Khoảng lặng của trái tim

Chương 42


Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 42

CHAP 42.
Tôi bây giờ là cao thủ Rubic.
Lớp 11,tự dưng cảm thấy mình cần hòa đồng.Rồi bắt đầu chơi với từng người một,sợ thích quay Rubic cũng từ đó mà ra.
Học mười lăm phút,thực hành mười phút,luyện năm phút,thành cao thủ hai phút,và bây giờ thuộc loại quay Rubic đẳng nhất trường,chỉ trong bảy giây.
Kể ra đời cũng có lắm cái thú vị,thế mà trước đây tôi không biết,và chẳng bao giờ quan tâm.
Dạo này tôi học hành cũng ngon lắm rồi.Mới vào trường,thi khảo sát đứng thứ 8 trong lớp.Tôi luôn coi đó là một nỗi nhục.
Thế nên bài thi giữa kì của tôi rất khá,đối với tôi là như thế,hoặc là trường này toàn đứa đầu đất,khi để một đứa như tôi xí gọn cái No1.
Kể ra thì mình học hành cũng không đến nỗi nào.

Tẩy sạch cái quá khứ chằng chịt những vết thương.Những vết thương mà chính mình rạch nát.

Có đau không?Nói thật là đau lắm.Nhưng mà cố quên để sống tiếp thôi.
Vì tôi có cảm giác lạ.
Một người đang đợi tôi phía cuối con đường,khi tất cả bi ai được rũ sạch,và hạnh phúc lần đầu tiên nhảy nhót trên vai tôi.
Thực ra cuộc sống của tôi bây giờ chỉ là không còn buông thả hững hờ như ngày trước thôi,chứ không hẳn là dồn mọi sức lực để phấn đấu.Muốn tôi như thế thì phải có một phần thưởng thật đáng giá.
Kể ra mỉm cười cũng có cái hay của nó.Sáng nay Kim My đã bắt tôi mỉm cười chào một người bạn của cô ấy,và cô ấy giới thiệu người bạn ấy,với tôi.Cũng chả biết tại sao,bây giờ tôi luôn phải cố gắng kiềm chế cái máu sát thủ của mình.Dù gì thì Kim My vẫn luôn khác người như thế mà.
Bạn của cô ấy là Boy,và cậu ấy cười lại với tôi.
=)) Kể ra thì cũng buồn cười thật,suy nghĩ đó đâu phải của một sát thủ?Ngây thơ và ngốc nghếch lạ.Thực lòng thì trái tim tôi đang nói thế.
-Linh là bạn thân của tớ,còn Khánh là ô xin của tớ
Tôi đang ngẩn tò te,mắt thò lõ nhìn Kim My.Và cái người bạn của Kim My cũng thế,phản ứng giống hệt tôi.
-Okay thôi,nếu Kim muốn,tớ có thể làm ô xin cho Kim cả đời.
Cậu ấy,sau một vài giây đóng băng,mỉm cười lấp lánh với Kim My.Tôi phát ghen với cái nụ cười ấy,vì tôi chẳng bao giờ cười được như thế,hình như là từ bé đến giờ.
Sự thực là đã rất lâu rồi tôi không cười một nụ cười từ đáy lòng.
-Tớ không cần một ô xin bám theo cả đời,tớ chỉ cần cậu giúp đỡ cô ấy – Kim My hất mặt về phía tôi – trong một tháng tới.Mọi việc cô ấy cần,okay?
Lời của Kim My đúng thật là rất có ma lực,chỉ hai câu nói nhờ vả,và cậu ấy đồng ý.
Tôi biết Nhật Khánh là một playboy,có tiếng vang rộng trong cái thành phố này,vì trước đây Zero và Khánh từng đụng mặt nhau,rất nhiều lần,ở rất nhiều nơi khác nhau.
Playboy.Cụm từ này làm tôi chợt nhớ đến một người.
Thanh Phong,gió thổi một thời,rồi bay mất hư vô,biết đến bao giờ mới có thể tái ngộ trên đất giang hồ?Khi mà cậu đã từ bỏ cuộc chơi,và tôi biến mất ngay sau khi người con gái ấy bước vào đời tôi.Tôi biết cậu cũng dân chơi chả kém Zero đâu,chỉ là tôi không được tận mắt chứng kiến thôi.Nên cũng chả tin lắm,bởi vì tôi từ nhỏ đến lớn,chưa bao giờ thấy cậu trong bộ dạng Playboy,cười quyến rũ và thích buông lời cợt nhả.Phong không như thế,right?

Cậu trong tim tôi,nói thật ra thì vẫn còn vẹn nguyên như cái thuở ấu thơ nắng gió mướt mải,chưa một lần rạn vỡ,có chăng chỉ là cái cách cậu đối xử với tôi,không còn như xưa nữa.

-Linh là bạn thân của Kim?
Nhật Khánh đi bên cạnh tôi,lúc đó là giờ tan học,và Kim My đã về từ hai tiết trước,thế nên tôi bắt buộc phải đi với cậu ấy.
-Không hẳn,tớ và Kim chỉ là tình cờ thôi.Hì,tình cờ một cách rất tình cờ.
Tôi buông một câu nói nhạt nhẽo.Haizz,lắm lúc cảm thấy thay đổi thật khó khăn,đã từ rất lâu rồi tôi không nói chuyện tử tế với một thằng con trai,chỉ toàn là những lời mang yếu tố bạo lực là chính.
-Ừ,Kim hiếm khi cố gắng bảo vệ một người nào như thế này.Chắc hẳn phải có điều gì đặc biệt?
Cậu nói đúng đấy,tôi không chỉ là một con bé bình thường đâu!
Moi thông tin rất khéo.
Và cậu cũng chẳng phải là một thằng nhóc tầm thường,cậu mang một nét gì đấy rất tinh tế và sâu sắc,toát lên từ giọng điệu ,cử chỉ,thậm chí là cách cậu mỉm cười.Đã có ai nói cậu là người kì lạ chưa?
-Ừ,thế thì tớ phải cảm ơn người thương của Kim My rồi. Tôi mỉm cười đầy ẩn ý,còn cậu ấy chững lại trong một tích tắc,rất nhanh.Nếu không quan sát kĩ thì không thể nào nhận ra vẻ ngập ngừng ấy.Chắc chắn cậu ấy biết,hoặc đóng một vai khá là quan trọng,trong khoảng thời gian hai năm về trước của Kim My.
Khánh im lặng,khẽ thở hắt ra,như kiểu đang đấu tranh tư tưởng dữ dội,mãi một lúc sau mới hắng giọng :
-Kim vì cậu ấy mà buông thả cả cuộc sống của chính mình.

Khuôn mặt của cậu ấy hòan toàn vô cảm,ánh mắt hướng về phía trước đầy cay đắng,và giọng nói thì đặc quánh hận thù.Hình như trong tim cậu ấy từ lâu đã chỉ có mình Kim My.
-…Vì buổi chiều hôm ấy,và bó cẩm chướng đã không còn nguyên vẹn…nên Kim My mới đi du học,phải không?
Tôi rụt rè hỏi.Không có Kim My thì tôi cũng chẳng biết là mình diễn xuất đạt đến thế.
-Hai năm trước,cô ấy là một Kim My hòan tòan thật lòng với bản thân và tất cả mọi người,thật lòng đến mức khờ dại…
Cậu ấy ngước mặt lên trời,cố ngăn cho dòng nước mắt đừng chảy.Ai nói con trai thì không được khóc?Nói thật lòng thì tôi rất thích những đứa con trai có nước mắt,không được nhiều,chỉ một chút thôi là đủ.Những người như thế thường giàu cảm xúc,và yêu thật lòng.
-…
Tôi im lặng.Không nói nữa,để cậu ấy tự giải phóng những tình cảm đau đáu trong lòng bao năm.Tôi là người lạ,chỉ cần nghe và không nhất thiết phải bình luận.Cũng giống như hơn một năm trước,tôi đã từng tâm sự hết những cay đắng đủ dùng cho cả một đời với Quân.Hì,cái tên ấy giờ đây như một lớp bụi mỏng mang nặng hương vị của kí ức vậy.
“Hai năm sau,Kim của hiện tại quá phũ phàng…kiêu ngạo và vô tình,còn đâu cái đôi mắt trong veo một thuở?Còn đâu cái dáng vẻ mỏng manh phiêu diêu chỉ chực bay mất.Đôi mắt ấy giờ sắc lạnh vô hồn,dáng vẻ ấy giờ đượm vẻ cô đơn,u uất và lạnh lẽo không thể tả.”
Tôi chỉ đang nghĩ như vậy thôi.Nhật Khánh có lẽ là bạn từ thời ấu thơ của Kim My.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.