Đọc truyện Khoảng Trống (The Casual Vacancy) – Chương 27
– Bác sĩ Jawanda sẽ đến trễ độ mười lăm phút – người tiếp tân báo với Tessa.
– Ồ không sao – Tessa đáp – tôi cũng không vội lắm.
Trời vừa chớm tối, những cánh cửa sổ trong phòng đợi như những mảng màu lam trong suốt chạm trên tường. Chỉ có hai người trong phòng: một bà cụ lọm khọm thở khò khè, chân mang dép đi trong nhà, người kia là một thiếu phụ ngồi đọc tạp chí trong khi đứa con nhỏ mải lục lọi hộp đồ chơi trong góc phòng. Tessa nhặt tờ tạp chí Heat cũ mèm xộc xệch trên cái bàn đặt giữa phòng rồi ngồi xuống lật lật, ngó qua các bức ảnh. Khoảng thời gian chờ đợi cho cô thêm thời gian chuẩn bị những gì định nói với Parminder.
Sáng nay hai bên đã nói qua với nhau trên điện thoại. Tessa vô cùng áy náy vì đã không báo ngay cho Parminder biết vụ ông Barry. Parminder nói không sao, nhưng Tessa không ngây thơ đến mức tin rằng bà ta không hề buồn bực gì. Tessa vốn đầy kinh nghiệm tiếp xúc với kiểu người dễ tự ái và mong manh nên biết chắc rằng dưới cái vỏ xù xì của mình, bà Parminder vẫn bị tổn thương. Cô gắng phân trần rằng mấy ngày rồi mệt quá sức, lại còn phải quay cuồng với Mary, Colin, Fats, và cả Krystal Weedon; rằng cô thấy quá tải, mất phương hướng và không còn nghĩ tới được bất kỳ việc gì khác ngoài những thứ cần làm ngay trước mắt. Nhưng Parminder cắt ngang tràng giải thích dông dài đó và bình tĩnh nói rằng sẽ gặp cô sau tại phòng khám bệnh.
Bác sĩ Crawford ló ra từ ngăn khám bệnh của mình, tóc ông bạc trắng, dáng người vâm váp như gấu. Ông nhiệt tình vẫy tay chào Tessa rồi gọi “Chị Maisie Lawford?” Người mẹ trẻ phải vất vả lắm mới bảo được cô con gái bỏ chiếc điện thoại đồ chơi gắn bánh xe cũ tìm được trong thùng đồ chơi xuống. Khi được mẹ dẫn vào theo bác sĩ Crawford, cô bé cứ ngoái cổ lại nhìn mãi chiếc điện thoại còn chưa kịp khám phá xem trong đó có gì.
Khi cửa đã đóng lại sau lưng hai mẹ con, Tessa nhận ra mình đang mỉm cười ngơ ngẩn, cô vội lập nghiêm trở lại. Cô rồi sẽ trở thành một bà già dễ sợ hay lảm nhảm với bọn trẻ con làm chúng sợ phát khiếp. Và sẽ yêu quý đứa con gái nhỏ mũm mĩm tóc vàng nào cặp kè với cậu con gầy nhom kín tiếng của mình. Lạ thật đấy, Tessa vừa nghĩ vừa nhớ lại Fats hồi mới biết đi, con mình sống sờ sờ ra đó mà hình bóng hồi xưa của nó vẫn cứ đầy ắp trong lòng; chúng đâu bao giờ biết được cảm giác mất mát liên tục của người làm cha làm mẹ khi nhìn thấy con cái lớn dần lên, mà nếu biết chắc chúng cũng không ưa thích gì.
Ngăn khám của bà Parminder mở ra, Tessa nhìn lên.
– Mời bà Weedon – Parminder nói. Mắt bà chạm phải Tessa, bà kéo căng cơ miệng nhoẻn một nụ cười máy móc. Bà cụ nhỏ bé đi dép trong nhà khó khăn chống tay đứng dậy, tập tễnh theo Parminder bước qua bức vách ngăn. Tessa nghe tiếng cửa ngăn khám bệnh của Parminder đóng lại.
Cô đọc chú thích của một loạt ảnh chụp hình một cô vợ cầu thủ bóng đá trong đủ kiểu áo váy mặc trong năm ngày qua. Vừa ngắm nghía cặp chân thon dài miên man của cô gái, Tessa vừa tự hỏi không biết đời mình sẽ khác hiện giờ đến thế nào nếu có được cặp giò hoàn hảo. Hẳn là sẽ hoàn toàn khác. Chân Tessa to mập và ngắn ngủn, cô luôn phải giấu chúng bằng cách đi bốt cao, nhưng kiếm được cặp bốt vừa bắp chân quá khổ cũng không dễ dàng gì. Cô nhớ có lần tư vấn cho một em gái khá đô con rằng vẻ ngoài chẳng là gì, tính cách mới là quan trọng nhất. Ta toàn dạy bọn trẻ những thứ rác rưởi, Tessa nghĩ và lật sang trang khác.
Cánh cửa ngăn khám khuất sau bức tường bật ra đánh rầm. Có người đang la lên bằng giọng khào khào.
– Cô chỉ làm tui chết mau hơn thì có. Thế không đúng. Tui tới đây để cô cứu tôi mà, nghề của cô mà, không phải…
Tessa và người tiếp tân liếc mắt nhìn nhau rồi cùng quay về hướng tiếng hét. Rồi Tessa nghe tiếng Parminder, giọng bà hãy còn đặc khẩu âm vùng Brummie sau ngần ấy năm sống ở Pagford.
– Bà Weedon, bà vẫn cứ hút thuốc, như thế sẽ ảnh hưởng tới liều lượng thuốc tôi kê cho bà. Người hút thuốc chuyển hóa Theophylline nhanh hơn người thường nên nếu bà không chịu bỏ thuốc thì thuốc lá sẽ không những làm bệnh khí thũng của bà nặng hơn, mà thật ra còn ảnh hưởng tới tác dụng thuốc để…
– Sao lại quát tui hả! Tui chịu đủ rồi! Tui sẽ trình báo cô! Cái đống thuốc chó chết cô kê sai toét hết! Tui sẽ đi khám người khác! Tui sẽ nhờ bác sĩ Crawford!
Bà cụ từ sau vách lập cập đi ra, mặt mày đỏ tía.
– Nó hại chết tui, cái đồ bò cái! Đừng có lại gần nó! – Bà gào lên với Tessa – Nó sẽ giết cô với đống thuốc cứt đái đó, thứ đồ quỷ cái da màu!
Bà lảo đảo đi ra cửa, cặp chân gầy như ống sậy lẩy bẩy trên đôi dép lê, bà vừa thở khèn khẹt vừa ra sức chửi rủa hết mức bộ phổi rệu rã cho phép. Cánh cửa khép lại sau lưng bà. Người tiếp tân lại liếc nhìn Tessa. Họ nghe tiếng cửa ngăn khám của Parminder đóng lại.
Năm phút sau, Parminder mới bước ra. Người tiếp tân cố tình cắm mặt vào màn hình.
– Mời cô Wall – Parminder gọi, mặt lại căng ra nụ cười cứng ngắc.
– Thế có chuyện gì vậy? – Tessa hỏi khi đã ngồi xuống ghế ở đầu bàn làm việc của Parminder.
– Toa thuốc mới làm bà Weedon đau dạ dày – Parminder bình thản đáp – Thế hôm nay làm xét nghiệm máu cho cô, phải không?
– Vâng – Tessa đáp, cô vừa ngại vừa buồn trước trước vẻ chuyên nghiệp lạnh như băng của Parminder – Dạo này chị thế nào, chị Minda?
– Tôi ấy à? – Parminder hỏi lại – Vẫn khỏe. Sao thế?
– À vì… chuyện ông Barry… em biết chị rất quý ông ấy mà ông ấy cũng quý chị.
Lệ dâng ngập mắt Parminder, bà cố chớp mắt cho trôi nhưng không kịp, Tessa đã kịp thấy.
– Chị Minda – cô khẽ nói, nhẹ nhàng đặt bàn tay to mập lên bàn tay mỏng gầy của Parminder, bà này lập tức rụt lại như bị châm. Sau phản ứng không giấu nổi, bà bật khóc, không biết tránh vào đâu trong căn phòng bé tí dù đã gắng xoay ghế vào trong hết mức.
– Cứ nghĩ tới chuyện quên gọi điện báo là em thấy mình thật tệ – Tessa nói trong khi Parminder đang điên tiết ráng kiềm tiếng nức nở mà không được – Em chỉ muốn thu mình lại rồi chết đi cho rồi. Em thật sự đã định gọi điện cho chị – Cô nói dối – nhưng mà tụi em không được ngủ, rồi gần suốt đêm ngồi trong bệnh viện, ra viện một cái là tới thẳng chỗ làm luôn. Lúc thông báo tin này trong buổi sinh hoạt toàn trường, Colin cũng không kìm chế nổi, cuối cùng gây ra một màn chẳng hay ho gì với con bé Krystal Weedon ngay trước mặt mọi người. Rồi thì thằng Stuart nhà em nó bày trò cúp học. Và chị Mary thì suy sụp hoàn toàn… Nhưng mà đúng là lỗi của em, chị Minda ạ, đúng ra em phải điện cho chị.
-… ớ vẩn – giọng Parminder đặc nghẹt sau tấm khăn vừa rút trong tay áo ra – Mary… là quan trọng nhất…
– Chắc hẳn chị là là một trong những người đầu tiên Barry muốn báo tin – Tessa nghẹn ngào nói, rồi cô sợ hãi nhận thấy mình cũng òa khóc.
– Minda, em rất rất xin lỗi – Cô nức nở – nhưng mà em phải lo cho Colin và bao nhiêu người khác nữa.
– Đừng có khờ thế – Parminder nuốt khan, chấm chấm gương mặt gầy – Chúng ta đều hóa lố bịch cả.
Không, không hề. Cứ trút lòng dù chỉ một lần đi mà, Parminder…
Nhưng bà bác sĩ đã so đôi vai gầy, xỉ mũi và ngồi thẳng lưng lại.
– Anh Vikram kể với chị phải không? – Tessa rụt rè hỏi, tay rút một túm khăn giấy từ hộp giấy trên bàn Parminder.
– Không – Parminder khô khan đáp – Là Howard Mollison. Trong tiệm thực phẩm.
– Ôi trời ơi. Minda. Em xin lỗi.
– Đừng có ngớ ngẩn thế, không sao đâu.
Khóc xong, Parminder thấy giải tỏa đôi chút và đỡ lạnh lùng với Tessa, cô này đang mải lau nước mắt nước mũi trên gương mặt hiền lành không son phấn. Đúng là nhẹ lòng, giờ Barry đã đi rồi, Parminder chỉ còn mỗi Tessa là bạn thực sự ở Pagford này. (Lúc nào bà cũng tự nhủ “ở Pagford”, vờ như ở đâu đó khác ngoài thị trấn nhỏ bé này bà có cả trăm người bạn thủy chung. Bà không bao giờ chịu hoàn toàn thừa nhận rằng số bạn ảo đó thật ra chỉ là ký ức về mấy người bạn học hồi còn ở Birmingham, sóng đời từ lâu đã đẩy bà trôi dạt khỏi họ quá xa; ngoài ra chỉ có thêm vài đồng nghiệp trong ngành y mà bà từng học và nghiên cứu cùng, họ vẫn trao đổi bưu thiếp Giáng Sinh với nhau, nhưng họ chẳng bao giờ đến thăm bà và bà cũng không bao giờ tìm tới họ.)
– Colin thế nào rồi?
Tessa rền rĩ.
– Ôi đất trời ơi, chị Minda,… Anh ấy nói muốn tranh cử thế chỗ Barry trong hội đồng khu.
Nếp hằn giữa đôi chân mày rậm và đen của Parminder càng khoặm sâu thêm.
– Chị có hình dung nổi Colin mà lại đi tranh cử hay không? – Tessa tiếp, tay nắm chặt mớ khăn giấy ướt – Rồi đi đối phó với những người như Anbrey Fawley và Howard Mollison hay sao? Anh ấy cố thay thế vị trí Barry, còn nói phải đấu tranh thắng lợi vì Barry – gánh hết những trách nhiệm còn dở dang…
– Giờ ở trường Colin đã có hàng bao nhiêu trách nhiệm rồi – Parminder nhận xét.
– Thật ra có gì mấy đâu – Tessa đáp ngay không kịp nghĩ, rồi cô lập tức cảm thấy mình như vừa phản bội chồng nên lại tấm tức khóc. Lạ thật, lúc đầu cô vào phòng khám, định bụng sẽ an ủi Parminder, thế mà giờ chính cô lại tuôn ra hàng tràng những chuyện khó khăn riêng của mình – Chị biết tính Colin rồi đấy, anh ấy nặng lòng với mọi chuyện, xử người xử việc chủ quan quá…
– Cô biết mà, anh ấy đã cân nhắc kỹ việc gì thì sẽ xoay xở được thôi – Parminder nói.
– À vâng, em biết, đúng thế – Tessa mệt mỏi đáp. Cô xem ra có vẻ đã hết muốn tranh cãi – Em biết.
Colin là người duy nhất mà bà Parminder độc lập, lạnh rắn này tỏ ra khoan dung. Đổi lại, Colin cũng chưa khi nào chịu để vào tai lời nào chống lại bà; ông luôn tận tụy bênh vực bà ở Pagford này. “Một ủy viên hội đồng xuất sắc”, ông bảo thế, và sẵn lòng quặc lại bất kỳ ai dám chỉ trích bà mà để đến tai ông. “Giỏi nhất đấy”. Parminder không có mấy người ủng hộ, dân cố cựu của Pagford không ưa bà, vì bà không chuộng dùng kháng sinh và hay kê toa thuốc giống nhau.
– Nếu Howard Mollison mà xoay được theo kiểu ông ta muốn thì không có bầu báng gì đâu. – Parminder nói.
– Thế là thế nào?
– Ông ta vừa gửi email. Tôi nhận được cách đây nửa giờ.
Parminder quay sang màn hình máy tính, gõ mật khẩu rồi vào hộp thư. Cô xoay màn hình để Tessa đọc được thông điệp của Howard. Đoạn đầu ông tỏ lòng thương tiếc trước sự ra đi của Barry. Sau đó ông viện lẽ một năm trong nhiệm kỳ của Barry đã qua, vì thế nên chọn cách đồng chỉ định người thay thế thay vì tổ chức bầu cử vất vả phức tạp.
– Ông ấy xếp sẵn người cả rồi – Parminder bình luận. – Giờ nếu không có ai ngăn cản thì ông ta sẽ tìm cách nhét cánh hầu của mình vào. Nếu ứng viên đó là Miles thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên đâu.
– Ồ, chắc chắn là không phải đâu – Tessa đáp ngay – Miles cũng trong bệnh viện cùng Barry hôm đó mà… không đâu, cậu ta rất là buồn vì…
– Tessa, cô đúng là ngây thơ hết thuốc chữa – Parminder nói. Tessa giật mình vì vẻ cay độc trong giọng bà bác sĩ – Cô không biết Howard Mollison là người như thế nào đâu. Ông ta là đồ đê tiện, đúng, rất đê tiện. Đó là cô chưa nghe ông ta nói gì khi biết Barry có viết bài đăng báo về khu Fields đấy. Cô cũng chưa biết ông ta đang nhăm nhe làm gì với trung tâm cai nghiện đâu. Cứ chờ đó. Rồi xem.
Tay bà ta run bần bật đến nỗi phải cố gắng mới đóng được email của Mollison.
– Cứ chờ xem – bà lặp lại – Được rồi, thôi ta tiếp đi. Laura có việc ra ngoài một phút. Tôi đo huyết áp cho cô trước đã.
Parminder ưu ái Tessa nên mới nhận lời khám bệnh cho cô vào giờ muộn thế này, sau khi cô ở trường về. Cô y tá thực tập sống ở Yarvil, nên trên đường về nhà sẽ cầm luôn mẫu máu của Tessa gửi cho phòng thí nghiệm của bệnh viện. Tessa kéo ống tay áo len màu xanh lên, đột nhiên thấy mình căng thẳng và yếu ớt kỳ lạ. Bác sĩ quấn vòng đo huyết áp quanh bắp tay cô. Khi nhìn gần, những nét giống nhau giữa Parminder và cô con gái thứ hai lộ rõ: Khác biệt về vóc dáng (Parminder mảnh khảnh còn Sukhvinder khá nảy nở) trông không rõ mấy nữa, còn những nét tương đồng trên gương mặt lại nổi bật lên: mũi diều hâu, khuôn miệng rộng với môi dưới dày mọng, cặp mắt tròn to đen thẳm. Máy đo siết vào bắp tay mềm nhẽo của Tessa đến phát đau, Parminder đọc chỉ số hiện trên mặt đồng hồ đo.
– Một sáu năm trên tám mươi tám – Parminder chau mày. – Thế là cao đấy, Tessa. Cao quá.
Bà thuần thục và khéo léo tháo vỏ chiếc kim tiêm mới nguyên, kéo thẳng cánh tay nhợt nhạt lấm tấm nốt ruồi của Tessa ra rồi nhấn kim ngọt vào mặt trong khuỷu tay.
– Tối mai em sẽ đưa Stuart đi mua đồ – Tessa ngước nhìn lên trần nhà – Để kiếm cho nó một bộ lễ phục tử tế mặc hôm đám tang. Nó mà mặc quần jean thì không biết sẽ như thế nào nữa. Chắc Colin lại cáu tiết lên.
Cô gắng không nghĩ tới dòng chất lỏng bí hiểm sẫm màu đang chảy vào ống nhựa nhỏ bé. Cô sợ máu mình tố cáo rằng cô đã không ăn uống lành mạnh đúng mực, và chỗ sôcôla và bánh quy cô đưa vào mồm sẽ biến thành chỉ số glucose.
Rồi cô cay đắng nghĩ, giả như đời cô không phải lúc nào cũng căng như dây đàn thế thì chắc đã dễ nhịn sôcôla hơn. Chứ hầu như suốt cả ngày cứ phải giúp đỡ, phục vụ người khác thì rốt cục ăn bánh quy cũng chẳng phải tội lỗi gì cho cam. Lúc nhìn Parminder băng bịt vết rút máu, cô tự nhiên hy vọng – dù chồng cô và bà bạn hẳn nghĩ là cô lạc loài – rằng Howard Mollison sẽ thắng và không có bầu báng gì ráo cả.