Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 55


Đọc truyện Khoáng Thế Kim Sinh – Chương 55

Ôm Âu Dương Ngoạt vào phong tắm, Âu Dương Thần Tu dùng khăn ướt lau người cậu. Bởi vì làn da mẫn cảm, bị Âu Dương Thần Tu đụng chạm khiến Âu Dương Ngoạt khẽ rên rĩ. Nhìn dấu hôn trên người Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu tức giận, tại những nơi đó một lần nữa tạo dấu vết thuộc về mình, sau đó ôm cậu vào phòng mình.

Vào phòng, vừa đặt Âu Dương Ngoạt lên giường, Âu Dương Thần Tu lập tức cúi người ngậm lấy đôi môi cậu, đầu lưỡi bá đạo ở trong miệng Âu Dương Ngoạt điên cuồng liếm mút…

Âu Dương Ngoạt ý thức mơ hồ nằm trên giường, hai gò má ủng đỏ, đôi môi phấn nộn sau nụ hôn càng thêm đỏ tươi mê người.

Âu Dương Thần Tu một bên hôn thân thể Âu Dương Ngoạt một bên cởi bỏ áo sơ mi cùng đai lưng của mình, nụ hôn một đường đi xuống, lưu lại vô số dấu hôn.

“…Ô…nóng…nóng quá…” Những nụ hôn của Âu Dương Thần Tu làm cơ thể Âu Dương Ngoạt càng thêm khô nóng khó nhịn.

Lúc này, Âu Dương Thần Tu vươn tay bắt đầu bộ lộng ngọc hành đã sớm đứng lên của Âu Dương Ngoạt, mà người dưới thân cũng càng lúc càng lớn tiếng rên rĩ.

Dưới kỹ xảo cao siêu Âu Dương Thần Tu, cộng với tác dụng của thuốc, chỉ chốc lát sau Âu Dương Ngoạt liền phun trào.

Mượn dịch thể sềnh sệch ấm áp trên tay, Âu Dương Thần Tu đem nó vẽ loạn nơi nhắm chặt kia của Âu Dương Ngoạt. Ngón tay thon dài không ngừng vẽ xung quanh, sau đó từ từ thâm nhập vào bên trong, bắt đầu khuếch trương.

Ngón tay thứ nhất đi vào Âu Dương Ngoạt cũng không cảm thấy khó chịu, nhưng đến ngón thứ ba thì cậu bắt đầu nhíu mày, sau đó vặn vẹo cái mông tuyên cáo cậu khó chịu.

Âu Dương Ngoạt mặc dù là lần đầu tiên, nhưng khối thân thể này thì không phải. Âu Dương Thần Tu rất rõ ràng khối thân thể này, cho nên không mất bao lâu thì khuếch trương xong.

Âu Dương Thần Tu cởi bỏ cái quần còn lại trên người, sau đó quỳ gối giữa hai chân Âu Dương Ngoạt, đỡ lấy phân thân cực đại đã sớm cứng rắn của mình nhắm ngay, dùng sức đỉnh nhập vào nơi sâu nhất…

“…Ô…” Dị vật tiến vào làm Âu Dương Ngoạt đau đớn khó chịu, lần thứ hai nhăn mi lại. Âu Dương Ngoạt không an phận đong đưa mông, muốn làm cho vật kia rời khỏi cơ thể mình.

“Ngoan, Ngoạt nhi, nhẫn một lát, ta sẽ cho ngươi thoải mái.” Đã lâu không bị chạm qua nên nơi đó vô cùng chặt, làm Âu Dương Thần Tu hưng phấn đến thiếu chút nữa nhịn không được.


Nơi này chặt như vậy, có nghĩa là Âu Dương Ngoạt không bị xâm phạm, điều này khiến lửa giận Âu Dương Thần Tu giảm đi chút ít.

Âu Dương Thần Tu ở trong cơ thể Âu Dương Ngoạt bắt đầu chậm chạp ra vào, đồng thời không ngừng khiêu thích Âu Dương Ngoạt. Rất nhanh sau đó, ngọc hành một lần nữa đứng lên.

“…A…” Âu Dương Thần Tu biết rất rõ những điểm mẫn cảm khối thân thể này. Âu Dương Ngoạt hiện giờ đã bị hắn lộng liên tục.

Âu Dương Thần Tu không ngừng hôn lên cơ thể người dưới thân, phân thân bên trong cũng càng sáp càng nhanh, càng sáp càng dùng sức.

Toàn bộ thân thể Âu Dương Ngoạt theo lực đưa đẩy mãnh liệt của Âu Dương Thần Tu mà ma xát với drap giường. Chưa từng cùng người khác làm qua chuyện này, cảm giác ngứa ngáy tê dại trong cơ thể khiến Âu Dương Ngoạt gần như phát cuồng.

Trong phòng không ngừng vang lên âm thanh thân thể cọ xát, cùng tiếng nước *** mĩ phát ra rừ nơi riêng tư.

“Ô chậm…chậm một chút…” Âu Dương Thần Tu mãnh liệt va chạm, tựa như điện lưu tốc độ cao trùng kích, khiến Âu Dương Ngoạt lần đầu tiên nếm thử tình ái có chút không thích ứng. Muốn phản kháng cả người lại xụi lơ, cho nên cậu chỉ có thể thấp giọng cầu xin.

Nhưng mà Âu Dương Thần Tu làm sao có thể chậm lại? Hắn nắm chặt eo cậu, một lần lại một lần thẳng tiến, dưới mấy lần ra vào Âu Dương Ngoạt liền ngất đi…

*********

Phòng ngủ của Âu Dương Thần Tu là căn phòng tốt nhất trong biệt thự, nó không chỉ được trang hoàng vật dụng sang trọng, hơn nữa diện tích cũng rất lớn. Đối diện giường ngủ là cửa sổ sát sàn nhà cao hai mét, nhìn có vẻ vô cùng thư thái.

Áng nắng sáng sớm theo khe hở màn cửa sổ đi vào, chiếu xạ trên mái tóc nâu mềm mại Âu Dương Ngoạt.

Lúc này, Âu Dương Ngoạt vẫn còn chui trong chăn ngủ, nhưng Âu Dương Thần Tu thì đã dậy từ lâu, hiện giờ đang ở trong thư phòng nghe Âu Dương Sóc báo cáo.

Âu Dương Thần Tu ngồi sau bàn làm việc, nhìn Âu Dương Sóc ngồi đối diện hỏi: “Sự việc tra thế nào rồi?”


“…Tiến triển rất chậm, lão ca, anh cũng biết mấy tên có ý đồ bắt cóc…xâm phạm tiểu Ngoạt nhi đều đã bị giết.” Nói cách khác là giết người diệt khẩu, chết không đối chứng.

“…” Nghe Âu Dương Sóc nói, Âu Dương Thần Tu trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Tôi sẽ phái người điều tra, đến lúc đó nên làm thế nào cậu rõ ràng đi.”

“À, em biết nên làm thế nào.” Không phải là hiệp trợ đám người Bổn gia kia sao, làm sao lại không rõ. Âu Dương Sóc nghĩ thầm trong bụng như vậy.

Dựa lưng vào ghế, Âu Dương Thần Tu gật gật đầu: “Cậu sớm như vậy tới tìm tôi, hẳn không phải là vì đến báo cáo mấy việc nhỏ này đi? Nói đi, ngày hôm qua rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”

“…Lão ca…tiểu Ngoạt nhi nó…” Âu Dương Sóc ấp a ấp úng.

“Nó rất tốt.” Tưởng là Âu Dương Sóc muốn hỏi thương thế Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu trả lời.

“Không phải…lão ca…em muốn nói chính là…tiểu Ngoạt nhi nó có thay đổi gì không?”

“Có ý gì?” Âu Dương Thần Tu nhíu mày, ngữ khí có chút không kiên nhẫn hỏi lại.

Kỳ thật cũng khó trách Âu Dương Sóc trở nên như vậy. Nếu lúc đó Âu Dương Thần Tu nhìn thấy căn phòng như địa ngực kia, chỉ sợ hắn cũng phải chịu chấn động không nhỏ.

Đối với câu hỏi Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Sóc nhất thời không biết trả lời như thế nào, hắn thanh giọng một cái, bộ dạng giống như bất cứ giá nào cũng phải khai thật. “Lão ca, anh cũng biết mấy người có…ý đồ với tiểu Ngoạt nhi đều bị giết, mà hung thủ là ai, nhìn tình huống lúc đó mà nói, tất cả đều chỉ về phía tiểu Ngoạt nhi.”

Nói tới đây Âu Dương Sóc nhìn nhìn biểu tình Âu Dương Thần Tu, thấy hắn bộ dáng không hề gì mới yên tâm nói tiếp: “Em không biết căn phòng anh đi là tình trạng gì, nhưng mà căn phòng em đi cảnh tượng hoàn toàn giống như tàn sát hàng loạt. Vách tường không có một chỗ sạch sẽ, tất cả đều là máu. Trên sàn còn động lại chất lỏng màu đỏ sềnh sệch, giẫm xuống sẽ dinh dính như nhựa cao su vậy. Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi không nói, khiến chúng ta buồn nôn chính là ba người đàn ông bên trong. Có hai người bị mổ bụng, nội tạng chảy ra bên ngoài…” Âu Dương Sóc nói đến đây liền nhớ tới cảnh tượng lúc đó, hắn cảm thấy dạ dày giống như bị người ta dùng gậy khuấy đảo, ẩn ẩn có chút buồn nôn. “Em kiểm tra người không bị mổ bụng còn lại, phát hiện một bên đầu hắn giống như bị vật gì đó đánh vào, xương sọ lõm vào, não thì lòi ra bên ngoài…” Lúc ấy thủ hạ của hắn có mấy người nhịn không được nôn luôn. Căn phòng kia quả thật chính là địa ngục, người nào nhìn thấy cảnh tượng lúc đó khẳng định sẽ không bao giờ quên được.

“Ngoạt nhi?” Ngay khi Âu Dương Sóc vừa nói xong, Âu Dương Thần Tu đột nhiên kêu một tiếng.


Âu Dương Sóc theo phản xạ quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, nhìn thấy Âu Dương Ngoạt mặc áo sơ mi của Âu Dương Thần Tu, chiều dài vừa vặn che khuất cái mông cậu, đôi chân trắng nõn lộ ra trong không khí.

Giờ phút này Âu Dương Sóc bị bộ dáng hấp dẫn của Âu Dương Ngoạt mê hoặc, hoàn toàn quên mất tiểu gia hoả trước mặt chính là tác giả của cảnh tượng như địa ngục mà hắn vừa hồi tưởng trong đầu.

Âu Dương Thần Tu vội vàng cởi áo khoác choàng cho cậu, sau đó kéo cậu qua, để Âu Dương Ngoạt ngồi trên đùi mình rồi ôm cậu vào lòng.

“Không sai! Đó là tôi làm.” Lúc này, Âu Dương Ngoạt trầm tĩnh mở miệng.

“Tại sao lại làm như vậy?” Nghe câu trả lời của cậu Âu Dương Thần Tu hỏi. Hắn không hỏi Âu Dương Ngoạt tại sao giết đám người kia, ý của hắn là tại sao không lưu lại một người cho bọn họ điều tra.

“…!!” Nghe câu hỏi Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Sóc ngây ra như phỗng. Lão ca hoàn toàn không quan tâm tới thủ đoạn giết người tàn nhẫn kia của con trai mình sao? Trên mặt cư nhiên không có bất cứ biểu tình gì, hơn nữa còn hỏi loại vấn đề không đến nơi đến chốn này.

Quả nhiên cha nào con nấy. Tuy rằng Âu Dương Thần Tu chưa từng dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy giết người, nhưng mà mệnh lệnh của hắn lại cực kỳ tàn nhẫn. Có thể nghĩ ra những thủ đoạn như vậy thì có thể tưởng tượng hắn có bao nhiêu lãnh huyết…Bây giờ con của hắn lại làm những chuyện như vậy, hai cha con hoàn toàn không khác nhau chút nào.

“Này còn cần phải trả lời sao? Ngươi thử để những người đó cường bạo một lần thử xem.” Âu Dương Ngoạt quay đầu, nhìn thoáng qua Âu Dương Thần Tu đáp.

“Phốc ~ ~” Âu Dương Sóc ngồi đối diện nhịn không được bật cười. Theo như lời Âu Dương Ngoạt nói, hắn quả thật không thể nghĩ ra cảnh tượng Âu Dương Thần Tu bị đàn ông cường bạo.

“…Ngoạt nhi.” Tuy rằng Âu Dương Ngoạt có tinh thần cùng hắn tranh luận, điều này chứng tỏ, tâm lý cậu không bị chuyện lần này ảnh hưởng. Nhưng mà nghe Âu Dương Ngoạt nói vậy làm hắn vui không nổi.

Quay về vấn đề chính, Âu Dương Sóc hỏi Âu Dương Thần Tu: “Lão ca, cảnh sát đã bắt đầu điều tra cái chết của năm người kia.”

“Hừ! Không sao cả, cứ mặc bọn họ điều tra đi.” Âu Dương Thần Tu biểu tình vô cùng thoải mái, hắn dựa lưng vào ghế, thái độ tự tin không chê vào đâu được.

Mấy người kia là sát thủ, xuất thân phức tạp, hơn nữa bọn họ bắt cóc Âu Dương Ngoạt cũng là thần không biết quỷ không hay. Cho nên cảnh sát căn bản là sẽ không tra ra được cái gì.

Mà cho dù có tra được cũng không có vấn đề gì, đừng nói là vận dụng Bổn gia, chỉ cần thế lực phân nhánh ở đây thôi cũng có thể giải quyết ổn thoả chuyện này.


“Đã biết, em sẽ phái người quan sát quá trình điều tra của bọn họ. Nếu không có chuyện gì nữa em về trước, hôm nay không biết lão đầu tử nhà em lại phát thần kinh cái gì, mới sáng sớm đã gọi em về bên đó một chuyến.” Nói xong, Âu Dương Sóc liền đứng lên.

“Được.” Âu Dương Thần Tu không nói gì gật gật đầu.

“Tiểu Ngoạt nhi, chú đi cháu cũng không nói một tiếng tạm biệt, thật sự làm chú thương tâm mà.” Nhìn Âu Dương Ngoạt liên tục dùng ngón tay cọ xát băng gạt trên cổ tay, Âu Dương Sóc trêu chọc nói.

“…Tạm biệt.” Không muốn dây dưa nhiều lời với hắn, bởi vì cậu còn có chuyện muốn hỏi Âu Dương Thần Tu. Cho nên Âu Dương Ngoạt thật sảng khoái thuận theo ý hắn nói tạm biệt.

Nhìn Âu Dương Sóc cười hì hì ra khỏi thư phòng, Âu Dương Thần Tu mới mở miệng hỏi: “Tại sao chỉ mặc như vậy đã đi xuống đây?” Hắn không sợ Âu Dương Ngoạt lạnh, bởi vì Âu Dương Ngoạt ở nhà luôn thích mặc áo ngủ, cho nên trong biệt thự lúc nào cũng mở hệ thống sưởi.

“Đó cũng là chuyện ta muốn hỏi ngươi.” Âu Dương Ngoạt từ trên đùi hắn đứng lên, đối mặt với Âu Dương Thần Tu: “Tại sao ta ngủ trong phòng ngươi mà không phải phòng ta? Còn có, quần áo của ta đâu?” Làm cậu tìm không thấy quần áo mặc, cậu lại không muốn loã thể đi khắp nơi, cho nên đành phải lấy áo Âu Dương Thần Tu mặc vào. Vừa rồi lại khát nước, cậu xuống lầu uống nước thì mơ hồ nghe thấy tiếng Âu Dương Sóc nên đến xem.

“Ta nghĩ ngươi biết.” Âu Dương Thần Tu nhún nhún vai, một bộ thoải mái.

“…” Âu Dương Ngoạt biết, không, phải nói là đoán được. Bởi vì, từ khi Âu Dương Thần Tu xuất hiện trong căn phòng đó cho đến khi lên xe cậu đều rất rõ ràng. Cho dù lúc về đến nhà ý thức cậu đã trở nên mơ hồ, nhưng cậu vẫn có thể lờ mờ biết được tình cảnh hiện tại của mình. Dù sao cậu cũng không phải người bình thường, cậu là sát thủ! Không có khả năng vì ý thức mơ hồ mà cái gì cũng không biết. Vừa thức dậy thì thấy căn phòng xa lạ, hơn nữa toàn thân mềm nhũn, thắt lưng chua xót, cái nơi khó nói kia lại có chút đau đớn. Cố gắng hồi tưởng lại đêm qua xem đã xảy ra những chuyện gì, cho dù chưa ăn thịt heo thì cũng thấy qua heo, vì vậy Âu Dương Ngoạt biết rõ mình cùng chủ nhân căn phòng này xảy ra chuyện gì.

“…Đây là con ngươi.” Bởi vì linh hồn không phải là con hắn, cho nên Âu Dương Ngoạt chỉ chỉ vào ngực mình, tỏ vẻ là thân phận thân thể này.

“Ừm, ta biết.” Gật gật đầu, Âu Dương Thần Tu nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nhưng mà ngươi cũng đâu có xem ta là cha, đúng không?”

“…” Đúng là như vậy! Thân thể là con hắn, nhưng linh hồn thì không phải. Cho nên, từ trước đến nay Âu Dương Ngoạt chưa bao giờ xem Âu Dương Thần Tu là cha, mà chỉ là một người đàn ông bình thường.

Thấy cậu không phản bác, Âu Dương Thần Tu cười khẽ, kéo cậu vào lòng hỏi: “Đói bụng không?”

“Đói.”

“Ha hả, vậy ngươi lên lầu mặc quần áo đi. Hôm nay ta cho người hầu nghỉ, cho nên trong nhà không có ai, bây giờ ta làm cho ngươi được không?”

“Tuỳ ngươi.” Khó trách lúc nãy xuống lầu cậu không thấy một bóng người, ngay cả An Húc Nhiên cũng không thấy, hoá ra là Âu Dương Thần Tu cho nghỉ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.