêm nay có thể thăm bệnh hay không.
Nghê Tử vào nhà, khóa trái cửa, đặt tài liệu ôn tập lên bàn trà, bật TV lên, vào nhà, khóa trái cửa, đặt tài liệu ôn tập lên bàn, lấy thanh long ra cắt miếng vừa ăn.
Trên TV có một đoạn quảng cáo hoàng kim, Nghê Tử ngáp một cái, nằm xuống sô pha, nhắm mắt định đi ngủ, hai mắt vừa nhắm lại, mới vừa đếm đến mười, điện thoại kêu “Đinh” một tiếng, có tin nhắn tới.
Nghê Tử duỗi tay đến bàn sờ một hồi, sờ đến điện thoại thì nhìn thoáng qua, màn hình hiển thị người gửi tin nhắn là Kiểm Diệc, cô ngồi dậy, mở thanh thông tin, bấm vào nội dung tin nhắn ——
Là một bức ảnh.
Một bức ảnh của Kiểm Từ.
Chân dung trong bức ảnh không rõ ràng, thoạt nhìn có vẻ như không cẩn thận ấn gửi đi.
Có khả năng Kiểm Từ đã chụp bức ảnh bằng điện thoại của anh trai, sau đó gửi cho cô.
Những bức ảnh liên tiếp hiện lên, tất cả đều là Kiểm Từ, vẫn không rõ nét như cũ, tạo dáng nhiều tư thế, nghiêng đầu, nhe răng cười.
Nghê Tử lưu tấm ảnh, rồi một tấm khác hiện lên bên dưới.
Lần này là một người cao lớn, hình ảnh rõ ràng hơn, mặc áo thun đen, quần thể thao màu trắng, một tay cầm chén, tay kia cầm nước tương.
Đây không phải là anh trai Kiểm Từ sao…!
Thật hiền huệ a [1], sau một buổi chiều bận rộn, lúc này lại bắt đầu rửa tay làm cơm.
[1] Hiền huệ: chỉ người người phụ nữ hiền lành, có đức hạnh.
=)))
Nghê Tử cười cười, dựa lưng vào sô pha.
Kiểm Diệc quay nghiêng với màn ảnh, lộ sườn mặt, đường cong sườn mặt tương đối mơ hồ, nhưng vẫn như cũ không ngăn cản được gương mặt điển trai ập vào trước mặt…!
Phía dưới tiếp tục gửi ảnh đến.
Dung mạo câu hồn nhiếp phách này, ngũ quan điên đảo chúng sinh này, khuôn mặt say ngủ tư thái quyến rũ này, bức ảnh chụp khiến người giận sôi này…!Rốt cuộc là ai cho em ấy chụp…!
Nghê Tử trừng mắt hai mắt ngạc nhiên, trầm mặc đi về phía sô pha.
Cái này được chụp khi cô đang ngủ trong phòng Kiểm Từ buổi trưa, phải không?
Chẳng lẽ là nha đầu Kiểm Từ chụp?
Rốt cuộc lúc cô tỉnh lại, Kiểm Từ cũng đã tỉnh lại từ lâu.
Nghê Tử vội nhắn —— tiểu Từ, đem ảnh chụp xóa đi, chụp lén là một hành vi đáng xấu hổ, bất lịch sự và không văn minh, không được học cái xấu.
Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy ngôn ngữ biểu đạt không phù hợp, vì thế bổ sung —— dù có thích, thì phải có sự cho phép mới được chụp ảnh, đây là một sự tôn trọng, ngoài ra,
Sau khi gõ xong hai chữ này, cô không cẩn thận ấn gửi đi, vì vậy cô tiếp tục soạn thảo văn bản —— ngoài ra, khuôn mặt đang say ngủ thịnh thế của chị không thể để anh trai em nhìn thấy được.
【 gửi đi 】
…!
Sau khi nhấn gửi, Nghê Tử cẩn thận nhấm nháp hai đoạn văn mình đã gửi, đột nhiên sửng sốt…!
Từ từ!!
Cô đang làm cái gì vậy?
Nghê Tử hít một hơi thật sâu, bắt đầu thực hiện ác thao tác thu hồi tin nhắn, không có kết quả.
Cô lo lắng đến mức tay run lên, hận không thể đập đầu chết trên ghế sô pha!!
Khuôn mặt đang ngủ say của chị không thể để anh trai em nhìn thấy sao??
Đây là điện thoại cậu, không chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ, tin nhắn cô gửi đến cậu cũng có thể nhìn thấy…!
Nghê Tử giơ tay vỗ trán, ném người xuống sô pha, sau đó nhìn tay phải vừa nãy gõ văn bản, hận sắt không thành thép mà đánh vài cái, cái tay tùy tiện cái tay tùy tiện!!
…!
Buổi tối ăn cơm, Nghê Tử hỏi tình hình sức khỏe của Văn Vọng “Bác sĩ nói như thế nào? Tối nay con có thể đến thăm chị ấy được không?”
Mẹ Nghê ngừng đũa, nói: “Có thể, nhưng con đi cũng đừng ở quá lâu, đừng quấy rầy con bé nghỉ ngơi.”
“Mẹ và ba không đi sao?” Nghê Tử chọc cơm hỏi.
“Không có chọc cơm” Mẹ Nghê nói xong thở dài “Nhiều người đến đó cũng không tốt, trong nhà có người ốm, ba mẹ Văn Vọng vội vàng chăm sóc con gái, còn phải bớt thời giờ ra tiếp đón chúng ta, con không biết xấu hổ sao?”
“Ồ…” Nghê Tử trả lời.
“Chiều nay ba mới vừa đi thăm con bé, trạng thái không tồi, nhưng sắc mặt không tốt lắm, mới vừa làm giải phẫu xong nên có lẽ mới trông như vậy.” Ba Nghê gác đũa xuống, nói: “Lúc ấy Phó Thanh Thần ở đó chăm sóc, trạng thái của thằng bé thoạt nhìn so với Văn Vọng còn không khá hơn.”
“Sư thái Phó gia không đi làm phiền sao?” Nghê Tử nhìn sang “Ba.”
“Sư thái Phó gia là ai?” Ba Nghê cảm thấy khó hiểu.
“Là mẹ của Phó đại ca” Nghê Tử nhớ tới Phó phu nhân kia ỷ thế hiếp người, sắc mặt liền không thoải mái “Trước đây con có gặp qua bà ấy, nói chuyện như Hạt Đỉnh Hồng [2], toàn những câu khiến người hít thở không thông.”
[2] Hạc Đỉnh Hồng: một chất độc chết người, cực độc, uống vào thì ” Hoa Đà tái thế” cũng không thể nào cứu được.
Ai xem ” Hậu cung Như Ý truyện ” hẳn sẽ biết thứ quỷ này ????
“Ồ, kiến huyết phong hầu [3] vậy sao?” Nghê ba ba chỉ chỉ ngồi ở đối diện Nghê mụ mụ, cười nói: “Lúc ấy ngươi nên triệu hoán mụ mụ ngươi lên sân khấu, không chừng ai hít thở không thông!”
[3] Kiến huyết phong hầu: vũ khí sắc bén, hoặc độc dược có hiệu quả, ý chỉ Phó phu nhân này lợi hại vậy sao.
“Ông nói cái gì đấy!” Mẹ Nghê cầm lấy cái giẻ trên tay, đứng lên ném về phía ông “Bây giờ ông có tin tôi sẽ khiến ông hít thở không thông không?”
“Ai, tôi tin tôi tin!” Ba Nghê giơ tay chặn lại, né tránh “Chỉ cần tính tình này của bà, đứng một chỗ thôi, một ánh mắt cũng có thể hóa thành Hạc Đỉnh Hồng.”
“Ông…” Mẹ Nghê vòng qua bàn ăn đi ra ngoài, ba Nghê thân thủ linh hoạt chạy ra “Con qua đây!”
“Ôi chao!” Ba Nghê vào Nghê Tử, nói: “Đừng làm trò trước mặt con cái, khó coi!”
“Khó coi?!” Mẹ Nghê cười lạnh “Đừng nói khó coi, tôi cho ông đẹp mặt luôn! Qua đây!”
“…!”
Nghê Tử chống cằm, dùng đũa ất phần cơm còn lại trong chén đi
Tối nay mua gì đi thăm bệnh đây?
Thái độ không liên quan gì đến mình thật sự là quá đáng! Có phải là con đẻ không!
Ba Nghê ăn hai quật, hung hăng nghĩ.
“Ai da! Xuống tay mạnh đấy!!”
…!
Nghê Tử ăn cơm lập tức ra cửa, trên đường đi cô còn băn khoăn không biết có nen nới với Hà Mục Dương một tiếng khônng, dù sao cậu ta đối với Văn Vọng có một tình cảm khó tả…!
Quên đi, nhiều người biết, chỉ càng thêm lo.
Văn Vọng ở cùng bệnh viện với Kiểm Từ lúc bị sốt, cách đây không xa, chỉ mất nửa giờ đi xe buýt.
Trước khi lên xe Nghê Tử đã đến hiệu sách mua một cuốn sách, định mang cho Văn Vọng, sau đó mua một ít trái cây mang theo.
Khu phòng nơi Văn Vọng nằm là một phòng riêng biệt, giúp phục hồi sức khỏe.
Nghê Tử tìm được phòng bệnh, xác nhận số phòng rồi gõ cửa.
Người mở cửa là Phó Thanh Thần, lúc Nghê Tử nhìn thấy anh ấy có chút kinh ngạc, cả người giống như ba cô nói, trạng thái không tốt.
Gương mặt đầy mỏi mệt, đôi mắt đỏ ngầu, râu ria lởm chởm quanh miệng, cà vạt xiêu xiêu vẹo vẹo treo trên cổ, tây trang cũng nhăn dúm.
So với hình tượng nho nhã anh bày biện thường ngày, cách xa vạn dặm nghìn thứ phương.
Phó Thanh Thần nhìn thấy cô, miễn cưỡng cười với cô một cái, để cô đi vào.
Sau khi Nghê Tử tiến vào, chỉ thấy Văn Vọng đang nằm nửa người trên giường, sắc mặt không chỉ không tốt, khiến người ta nghi ngờ có thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.
“Nghê Tử” Văn Vọng nhìn cô cười “Sao em lại tới đây?”
Nghê Tử đi tới đặt trái cây lên tủ, sau đó ngồi xuống đưa sách cho cô ấy “Em mang sách cho chị.”
Văn Vọng mở cuốn sách ra, nói: “Cảm ơn, chị đang lo nhàm chán đây.”
“Có anh bên cạnh cũng nhàm chán sao?” Phó Thanh Thần đi tới, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
“Cái đó không giống nhau.” Văn Vọng cười nói.
“Đúng rồi, mỗi cuốn sách của em đều tri ký của em” Phó Thanh Thần ngồi xuống bên kia, nắm lấy tay cô ấy, nói: “Anh là người đi cùng em cả đời.”
Văn Vọng ngượng ngùng mà nhìn nhìn Nghê Tử, nụ cười trên mặt không khỏi có chút xấu hổ, còn có vài phần chua xót.
Nghê Tử cũng cười với cô ấy, cô không cảm thấy xấu hổ, ngược lại cô thực thích Phó Thanh Thần nói trắng ra như vậy.
Phó Thanh Thần đứng lên, nói: “Hai người nói chuyện đi, anh đi ra ngoài một chút.”
Khi cánh cửa đóng lại, Văn Vọng mới chậm rãi thu lại nụ cười, cầm quyển sách Nghê Tử mang đến, nhẹ giọng nói: “Thật ra chị cũng không muốn liên lụy đến anh ấy, nhưng anh ấy không nghe, chị có thể làm sao bây giờ?”
Nghê Tử đối với phương diện cảm tình biết rất ít, muốn an ủi cũng không mở miệng được, cô chỉ biết Phó Thanh Thần đối với Văn Vọng nhất vãng tình thâm [4], anh ấy như bị tơ hồng Nguyệt Lão trói định trên người Văn Vọng, căn bản không thể sống thiếu nó.
[4] Nhất vãng tình thâm: tình yêu sâu đậm.
Cô nói: “Phó đại ca không muốn rời đi, chị cũng đừng ép anh ấy, dù có liên lụy, anh ấy cũng cảm thấy hạnh phúc hơn là rời xa chị.”
Văn Vọng nói: “Có lẽ vậy, chỉ cần anh ấy hạnh phúc là được rồi.”
Nghê Tử ngồi một lúc liền đi về, chủ yếu là không dám quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi, khi đi ra, cô nhìn xung quanh thì thấy Phó Thanh Thần ở cuối hành lang bên tay phải.
Anh không dám đi xa nên đứng dưới cửa sổ cuối hành lang đợi, thấy Nghê Tử đi ra thì bước nhanh trở lại “Phải về rồi sao?”
Nghê Tử gật đầu, lại nhìn về phía cửa khép hờ, muốn mở miệng hỏi gì đó, nhưng lại sợ chạm vào chỗ thương tâm của anh, cho nên đứng ở cửa phòng bệnh, mang bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Cô ấy sẽ ổn thôi.” Phó Thanh Thần nói lời đút tay vào túi quầnđôi tay đặt ở quần tây, gắt gao tạo thành nắm đấm.
“Dạ.” Nghê Tử gật đầu mấy cái.
…!
Nghê Tử ngồi trên xe, nhìn đèn chợt lóe qua màn đêm, thất thần.
Tại sao lại là người quen biết ở bên cạnh mình?
Trong không gian u mê, chuông điện thoại vang lên, vẫn là bài hát “Chúng ta cùng chèo thuyền nào ~”
Nhìn thấy ID người gọi, cảm giác xúc động muốn khóc của Nghê Tử lập tức lên men vô hạn, cô liều mạng khắc chế, kiềm hãm cảm xúc, sau đó nhận điện thoại —— “Alo?”
“Ở đâu?” Giọng Kiểm Diệc đê đê trầm trầm, mang theo giọng điệu sắt lạnh của riêng cậu.
“Ở bên ngoài.” Nghê Tử cảm thấy tốt hơn khi nghe thấy giọng nói này.
“Thật trùng hợp” Kiểm Diệc cười khẽ một tiếng “Tớ cũng đang ở bên ngoài.”
“…!” Nghê Tử không tiếng động cười một cái.
“Qua đây.” Cậu hỏi.
“Được.” Cô nói.
Kiểm Diệc ở phía bên kia của quảng trường, vẫn mang theo Kiểm Từ lại đây khiêu vũ như cũ.
Nghê Tử vừa đến, cậu đang ngồi trên ghế đá dài, cô vội chạy tới, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cậu, lúc cậu xoay đầu lại, cô cong khóe miệng cười với cậu.
“Buổi tối cười như thế này không tốt.” Kiểm Diệc cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng sáng lên.
“Tại sao?” Nghê Tử chân thành đặt câu hỏi.
Kiểm Diệc ý vị thâm trường mà trầm mặc một lát, nói: “Gia tăng tỷ lệ phạm tội.”
Nghê Tử: “…!”
“Nếu cái này đổi thành người khác, nên phái đội phòng chống mại dâm tới.” Nghê Tử nói xong, lại cười.
“Câu từ đâu tới?” Kiểm Diệc hỏi xong, phát hiện tươi cười trên mặt cô bỗng nhiên thu lại phân nửa.
“Bệnh viện.” Nghê Tử thả lỏng vẻ mặt hết mức, đôi mắt không biết nhìn đi đâu.
Kiểm Diệc không trả lời, mà là nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Nghê Tử đành phải tiếp tục nói: “Văn Vọng bị bệnh nằm viện.”
Văn Vọng?
Kiểm Diệc hồi tưởng một chút, nhanh chóng nhớ ra đó là ai “Rất nghiêm trọng?”.
Ngôn Tình Hài
Vẻ mặt của cô làm người cảm thấy không nghiêm trọng.
“Có vẻ như là…” Nghê Tử cắn chặt môi dưới, sau khi buông ra thì nói: “Nhưng Phó đại ca nói, chi ấy sẽ khá lên.”
“Phó đại ca?”
“Văn Vọng bạn trai.”
“Văn Vọng bạn trai họ Phó?” Hà Mục Dương không biết từ chỗ nào chạy ra, đi đến, ngồi xuống bên cạnh Kiểm Diệc, nói: “Họ Hà của tớ không dễ nghe sao?”
“Họ gì cũng đừng so” Nghê Tử cúi người nhìn sang “Phó đại ca là người hoàn mỹ là nam thần nhân thiết, phong độ nho nhã, thành thục chững chạc, tình thâm như biển, tuấn tú lịch sự.”
“Tớ cũng tuấn tú lịch sự!” Hà Mục Dương cũng cúi người nhìn lại cô “Tớ cũng đẹp trai tỏa nắng!”
“…!”
Múa quảng trường bên kia đã kết thúc, Kiểm Từ nhảy tới đây, vừa nhảy vừa hát: “Chúng ta cùng nhún chân nào ~~”
“Cùng chèo thuyền nào.” Hà Mục Dương chạy nhanh sửa đúng nàng.
“Hai chân.” Kiểm Từ tiếp tục hát sai.
“Mái chèo, chèo một cái ~.”
“Nhún chân một cái ~.”
“…!”
Lúc đi về, Hà Mục Dương dắt Kiểm Từ đi phía trước, Kiểm Diệc và Nghê Tử đi phía sau.
Kiểm Diệc nói: “Phong độ nho nhã, thành thục chững chạc, tình thâm như biển, tuấn tú lịch sự.”
Nghê Tử nhìn sang “Cái gì?”
Kiểm Diệc đặt câu hỏi một cách bâng quơ: “Cậu thích như vậy?”
Nghê Tử đưa tay ra sau lưng, nói: “Tớ từ trước đen nay đều lấy “Như vậy” làm tiêu chuẩn.”
Ánh mắt Kiểm Diệc có thâm ý khác “Tiêu chuẩn gì?”
Nghê Tử: “…!”
Cô sững người một lúc, pha chút ngạc nhiên nhìn cậu, từ từ đưa hai tay lên che miệng, sau đó siết chặt một nắm tay, duỗi hai ngón trỏ ra chỉ vào cậu, cười ra dáng vẻ kệch cỡm, nói: “Cậu ghen à?”
Kiểm Diệc mím miệng, cứ nhìn cô như vậy, ánh mắt nhạt đến mức chỉ còn lại một tầng ánh sáng mỏng manh, không có cảm xúc.
“…!”
Nghê Tử chậm rãi thu ngón trỏ lại, gãi gãi cổ, sau đó hai ngón trỏ tức giận hướng về nhau, quay mặt đi chỗ khác, nhìn tư thế ngón trỏ giận dỗi cùng với tần suất, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ…!
Kiểm Diệc nhếch khóe miệng cười thầm..