Khoe Vợ Hằng Ngày

Chương 9


Bạn đang đọc Khoe Vợ Hằng Ngày – Chương 9


Editor: Hạ Tần
Reup: Mèo Tai Cụp
Lăng Vi biết sáng nay biểu hiện của mình không tốt lắm, làm một diễn viên chuyên nghiệp, vậy mà toàn bộ kỹ thuật diễn đều không online (* Ý nói trước mặt Tạ Thanh Nghiên, cô không thể diễn được gì), ngoại trừ ngẩn người thì vẫn là ngẩn người, mọi tình huống đều hoàn toàn bị người ngoài giới như Tạ Thanh Nghiên xoay chạy vòng vòng, mặc dù đang ở trên địa bàn của Tạ Thanh Nghiên, anh có ưu thế sân nhà, nhưng biểu hiện của cô thật sự quá yếu, so với Tạ Thanh Nghiên vẫn còn kém xa, thật sự rất sai trái!
 
Nhưng mà… biểu hiện hôm nay của Tạ Thanh Nghiên đúng là khiến cô rất bất ngờ, hôm ở vũ hội là cô đưa ra đề nghị giả vờ làʍ ŧìиɦ nhân, vốn chỉ là một quyết định vội vàng, Tạ Thanh Nghiên có thể đáp ứng ngay lập tức đã khiến cô cảm thấy rất ngạc nhiên rồi, không ngờ mọi chuyện tiếp theo lại phát triển thần tốc thành cái dạng này, Tạ Thanh Nghiên không chỉ giúp cô bắt được một vai diễn không tồi, còn rất nhanh đã nghĩ ra bản hiệp ước, thái độ tích cực chủ động như thế, quả thực giống như cô đang cưỡi ngựa xem hoa vậy, điều này làm cho Lăng Vi có chút hoài nghi, có phải lúc trước anh đã coi trọng cô rồi hay không?! Nhưng lúc trước bọn họ căn bản chưa từng tiếp xúc qua, cho nên cái suy đoán này là hoàn toàn không có căn cứ.

 
Mặc kệ là như thế nào, hiệp nghị đã ký, cô nên làm hết phận sự sắm vai nhân vật “Tấm bia đỡ đạn tình nhân giả” này, còn chuyện khác, vẫn không nên suy nghĩ quá nhiều.

 
Nơi Tạ Thanh Nghiên mang Lăng Vi đi ăn cơm là một nhà hàng Trung Quốc cực kỳ nổi tiếng, ở một nơi tấc đất tấc vàng như trung tâm thành phố, có thể chiếm được một diện tích không nhỏ, lại nhìn cách trang hoàng, thì đã biết phí thu chắc chắn rất đắt rồi.

Tiến vào đại sảnh, mặc kệ là vách tường cây cột hay là hành lang, đều được điêu khắc thành các loại hoa văn tinh tế mỹ lệ, lại được mạ lên một lớp kim loại màu vàng, là vàng thật đó! Các món trang trí khác, không phải là gỗ đỏ thượng đẳng thì chính là trang sức vật phẩm bằng vàng ròng…… Không có chỗ nào không tràn ngập hơi thở nồng đậm của nhà giàu mới nổi.

 
Tóm lại, có lẽ lúc trước mục tiêu trang trí của ông chủ nhà hàng này, chính là cố gắng đạt tới trình độ lóe sáng làm mù mắt chó các thực khách đến ăn, cứ như vậy, khi mọi người tới ăn cũng đều sẽ rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ, sẽ không đau lòng số tiền bỏ ra.

 
Mặc dù tiêu pha có chút đắt, nhưng chuyện làm ăn của nhà hàng rất tốt, ngoại trừ đồ ăn ngon ra, chủ yếu vẫn là tới để thể hiện mình là kẻ có quá nhiều tiền, tất cả mọi người đều vui vẻ tới nơi này tiêu tiền.

Xét thấy người coi tiền như rác thật sự quá nhiều, cho nên mỗi khi tới ăn cơm đều phải đặt chỗ trước, bằng không cho dù anh có nhiều tiền hơn nữa thì cũng ăn không được.

 
Đời trước Lăng Vi cũng là khách quen của nhà hàng này, cũng là một vị coi tiền như rác trong số các vị khách ở đây, cho nên cô cũng không xa lạ gì đối với nơi này.

 
Không ngờ Tạ Thanh Nghiên còn lợi hại hơn, lại là bạn của ông chủ nhà hàng này, quả nhiên bạn của người giàu đều là người giàu mà!
 
Chiếc Bentley màu đen đưa bọn họ trước cổng lớn của nhà hàng, người phục vụ đứng trước cửa tiếp khách chu đáo mở cửa xe cho bọn họ, lúc hai người đi lên bậc thang thì trong lòng Lăng Vi chợt lóe lên một cái, rất tự nhiên vươn tay ra nắm lấy tay của Tạ Thanh Nghiên, trong lòng nghĩ thầm không phải chỉ diễn kịch thôi sao, đời trước cô đã diễn vô số vai diễn tình nhân bình hoa rồi, quả thực đây chính là hạ bút thành văn (*).

 
(*)[Làm nhiều lần nên quen đến nỗi trôi chảy không cần suy nghĩ]
Cánh tay bị nắm lấy khiến cả người Tạ Thanh Nghiên khựng lại một chút, quay đầu liếc nhìn cô một cái, ý cười dần dần nhiễm đầy đáy mắt của anh, sau đó anh vô cùng thuần thục trở tay cầm lấy tay cô, ngón tay thuận thế xuyên qua khe hở ngón tay của cô, mười ngón tay đan vào nhau.

 
Đây là tư thế nắm tay thân mật nhất.

 
Mí mắt của Lăng Vi hơi giật giật, lại không cam lòng yếu thế tiếp tục diễn, “Anh yêu, nghe nói đến đây ăn cơm phải đặt trước rất nhiều ngày nha.


 
Hai chữ “Anh yêu” này nói ra khiến biểu tình của ông chủ Tạ cực kỳ vi diệu, nhưng mà dù sao anh cũng là nhân vật gặp qua nhiều sóng gió, rất nhanh đã thích ứng tốt, cúi đầu ghé vào bên tai Lăng Vi nhẹ giọng nói: “Bảo bối, về sau em tới ăn lúc nào cũng được, có phòng riêng, đưa hoá đơn tôi thanh toán là được.


 
Lăng Vi bị hai chữ bảo bối này làm nổi một tầng da gà, trong lòng nghĩ thầm đây là tình huống muốn thổi bay kỹ thuật diễn của cả hai hay sao?
 
“Anh yêu anh thật tốt ~”

 
“Không tốt với em thì tốt với ai nữa?!”
 
Lăng Vi e lệ ngượng ngùng ném cho anh một ánh mắt mê hoặc, ngay sau đó liền cúi đầu cười trộm, sau một hồi gọi anh yêu gọi bảo bối, răng cũng đã ê đến mức muốn rụng xuống luôn.

 
Bọn họ vừa tiến vào tiền sảnh thì lập tức có mấy người tiến đến tiếp đón, một người đàn ông dẫn đầu trong đám người đó có cái đầu rất cao, lại cạo trọc, trên người mặc toàn hàng hiệu theo mốt, cách làm việc khác người, cả người lộ ra một phong cách riêng.

 
Lăng Vi đoán người này chắc là bạn đồng thời là ông chủ nhà hàng ở trong miệng Tạ Thanh Nghiên.

 
Ông chủ kia vẫn chưa mở miệng đã cười hì hì nói với Tạ Thanh Nghiên: “Muốn tới đây ăn cơm cũng không gọi trước cho tôi, cũng may hôm nay đúng lúc tôi tới đây xử lý chút chuyện, bằng không cũng không gặp được rồi.


 
Tạ Thanh Nghiên liếc mắt nhìn anh, “Không gọi cậu là bởi vì chúng tôi không cần bóng đèn.


 
Đầu trọc bị mỉa mai cũng không giận, giơ tay sờ cái đầu trọc của mình, phảng phất như đang sờ một cái bóng đèn vậy, cười nói: “Thì ra là thế, vậy không ăn cơm với tôi, thì cũng nên giới thiệu cho tôi biết một chút về vị mỹ nữ này đi?!”
 
Tạ Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn Lăng Vi, Lăng Vi cũng đúng lúc đưa mắt nhìn anh, trong ánh mắt trong suốt long lanh ánh nước, có thể dễ dàng khiến người ta nhìn ra được vẻ nhu tình như nước ở trong đó.

 
Hai người đối diện nhau khoảng vài giây mới phục hồi tinh thần lại trong cơn ho khan đến kinh thiên động địa của đầu trọc.

 
“Đây là Lăng Vi, Bảo bối… của tôi.

” Tạ Thanh Nghiên giới thiệu ngắn gọn, còn không quên tú ân tú ái buồn nôn một phen, có thể nói là đã nhập vai diễn rất sâu.

 
Cô được anh cứng ngắc giới thiệu một hồi, mới nghe thấy Tạ Thanh Nghiên tiếp tục nói: “Chu Kiến, là ông chủ của nơi này, thằng bạn khốn nạn của tôi.


 
Chu Kiến:……
 
Lăng Vi:……
 
Ngay sau đó Chu Kiến liền ha ha cười to, đánh vỡ bầu không khí im lặng, nói với Lăng Vi: “Chào cô chào cô, rất vui khi được quen biết cô.

” 
 
Nói xong còn rất nhiệt tình vươn tay.

 
Lăng Vi vẫn chưa kịp đáp lại thì đã nghe Tạ Thanh Nghiên nói: “Chào hỏi có thể, bắt tay thì miễn đi.



 
Hai người thật sự là bạn bè à?
 
Lăng Vi nhìn Chu Kiến lộ ra một nụ cười nhẹ tỏ vẻ xấu hổ mà không mất lễ phép, “Chào anh, ông chủ Chu.


 
Chu Kiến chớp chớp mắt nhìn Lăng Vi, cười nói: “Có phải cảm thấy có chút thất vọng tràn trề rồi hay không? Tạ tổng anh minh thần võ lại có loại tính cách kiêu ngạo thiếu đòn thế này.


 
Lăng Vi cười khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Thật ra tôi cảm thấy rất đáng yêu.


 
Đầu trọc trợn to mắt, ngay sau đó lập tức bật ra một chuỗi tiếng cười vang dội, “Ha ha ha ha ha ha…… Lớn như vậy, lần đầu tiên nghe được có người dùng từ đáng yêu để hình dung cậu ta đó, ha ha ha, đúng là tình yêu đích thực mà!”
Lăng Vi vô tội mở to mắt, “Tôi nói sai rồi sao?”
 
Tạ Thanh Nghiên giơ bàn tay đang nắm chặt của hai người lên cao, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô một cái, nói: “Em nói cái gì thì chính là cái đó.


 
Chu Kiến ở bên cạnh làm động tác ớn lạnh nổi da gà, sau đó nói: “Buồn nôn! Đi đi đi, đưa hai người tới phòng bao.


 
Lúc này đoàn người mới đi đến phòng bao.

 
Lăng Vi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương truyền vào trong lòng bàn tay, lén lút hít sâu một hơi.

 
Trước kia khi đóng phim, cũng có không ít lần diễn với ảnh đế, nhưng không có lần nào hồi hộp như lần này, giống như bọn họ thật sự chính là người yêu vậy, Lăng Vi nghĩ thầm, có thể là bởi vì bên cạnh không camera chăng?
 
Vào trong phòng bao, Chu Kiến cũng không vội vàng rời đi mà tự mình châm trà cho hai người, sau đó lại hỏi bọn họ: “Ăn cái gì?”
 
Tạ Thanh Nghiên dịch cái ghế dựa qua, làm cho vị trí của hai người càng gần nhau hơn, lúc này mới nói: “Tiểu Vi sắp tiến vào đoàn phim rồi, nên ăn thanh đạm thôi, được chứ?”
 
Lăng Vi gật đầu, “Nghe anh.


 
Tạ Thanh Nghiên đặt một phần thực đơn tới trước bàn, cùng xem với Lăng Vi, vừa xem vừa giới thiệu với Lăng Vi, thái độ cưng chiều đến cực điểm.


 
Chu Kiến ngồi ở đối diện bọn họ, chua đến mức ê cả quai hàm, “Thì ra Tiểu Vi là diễn viên, đã từng đóng qua bộ phim nào rồi?”
 
“Chỉ là một vài nhân vật trong phim mà thôi.

” Cô nói.

 
Tạ Thanh Nghiên lại chú ý đến điểm quan trọng khác, “Tiểu Vi là để cậu kêu sao?”
 
Chu Kiến không thể nhịn được nữa, “Cậu là bình giấm lớn hả? Ngay cả tên cũng không cho kêu!”
 
“Cậu có thể kêu là Lăng Vi.


 
Lăng Vi:……
 
Có phải ông chủ Tạ diễn hơi quá rồi không!
 
Chọn liên tiếp vài món ăn, Lăng Vi thấy anh vẫn chưa có ý muốn dừng lại, không thể không nhắc nhở, “Ăn không hết, nhiều lắm rồi.


 
“Không sao cả, mỗi món nếm thử một chút là được rồi, nếm thử cái mới mẻ thôi.


 
“Như vậy quá lãng phí!”
 
“Đây là lần đầu tiên em tới, bữa cơm chắc chắn Chu Kiến sẽ không tính tiền chúng ta, gọi nhiều một chút cũng không sao đâu.


 
Chu Kiến:……
 
Lăng Vi:……
 
Cuối cùng ông chủ Chu vung bàn tay lên, “Đúng đúng đúng, hai người cứ việc gọi, bữa cơm này tôi mời!”
 
Chờ đến khi gọi đồ ăn xong, Chu Kiến rất tự giác đứng dậy cáo từ, trước khi đi còn nói với Tạ Thanh Nghiên: “Cậu cũng thật quá đáng, có bạn gái lại giấu kỹ như vậy, lần sau lúc mọi người tụ tập nhất định phải mang Lăng Vi đi cùng đó.


 
Tạ Thanh Nghiên uống một ngụm trà, nói: “Đến lúc đó hãy nói đi, cô ấy còn phải đi đóng phim, không có thời gian cố định.


 
Chờ đến khi cửa phòng bao bị đóng lại, lúc này Lăng Vi mới thở phào nhẹ nhõm, bưng ly trà lên uống một ngụm, quay đầu lại liền thấy Tạ Thanh Nghiên đang nhìn cô, cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Tạ Thanh Nghiên cười cười, nửa thật nửa đùa nói: “Vừa rồi hình như tôi trúng tiếng sét với em rồi, thật sự có loại cảm giác đang yêu đương.


 
Lăng Vi cười: “Thật sự?”
 
Anh làm như thật gật gật đầu, vì để nhấn mạnh hơn tính chân thật, lại cho thêm một câu, “Cái lúc em kéo tay tôi đó.



 
Kỹ thuật diễn được người ta khẳng định, tâm tình của Lăng Vi rất tốt, cũng đáp lễ khen anh một câu, “Ngài Tạ diễn cũng rất xuất sắc.


 
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày: “Tôi vẫn khá thích em gọi tôi là anh yêu hơn.


 
Lăng Vi:……
 
Anh châm điếu thuốc, sau khi rít hai hơi thì tiếp tục nói: “Cho dù không gọi anh yêu thì cũng nên đổi cách xưng hô, gọi ngài Tạ quá xa lạ rồi.


 
Lăng Vi nghĩ nghĩ một hồi, sau đó mềm mại một câu, “Anh trai ~”
 
Tay của Tạ Thanh Nghiên run lên, thiếu chút nữa đã bị điếu thuốc làm phỏng.

 
Tạ Thanh Nghiên:……
 
Hòa nhau một ván Lăng Vi phụt cười một tiếng.

 
Thật lâu sau, Tạ Thanh Nghiên mới đưa một cánh tay ra đặt lên trên lưng ghế dựa của Lăng Vi, rất vui vẻ nói: “Xem ra lần thực hành này của chúng ta đã thông qua rồi.


 
Ăn cơm xong, Tạ Thanh Nghiên hỏi cô: “Buổi chiều có sắp xếp gì không?”
 
Lăng Vi nghĩ nghĩ rồi nói: “Đi dạo phố, mua quần áo, chăm sóc sắc đẹp.

” 
 
Cô đây chính là một cái bình hoa phiên bản người đẹp tiêu chuẩn, bình hoa mà, công việc cần làm chính là mua mua mua, đẹp đẹp đẹp.

 
Cô vừa nói xong, Tạ Thanh Nghiên lập tức nhớ tới buổi chiều ngày hôm qua nhìn thấy bộ dáng kia của cô ở bên đường, không nhìn cười nói: 
 
“Loại thời điểm này, có phải tôi nên ngang ngược khinh người ném cho em một tấm thẻ hay không?”
 
Lăng Vi nén cười: “Không cần, tôi rất có tiền!”
 
Ở trước mặt một ông chủ hơn tự khen mình có tiền, cô cũng coi như là người có dũng khí đáng khen rồi.

 
Qua một hồi, Tạ Thanh Nghiên lại hỏi cô muốn đi dạo ở đâu, anh có thể đưa cô đến đó, đáng tiếc buổi chiều anh còn có việc, bằng không sẽ đi dạo với cô.

 
Lăng Vi phát hiện bản thân hết lần này tới lần khác vác đá nện chân mình, chỉ có thể tùy tiện nói ra tên của một trung tâm thương mại để anh đưa đến đó.

 
Mãi cho tới khi xe của Tạ Thanh Nghiên rời đi, lúc này Lăng Vi mới hoàn toàn thả lỏng người ra, nghĩ thầm phối hợp diễn với Tạ Thanh Nghiên một hồi thật là mệt tim!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.