Đọc truyện Khoảng Trống (The Casual Vacancy) – Chương 76
Khi mở cửa phòng ngủ, Shirley chỉ thấy hai chiếc giường trống không. Muốn thực hiện công lý thì Howard phải đang ngủ, bà phải bảo lão quay lại giường ngay mới được.
Nhưng bếp lẫn phòng tắm đều yên ắng. Shirley đâm lo, lúc đi dọc đường bờ sông về nhà, bà đã bắt đầu thấy nhớ lão. Chắc lão đã thay đồ đi làm mất rồi, giờ có khi đang cùng với Maureen ở phòng sau tiệm bàn tán về Shirley. Có khi còn tính cách làm sao ly dị bà để cưới Maureen cũng nên, giờ bài ngửa cả rồi, đâu còn gì để mà vờ vĩnh nữa.
Bà đi như chạy ra phòng khách, định gọi ra tiệm café. Howard đang nằm sõng soài trên thảm, người vẫn mặc nguyên bộ pyjamas.
Mặt lão tím ngắt, mắt lồi cả ra. Miệng lão khò khè rất khẽ. Một bàn tay yếu ớt úp lên ngực. Áo lão tốc ngược lên. Shirley nhìn thấy cả khoảng da viêm mới lên vảy chỗ bà định cắm ống tiêm vào.
Mắt Howard đang trừng trừng nhìn bà với vẻ van xin câm lặng.
Shirley kinh hoàng nhìn lại lão rồi chạy vụt ra khỏi phòng. Đầu tiên bà giấu ống Epipen vào thùng bánh quy, nhưng lại lôi ra dúi vào sau đống sách dạy nấu ăn.
Bà chạy lại chỗ phòng khách nhấc máy gọi 999.
– Pagford, Orrbank Cottage phải không? Có một xe đang đến rồi nhé.
– Ôi lạy Chúa, cảm ơn anh – Shirley nói, định gác ống nghe, rồi sực nghĩ lại mấy từ vừa nghe, bà hét lên – Không không, không phải Orrbank Cottage đâu…
Nhưng bên kia đã cúp máy, bà phải gọi lần nữa, tay run cầm cập tới nỗi làm rơi cả ống nghe. Tiếng khò khè của Howard trên thảm ngày càng yếu đi.
– Không phải Orrbank Cottage – bà gào lên – số ba mươi sáu Nhà Trăng Khuyết, Pagford, chồng tôi bị nhồi máu cơ tim…
Trên đường Church Row, Miles Mollison lao bổ ra khỏi nhà, vẫn còn đi nguyên dép, cuống cuồng chạy dọc vỉa hè dốc đứng đến Nhà Giáo Sĩ Cũ ở góc đường. Anh ta ra sức nện cửa bằng tay trái, tay phải bấm số gọi cho vợ.
– Có chuyện gì vậy? – Parminder ra mở cửa.
– Bố tôi – Miles hụt cả hơi… – lên cơn nhồi máu cơ tim… – Mẹ tôi đang gọi xe cấp cứu… Bà ghé qua dùm nhé, làm ơn đi nhé?
Parminder vội quay phắt vào nhà định lấy túi thuốc nhưng nghĩ lại.
– Không được. Tôi đang bị tạm thời đình chỉ công tác Miles à. Tôi không đi được.
– Bà đùa sao… làm ơn đi mà… xe cấp cứu chưa thể tới trong…
– Tôi không đi được, Miles – bà lặp lại.
Anh quay phắt người chạy khỏi cánh cửa mở toang. Samantha đang rẽ vào lối ngang vườn nhà họ. Anh gào lên gọi vợ, giọng khản đặc, cô vợ ngạc nhiên quay lại. Thoạt nhìn cô cứ nghĩ anh ta đang cáu điên vì mình.
– Bố… đột quỵ… xe cấp cứu đang đến… Con mụ Parminder Jawanda chết tiệt không chịu qua…
– Ôi trời ơi – Samantha hoảng theo – Trời ơi.
Cả hai lao ra xe hơi lái đi. Miles vẫn đi dép trong nhà, Samantha mang đôi guốc cao đã bắt đầu làm cô phồng chân.
– Nghe kìa, Miles, có tiếng còi hụ… xe đến rồi.
Nhưng khi rẽ vào Nhà Trăng Khuyết, không có chiếc xe nào trong sân, tiếng còi đã bặt mất.
Trên bãi cỏ cách đó một dặm, Sukhvinder đang nằm dưới bóng cây liễu nôn ra từng bụm nước sông, một phụ nữ lớn tuổi quấn cho nó mấy tấm chăn giờ cũng đã ướt sũng như quần áo nó. Cách đó vài bước, người dắt chó đi dạo khi nãy vừa túm tóc túm áo kéo Sukhvinder vào bờ đang cúi người bên cái xác nhỏ bé bất động.
Sukhvinder ngỡ như cảm thấy Robbie đang vùng vẫy trong tay mình, nhưng phải chăng đó chỉ là dòng sông tàn nhẫn đang cố giật thằng bé khỏi tay nó. Con bé vốn bơi giỏi, nhưng dòng sông Orr đã lôi nó xuống, kéo nó đi không cưỡng nổi. Tới chỗ rẽ, dòng sông đẩy nó dạt lên bờ, nó cố gào lên, rồi nó thấy người đàn ông với con chó đang chạy dọc bờ sông về phía nó…
– Không được rồi – người đàn ông cất tiếng, ông đã cố cấp cứu cơ thể nhỏ bé của Robbie suốt hai mươi phút – cậu bé đi rồi.
Sukhvinder rú lên khóc, co quắp người trên nền đất ướt lạnh run bần bật khi tiếng còi xe cấp cứu đang ngày càng gần, quá trễ rồi.
Ở Nhà Trăng Khuyết, nhân viên y tế khó khăn lắm mới vần được Howard lên cáng, Miles và Samantha phải giúp một tay.
– Mẹ đi cùng cha, tụi con lái xe theo – Miles hét to với bà mẹ hoang mang lần chần có vẻ không muốn chui vào xe cấp cứu.
Maureen tiễn vị khách cuối cùng trong tiệm café ra cửa rồi đứng đó nghe ngóng.
– Nhiều xe cấp cứu quá, – mụ ngoái lại nói với Andrew mệt nhừ đang lau bàn – chắc có chuyện gì rồi đây.
Rồi mụ hít sâu một hơi như thể muốn nếm cái vị tai họa đang lan ra trong bầu không khí buổi chiều ấm áp.