Bạn đang đọc Khoe Vợ Hằng Ngày – Chương 21
Editor: Hạ Tần
Reup: Mèo Tai Cụp
Lăng Vi dựa vào trên giường nghiến răng nghiến lợi, cô cảm thấy công lao tạo nên bảng tin của Tạ Thanh Nghiên có một nửa do anh, cũng có một nửa do cô, hơn nữa lần nào cô cũng bị bắt buộc phải cống hiến!
Hôm qua cô mới thêm vài người bạn của Tạ Thanh Nghiên vào WeChat, cho nên cô cũng có thể nhìn thấy bình luận của bọn họ trên bảng tin của ba Tạ.
Chu tiện nhân tuyệt đối là người xem trung thành nhất trên bảng tin của ba Tạ, cho dù luôn bị ba Tạ chọc tức, anh vẫn có thể vui tươi hớn hở cướp vị trí bình luận đầu tiên.
Chu tiện nhân: “Cậu có bản lĩnh khoe ân ái, thì có bản lĩnh kết hôn đi!”
Đổng Đông: “Cuộc sống không thể sống mà, tôi muốn gỡ bỏ WeChat, các người đừng cản tôi!”
Lưu Khánh Niên: “Rốt cuộc tôi đã biết nguyên nhân tôi độc thân rồi, chính là bởi vì tôi không biết khoe!
……
Ba Tạ phản hồi Chu tiện nhân: “Ba ba kết hôn rồi cũng sẽ tiếp tục khoe!”
Ba Tạ phản hồi Đổng Đông: “Cậu có thể cút đi nhanh.
”
Ba Tạ phản hồi Lưu Khánh Niên: “Cậu độc thân là bởi vì cậu xấu!”
Lăng Vi:……
Anh quả nhiên là thanh niên thô lỗ mà!
Ném điện thoại di động sang một bên, Lăng Vi theo thế lăn một cái, lại lăn tới vị trí ngủ của Tạ Thanh Nghiên, hít nhẹ một hơi, chóp mũi truyền đến một mùi hương mát lạnh, rất nhẹ nhưng lại rất dễ ngửi, cô mơ hồ nhớ tới tối hôm qua, lúc đang ngủ đến mơ mơ màng màng, hình như đã dán chặt vào một vật gì đó rất ấm rất thoải mái, hương vị cũng dễ ngửi, giống y như mùi hương ở chóp mũi bây giờ vậy.
Đó là hương vị trên người Tạ Thanh Nghiên.
Một suy nghĩ nào đó chợt lóe qua ở trong đầu, Lăng Vi đột nhiên chui đầu vào gối, cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ dơ bẩn của mình.
Rèm cửa trong phòng được kéo kín mít, chỉ để lại tấm rèm được mở một nửa trước cửa từ trần đến sàn.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa kính và hắt ánh sáng ấm áp xuống tấm thảm.
Lăng Vi xoay người xuống giường, tùy tiện buộc mái tóc dài lại, để chân trần đi ra ban công trước cửa, nhẹ nhàng kéo cửa kính ra, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cười vui của đứa nhỏ và tiếng quát khẽ mạnh mẽ của người đàn ông.
Cô bước nhanh đi đến lan can, cúi đầu nhìn xuống lầu, thấy ở trên thảm cỏ bằng phẳng trong viện có giăng lưới đánh cầu lông, Tạ Thanh Nghiên đang ở trần đánh cầu lông với Tạ Thanh Hoa, Tạ Tử Du ở bên cạnh nhảy qua nhảy lại cổ vũ.
Tỉ lệ dáng người của Tạ Thanh Nghiên cực kỳ tốt, tứ chi thon dài cân xứng, là điển hình cho loại hình mặc quần áo nhìn gầy, nhưng khi cởϊ qυầи áo lại có thịt, bây giờ cởϊ áσ ra thì đã có thể nhìn thấy rõ ràng cơ bụng và cơ ngực rắn chắc của anh, không nói quá nhưng nhìn cái này thật sự khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Lăng Vi thản nhiên tự đắc dựa vào lan can, dùng một tay chống má, nhìn đến mê mẩn.
Từ khi cô vừa đi ra ban công, Tạ Thanh Nghiên đã phát hiện, lúc này lại bị ánh mắt nồng nhiệt của cô bao phủ, thì biểu hiện càng thêm mãnh liệt, vung trái cầu lông lên, cực kỳ dũng mãnh điên cuồng oanh tạc Tạ Thanh Hoa một trận, từng bước ép sát làm Tạ Thanh Hoa không còn sức đánh trả, cũng khiến anh ấy không rảnh lo giữ phong độ, tức muốn hộc máu đứng ở lưới bên kia mắng anh trai của mình, “Anh bị bệnh tâm thần hả! Có phải vừa tiêm máu gà hay không!”
Tạ Thanh Nghiên cầm lấy vợt cầu lông quơ quơ, vô cùng đắc ý nói: “Là em quá yếu quá gà.
”
Tạ Thanh Hoa hoàn toàn bị lửa giận che mắt, tư thế cầm vợt cầu lông y như cầm dao chém người vậy, “Tới đấu đi, ngu xuẩn.
”
“Muốn đấu thì đấu, đầu rơm.
”
Lăng Vi:……
Tạ Tử Du quay đầu lại cũng nhìn thấy Lăng Vi, hưng phấn nhảy lên vẫy vẫy tay gọi cô, “Mẹ!”
Mặc dù Lăng Vi vẫn không thể thích nghi với sự nhiệt tình khác thường này của nó, nhưng vẫn cười vẫy vẫy tay với bé.
Tạ Tử Du có lẽ cũng cảm thấy hai người đàn ông coi đánh cầu lông thành chọi gà, cho nên cũng không còn thú vị, vì thế xoay người chạy vào trong phòng, sau đó chạy thẳng lên lầu hai tìm Lăng Vi chơi, giáo dưỡng của đứa nhóc rất tốt, ở trước cửa gõ gõ, hỏi cô: “Mẹ, con có thể vào không?” Sau khi được Lăng Vi cho phép mới đẩy cửa đi vào.
Sau đó cậu nhóc hưng phấn chạy đến ban công, cùng ngắm phong cảnh với Lăng Vi.
“Bà nội đâu?” Lăng Vi thuận miệng nói chuyện phiếm cùng cậu nhóc.
“Bà đi múa ở quảng trường rồi ạ.
”
“Xuống núi đi múa sao?”
“Đúng vậy, dưới chân núi có một cái công viên, bà nội ngày nào cũng đi, có đôi khi cũng mang con theo, nhưng con cảm thấy nơi đó không thích hợp với con.
” Đứa nhỏ bày ra giọng điệu y như người lớn.
Lăng Vi bị giọng điệu của bé chọc cười, hỏi: “Sao lại không thích hợp với con vậy?”
Đứa nhỏ lập tức blah blah oán giận nói với cô: “Nơi đó đều là ông nội bà nội, nhìn thấy con đều muốn véo mặt con, đi một chuyến trở về mặt con đều bị véo đến sưng luôn!”
Lăng Vi cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt bánh bao của bé, “Đúng là rất muốn véo nha, dì có thể xoa bóp thử không?”
Tạ Tử Du rất rối rắm im lặng vài giây, thấy chết không sờn nói: “Vậy mẹ véo đi.
”
“Con không ngại sao?” Cô nén cười.
Đứa nhỏ mở to hai mắt, ngây thơ vô tội nói: “Mẹ là mẹ mà, có thể véo.
”
Mặc dù chỉ là một câu nói của trẻ nhỏ, nhưng Lăng Vi vẫn cực kỳ cảm động, xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, nói: “Dì không véo con, dì hôn con có được không?”
Tạ Tử Du mím môi cười, dùng sức gật gật đầu.
Lăng Vi ngồi xổm xuống, ôm lấy cơ thể bụ bẫm của bé, sau đó hôn ba cái vang dội lên gương mặt thịt của bé.
Tạ Tử Du được hôn xong liền che miệng cười, “Trên người của của mẹ thơm quá hà, mẹ lớn lên thật xinh đẹp.
”
“Oa, cái miệng này của con thật biết dỗ dành con gái!”
Hai người chơi vui nửa ngày, Tạ Tử Du bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lôi kéo tay Lăng Vi đi vào bên trong, “Mẹ, chỗ này của ba ba có ảnh chụp của mẹ đó!”
Lăng Vi có chút ngạc nhiên, tò mò đi theo bé, “Ảnh chụp gì?”
“Là ảnh chụp rất xinh đẹp!” Tạ Tử Du kéo cô tới bên cạnh sô pha, sau đó kéo ngăn kéo ở dưới bàn trà ra, bên trong quả nhiên có mấy tấm ảnh chụp.
“Có thể xem không?” Mặc dù đây là ảnh chụp cô.
“Có thể, con thường xuyên đi lên đây xem.
” Tạ Tử Du nói xong lập tức lấy mấy tấm hình trong ngăn kéo ra để lên bàn trà cho cô xem.
Lăng Vi liếc mắt một cái lập tức nhận ra đây là hình chụp của cô trong đoàn phim khi diễn phim truyền hình Trung Hoa mà lúc trước mẹ Tạ đã nhắc tới, trong tấm ảnh, cô vừa giảo hoạt lại ngây ngô, khi thì ngạo mạn, khi thì yên tĩnh, một điểm giống nhau duy nhất chính là trẻ trung xinh đẹp, xinh đẹp y như búp bê Tây Dương vậy.
“Tại sao ba ba con lại có mấy tấm ảnh chụp này?”
“Chú kêu thư ký Đỗ chụp giúp chú ấy, sau đó bị ba ba phát hiện thì lập tức đoạt lấy chúng nó đem giấu ở chỗ này, ba ba nói chỉ cần không nói cho chú biết, ba sẽ đưa mẹ về làm mẹ của con.
” Tạ Tử Du suy nghĩ rõ ràng, biểu đạt rõ ràng, trôi chảy nói ra toàn bộ câu chuyện.
Nhưng mà, những lời này của bé hình như mang theo lượng thông tin có hơi lớn nha!
Tạ Thanh Nghiên không chỉ quen biết cô từ trước, mà còn đoạt ảnh chụp từ trong tay của Tạ Thanh Hoa giấu đi, thậm chí còn nói với Tạ Tử Du muốn tìm cô về làm mẹ của bé!
Cái này chứng minh điều gì? Chứng minh trước khi Tạ Thanh Nghiên ký hiệp nghị, anh đã coi trọng cô rồi!
Nghĩ đến điều này, tim của Lăng Vi lập tức bị lỡ hai nhịp, sau đó bắt đầu không ngừng đập loạn xạ.
Đời trước cô đã từng gặp Tạ Thanh Nghiên trong một vài dịp, nhưng khi đó Diệp Tử Sở đang theo đuổi cô một cách điên cuồng, cô ứng phó anh ta còn không kịp, cho nên cũng không có nhiều tâm tư đi gặp những người khác, cho dù gặp được thanh niên tài giỏi đẹp trai khác, cũng không muốn mở lòng đi kết giao, có lẽ là bởi vì như vậy cho nên đời trước cô mới không quen biết với Tạ Thanh Nghiên, cũng bỏ lỡ một người đàn ông xuất sắc như vậy.
Mà đời này, Diệp Tử Sở căn bản không có cơ hội lên sân khấu, cho nên cô và Tạ Thanh Nghiên mới có thể ngẫu nhiên quen biết với nhau.
Lăng Vi bỗng nhiên cảm thấy thật may mắn, bởi vì đời trước gặp phải ác mộng, cho nên đời này mới có thể để cô quen biết Tạ Thanh Nghiên, từ sau khi ở cùng người đàn ông này, cuộc sống mỗi ngày của cô đều phập phồng lên xuống, vô cùng thú vị.
Nhưng mà, hình như Tạ Thanh Nghiên vẫn chưa muốn để cô biết sự thật này, từ trong cuộc đối thoại tối hôm qua của hai người, cô có thể cảm nhận rõ ràng được anh đang trốn tránh, tại sao nha? Vừa khoe ân ái trên bảng tin, vừa giả bộ không muốn không cần với cô, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?
Nhìn mình giận hoặc cười trong ảnh chụp, Lăng Vi bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ nắm chắc, sự tự tin này đến từ việc Tạ Thanh Nghiên coi trọng cô.
Cô bỗng nhiên phát giác, dường như cuộc sống đã hoàn toàn trở nên vui vẻ rồi!
Tám giờ rưỡi, mẹ Tạ đi múa ở quảng trường trở về, Lăng Vi cùng đi ăn bữa sáng với bà, sau đó Tạ Thanh Nghiên mới chở cô đến sân bay.
Dọc theo đường đi, Lăng Vi mở đài phát thanh trên xe lên, một bản tình ca dịu dàng nhẹ nhàng vang lên quanh quẩn trong xe, Lăng Vi thỉnh thoảng lại ngâm nga theo vài câu.
Tạ Thanh Nghiên chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn cô một cái, “Sao vậy, tâm tình rất tốt sao?”
Lăng Vi chống khuỷu tay trái lên trên bảng điều khiển, đưa tay chống cằm, híp mắt nhìn anh cười, “Mỗi ngày tâm tình của tôi đều rất tốt, nhưng hôm nay đặc biệt tốt.
”
Tạ Thanh Nghiên thấy cô cười mà trong lòng ngứa ngáy, rất muốn vươn tay ra xoa đầu cô một cái, cuối cùng vẫn nhịn xuống, “Có thể chia sẻ với tôi không?”
Lăng Vi tiếp tục giữ vẻ mặt cười tủm tỉm, nói: “Hôm nay thời tiết rất tốt nha, dọc đường đi cũng thông suốt, quan trọng nhất chính là: ngồi bên cạnh tôi là một anh chàng đẹp trai siêu cấp vô địch.
”
Bàn tay đang lái xe của Tạ Thanh Nghiên hơi run lên một chút, trầm thấp cười nói: “Tôi vẫn luôn đẹp trai như vậy mà, hôm nay em mới phát hiện sao?”
Lăng Vi lắc đầu, giọng nói hơi khàn, mang theo hương vị quyến rũ, nói: “Hôm nay đặc biệt đẹp trai.
”
Tạ Thanh Nghiên nắm chặt tay lái, cảm thấy nếu cứ tiếp tục nghe thấy giọng nói của cô, cái thứ ở phía dưới của anh sẽ nhanh chóng cương lên.
Đoạn đường kế tiếp, Tạ Thanh Nghiên đều bị Lăng Vi như có như không quyến rũ, nếu không phải định lực của anh tốt, đoán chừng sẽ bị sự quyến rũ của cô làm cho bắn ra!
Sau khi chạy tới sân bay, Lăng Vi đi cùng với người đại diện Lý Ý, lúc này Tạ Thanh Nghiên mới nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy hôm nay Lăng Vi có hơi khác khác, nhưng lại không biết là khác ở chỗ nào.
Trước khi đi, Lăng Vi bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi anh: “Anh à, muốn hôn tạm biệt không?”
Tạ Thanh Nghiên:……
Rốt cuộc anh cũng biết khác ở chỗ nào rồi, hôm nay cô đặc biệt hấp dẫn!