Khoảng lặng của trái tim

Chương 3


Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 3

Bây giờ mới nhìn rõ mặt tên này và…phải nói thế nào nhỉ,đây không phải người quen,cũng chẳng phải người lạ,đây chính là người mà tôi va phải lúc nãy ý,tên là gì nhỉ?À,Vương Hồng Quân 11B.
-Nói đi,tại sao?
Bây giờ thì tôi đang ngồi,còn anh ta đang đứng.Anh mắt anh ta nhìn tôi khinh khỉnh như nhìn một con…cún…
-Nói gì?
-Tại sao cô lại ở đây?Vào thời gian này?Tại sao phải chui rúc trong xó xỉnh ấy?Muốn nghe lén à?
-Tại sao tôi phải trả lời?
-Cô bé thích tôi à?
-Có người ảo tưởng kìa.
-Vậy thì tại sao lại theo dõi tôi?Lại còn giả vờ đụng vào tôi nữa,muốn gây ấn tượng à?
-Tôi không giả vờ đụng,tôi cũng chẳng theo dõi.Chẳng qua là tôi đang đi loanh quanh ở đây thì cái cảnh ấy đập vào mắt thôi.
-Bằng chứng?
-Hm…
-Sao?Không trả lời được à?
-Không phải không trả lời được mà không muốn trả lời!!!
-Hở???
-Thôi được rồi,đây.
Tôi vừa nói vừa chỉ tay vào chân.Nó đã sưng tấy hết cả lên.
-Sao đây?
Anh ta cúi xuống và sửng sốt nhìn tôi,có vẻ xót xa lắm.Tốt bụng thế không biết nữa!!!

Anh ta…đưa bàn tay cầm lấy chân tôi,tháo Converse của tôi ra…
“Ay,đau thế!!!”
-Có đau không?
-C..có…
-Bị thế này từ bao giờ?
-Sáng.
-Cái gì cơ????
Anh ta trố mắt nhìn tôi..có gì đâu mà phải hoảng thế nhở?Chỉ bị trật khớp tí teo thôi mà..ok,công nhận là cũng đau nhưng mà đâu đến nỗi…
-Làm sao mà cô có thể chịu đựng được nhở?Nếu là mấy cô bạn của tôi thì họ đã khóc rống lên rồi.
-Tôi khác!
-Đúng là khác thật!
-…
-Tôi cõng cô nhé?
-Không cần.
-Vậy còn cái chân kia?
-Khi nào tạnh mưa tôi sẽ tự về.
-Biết bao giờ mới tạnh…
… …
Rơi vào im lặng…
-Sao anh thay đổi thái độ nhanh thế nhở?
-Vì…tôi không muốn to tiếng với người đang bị thương và…lại còn là con gái…
-Tôi không như những cô gái khác,tôi lập dị và không giống con gái.Thế nên không cần phải nhân nhượng.
Tôi ngồi lặng thinh,mắt nhìn trời và thỉnh thoảng vẫn lén liếc sang chỗ anh ta.
-Cô ngồi đây từ bao giờ thế?
-Lúc trời bắt đầu mưa.
-Cô có bạn bè gì ở trường này không?
-2 người.
-Cô có nghĩ là họ đang tìm cô không?
-Có
-Đã gọi cho họ chưa?
-Chưa
-Vậy thì gọi đi
-Điện thoại hết pin
-Ặc

Rồi anh ta ngã ngửa ra
-Này,cầm lấy mà gọi đi
Anh ta móc điện thoại trong túi quần ra và đưa cho tôi.
-Cảm ơn
Tôi bấm số của Trang…
-[Alô?]
-Tiểu Trang à,tớ đây…
-[Linh hả?CẬU BIẾT MÌNH ĐANG LÀM GÌ KHÔNG????]
-Cậu đang ở đâu đấy?
-[Tú mời tớ đi ăn]
-Vậy thì cứ bình tĩnh mà thưởng thức nhé,không phải lo cho tớ đâu!
-[Linh đang ở đâu?]
-Nhà một người bạn.Thế thôi nhá,bye cậu.
-[Ê,khoan đã……]
Tôi vội cụp máy.Để Trang hỏi thêm chắc tôi sẽ khai ra hết mất.Trang mà biết thì sẽ không xong.Với lại đây là cơ hội ngàn năm có một của Trang ,sao mình có thể phá hỏng chứ!!!
-Sao thế?
-Không.Trả anh.
-Tôi đưa cô về nhé?Trời tạnh mưa rồi.
-Thế sao được?
-Một là cõng,hai là bế,chọn đi!
-Tôi tự đi.
-Không chọn nhanh là tôi chọn hộ đấy!
-Kệ.

Và trong chớp mắt,anh ta đã nâng tôi lên nhẹ nhàng như nâng một …cái lá.
-ANH,BỎ TÔI XUỐNG.
Tôi gằn từng tiếng.
-Không.
-Tại sao phải làm thế này?
-Tôi chỉ giúp cô thôi.
-Tôi không cần.Tôi đâu có quen anh. Tôi định đẩy người lên trượt khỏi tay anh ta.Nhưng anh ta có bàn tay như làm bằng sắt vậy,không thể thoát nổi.
-Để im đi,với cái chân như thế này thì cô không làm gì được đâu.Đừng có cứng đầu nữa!
-…
Anh ta bế tôi từ khu nhà cũ băng qua sân trường ra đến cổng chính.7h tối,thời điểm này học sinh đã về hết,chỉ còn lại chúng tôi.
-Nhà cô ở đâu?
-Đi thẳng,khi nào đến tôi chỉ.
Tôi có cảm giác như cả thành phố đang nhìn tôi vậy.Cũng phải thôi,đi cùng với người như anh ta thì đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
Đi một quãng khá dài,đến gần một cái ngõ tôi quay sang nói với anh ta:
-Rẽ vào đây!
-Ừm.
Trong này tối kinh,tối đen mờ mịt,chỉ có ánh đèn le lói phía xa,yếu ớt và nhỏ bé.Tôi cảm nhận được bàn tay anh ta siết chặt tôi,hơi run run.
“Bộp…bộp…”
Những âm thanh ghê rợn vang lên,hình như lũ du côn đang đánh hội đồng một ai đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.