Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 53
CHAP 53
Kim My sững sờ nhìn đăm đăm về phía cái bóng cô độc cho đến tận khi nó khuất sau hành lang dài . Một thằng con trai , rất cao .
Mất đúng 12 giây để Kim My tỉnh lại , và điều đầu tiên cô nhóc định làm là lao thẳng về phòng hiến máu . Kim My không nhận ra rằng ngay lúc đó , một bóng người khác mang màu xanh lá cũng lao thật nhanh về phía cổng bệnh viện .
“ Cộc cộc … “
– Ồ . Cháu muốn hiến máu à ? – Một cô y tá trẻ mở cửa với một nụ cười tươi tắn .
– Dạ không , cháu muốn hỏi … – Kim My ngập ngừng .
– Hỏi gì nào cô bé ? – Cô y tá có vẻ hơi thất vọng nhưng cũng kiên nhẫn trả lời .
– Cháu muốn hỏi … về người vừa ra khỏi phòng hiến máu cách đây 2 phút .
– À , nhưng bệnh viện không được phép tiết lộ bất cứ thông tin gì về những người hiến máu đâu cô bé ạ .
– Vậy ạ ? Thế thì cháu chỉ cần biết cậu ấy hiến máu nhóm gì ?
– Hm … nhóm máu O . Cô bé còn thắc mắc gì nữa không ? Giờ tôi phải đem máu vào phòng cấp cứu rồi . – Cô y tá vừa nói vừa giơ tay có đồng hồ lên và cười nhẹ .
– Dạ không , cảm ơn cô . – Kim My gật nhẹ đầu rồi quay đi . Thầm thắc mắc về con người vừa áu . Cậu ta có cái gì đấy rất giống Linh . Yah ! Đau !!
Tôi cảm thấy người đau nhức . Lại vụ gì nữa đây ? Cố nhớ lại xem nào …
À , lão già , chiếc xe , ngôi nhà ổ chuột , con dao …. Ôi đau đầu !!!
Ơ … tôi tưởng tôi bị đâm .. và đã chết rồi chứ nhỉ ?
Thế tôi chết thật rồi à ? Sao vẫn còn nghĩ được nhỉ ? Mỗi tội không nhìn thấy gì , chỉ đen đen đặc đặc 1 màu =.=
Địa ngục có mỗi 1 màu đen thế này thôi à ? Thế thì đi kiểu gì ? Thành ông mù à ???
Ọak , hình như tôi nhắm mắt =.= ! Vừng ơi .. mở ra ~~!
Mi mắt nặng qá ! Kiểu gì thế này !!!!
“ Piu … “
Oac , mở được rồy . Thế là vẫn sống :)) ~~
Ố , thế nếu tôi sống thì không phải Yun cũng sống hay sao ?
Oh yeah oh yeah ~~!!
Tôi mở mắt . Và ngồi dậy . Hình như tôi vừa nghe thấy tiếng đóng cửa .
Xung quanh tôi chỉ có một thứ màu duy nhất : Trắng xóa .
Agh , lại là cái mùi khó chịu ở bệnh viện =.= , ai đã đưa tôi vào viện ? Lại vào viện nữa … ghét rồy đấy !!
Trong phòng chả có ai . Nhưng tôi cảm giác có người đang ở ngay bên ngòai cái cửa trắng nặng trịch kia . Và hơi người vẫn còn phảng phất đâu đấy trong không gian nồng nặng mùi thuốc khử trùng . Lại cái cảm giác đặc biệt này , nhưng tôi chẳng nhớ là mình đã gặp ở đâu .
– Này , tớ nhìn được cậu rồi đấy ! Không ra chào tớ một tiếng à ? – Tôi ngó chăm chăm vào cách cửa gỗ ấy một lúc lâu . Sau khi đã chắc chắn rằng người ta vẫn đang đứng ngoài thì mới lên tiếng .
“ Pipi … “ – Di động tôi để trên bàn đột nhiên rung báo tin nhắn .
Số lạ .
“ Hii , k hổ danh Zero . “
Ai mà lại biết tôi là Zero được nhỉ ?
“ Hm … kẻ bí ẩn nào đây ? Tôi nhớ không nhầm thì Zero đã nghỉ hưu rồy ^^. Mà t có quen c k ?“ – Tôi nhắn lại . Và 1 giây sau thì nghe thấy tiếng rung ở ngòai cửa .
“ Có quen , máu của tôi đang chảy trong người Linh đấy ! “
Oack , chóang . Cậu ta làm gì ???
À à , truyền máu ^^ .
“ Oh~ , vậy cảm ơn . T k có ý định trả ơn cho c đâu nhớ . C tự nguyện mà ^^ “ – Giọng khiêu khích .
“ Eo , đồ bủn xỉn . Thôi t đi đây , người của Linh sắp đến rồi . “ Cậu ta Reply xong , tôi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa . Tôi cứ nghĩ về cậu ta suốt . Nhưng mà Zero lại đi hỏi danh tính người ta thì còn gì nhục hơn ? =.=
Hơ hơ , sao dạo này mình nói chuyện nhí nhảnh thế nhở . Tại ai không biết .
Mãi một lúc sau tôi mới lại nghe thấy tiếng bước chân , của Kim My . Cậu ta nói đúng , “ người của tôi “ đến thật . Cô nàng đẩy cửa bước vào và hét toáng lên =.= :
– Oak , tỉnh rồi này ! – Cô nàng trợn mắt nhìn tôi . Suýt đánh rơi cả túi đồ ăn vặt đang cầm trên tay ( Chắc chắn nàng sẽ xử hết và chả để phần tôi cái nào )
– Hô hô , xúc động quá . Lần thứ n cậu mua đồ ăn mà không cho tớ ~~! – Tôi cười toe toét .
– Oack , vừa tỉnh đã tươi hơn hớn thế ? Chuẩn bị lo đám tang thằng Lâm nhà cậu kia kìa … – Kim My nhìn chăm chú vào nụ cười của tôi một lúc lâu rồi cong cớn mỉa mai .
Ớ , nó nói “ đám tang thằng Lâm “ ?
Lâm ?
Hoàng Thiên Lâm ?
Yun Chan ? Oak , chết chưa ? Cậu ta chết chưa ????
– Này , nó đâu ? – Tôi ngước đôi mắt đã tối sầm lại nhìn thẳng vào mắt con nhỏ .
– Nhà xác . Gia đình chuẩn bị đưa về quê mai táng . – Kim My nhìn lại tôi , giọng nói vẫn nghiêm nghiêm nhưng khóe môi đã hơi giật giật . Yên tâm , nó đang lừa tôi . Tôi nhớ là trước khi hôn mê tôi đã nhìn thấy cái bóng xanh lè của cậu ta rồi .
– Tớ hỏi thật đấy ! Tớ không tin là cậu ta chết nữa đâu . Chả có ai nói về người chết mà mặt tỉnh bơ như cậu . – Tôi lừ mắt với con nhỏ .
– =)) Thì tớ cố tình mặt tỉnh bơ đấy chứ . Thế mà cũng có người tin sái cổ , còn lao đi tìm đến nỗi mất máu phải vào viện . Vũ Hoàng Linh ! Cậu là một con ngốc ! Ngốc hơn cả đứa ngốc nhất trên đời ! Cậu có biết tớ đã lo thế nào không ? Cậu có biết cái bệnh viện dở hơi này không cung cấp đủ máu không ? Cậu có biết cả ba đứa bọn tớ đều không có máu thích hợp để truyền cho cậu không ? Cậu có biết tớ suýt nữa giết một người không quen chỉ vì cô ta cầm trên tay một tờ xét nghiệm máu có đề chữ “ nhóm máu O “ không ? Cậu có biết tớ đã oán trách bản thân đến mức lao đầu ra ngoài được tự tử không ? Vũ Hoàng Linh ! Cậu không muốn sống thì hãy coi như vì tớ mà sống . Vì tớ cần cậu . Và nhiều người khác cũng cần cậu . – Kim My ban đầu còn đùa , sau đó thì gân cổ nói bằng giọng rất quyết liệt và giận dữ . Làm tôi sợ phát khiếp . – … tại vì tớ là Zero … nên tớ không được quyền chết phải không ? – Tôi thẽ thọt lên tiếng . Ánh mắt rực lửa của cô ấy đã trở thành ám ảnh trong tim tôi . Bởi mỗi lần Kim My như vậy chứng tỏ cô ấy đang rất đau đớn . Tôi thì lại chẳng muốn Kim My đau đớn tí nào .
– … PHẢI . Zero không có quyền chết . Chỉ tớ có thể quyết định Zero được chết hay không . – Kim My nhìn tôi rồi khẽ cười dịu dàng . Tôi rất thích nụ cười của Kim My . Cô ấy cười rất xinh . Xinh hơn tôi rất nhiều . Nụ cười của cô ấy đầy cảm xúc , còn của tôi thì khô khốc .
– Giờ thì nói cho tớ biết cậu ta ở đâu được chưa ?
– Eo , vừa tỉnh đã hỏi người yêu ~~ hí hí ~ – Kim My nhe răng cười .
– Agh ! Kim My điên ! – Tôi ngán ngẩm đảo mắt lên trần nhà . Đếch thèm đả động đến thằng Yun nữa .
– Yah Yah ~~!! Linh tỉnh lúc nào thế ? –Tự dưng có tiếng ré lọng óc khiến tôi ( và cả Kim My ) choáng váng . Cậu ta nhảy từ cửa một bước đến giường tôi ( gần 3m =.= ) . Hơ hơ , cái thằng Yun này bị bấn loạn à ?
– Hầy , cậu tên là gì đấy ? – Tôi tỏ vẻ khó chịu giả vờ hỏi cậu ta . Cái bản mặt dài ngoẵng ra làm tôi phải cố gắng lắm mới nhịn được cười .
– G … g … gì cơ ?
– Tôi hỏi tên cậu .
– Ặc .. hặc hặc …. – Tự dưng nàng Kim My chen vào bằng 1 tiếng cười vô duyên . =))
– S … sao … sao … lại hỏi … tên tớ ?
– Cậu bị nói lắp mãn tính à ? Tôi không biết thì hỏi chứ sao ?? – Tôi vờ nhăn mặt .
– Cậu không nhớ tên tớ à ?
– =.= Đương nhiên không . Tôi chả quen biết gì với cậu .
– Có thật là không quen ? – Cậu ta dí sát mặt vào mặt tôi , hai tròng mắt trừng trừng nhìn tôi săm soi .
1 giây .. 2 giây .. 3 giây ………. 15 giây … 16 giây …
– Agh , đồ ngốc ! Thế túm lại cậu tên là gì hở Yun ?=)) – Tôi cười phá lên chọc tức cậu ta .=))
– Yah ! Tớ muốn giết cậu ! – Cậu ta sững lại một giây rồi cau có giơ tay lên véo má tôi =.=
– =)) Her her , cậu là đồ ngốc !! – À , cậu ơi , tớ bảo ! – Tôi gọi Kim My .
– Ừ ?
– Ngoài cậu , Khánh và thằng Yun thì còn ai biết tớ đang nằm viện không ?
– A ! Còn . Có một thằng con trai , nhưng tớ không biết nó . Nó hiến máu cho cậu đấy ! – Kim My gào ầm lên .
– Oack ! Không biết á ? Thế thì có nhớ đặc điểm gì không ? – Tôi túm lấy áo Kim My .
– Chỉ biết là nó rất cao , và có một vật gì đấy cứ lấp lánh trên cổ nó , tớ chả nhìn rõ . Tối quá mà !
– Ừ , cảm ơn . Chả biết nó là ai . . Bí ẩn quá ! – Bất lực rồi . Không nhìn được mặt . Lại còn cái quy luật dở hơi không tiết lộ thông tin của người hiến máu nữa !! >”
………………………….
“ Pipi .. “ – Đang ngủ ngon tự dưng cái điện thoại rung ầm ầm .
Lại là “ Số lạ “ . Mới sáng sớm thế này =.= ( 8h rồy mẹ ơi )
“ Dậy chưa hở đồ lười ? “
Ẹc , khiêu khích đấy à ?
Mà cái giọng điệu này …
FlashBack
– Này !!! Dậy chưa hở đồ lười ! – Thằng nhóc 8 tuổi thò tay đập đập vào đầu con bé đang nằm ườn ra trên giường .
– Im đi ! Tớ đang ngủ . – Con bé thô bạo hẩy tay thằng nhóc ra và tiếp tục công trình ngủ vĩ đại của mình .
– Tớ đi học trước đây ! 7 giờ rồi đấy ! – Thằng nhóc vừa ấn vừa vò xù đầu con bé lên rồi te te chạy ra ngoài .
– Ayah~!! >” Ôi giời ơi !!!
“ =.= Lười ? Có muốn t tẩn cho cậu 1 trận ko ? “ – Tôi Reply lại . =)) Từ khi nào mình nói chuyện thoải mái thế này nhỉ .
“ Èu , Linh vênh váo xấu như con cáo ~~ ! Okay , t sẵn sàng r , ra đây đánh nhau nào ^^ . “
“ Oack . T b’ c ở đâu mà đánh ? “
“ =)) Muốn đánh thì đợi 4 tuần nữa , t đến nhà Linh r đánh thế nào cũg đc . Okay ? “
Ơ cái thằng này . 4 tuần chẳng phải là 1 tháng à ?
“ Bh k đc à ? “
Agh , tôi nói thật nhớ , tôi đang rất nóng lòng muốn biết mặt cậu ta . Chả hiểu sao tôi có cảm giác rất quen thuộc .
“ Tất nhiên là k đc . T ko đánh người tàn phế . =)) “
“ Oack . Để xem ng tàn phế này xử cậu thế nào nhớ !!! >”
Tôi vừa bấm điện thoại vừa cười khinh khích . Thực sự là tôi rất vui . Lâu lắm rồi mới có được cảm giác vui vẻ thế này . Bất kể người ở đầu bên kia là ai , tôi cũng thầm cảm ơn người ấy . Đã đem lại cho tôi thứ hạnh phúc sáng trong mà một thời tôi từng bình yên nhấm nháp . Thời ấu thơ của tôi man mải vị ngọt bồng bềnh , lúc đó tôi đâu biết được hạnh phúc đầu đời lại mang một cái giá đắt đỏ đến vậy . Tên bán hàng đã lừa tôi dùng hết hạnh phúc cả cỷa một đời , để sau này phải trả bằng hàng nghìn những máu và nước mắt . Khắc khoải trong đau đớn triền miên .
“ =)) Ok . Biết t Zero rồi , khỏi cần khoe nữa . “
=.=
“ Agh , t có khoe à ? Luyên thuyên nó vừa thôi ! “
“ =)) Yàh , t học đây , vào tiết r` . Lúc khác nói chuyện . “
“ Okay , Seya . ^^ “
Tôi ngồi thừ người ra phải đến gần chục phút . Giữ nguyên nụ cười trên môi . Có phải tại tôi quá vô cảm nên không nhận ra những khoảnh khắc ngọt ngào mà cuộc sống ban ình ? Giờ tôi mới biết xung quanh tôi còn có những người yêu dấu để khắc vào tim , cuộc đời này không chỉ mình tôi đơn độc .
“ Cạch .. “
Oầy , ai mờ đến thăm sớm thế nhở !?
– Nhóc con dậy sớm quá nhở ! Ăn sáng này .
Yun nhảy vào . Xách theo một túi to . Cậu ta cười toe toét và lại gọi tôi là “ nhóc con “ =.=
– Ây . cưng muốn chết à ? Chị có tên hẳn hoi đấy nhớ ! – Tôi hằm hè dí nắm đấm vào mặt cậu ta . Agh , nếu bây giờ không tàn tạ ở cái chốn này thì tôi đã nằm vắt vẻo ở nhà xem phim rồi >”
– =)) Bị thương thế này thì gấu được với ai ?
Cậu ta vừa cười vừa hấp háy mắt nhìn tôi , trông đểu không thể tả . Yàh , cậu ta đang chế giễu tôi mà >”
– =.= Agh . Đồ ăn sáng có gì đây ? – Tôi ném cho cậu ta một cái lườm cháy da mặt rồi quay sang đống đồ to đùng cậu ta đang cầm .
– … – Ey , nắm chặt thế ! Bỏ tay xem nào … – Tôi đập đập nhẹ vào bàn tay đang cầm cái túi =.= Ruột đang rỗng hoác mà cậu ta còn mồi được >”
– AGh!~~
“ Phịch “ – Cậu ta quăng nhẹ túi đồ xuống giường . Khỏi lo nó rớt vào người tôi , tôi chỉ nằm hết 1/3 , 2/3 còn lại để cho gối với chăn .
*Ôm chầm*
***
Trước khi cô nhóc kịp định thần lại chuyện gì đang xảy ra thì cậu đã ôm chặt lấy cô nhóc . Cảm xúc bị kìm nén quá lâu nay cũng có dịp nổ tung .
– Ey , bỏ tôi ra .. – Linh dùng sức đẩy cậu nhóc ra , nhưng một đứa con gái đã lâu không dụng võ , lại đang bị thương không thể cử động mạnh thì đọ thế đếch nào được với cậu nhóc . Dù gì thì Yun cũng một thời từng khét tiếng ở chốn giang hồ .
– 5 phút thôi ! Tôi chỉ xin 5 phút … Linh không ky bo 5 phút chứ ?
– …
Cô bé mím môi thất thần nhìn về một hướng vô định . Từ nhỏ đến giờ cô nhóc chưa để thằng con trai nào chạm vào người quá 1 phút . Cậu ta đòi 5 phút tức là gián tiếp muốn giết cô à ?
Tâm trạng của cậu nhóc lúc này thật khó diễn tả . Yun luôn mong muốn được ôm bóng hình nhỏ bé ấy vào lòng , được lau nước mắt cho cô nhóc , được nắm chặt lấy đôi bàn tay gầy gầy xương xương , được đi bên cạnh Linh đến cuối con đường , được giang tay che chở cho người con gái mang tâm hồn tổn thương sâu sắc ấy . Nụ cười của cô là cả thế giới của cậu . Vậy mà vào lúc cô cận kề cái chết , cậu lại không ở bên cạnh cô .
Cậu nhóc hoang mang và sợ hãi vô cùng khi tiếng loa phóng thanh vang lên . Cậu nhóc đã từng có ý định bóp chết lão viện trưởng vô trách nhiệm .
Tâm tưởng của cậu dường như sinh tử cùng cô .
– ……… Đáng ra Linh không nên vì tôi mà hành hạ cơ thể mình như vậy ! – Cậu nhóc khẽ lên tiếng , phá vỡ bầu không khí lặng ngắt đặc sệt mùi cảm xúc này . Bàn tay vẫn ghì chặt lấy tấm lưng gầy guộc của cô bé .
– … đáng ra cậu không nên lừa tôi . – Linh phản bác lại . Gương mặt vẫn vô cảm nhưng ánh mắt đã có chút thần . Cô bé không muốn nhớ đến vẻ thảm hại của mình lúc ấy . Dù sao thì Linh cũng là một đứa con gái có lòng tự tôn rất lớn .
– =)) Biết làm sao được . Tôi cứ nghĩ Linh đang khóc , ai ngờ … – Cậu nhóc bật cười trước thái độ của cô bé .
– Ey , tôi là người bị hại đấy ! >” – Agh , xéo đi ! >”
Ánh mặt cậu đượm buồn nhìn cô . Đêm hôm trước , chính cậu đã đuổi theo người con trai mang nhóm máu O , và cậu biết người đó , không quá nhiều , nhưng đủ để khiến lòng cô phải quặn đau khi cậu nói ra .
Cậu ta từng là một sát thủ chốn giang hồ …
Cậu ta từng là Playboy khét tiếng …
Cậu ta từng là kẻ đã một thời ngang cơ với Hoàng Thiên Lâm …
Nhưng đó chỉ là chuyện của quá khứ , của 1 năm về trước thôi ! Sau khi nổi tiếng trong giới ăn chơi được một thời gian ngắn , chẳng ai biết cậu ta đã đi đâu !
Và sau này , cũng có một Zero còn trội hơn hẳn cậu ta , Zero đã khiến Yun thân bại danh liệt , đã để lại cho Yun một mối thù khắc cốt ghi tâm , nhưng Zero cũng mất tích bí ẩn giống hệt cậu ta , khiến Yun không có cơ hội trả thù .
Wind … Là gió …