Bạn đang đọc Khoe Vợ Hằng Ngày – Chương 43
Cũng không biết có phải là do trong nước biển có chứa thành phần giúp an thần, hay là bởi vì sau khi hạ sốt thân thể nhẹ nhàng hơn một ít, mà cho dù tư thế bị ôm có hơi mất tự nhiên, Lăng Vi cũng vẫn ngủ thật say, bỏ lỡ chén cháo tổ yến mà Chu Kiến đã mang tới.
Chờ đến khi truyền dịch xong, Tạ Thanh Nghiên gọi y tá tới rút kim cho Lăng Vi, cô y tá trực ban đang tựa vào trên bàn ngủ có hơi mê man, cho nên lúc tới đây rút kim, động tác của cô có hơi thô lỗ, lúc băng dính và kim tiêm được rút ra, trên mu bàn tay của Lăng Vi cũng rớt theo vài giọt máu, Tạ Thanh Nghiên hoảng sợ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô y tá kia, cô y tá kia run run một chút, vội vàng lấy bông y tế đè mu bàn tay của Lăng Vi lại, nói: “Ấn năm phút sẽ không sao.
”
Tạ Thanh Nghiên cẩn thận nắm lấy tay của Lăng Vi, dùng lực đạo vừa phải đè xuống miếng bông y tế kia, giống như thứ rớt xuống không phải máu trên người Lăng Vi mà là mấy miếng thịt trên người anh vậy.
Sau khi rút kim xong, Lăng Vi ngủ càng say, Tạ Thanh Nghiên sợ mu bàn tay của cô vẫn sẽ tiếp tục chảy máu, cho nên vẫn giữ một tư thế không dám lộn xộn.
Khoảng cách gần gũi quá mức, làm xoang mũi của anh đều tràn ngập mùi hương thanh mát dịu nhẹ trên người cô, nghe lâu rồi, sau đó lại đầu óc lại có chút mê hoặc.
Lăng Vi tỉnh lại ở trên giường lớn của khách sạn, bởi vì đã ở bên này được một thời gian, cho nên cô khá quen thuộc với hoàn cảnh và hơi thở xung quanh mình, theo thói quen mà cọ cọ cái gối đầu, lại cảm thấy cái gối đầu hôm nay có hơi kỳ quái, có hơi cứng, nhưng lại ấm áp, cô lại híp mắt cọ vài cái, sau khi hoàn toàn xác định được cái gối đầu này có vấn đề, cô mở to mắt, kinh ngạc phát hiện mình đang nằm gối đầu trên một cánh tay!!!
Nhìn theo cánh tay này, Lăng Vi phát hiện Tạ Thanh Nghiên đang nghiêng người đối mặt cô, ngủ rất say, một bàn tay của anh duỗi ra, rất rõ ràng đã giữ tư thế này trong một khoảng thời gian rất dài.
Lăng Vi lập tức có hơi bối rối, nửa đêm hôm qua cô phát sốt, đến bệnh viện truyền dịch, sau đó Tạ Thanh Nghiên tới, cô lại nằm ở trên người anh ngủ mất, mà giấc ngủ này thật giống như bị mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ rõ, Tạ Thanh Nghiên đưa cô về thẳng khách sạn, cô lại không có cảm giác gì cả.
Lăng Vi chống người ngồi dậy, nhìn gần khuôn mặt của anh anh, có thể dễ dàng nhìn thấy mắt anh có hơi đen, tối hôm qua người đàn ông này đã chăm sóc cô cả một buổi tối.
Quen biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh dịu dàng như thế, Lăng Vi lặng lẽ than thở, làm sao bây giờ, thật sự cô càng lún càng sâu rồi!
Lăng Vi cũng ngại nằm tiếp, nhưng lại không muốn đánh thức anh, cho nên làm giống như một con giun nhỏ, thật cẩn thận dịch ra bên ngoài, muốn lặng lẽ rời giường.
Kết quả cô mới xoay người một cái thì đột nhiên có một có một cánh tay mạnh mẽ kéo cô trở về, Lăng Vi không kịp đề phòng ngã vào trong ngực anh.
Người đàn ông trầm thấp cười, giọng nói mới vừa tỉnh nghe vừa lười biếng vừa gợi cảm, “Bệnh mới tốt hơn đã nghịch ngợm như vậy rồi, em là con nít sao?”
“Giống con nít chỗ nào?”
Tạ Thanh Nghiên lười biếng nói: “Vậy vừa rồi em đang làm gì? Uốn éo uốn éo là đang rèn luyện eo à? Yên tâm đi, nếu vận động trên giường, hình như em không cần tốn sức.
”
Lăng Vi:……
Vừa mới khen anh dịu dàng! Dịu dàng chỗ nào? Rõ ràng vẫn là lão lưu manh mà!!!
Thấy cô không phản ứng, Tạ lão lưu manh dùng một tay gối đầu, tiếp tục cà lơ phất phơ nói: “Thế nào? Thẹn thùng? Tối hôm qua người ôm tôi không chịu buông tay, người kéo tôi lên trên giường chính là em mà.
”
“Nói hươu nói vượn!” Lăng Vi không thể nhịn được nữa mà trợn trắng mắt, nói: “Tôi là một người bệnh, sức đâu ra mà kéo anh lên trên giường chứ!”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày: “Có cần tôi tái hiện lại chuyện của tối hôm qua một lần hay không?”
Lăng Vi:……
Tạ Thanh Nghiên đùa giỡn cô một hồi lâu, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Cảm thấy thế nào? Khỏe lên chút nào chưa?”
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi, “Vốn cảm thấy vẫn tốt, lúc này lại đau đầu rồi, bị anh chọc tức đó!!”
Tạ Thanh Nghiên vội vàng đưa tay lên đầu hàng, “Được được được, người bệnh lớn nhất, tôi không đùa em nữa, em gọi bữa sáng lên trước đi, tôi đi tắm rửa một cái.
” Nói xong anh liền xốc chăn lên xoay người xuống giường, thái độ vô cùng tự nhiên, giống như đây là giường của nhà anh vậy.
Lăng Vi sững người, ngây ngốc hỏi anh: “Tại sao anh lại muốn tắm rửa?”
Tạ Thanh Nghiên đương nhiên nói: “Tối hôm qua tôi ôm em ngủ, cũng bị dính mồ hôi rồi, không nên tắm rửa một cái sao?”
“Nhưng ở đây đâu có đồ cho anh thay.
” Lăng Vi nhíu mày nói.
Tạ Thanh Nghiên khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn cô, “Tôi chăm sóc em cả một buổi tối, bây giờ chỉ tắm thôi em cũng không cho sao?”
Lăng Vi:……
Không phải không cho tắm, nhưng mà lại cảm thấy hơi kỳ kỳ.
Tạ Thanh Nghiên cũng không nói chuyện với cô nữa, thẳng đi vào phòng tắm, Lăng Vi nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm nửa ngày, xoa xoa cái đầu còn hơi đau, bất đắc dĩ thở dài, thành thật cầm lấy điện thoại đặt bữa sáng.
Mười phút sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lăng Vi tưởng bữa sáng đã được đưa đến, liền phủ thêm áo khoác đi ra mở cửa, không ngờ ở ngoài cửa lại là Trần Tiểu Nhược và Lý Ý.
“Sao hai người lại tới đây?” Lăng Vi nghi hoặc hỏi các cô, lại theo thói quen để hai người vào nhà.
“Mới sáng sớm chị đã nghe Tiểu Nhược nói tối hôm qua em phát sốt đến bệnh viện, cho nên muốn tới thăm em, Tiểu Nhược đưa cháo hầm xương sườn tới cho em đó.
” Lý Ý nói.
Trần Tiểu Nhược đưa tay lấy bình giữ ấm ra, “Em nấu từ sáng sớm đó.
”
Ba người đang nói chuyện thì nghe thấy “cùm cụp” một tiếng, cửa phòng tắm bị mở ra, sau đó lại thấy một người đàn ông từ bên trong đi ra với một cái khăn ướt nhẹp đang che ở chỗ kia……
Lý Ý:……
Trần Tiểu Nhược:……
Lăng Vi:……
Những người khác đều im lặng, chỉ có ba Tạ vẫn mang vẻ mặt tỉnh bơ, “Chào mọi người, mới sáng sớm đã đến tìm Tiểu Vi rồi sao?”
Lý Ý nhìn Lăng Vi lại nhìn ba Tạ, tỏ vẻ hiểu rõ, “Không đúng không đúng, tôi chỉ tản bộ đi ngang qua, tôi sẽ lập tức đi ngay.
” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa.
Trần Tiểu Nhược nhìn Lăng Vi lại nhìn ba Tạ, bừng tỉnh hiểu ra, “Em cũng tản bộ đi ngang qua, em sẽ lập tức đi ngay.
” Nói xong cô vội vàng nhét bình giữ ấm trên tay vào tay Lăng Vi, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài cửa, còn thuận tay “Phanh” một tiếng, đóng cửa lại.
Ba Tạ rất vừa lòng nhướng mày, “Hai người rất không tồi, biết thức thời.
”
Lăng Vi cố nhịn mới không quăng bình giữ ấm trên tay xuống rồi đi ra ngoài, “Sao anh không mặc áo tắm dài?”
“Quá nhỏ,mặc không vừa.
” Ba Tạ tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Lăng Vi, ông chủ Tạ tốt tính an ủi: “Đừng rối rắm, ở trong mắt người khác mối quan hệ của chúng ta đã sớm không thuần khiết rồi.
”
Lăng Vi:……
Hai người ăn xong bữa sáng, tài xế đúng lúc đưa quần áo sạch sẽ tới cho ông chủ Tạ, ông chủ Tạ cũng không vội mặc vào, cơ bắp trên người thoắt ẩn thoắt hiện ở trước mặt cô, làm cho Lăng Vi choáng váng đầu, dứt khoát nằm lên sô pha, lấy di động ra chơi, kết quả vừa vào bảng tin đã nhìn thấy bài đăng nửa đêm hôm qua của ba Tạ.
Trang phục y tá tự chế!!!
Cái lão lưu manh không biết xấu hổ này!!
Lăng Vi tức đến bật cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo ông chủ Tạ lại đây ngồi, Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, quấn khăn tắm, nhẹ nhàng sảng khoái ngồi xuống.
Lăng Vi chỉ vào bảng tin của anh nói: “Anh à, trang phục y tá tự chế có gì hay đâu, áo blouse trắng của bác sĩ chơi mới vui nha, tôi làm nữ bác sĩ xinh đẹp, anh người bệnh.
” Cô cố ý càng nói càng sáp tới gần, cuối cùng dựa vào bên tai anh tiếp tục nói: “Anh nằm trên giường, tôi sẽ mặc áo blouse trắng khám bệnh cho anh, mát xa cho anh, từ trên xuống dưới……”
Cô nói đến đó lại dừng đề tài lại, để anh tự mình bổ não.
Sau đó……
Lăng Vi nén cười, nói: “Ông chủ Tạ, lều trại của anh căng lên rồi.
”
Tạ Thanh Nghiên:……
Bởi vì vừa rồi anh không gấp gáp thay khăn tắm ra, cho nên bây giờ dưới thân có chút phản ứng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng mà ông chủ Tạ không phải người bình thường, chỉ thấy anh nuốt nuốt yết hầu, nghiêm túc nói: “Cái này chứng minh tôi là người đàn ông bình thường.
”
Lăng Vi:……
Vài ngày sau, sau khi Lăng Vi đan xong dây đeo thì rốt cuộc tiệc sinh nhật ba mươi tuổi của ông chủ Tạ cũng được cử hành đúng hạn.
Địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật là biệt thự trên núi của Tạ gia, nói đến bữa tiệc sinh nhật này, ông chủ Tạ cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì người khởi xướng không phải anh, mà là Tạ Thái Hậu, theo như lời mẹ Tạ, ba mươi là một con số quan trọng của đời người, là một ngày vô cùng có ý nghĩa đáng để kỷ niệm, cho nên đã sớm định ra bữa tiệc sinh nhật này, Tạ Thanh Nghiên thấy bà vui vẻ như vậy cũng để bà tùy ý xử lý.
Sau đó, mẹ Tạ lại xử lý bữa tiệc sinh nhật này thành bữa tiệc lớn của người giàu có trong giới, hết cách rồi, thanh danh của Tạ gia thật sự quá lớn, thỉnh thoảng có chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ có một đám người vây lại xem náo nhiệt.
Lăng Vi thân là bạn gái chính thức của Tạ Thanh Nghiên, từ sớm đã bị Tạ Thanh Nghiên đón lên trên núi.
“Khẩn trương không?”
“Có chút.
”
“Đêm nay hơn phân nửa người trong thương giới đều sẽ tới.
”
“Bây giờ anh làm tôi sợ như vậy thì có chỗ tốt gì?”
“Chỉ cảm thấy biểu cảm đáng thương của em vô cùng đáng yêu.
”
Lăng Vi cạn lời, sau đó không cam lòng yếu thế mà lấy kỹ thuật diễn giữ nhà của bản thân ra, cười tủm tỉm nói: “Anh ơi, anh không yêu em sao? Sao lại có thể giễu cợt em như vậy.
”
Tạ Thanh Nghiên rất hưởng thụ cười nói: “Tôi thương em còn không kịp, sao có thể giễu cợt em, em chính là tim là gan của tôi mà.
”
Đột nhiên mẹ Tạ xuất hiện, “Mặc dù mẹ rất không muốn quấy rầy các con nói chuyện yêu đương, nhưng vẫn không thể không nói, khách khứa đã tới rồi.
”
Lăng Vi:…….