Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 77


Đọc truyện Khoáng Thế Kim Sinh – Chương 77

Tay phải Âu Dương Thần Tu không ngừng cao thấp vuốt ve ngọc hành khéo léo Âu Dương Ngoạt, ngón tay trái thì ở trong cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở của bảo bối khuấy đảo, sau đó lấy ra, kéo theo một sợi chỉ bạc trong suốt hướng về phía hậu huyệt.

“A—” Hậu huyệt bị kích thích cộng thêm khoái cảm từ phía trước khiến Âu Dương Ngoạt kinh hô ra tiếng, sau đó đem chất lỏng màu trắng bắn ra.

Âu Dương Thần Tu rút ngón tay còn đang xâm lược trong cơ thể Âu Dương Ngoạt, đem chất lỏng bảo bối vừa bắn ra vẽ loạn xung quanh hậu huyệt, sau đó lại một lần nữa vói đi vào khuấy động, khuếch trương.

“…Ah…” Tim Âu Dương Ngoạt đập bùm bùm, toàn thân cậu bắt đầu nổi lên phấn hồng, đôi mắt ngập nước nhìn gương mặt anh tuấn của Âu Dương Thần Tu.

Thanh âm trầm thấp ôn nhu lại mang theo *** khàn khàn thì thầm bên tai Âu Dương Ngoạt: “Bảo bối, xin lỗi…ta nhịn không được…” Đúng vậy, hắn muốn cậu, muốn sắp điên rồi, tay tình trường già đời như Âu Dương Thần Tu chỉ có đối mặt bảo bối mới xuất hiện loại tình huống này.

Phân thân vừa nóng vừa cứng đặt trước hậu huyệt, Âu Dương Ngoạt cảm thấy thân thể giống như bị hung hăng xỏ xuyên qua. Phân thân cực đại lại nóng như hỏa thiêu của Âu Dương Thần Tu rốt cuộc cắm vào…

“A—” Cảm giác đau đớn và khoái cảm từ phía sau hậu huyệt trướng đầy như điện lưu nhanh chóng truyền khắp thần kinh toàn thân, Âu Dương Ngoạt cơ hồ thét ra tiếng.

Dùng sức hôn lên đôi môi mê người, lần thứ hai vuốt ve ngọc hành ũ rũ của bảo bối, Âu Dương Thần Tu vừa vuốt ve bộ lộng, vừa mãnh liệt di chuyển phần eo. Phân thân cực đại cứng như sắt trong cơ thể Âu Dương Ngoạt hung hăng rút ra đâm vào, cọ xát, một lần tiếp một lần mãnh lực va chạm vào điểm mẫn cảm, một chút lại một chút không ngừng đánh sâu vào thần kinh.

“A… A… Ân…” Âu Dương Ngoạt rên rỉ, hai tay gắt gao nắm lấy drap giường dưới thân. Không biết tại sao, cậu không muốn nói ra bất cứ câu gì khiến Âu Dương Thần Tu ‘mất hứng’, cho dù bây giờ cậu đã không chịu đựng nổi sức va chạm của hắn, không chịu đựng nổi cách ra vào liên tục của hắn…

“Ân…Ha a…A…Ưm…A…” Khoái cảm mãnh liệt làm đầu óc Âu Dương Ngoạt trống rỗng, tiếng rên rỉ cũng dần dần mang theo nức nở.

Âu Dương Ngoạt bị Âu Dương Thần Tu không ngừng dùng các tư thế khác nhau hung hăng làm tình, tận đến khi cậu bắn lần thứ ba Âu Dương Thần Tu mới dùng sức đỉnh vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cậu, bắn ra dịch thể nóng rực.

Âu Dương Thần Tu dừng lại thở dốc sau khi đạt tới cao trào trong cơ thể bảo bối, cúi đầu nhìn bảo bối đã hôn, hắn yêu thương chỉnh lại phần tóc mái vì mồ hôi mà dán lên trán của Âu Dương Ngoạt, hôn hôn lên gò má đỏ bừng. “Thật xin lỗi.”

Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Âu Dương Thần Tu nhảy xuống giường, nhặt áo khoác tây trang lúc nãy ném xuống sàn nhà, từ trong túi lấy ra một cái hộp màu vàng. Mở hộp ra, bên trong là hai chiếc nhẫn bạch kim, cặp nhẫn này là hắn đặc biệt đặt người làm.

Phía trong hai chiếc nhẫn có khắc tên, một chiếc thì khắc tên Âu Dương Ngoạt, một chiếc thì khắc tên Âu Dương Thần Tu.


Bên ngoài dùng sáu viên kim cương khảm thành hình chữ nhật, chỗ trống bên trong hình chữ nhật là chữ viết tắc tên hai người, giữa hai chữ cái dùng một viên kim cương lớn hơn để điểm xuyết.

Âu Dương Thần Tu lấy hai sợi chỉ đỏ dưới đáy hộp, hắn quay lại giường, lấy chiếc nhẫn bên trong có khắc tên của mình và có kim cương cùng màu với đôi mắt Âu Dương Ngoạt ***g vào sợi chỉ đỏ, sau đó sủng nịch đeo lên cổ cậu. Mà chiếc còn lại có khắc tên Âu Dương Ngoạt Âu Dương Thần Tu đeo lên cổ mình.

Kỳ thật hai chiếc nhẫn này hắn định sau này mới lấy ra, chờ sau khi giải quyết xong chuyện Âu Dương Sóc, rồi tìm thời cơ thích hợp làm rõ với Âu Dương Bạc Tang, đến lúc đó hắn sẽ tự tay đeo vào tay bảo bối.

Nhưng mỗi khi thấy Âu Dương Ngoạt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Hà Tề ngẩn người hắn cảm thấy mình sai rồi. Cho nên hắn quyết định lấy ra trước, bây giờ cứ để bảo bối đeo trên cổ, đợi hắn dọn dẹp hết tất cả nguy cơ, hai người có thể cùng một chỗ thì lại lấy ra đeo cũng không muộn.

Kỳ thật Âu Dương Thần Tu không lo lắng những chuyện đó, không lo lắng người khác sẽ phản đối. Điều mà hắn lo lắng chính là Âu Dương Ngoạt sẽ phải chịu kích thích.

Âu Dương Thần Tu vẫn luôn tin Âu Dương Ngoạt bị chứng đa nhân cách, sau thời gian phiền não thật lâu hắn cũng hiểu được tình cảm của mình. Hắn đem Âu Dương Ngoạt trước kia và Âu Dương Ngoạt hiện tại tách ra thành hai nhân cách khác nhau. Và Âu Dương Ngoạt hiện tại là báu vật quan trọng, còn Âu Dương Ngoạt trước kia vô luận thế nào hắn cũng không thích nổi. mon

ganhlau.w

ordess.com

Hắn không thể để cho Âu Dương Ngoạt trước kia xuất hiện, cho nên hắn sẽ không để cho Âu Dương Ngoạt hiện tại chịu bất cứ kích thích nào dù chỉ một chút!

xxxxxxxxxxx

Đêm qua không biết khi nào thì tuyết lại rơi, đến sáng hôm nay vẫn còn bay lất phất khắp bầu trời. Trên biệt thự và hàng cây quanh biệt thự đọng không ít tuyết.

Vài nhánh cây không chịu nổi sức nặng tuyết đọng, ‘rắc’ một tiếng gẫy, tuyết đọng theo nhánh cây rơi xuống đất. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa.

Nhóm người hầu mặc quần áo mùa đông thật dày, cầm chổi và xẻng ra trước biệt thự dọn tuyết. Vài người vóc dáng nhỏ gầy thì dùng thang leo lên mái nhà, cẩn thận quét tuyết đọng xuống.


Trong phòng ngủ, Âu Dương Ngoạt từ trong lòng Âu Dương Thần Tu tỉnh lại, vẻ mặt mờ mịt. Đây là biểu tình khi thức dậy của Âu Dương Ngoạt, cậu luôn mang theo mông lung, đầu óc mê man, mơ hồ nhìn chằm chằm một chỗ ngẩn người. Lúc này cậu đang nằm trong lòng Âu Dương Thần Tu, lăng lăng nhìn dung nhan anh tuấn khi ngủ say của Âu Dương Thần Tu.

Không biết nhìn bao lâu, lúc này Âu Dương Ngoạt mới có phần thanh tỉnh. Cậu cảm thấy môi hơi đau, cổ họng cũng không thoải mái, Âu Dương Ngoạt dụi dụi mắt, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi ngực Âu Dương Thần Tu. Khi cậu xốc chăn chuẩn bị xuống giường, chiếc nhẫn được ***g trong sợi chỉ đỏ xuất hiện trước mắt Âu Dương Ngoạt.

Nghi hoặc nhìn chiếc nhẫn trên cổ, tỉ mỉ quan sát một hồi thì phát hiện cái tên khắc bên trong, Âu Dương Ngoạt lập tức ngẩn ngơ. Cậu nghiêng đầu nhìn Âu Dương Thần Tu còn đang ngủ say trong chốc lát, khi quay lại gương mặt khó có được lộ ra tươi cười đáng yêu. Ngón trỏ xuyên qua chiếc nhẫn đưa lên môi, giống như chuồn chuồn lướt nước (hời hợt) đặt lên một nụ hôn…

Trong phòng không có áo ngủ của cậu, Âu Dương Ngoạt lấy áo sơmi của Âu Dương Thần Tu mặc vào. Áo quá lớn so với cậu, cổ áo hơi hơi mở rộng, mơ hồ có thể thấy một ít dấu hôn đỏ sậm từ cổ đến ngực mà đêm qua Âu Dương Thần Tu lưu lại. Áo sơmi thật dài che khuất cái mông, nhưng lại không che được đôi chân thon dài, cảm giác vừa gợi cảm vừa liêu nhân.

Ra khỏi phòng Âu Dương Ngoạt liền thấy một cái drap giường ném ngoài cửa. Nếu là trước kia, người hầu sẽ đợi Âu Dương Thần Tu xuống lầu rồi mới lên dọn dẹp. Nhưng trải qua sự kiện Âu Dương Ngoạt không mặc quần áo rồi bị nhìn khiến Âu Dương Thần Tu nổi bão lần trước bọn họ cũng học thông minh, bọn họ đợi cả hai cha con đều xuống lầu mới dám lên thu dọn.

Người hầu trong biệt thự, người làm vườn, vệ sĩ đều hiểu được một đạo lý: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, phi lễ chớ động.

Tình cảnh Âu Dương Ngoạt mặc áo ngủ đi khắp nơi người hầu trong biệt thự đã sớm quen, cho nên bọn họ đối với tiểu thiếu gia hiện tại cũng không quá ‘kinh ngạc’. Đây chẳng qua là từ áo sơ mi biến thành áo ngủ của tiểu thiếu gia ‒ không hơn.

Người hầu thấy Âu Dương Ngoạt từ trên lầu đi xuống thì đến hỏi: “Tiểu thiếu gia, người có muốn dùng bữa sáng không?”

Âu Dương Ngoạt lắc đầu, mới thức dậy cậu không có khẩu vị. “Không! Ta chỉ muốn uống nước.”

Người hầu đi đến quầy bar lấy cho cậu một ly nước ấm. Tiếp nhận ly nước, Âu Dương Ngoạt đi qua sofa ngồi, nghiêng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách ‒ chín giờ.

“Ngươi mặc như vậy mà ngồi đây?” Không biết xem tivi bao lâu, cũng không biết Âu Dương Thần Tu dậy khi nào. Lúc này hắn mặc áo ngủ, hai tay khoanh trước ngực đứng sau sofa nhìn cậu.

Nghe trong giọng nói của hắn có chút mất hứng, Âu Dương Ngoạt cũng không có gì không vui giải thích: “Có mở hệ thống sưởi, ta không lạnh.”


“…Ta không nói cái này!” Âu Dương Thần Tu ảo não nâng tay vuốt tóc mái ra sau đầu. “Thôi, theo ta lên lầu.” Nói giỡn, nếu trong nhà chỉ có hai cha con mà Âu Dương Ngoạt mặc vậy hắn ngược lại vô cùng vui lòng, đằng này trong nhà nhiều người hầu như vậy làm sao hắn chịu được. monganhlau

.wordpress.com

Còn chưa đợi Âu Dương Ngoạt phản ứng, Âu Dương Thần Tu từ sau sofa túm lấy cậu, sau đó vác người đi lên lầu. (eh?? vác kiểu này hở mông sao anh)

Đá văng cửa phòng ngủ Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu đem cậu ném lên giường, Âu Dương Thần Tu vừa lấy áo ngủ cho cậu vừa hỏi: “Hôm qua ngươi tham gia lễ khai giảng?”

“Ừ.”

“Vậy còn bao lâu nữa thì đi học?”

“Tuần sau, còn mấy ngày nữa thôi.”

“Ngày mai ta phải về công ty và không biết bao lâu mới có thể quay lại…” Dừng một lúc Âu Dương Thần Tu lại nói: “Về phần học viện An Húc Nhiên sẽ giúp ngươi xử lý.”

Lại phải đi sao… “Xử lý cái gì? Ta không có gì cần xử lý cả.”

“Quên? Không phải ông nội của ngươi đã đem học viện làm quà sinh nhật tặng cho ngươi rồi sao? Ta vốn định thay ngươi quản lý đến khi ngươi tốt nghiệp, nhưng bây giờ Âu Dương Sóc không còn nhàn rỗi như trước nên ta giao chuyện này cho An Húc Nhiên.” Kỳ thật Âu Dương Thần Tu không lo lắng chuyện Âu Dương Ngoạt vì quản lý học viện mà trì hoãn việc học. Cái hắn lo lắng là biểu hiện ở học viện của Âu Dương Ngoạt ‒ thật sự là hắn không dám khen tặng. Ngẫm lại, nếu Âu Dương Ngoạt làm quản lý học viện, một khi trốn học, đánh nhau thì có lão sư nào dám quản?

“A!” Hóa ra là cái này, hắn không nói cậu quả thật đã quên.

********

Lúc này, trong phòng Âu Dương Sóc…

Di động trên ngăn tủ không ngừng ‘ù ù’ rung động. “…Ưm…” Mơ hồ ưm một tiếng, Hà Tề từ trong chăn vươn tay ra sờ soạng.

Sờ soạng nửa ngày rốt cục đụng đến, khi nhìn thấy số người gọi, đôi mắt nửa nhắm nửa mở của Hà Tề lập tức trừng lớn. Hai mắt sương mù lúc này tràn ngập kinh hãi, Hà Tề khẩn trương nghiêng đầu nhìn Âu Dương Sóc ngủ bên cạnh. Vỗ vỗ ngực, hoàn hảo! Âu Dương Sóc không bị đánh thức.


Lặng lẽ đứng dậy xuống giường, vì sợ đánh thức người đang ngủ trên giường, Hà Tề nhẹ chân đi ra phòng ngủ.

Đứng ngoài hành lang nhìn đông nhìn tây vẫn không tìm được chỗ nói chuyện, di động thì đang không ngừng rung động, xem ra đối phương cũng không định từ bỏ.

Lúc này tầm mắt dừng trước cửa phòng tắm, Hà Tề suy nghĩ một chút, cuối cùng đi vào.

Ấn phím nghe, một giọng nói không phân rõ nam nữ từ bên kia truyền tới. “Tại sao lâu như vậy mới nghe máy?”

“Vừa rồi bên cạnh tôi có người không tiện nghe.” E sợ có người nghe thấy, Hà Tề tận lực hạ thấp giọng nói.

Trầm mặc một lúc, ngữ khí đối phương trở nên trêu tức. “A, thật có lỗi, ta sơ sót quá, đêm qua Âu Dương Sóc vẫn luôn ở bên cạnh ngươi mà.”

“Ngài—! Tìm tôi có chuyện gì ?” Bị đối phương biết rõ nhất cử nhất động của mình và Âu Dương Sóc, Hà Tề cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Chuyện ta giao cho ngươi, ngươi làm chưa?”

“Tôi đã vào thư phòng tìm, nhưng không tìm được tư liệu mà ngài muốn.”

“Hừ! Ta cũng nghĩ ngươi sẽ không tìm được! Với sự khôn khéo của Âu Dương Thần Tu, hắn làm sao có thể phạm loại sai lầm cấp thấp như vậy!” Từ những lời này có thể nghe ra được đối phương rất thưởng thức Âu Dương Thần Tu và…đắc ý.

Hà Tề không rõ, đối phương thưởng thức Âu Dương Thần Tu hắn ngược lại có thể lý giải. Dù sao với năng lực Âu Dương Thần Tu quả thật khiến người ta phải bội phục, muốn không thưởng thức cũng khó. Nhưng đắc ý thì phải lý giải thế nào? Đối phương lấy an nguy của Âu Dương Sóc bắt hắn trộm tư liệu quan trọng công ty Âu Dương Thần Tu, vậy nhất định phải là kẻ thù hoặc đối thủ cạnh tranh. Thế nhưng đối với sự khôn khéo của Âu Dương Thần Tu đối phương lại đắc ý mà không phải tức giận? monganhlau.wordpress.com

“Thôi, chuyện này không cần ngươi làm, ta sẽ sắp xếp cho ngươi chuyện khác.” Đang suy nghĩ thất thần, Hà Tề lập tức bị những lời này kéo thần trí trở về.

“Chuyện…chuyện gì?”

“A! Rất đơn giản! Chỉ cần ngày mai ngươi lừa Âu Dương Ngoạt đến địa điểm ta chỉ định, người của ta sẽ đợi ở đó, mà ngươi…chỉ cần đẩy cậu ta ra đường là được!”

“Đẩy…đẩy ra đường? Không được! Cậu ấy chỉ là một học sinh trung học mà thôi, ngài hà tất vì tổng tài mà hạ độc thủ với cậu ấy.” Ngữ khí Hà Tề bắt đầu kích động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.