Khoe Vợ Hằng Ngày

Chương 7


Bạn đang đọc Khoe Vợ Hằng Ngày – Chương 7


Editor: Hạ Tần
Reup: Mèo Tai Cụp
Lúc trước, khi vừa thử vai xong, Trần Tiểu Nhược đã hỏi Lăng Vi ngài Tạ là ai, Lăng Vi đã nói sơ qua chuyện cô ở vũ hội “thông đồng” với Tạ Thanh Nghiên một lần.

Kiếp trước, người thật lòng đối xử tốt với cô chỉ có một mình Trần Tiểu Nhược, Lăng Vi tin tưởng cô ấy, có chuyện cũng không muốn giấu, kiếp này cũng không ngoại lệ.
 
Sau khi Trần Tiểu Nhược biết được thì thiếu chút nữa đã bị dọa hồn phi phách tán, nhưng cô cũng chỉ là một trợ lý nhỏ, cho dù cảm thấy việc này không đáng tin cậy thì cô cũng không dám nói Lăng Vi không đúng, chỉ yếu ớt nói: “Người lợi hại như vậy, nếu không cẩn thận đắc tội với anh ta, sẽ rất phiền toái đó.”
 
“Em không thể nghĩ theo hướng tốt sao? Chị một không lừa tiền hai không lừa sắc, ngày thường cũng không tiếp xúc quá nhiều với anh ta, sao có thể đắc tội anh ta chứ?”
 
“Chuyện đời khó lường, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất nha.” Trần Tiểu Nhược thở dài, nhưng cái này chỉ chọc Lăng Vi thấy buồn cười, nói cô ấy buồn lo vô cớ.
 
Thật không ngờ đoạn đối thoại này vừa kết thúc không bao lâu, Lăng Vi lại ở ngay ven đường, vừa gặm xiên nướng vừa nói dối lừa gạt ông chủ Tạ, còn lừa đến đúng lý hợp tình mặt không đổi sắc, làm cho Trần Tiểu Nhược đổ một thân mồ hôi lạnh.
 
“Nếu ngài Tạ biết chị đang lừa anh ta, có thể sẽ trở mặt với chị hay không?”
Lăng Vi ăn miếng mì căn cuối cùng vào trong miệng, lấy khăn giấy lau tay, lúc này mới nói: “Yên tâm đi, ngài Tạ không phải mãnh thú hay cơn lũ lớn, anh ta rất chân thành, hơn nữa, chị với anh ta cũng chỉ làm bộ mà thôi, anh ta cần một tình nhân xinh đẹp lấp kín miệng người đời, mà chị thì lại cần danh tiếng của anh ta, lấp kín miệng của Triệu Như Ý, nói đúng ra, chị với anh ta là hợp tác bình đẳng, quan hệ cùng có lợi, không đề cập đến tình cảm cá nhân, càng không can thiệp vào cuộc sống của đối phương, cho nên thỉnh thoảng nói dối một chút, cũng sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục, dù sao, bình hoa xinh đẹp như chị cũng không dễ tìm lắm.”
 
Nghe cô thao thao bất tuyệt xong, Trần Tiểu Nhược sợ tới mức nhanh chóng ăn liền mấy viên đậu hủ vào miệng để giảm bớt kinh hãi.
 
Ngày hôm sau, Lăng Vi dậy thật sớm, đầu tóc dài bù xù rối nùi như cỏ khô, ngồi xếp bằng ở dưới đất trước tủ quần áo đang mở toang cửa, nghiêm túc tự hỏi hôm nay nên có tạo hình thế nào.
 

Nên lấy hình tượng thanh thuần đáng yêu? Hay là hình tượng cao quý lãnh diễm?
 
Nửa tiếng sau, Lăng Vi cảm thấy mặc kệ là tạo hình nào, chỉ cần xinh đẹp thì cũng đã đủ bắt mắt, đủ có cảm giác tồn tại rồi, dù sao bây giờ cô cũng đang là tình nhân bình hoa hoàn mỹ không tỳ vết của ngài Tạ mà.
 
Cuối cùng cô chọn một chiếc váy ngắn liền áo màu xanh ngọc được thiết kế đơn giản, khiến cho nhan sắc của cô càng thêm xinh đẹp trẻ trung, cổ áo được may hình chữ V rộng, không chỉ làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo của cô, mà còn thấp thoáng lộ ra một chút khe rãnh, đủ để khiến cho người ta mê mang chao đảo, nửa người dưới là chiếc váy ngắn trên đầu gối, mơ hồ khoe ra bắp đùi đẹp thon dài của cô.
 
Chọn quần áo xong, cô lại tiếp tục do dự giữa búi tóc và uốn tóc, cuối cùng lựa chọn tạo hình tóc dài xõa trên vai.
 
Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, ngày thường khi ở bên ngoài Lăng Vi đều phải bảo trì dáng vẻ hoàn mỹ, mặt mũi tinh xảo cùng với quần áo thời thượng là yêu cầu cơ bản nhất, nhưng thật lòng, cô lại không quá thích trang điểm, quần áo cũng lấy sự thoải mái làm chủ, có thể nói là tương đối tùy tiện, giống như việc vừa chọn quần áo vừa trang điểm đối cô mà nói chính là đang làm việc vậy.
 
Ngẫm lại cũng không phải tật xấu gì, cô và Tạ Thanh Nghiên làm hiệp định, giả vờ làʍ ŧìиɦ nhân của anh, diễn tốt vai một tình nhân bình hoa, đúng thật là công việc của cô mà.

Phần lớn người ta đều chỉ nhìn đến nhan sắc của cô, kỳ thật biểu diễn mới là thế mạnh của cô.
 
Chờ đến khi cô tự mình lăn lộn trở thành một đại mỹ nhân hoàn mỹ không tì vết thì đã gần 9 giờ, vừa lúc là thời gian lão Trương tới đón cô.

Cô cũng không kịp ăn cái gì đã xách túi da vội vàng chạy xuống lầu ngay.
 
Lão Trương cho dừng chiếc Bentley màu đen ở trước cửa của tòa nhà cô sống, còn mình thì đứng ở bên xe chờ, thấy cô đi ra, liền cười ha hả mở cửa cho cô, “Cô Lăng, buổi sáng tốt lành.”
 
“Buổi sáng tốt lành, lão Trương.” Mặc dù chỉ gặp mặt vài lần, nhưng Lăng Vi có ấn tượng khá tốt với lão Trương, là một người lớn hiền hoà.

 
Sau khi Lăng Vi lên xe ngồi ổn định xong rồi, lão Trương liền đưa cho cô một cái túi giấy, bên trong có chứa bánh mì sữa bò nóng hổi, “Cô Lăng, cô ăn cái này lót bụng trước đi, ngài Tạ nói giữa trưa sẽ đưa cô đi ăn ngon.”
 
Lăng Vi cười nói cám ơn, cũng không khách khí nữa, lấy bánh mì sữa bò ra bắt đầu ăn sáng.
 
Xe chạy vào đường cao tốc, chở cô thẳng đến tòa nhà công ty của Tạ thị, khi xe chạy đến trước cửa, Lăng Vi đưa mắt xuyên qua cửa sổ xe, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, trước mắt là một tòa kiến trúc cao chọc trời, là tòa kiến trúc được chọn làm cột mốc ở khu vực này, mấy trạm xe buýt công cộng và tàu điện ngầm đều dưới danh nghĩa của tòa nhà này, Lăng Vi là người địa phương, bình thường cũng hay tới lui, cho nên đối với tòa nhà lớn này không hề xa lạ chút nào, nhưng cô hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày, mình sẽ có liên quan đến chủ nhân của tòa nhà lớn này.
 
Xe vòng qua cửa chính của tòa nhà, từ cửa hông tiến vào bãi giữ xe dưới tầng hầm, ánh sáng chuyển thành tối, hô hấp của Lăng Vi cũng dần dần chậm lại, phảng phất như có thể nghe thấy tiếng tim đập bang bang của chính mình.
Lúc trước khi cô tiếp xúc với Tạ Thanh Nghiên thì đều ở trong trạng thái tương đối thoải mái, cũng không cảm thấy luống cuống, nhưng hôm nay cô lẻ loi một mình đi vào trong vương quốc thương nghiệp của anh, cái loại cảm giác áp bách địch mạnh ta yếu này lập tức xuất hiện, làm cô khẩn trương đến mức chân cũng muốn run.
 
Lăng Vi bỗng nhiên có chút không xác định, ngay lúc mình đề nghị chuyện kia, có phải có chút giống trò đùa rồi hay không?!
 
Nhưng chuyện phát triển đến mức này, đã không cho phép cô do dự lùi bước rồi, hơn nữa nhân vật giống như Tạ Thanh Nghiên vậy, cô cũng không có cái gì khiến anh có mưu đồ, nếu như có thì cũng chỉ là cái túi da trên người này mà thôi.
 
Lăng Vi vừa miên man suy nghĩ, vừa theo lão Trương đi vào thang máy, thấy lão Trương ấn nút 45, Lăng Vi nhịn không được nuốt nước miếng, cô có hơi sợ độ cao.
 
Hai người im lặng đi thẳng đến tầng 45, cửa thang máy vừa mở ra, một cô gái mặc trang phục công sở, mặt mày tinh xảo liền tiến đến đón tiếp, mang theo nụ cười tươi tắn chào hỏi Lăng Vi, “Là Cô Lăng phải không, Tạ tổng đang họp, anh ấy sai tôi đưa cô đến văn phòng trước.”
 
Không gian của toàn bộ tầng lầu vô cùng rộng rãi, bị ngăn cách thành mấy khu vực, Lăng Vi mới đến, cũng không dám nhìn đông nhìn tây, chỉ có thể đi sát theo cô gái kia, hai người đi thẳng qua hành lang, khi đi qua một bức tường bằng pha lê, Lăng Vi bất ngờ nhìn thấy Tạ Thanh Nghiên đầu tiên.
 

Đây là một phòng họp có thiết kế mở.

Bức tường nối hành lang được đổi thành tường kính.

Mọi người ở bên ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy bên trong, có vài người ngồi vây quanh bàn họp, Tạ Thanh Nghiên ngồi ở vị trí đầu, cô thấy mặt anh không cảm xúc, cau mày nghe cấp dưới báo cáo, mà những người khác, đều có bộ dạng như đang lâm đại địch.
 
Khi Lăng Vi đi qua, người bên trong người cũng không dám nhìn loạn, chỉ có Tạ Thanh Nghiên lơ đãng đảo mắt nhìn sang, sau đó gật đầu với cô một cái, xem như đã chào hỏi.
 
Lăng Vi cũng nhìn anh gật đầu, không khỏi bước nhanh hơn rời khỏi phòng họp, đột nhiên nhìn thấy trạng thái khi làm việc của Tạ Thanh Nghiên như vậy, thật sự làm cô rất bất ngờ, anh trông có vẻ cực kỳ nghiêm túc, so với cái bộ dáng nhìn như đại ma vương khi ở vũ hội quả thực khác nhau như trời với đất.
 
Nếu hôm vũ hội Tạ Thanh Nghiên cũng có dáng vẻ thế này, đoán chừng ngay cả nói cô cũng không dám nói, chứ đừng nói tới “câu dẫn” anh.
Thôi vậy, tới đâu hay tới đó đi.
 
Văn phòng của Tạ Thanh Nghiên rất rộng, đoán chừng đến một hai trăm mét vuông, nhưng trang trí lại khiêm tốn đơn giản, hoàn toàn không giống với vẻ xa hoa ở bên ngoài.
 
Sau khi người kia đưa cô đến văn phòng liền xoay người rời đi, Lăng Vi đứng tại chỗ vài giây, sau đó quyết định tìm cái ghế dựa ngồi xuống.
 
Cách một lúc, một người phụ nữ khác tới đưa trà cho cô, là trà hoa lài rất dễ ngửi, lại một lát sau, lại một người khác tới đưa điểm tâm cho cô……
 
Sự khẩn trương trong lòng Lăng Vi nhạt đi một ít, lại cảm thấy buồn cười, những người này là đang thay phiên lấy cớ tới tham quan cô sao? Vì để phân tán lực chú ý, Lăng Vi lấy di động ra chơi, lướt Weibo, xem tin tức giải trí, cuối cùng nhớ tới chuyện sau khi cô thêm WeChat của Tạ Thanh Nghiên xong, vẫn chưa mở xem bạn bè của anh, vì thế hứng thú bừng bừng bấm vào WeChat, kết quả phát hiện mục bạn bè của anh có thiết kế quyền hạn, xem không được.
 
Ước chừng đợi thêm nửa phút, cửa văn phòng lại bị đẩy ra lần nữa, lần này là chính Tạ Thanh Nghiên đi vào.
 
Chỉ thấy sau khi anh đi vào, liền mở hai cái cúc áo vest, sau đó cười cười với cô, “Đợi lâu rồi.”

Vừa rồi ở phòng họp còn giống như mùa đông khắc nghiệt, lúc này cười tươi giống như xuân về hoa nở.
 
Người đàn ông này trở mặt thật sự rất nhanh!
 
Lăng Vi trộm thở phào nhẹ nhõm, nửa đùa nói: “Vẫn còn được, chỉ là nếu anh còn không trở lại, đoán chừng dì làm vệ sinh cũng muốn tìm cái cớ tiến vào tham quan tôi.”
 
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, “Ai bảo em không giống người thường như vậy chứ, hôm nay thật xinh đẹp, vừa rồi ở phòng họp chỉ liếc mắt nhìn em một cái, thiếu chút nữa tôi đã không còn tâm trạng làm việc rồi.”
 
Lăng Vi mím môi cười khẽ, nghĩ thầm tên công tử lưu manh đào hoa kia đã trở lại, cô vẫn tương đối quen ứng phó với cái dạng này hơn.
 
“Cảm ơn đã khích lệ, kế tiếp có phải nên để tôi xem thử thư hiệp nghị hay không?”
 
Tạ Thanh Nghiên gật đầu, đi đến trước bàn làm việc, nói: “Đã chuẩn bị xong, em đến xem thử đi, nếu không đồng ý chỗ nào thì có thể nói ra.”
 
Lăng Vi đứng dậy đi qua, tiếp nhận thư hiệp nghị trong tay anh, thật ra cũng chỉ là hai mặt giấy A4, điều khoản ở trên cũng không nhiều lắm, trình bày nội dung ước định của hai người, còn có mấy cái chú ý.
 
Ví dụ như phần ước định thuộc về sự tự nguyện của hai bên, không có sự ép buộc hợp tác, trong lúc thực hiện không được đòi tiền hoặc vật chất thù lao của đối phương……
 
Còn có không can thiệp cuộc sống của đối phương, nếu một bên trong đó có đối tượng yêu đương khác, hiệp ước sẽ tự động hủy bỏ.
 
Vấn đề khiến Lăng Vi băn khoăn lúc trước, bên trong cũng đều có đề cập đến, sau đó chính là nghĩa vụ của hai bên, phải dùng thân phận tình nhân phối hợp với đối phương tham dự các loại trường hợp bạn bè tụ hội, hoặc gia đình tụ hội, thời điểm cần thiết phải làm ra những cử chỉ thân mật vv…
 
Mấy điều khoản Lăng Vi đều có thể hiểu, cũng cảm thấy rất hợp lý, nhưng trong đó có một yêu cầu, làm cô không thể không mở miệng dò hỏi, “Mỗi buổi tối, nhà gái phải cố định gửi cho nhà trai một tin nhắn làm nũng, nội dung không được lặp lại?! Ngài Tạ, cái này anh có thể giải thích một chút không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.