Khoảng lặng của trái tim

Chương 51


Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 51

CHAP 51
***
“ Mẹ kiếp … thằng cha bệnh hoạn này ! Phóng cho sướng vào để xe nó nổ . Ngu v~ !! Mẹ kiếp , nó còn dám lôi dao ra dọa chứ . Đã ngu còn thích tỏ ra nguy hiểm . “
Tôi thầm nguyền rủa lão già . Có lẽ Zero phải lại phải ra tay thôi . Haizz , dù sao thì cũng lâu lắm rồi chưa ai nhìn thấy Zero .
Nhưng thật là đáng tiếc , Zero đã bị XÍCH VÀO TƯỜNG !!!!! Có hiểu không ? Bị xích đấy ! Tại cái gì chứ ? Lão già dâm dật ấy đã đánh thuốc mê tôi đấy ! Thật là nhục nhã , đường đường là Zero sát thủ , lừng danh thiên hạ mà lại bị mỗi lão già hạ thuốc mê .
Ngu ngốc ! Rồi , giờ tao tỉnh rồi , mày liệu hồn đấy ! Tao không nương tay với người già đâu !
Nhưng mà … tôi đang ở đâu ? Một khu ổ chuột mốc meo , căn phòng bị ám mùi hôi tanh ẩm ướt , góc phòng là một đống gì đó đen đen bửn bửn thối hoắng lên , khiếp không để đâu cho hết . Chưa kể đến bốn bức tường sứt mẻ dán đầy hình của phụ nữ , mà ở đây không phải phụ nữ bình thường , tòan là hình ảnh lõa lồ của những thân thể sau khi bị cưỡng hiếp ý , be bét đầy máu , =.= nhìn kỹ mới phát hiện ra đấy là máu bắn lên tranh chứ không phải máu trong tranh =))
Mà … eo ơi ! Có cả máu bắn lên cơ á ? ******** , sao lại bị lọt vào cái nơi rác rưởi thế này ?
-Bé cưng tỉnh rồi đấy à ?
Ôi giời ơi ! Giật hết cả mình ! Lão lù lù xuất hiện từ … “ cái đống đen đen bửn bửn “ . Amen , dù con không theo chúa nhưng xin người hãy bảo vệ con .
Tôi cũng muốn lên tiếng , nhưng bị xích hai tay , và miệng bị dán băng rồi . Thế nên đành ngồi im , bất động và lờ tít lão đi .
-Ngồi ngoan rồi tý nữa ta cho cưng lên thiên đường . Nhìn cưng có vẻ thèm lắm rồi …
KHỐN NẠN !!!! MẸ KIẾP thằng chó ! Bố mày ******* bị bịt mồm thì đã **** ày mất giống rồi , chắc chả cần động tay nữa đâu !
Lão bỏ đi đâu đấy . Tôi thờ ơ nhìn mấy tấm hình dán trên tường , lờ lão đi , trong đầu thầm mường tưởng đến cái cảnh lão hiếp những người đàn bà ấy . Thực sự là khó có thể chấp nhận được . Nên tôi suy nghĩ sang cái khác . Con dao găm bằng bạc nguyên chất . Trước đây , khi Zero vẫn đang làm mưa làm gió trên giang hồ , tôi từng rất thích thứ vũ khí ấy , nhưng có người dùng mất rồi , nên tôi vẫn cứ trung thành với cái côn sắt nhìn-thì-có-vẻ-là-đồ-chơi-trẻ-con , hơ hơ , nhưng mà nó giết người chỉ bằng một lần quật , nên không được coi thường nó đâu .
Và tôi nhớ lại thời Zero , và những cuộc tình chóng vánh , bệnh hoạn không ? Có đấy , tất nhiên là người ta nhìn vào chắc chắn sẽ **** tôi là đứa chẳng ra gì . Ừ , tôi cũng công nhận tôi là đứa con gái chẳng ra gì . Chẳng có đứa con gái 100 % nào lại đi quyến rũ đàn bà , để họ yêu mình và rồi thẳng tay đá họ . =)) Nhìn lại quá khứ loạn luân của mình mà tự cười thế này , không phải là rất bệnh hoạn sao ? Les làm thế đã đành , nhưng tôi , tôi khẳng định chắc chắn rằng tôi chẳng có vấn đề gì về giới tính cả , thế nên càng bệnh hoạn hơn .
Đúng thế đấy ! Chắc về sau này tôi sẽ tự hào mà khoe với người yêu tôi : Em từng là một Playboy , em tán gái rất giỏi , có khi anh cũng không tán gái giỏi bằng em đâu !

Người yêu ? Nhưng mà … về sau thì ai sẽ yêu tôi nhỉ ? Một đứa con gái như tôi thì ai sẽ yêu ?
Tôi từng yêu Phong . Từng bắt đầu bằng tình bạn thuần khiết như tình bạn giữa hai thằng con trai , và kết cục là tình yêu nát bấy . Mối tình đầu của tôi …
Tôi ngẫm lại thì vẫn không hiểu được tại sao Phong lại buông tay . Vốn dĩ hai đứa là bạn , từ thuở ấu thơ , tình cảm đâu phải dễ dàng bôi xóa đi ? Không lẽ , cậu ấy có điều gì uấn khúc ? Tôi biết Phong không phải người tàn nhẫn như thế …
Ôi , sao đến bây giờ tôi mới nhận ra ??? Cứ óan trách cậu ấy quá tàn nhẫn mà sao không suy nghĩ cho kỹ …
Thật là ngu ngốc !!
Nhưng … nếu nói vậy thì … Phong vẫn còn tình cảm với tôi ?
Naaahh , lại ảo tưởng rồi …
Nhưng … biết đâu đấy ! ^^ Đời mà .. biết trước được thì đã không phải ngồi đây vật vã thế này …
=)) Ừm , hình như lão già quay lại rồi .. làm gì bây giờ nhỉ ?
=)) Chắc trên đời này chả có đứa con gái thứ hai nào sắp bị cưỡng hiếp mà còn ngồi nghĩ vẩn vơ thế này được đâu nhỉ =)) . Đã bảo là tôi quái dị mà =))
Thực ra không phải là tôi không sợ , chỉ là tôi cố nghĩ lung tung để trấn áp cái nỗi sợ ấy đang dấy lên trong lòng . Cùng lắm thì mất đi trinh tiết thôi … không việc gì phải sợ …
-Cưng ơi , ta về với cưng rồi đây …
Lão thở phì phò như kiểu đang cố nén những ham muốn “ bóc lột “ . Tôi thấy ghê tởm , cảm giác buồn nôn bắt đầu trào lên nơi cuống họng . Tôi không thể thoát , bởi đống xích sắt đang kìm chân tôi lại . Cũng không thể hi vọng người ta đến cứu , bởi chỗ này trông có vẻ rất “ ổ chuột “ , chắc không có nhiều người sống ở đây , nên lão mới thực hiện được hành vi cưỡng dâm trong thời gian dài đến thế ( Tôi nhìn thấy ở góc một bức ảnh có chữ ký và dòng đề ngày 20 tháng 9 hai năm trước , điều này là tối kỵ với những kẻ thực hiện hành vi phạm pháp nhưng không hiểu sao lão vẫn ghi vào đấy =.=)
Bàn tay kinh tởm ấy đang dần sát rạt lấy người tôi . Không sợ , ừ , tôi không hề sợ hãi , một chút cũng không . Tại sao lại phải sợ người như lão chứ ? Thật nực cười và ngớ ngẩn . Cùng lắm là mất đi sự trong trắng , mà thứ ấy đối với tôi chẳng có gì quan trọng , một đứa con gái như tôi thì kể cả có cố giữ bằng được thứ ấy thì người ta cũng vẫn chỉ nghĩ tôi hư hỏng mà thôi . Hư hỏng vì quá khứ đã bị vấy bẩn . Có đúng thế không ?
Lão xé quần áo của tôiiiiiiii … Yah … ******** . Tôi thề sẽ giết lão , sau khi tôi thóat khỏi cái chốn bẩn thỉu này . Thề đấy , lão như một con c.h.ó vậy !

Có lẽ không còn ai quan tâm đến tôi nữa rồi … thôi thì đừng hi vọng gì nữa …
Với lại mạng tôi rất dai … chắc gì đã chết sớm thế này !
…………………………..
-LINH !!!
Tôi giật bắn mình bởi một giọng hét long giời lở đất . Ảo giác à ?
Không , không phải ảo giác , là Kim My , là cô ấy đã gọi tên tôi . Tôi được cứu rồi à ?
Cũng may là lão già chưa kịp làm gì tôi .
Lão bị cậu bạn thân của Kim My ( Tên là gì thì tôi nhất thời không nhớ nổi ) hạ cho vài cước vào toàn chỗ hiểm , lăn quay ra bất tỉnh nhân sự rồi .
Còn cô ấy tháo xích cho tôi .
-Thế nào rồi ?
Kim My hỏi khẽ , ánh mắt đựng đầy vẻ xót xa . Xót xa cho tôi à ?
-Tớ ổn . Cảm ơn cậu .
Tôi cười nhẹ để cô ấy yên tâm , nhưng ai mà ngờ được cô ấy lại nổi xung lên quát tháo ầm ỹ :
-Cậu bị “ khôn “ à ? Cậu không biết tự vệ hay sao mà lại để cho thằng già dâm dật ấy động vào người ? Cậu nghĩ mình sẽ ra sao nếu tớ không đến kịp ? Cậu có tin là sau khi cậu khỏe lại tớ sẽ lột da cậu không hả ? Vào viện là quá đáng lắm rồi đấy nhớ , lại còn cái vụ này nữa . Tớ thật không thể nào chịu được . Nghe đây , từ bây giờ cậu mà còn để người ta bắt nạt thế này nữa thì tớ thề sẽ không nhìn mặt cậu nữa ! >”
-À , sao cậu biết tớ ở đây mà đến ?
Tôi rụt rè đặt câu hỏi , làm Kim My suýt bật cười vì bộ dạng của tôi =.=
-Biết được , có người gọi nhầm vào máy tớ , hình như thằng Yun nhà cậu thì phải . Số có bốn con sáu liên tiếp ý …
-Ờ , hình như thế . Nhưng gọi nhầm thì có liên quan gì ? Mà
-He he , bình thường khôn lắm mờ , sao hôm nay ngu thế ! Thằng đó gọi nhầm vào máy tớ thì tớ mới nóng ruột , vì tớ biết thằng đó rất kỹ tính , chả bao giờ nhầm cả , tớ nóng ruột thì tớ mới nghĩ đến cậu , vì cậu đang đi cùng nó từ viện về đúng không ? Mà tớ nghĩ đến cậu thì ắt sẽ nghĩ đến sự an toàn của cậu , vì cậu đang bị thương , nghĩ đến sự an toàn của cậu , mà cậu đang ở trên đường , nên sẽ có phương án là cậu bị tai nạn , hay bị bắt cóc gì đó … và tớ phải xác định vị trí máy điện thoại của cậu . Nhưng tớ không dám gọi , vì sợ nếu cậu bị bắt cóc thì liên lạc ra ngoài sẽ rất nguy hiểm . Nên tớ định vị trên vệ tinh thì thấy nó ở chỗ này ..
Tôi há hốc mồm nhìn đống suy luận của Kim My . Cái cô nàng giời đánh thánh đâm này cũng có lúc nghĩ được như thế à ?
-Lúc đầu lão đưa tớ bằng xe , nhưng nó nổ , nên mới có vụ cháy nhà như thế .
Tôi đáp bằng giọng hết sức chán chường và mệt mỏi , không thèm chú ý đến ánh mắt đầy tà khí mà cô nàng đang nhìn tôi .
-À .. cháy , nhắc mới nhớ , nhưng nói xong cậu đừng sốc nhá …
Cô nàng tự dưng bật ra một câu làm tôi tò mò phát điên , vội vàng gật đầu lia lịa :
-Ừ , hứa , có gì hay không ?
-Yun Chan nghĩ cậu bị thiêu trong đám cháy ấy … nên cố sống cố chết nhảy vào cứu cậu … nhưng … không thấy …
-Rồi .. sao nữa ?
Tôi hít một hơi dài để lấy bình tĩnh . Chỉ sợ …
-Giờ chẳng biết cậu ấy sống chết thế nào đây ! …
… chết ?
Cậu sẽ sống , phải không ?

Cậu không được phép chết trước tôi !
***
Mái tóc ngắn rối bù , gương mặt ảm đạm không một chút biểu cảm , thậm chí cái điệu cười nhếch môi thường thấy cũng chẳng có nữa …
Bóng hình nhuốm màu máu tươi ấy đang vắt kiệt sức lực mà chạy về phía đám cháy đã được dập tắt , nơi chỉ còn lại một đống hoang tàn …
-… x … xin lỗi cậu … Yun …
Linh chết lặng trước bãi đổ nát đen xì , trong lòng cô bé dấy lên một cảm giác đau đớn . Giống hệt cái cảm giác lúc Phong quay lưng bỏ đi .
Yun Chan … Thiên Lâm …
Người con trai luôn mang theo ánh nắng để chiếu vào đời cô … người con trai cứ nhẹ nhàng mà xóa bỏ những nỗi đau tê tái mà cô phải chịu đựng …
Người con trai mà cô đã thích …
-Sao lại đi sớm thế ? Sao không đợi tôi ? Linh liên tục lảm nhảm , đầu óc cô bé quay cuồng . Cô bé hoang mang và rất sợ hãi , bởi Linh nghĩ rằng cậu ấy đã vì cô mà bỏ mình trong biển lửa , cậu ấy đã vì cô mà chết .
Linh vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với cậu ấy .
-Tôi ghét cậu ! Ai cho cậu chết trước tôi !? Đồ ngốc !
Cô bé ngước nhìn mọi thứ bằng ánh mắt trống rỗng đến tái lòng . Khung cảnh nhuốm đẫm màu máu , thê lương ảm đạm kinh người .
Và dường như Linh đã hoàn toàn bị rút cạn sức lực , cô bé chống tay khuỵu xuống đường , đầu gối bị va đập nhói lên một cơn đau , nhưng cô bé chẳng cảm thấy đau tí nào , vết thương ở tim đang rỉ máu còn đau hơn gấp trăm lần .
Từ miệng cô bé trào ra một ngụm máu tươi , nhưng vì mái tóc ngắn đã che khuất toàn bộ khuôn mặt , nên chẳng ai nhìn thấy vẻ đau đớn của cô bé .
Và cậu cũng vậy . Cậu chỉ thấy bờ vai cô bé hơi rung nhẹ , cứ nghĩ là cô bé đang khóc . Nhưng ngờ đâu người con gái mỏng manh ấy đang quằn quại giữa cơn đau thể xác .
***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.