Đọc truyện Khoảng Trống (The Casual Vacancy) – Chương 68
Shirley tắm rồi lấy quần áo trong tủ ra thay trong khi ông chồng vẫn còn ngáy say sưa trên nhà. Tiếng chuông nhà thờ Thánh Michael và các Thánh báo hiệu buổi lễ mười giờ sáng vẳng đến lúc bà đang cài cúc áo len. Nhà bà nghe thế này thì nhà Jawanda ở hướng đối diện chắc còn bị ồn đến mức nào, bà nghĩ, hy vọng tiếng chuông đó như lời tuyên bố rõ ràng rằng Pagford vẫn sẽ bám chặt lấy những lề thói và truyền thống từ xưa đến nay, mà cái nhà đó rõ ràng không phải là một phần trong đó.
Xong xuôi, theo thói quen dạo gần đây bà tự động đi xuôi hành lang vào phòng cũ của Patricia, ngồi xuống trước máy tính.
Đúng ra tối qua Patricia sẽ ở lại ngủ trên chiếc sofa giường mà Shirley đã dọn sẵn. Cùng may là sáng nay không phải đụng mặt nó. Hồi khuya này, cái ông “xanh xanh cây cỏ quê nhà” mãi tới khi Shirley lấy chìa khóa mở cửa trước mới nhận ra Patricia không về cùng.
– Pat đâu? – ông khò khè hỏi, dựa lưng vào vòm cổng.
– À, con bé không vui vì Melly không muốn tới – Shirley thở dài – Hai đứa nó cự cãi nhau hay gì đó… Chắc nó về nhà cố làm hòa đó thôi.
– Chẳng bao giờ tẻ nhạt cả nhỉ – Howard bình luận, hết va bên này lại đụng bên kia khi cẩn thận đi qua hành lang hẹp lên phòng ngủ.
Shirley mở trang y khoa ưa thích. Khi gõ ký tự đầu tiên của căn bệnh cần tra, kết quả tìm kiếm nhảy ra gợi ý cách dùng Epipens, thế là Shirley liếc nhanh lại thành phần thuốc và cách dùng sau này biết đâu có lúc bà cứu mạng được thằng bé phụ viêc thì sao. Rồi bà cẩn thận gõ chữ “eczema” rồi đọc kỹ nhưng hơi thất vọng vì bệnh này không lây nhiễm, thế là không lấy đó làm cớ mà đuổi Sukhvinder Jawanda được rồi.
Rồi theo thói quen, bà gõ địa chỉ website hội đồng Pagford rồi bấm vào bảng tin tức.
Bà lập tức nhận ra hình dáng và độ dài của cái tên Hồn Ma Barry Fairbrother như người tình cuồng đắm lập tức nhận ra ngay người yêu khi thoáng thấy phía sau đầu, hình dáng bờ vai hay dáng đi.
Chỉ thoáng liếc qua bà cũng đã trào lên sự phấn khích, “hắn” không làm bà thất vọng. Bà biết mà, cơn bùng nổ của bác sĩ Jawanda làm sao dễ dàng được bỏ qua thế.
Chuyện tình cảm của người đứng đầu Pagford.
Bà đọc nhưng thoạt đầu không hiểu. Bà cứ ngỡ sẽ thấy tên Parminder trên đó. Bà đọc lại lần nữa, hổn hển thở hắt ra như bị nhúng vào nước đá.
Howard Mollison, công dân hạng nhất của Pagford và cư dân cố cựu Maureen Lowe nhiều năm nay còn hơn là đối tác làm ăn. Ai cũng biết Maureen thường xuyên nếm khúc xúc xích ngon lành nhất của Howard. Người duy nhất xem ra không hề biết bí mật này chính là Shirley, vợ của Howard.
Shirley ngồi bất động trên ghế, óc bật ra ý nghĩ đầu tiên đây không phải sự thật.
Không thể nào là sự thật.
Phải, đúng là bà có một đôi lần ngờ vực… đôi lần bóng gió xa xôi với Howard…
Không, bà không tin. Bà không thể tin.
Nhưng những người khác thì có. Họ tin lời Hồn ma. Ai cũng tin vào hắn.
Tay bà đơ cứng như cặp găng tay trống rỗng, lấp vấp cố bỏ ngay mẩu tin khỏi trang web. Cứ mỗi phút nó còn ở đó là ai đó sẽ có khả năng đọc được, tin nó, cười nó, rồi gửi tới báo địa phương… Howard và Maureen. Howard và Maureen…
Mẩu tin đã không còn. Shirley vẫn ngồi nhìn trừng trừng màn hình, lớp lớp ý nghĩ chạy loạn trong đầu như con chuột trong thố thủy tinh cố tìm lối thoát: không có lối thoát, không có chỗ nào đặt bàn chân cho vững, không sao còn leo trở lại cõi miền hạnh phúc mà bà nắm giữ trước khi nhìn thấy thứ kinh tởm này, rành rành ra trước mắt tất cả…
Khi trước ông ấy cười nhạo Maureen mà.
Không phải. Chính bà cười nhạo Maureen. Ông cười Kenneth.
Lúc nào cũng cùng nhau: những dịp lễ, ngày làm việc, những chuyến đi chơi cuối tuần…
… người duy nhất xem ra không hề biết bí mật này…
Lâu lắm rồi bà và Howard đã ngủ riêng giường và ngưng ân ái với nhau theo một thỏa thuận ngầm…
… thường xuyên nếm khúc xúc xích ngon lành nhất của Howard…
(Mẹ của Shirley chợt hiển hiện sống động trong phòng với bà: chửi rủa, châm chọc, cốc rượu sóng sánh… Shirley không chịu nổi những tràng cười tục tĩu. Bà không khi nào chịu được những trò thô bỉ hay châm chọc.)
Bà đứng bật dậy vướng cả vào chân ghế, vội vàng chạy trở vào phòng ngủ. Howard vẫn đang ngửa mặt ngáy ầm ầm.
– Howard – bà ra sức lay gọi – Howard!
Phải mất cả phút mới dựng lão dậy được. Lão trông bối rối và ngơ ngác nhưng khi đứng cạnh lão, bà vẫn coi lão như vị hiệp sĩ cứu rỗi đời mình.
– Howard, hồn ma Barry Fairbrother lại đăng bài mới.
Bực bội vì bị đánh thức thô bạo, Howard chỉ ầm ừ cho có lệ.
– Về anh đấy – Shirley nói.
Thường hai vợ chồng hiếm khi nói năng thẳng tuột như thế, bà và Howard. Bà thích như vậy. Nhưng hôm này bà phải dùng tới kiểu nói này.
– Về anh đấy – bà lặp lại – anh và Maureen. Bài đó nói hai người… có quan hệ.
Lão đưa tay lên dụi mắt. Lão dụi lâu hơn bình thường, bà thấy thế.
– Cái gì chứ? – Lão hỏi, tay vẫn che mặt.
– Anh và Maureen, có quan hệ.
– Thằng quái ấy làm sao mà biết?
Không phủ nhận, không thịnh nộ, không phá ra cười khinh bỉ. Chỉ thắc mắc về nguồn tin.
Mãi về sau này, Shirley vẫn nhớ về khoảnh khắc ấy như cái chết, một cuộc đời đã thực sự lịm tắt.