Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 27: Biển Trời Trong Xanh (4)


Bạn đang đọc Khoảng Cách Tình Yêu – Chương 27: Biển Trời Trong Xanh (4)

Trở về nhà, Thục Quyên nhấc máy gọi điện thoại cho Bảo Phuơng, giọng Bảo Phuơng trầm ấm và vui vẻ khiến Thục Quyên cảm thấy thật xúc động. Cô có nhiều bạn, nhưng nguời thật sự quan tâm đến cô chỉ có mỗi Bảo Phuơng mà thôi.
– Mình ổn , chỉ là nhớ bạn thôi – Thục Quyên trả lời Bảo Phuơng, ngập ngừng một chút cô mới hỏi – Bảo Phuơng, bạn có tin tức gì của anh Bảo Nam không?
– Không – Giọng Bảo Phuơng trầm buồn đáp, rồi hỏi – Sao vậy.
– Không có gì, mình gặp một nguời khá giống anh ấy thôi – Thục Quyên đành lấp liếm nói.
– Ừhm – Bảo Phuơng chỉ khẽ thở dài một cái.
Sau đó họ nói với nhau thêm vài câu rồi cúp máy. Thục Quyên ngồi ngẩn nguời bên chiếc điện thoại. Cô không biết có nên nói cho Bảo Phuơng biết Bảo Nam đang ở đây hay không nữa. Chắc chắn Bảo Phuơng rất lo lắng cho Bảo Nam, cô sẽ thay nguời bạn này chăm sóc cho anh.
Ngày hôm sau, cô lần mò đến nơi đó lần nữa. Vừa đặt chân xuống xe, Thục Quyên cảm thấy ớn lạnh vô cùng, cô hít một hơi lấy hết can đảm quan sát. Quả nhiên ở đó có một hộp đêm khá nổi bật với những ánh đèn đầy màu sắc.
Cô chưa từng buớc vào hộp đêm bao giờ,, càng chưa từng búơc vào hộp đêm của nguời châu Âu, cho nên cô luỡng lự đứng trúơc cửa, tay xiết chặt cái giỏ xách nhỏ trong tay mình. Mấy tên bảo vệ da đen của hộp đêm trố mắt nhìn cô, có tên mở miệng cuời nhạt.
– Amy! – Một giọng nói vang lên sau tai cô.
Thục Quyên quay đầu lại thì nhận ra đó là một cô bạn nguời Tây Ban Nha học cùng truờng cô, cũng khá thân thiện. Cô ấy tên Alex. Alex nhìn Amy cuời hỏi:
– Bạn muốn vào bên trong à?

Thục Quyên định gật đầu nhưng cuối cùng lại nói:
– Mình sợ.
– Đừng sợ, không tệ đến thế đâu. Đi nào, mình đưa bạn vào – Alex kéo tay Thục Quyên vào bên trong. Mấy tên bảo vệ thấy hai nguời tiến lại liền lịch sự mở cửa giúp hai nguời. Thục Quyên cảm thấy hồi hộp vô cùng, nhưng vì Bảo Phuơng, cô muốn biết tình hình của Bảo nam, xem anh có sống tốt không, nên cắn răng dũng cảm theo chân Alex đi vào.
Bên trong quả thật là đầy sôi nổi, âm nhạc xập xình, nhiều đôi trai gái tán tỉnh và ôm hôn nhau một cách tự nhiên khiến Thục Quyên nhìn thấy bèn đỏ mặt xấu hổ.
Alex kéo Thục Quyên lại ngồi gần bàn quầy, cô cuời ngọt ngào với anh chàng barterner khẽ nói:
– Một ly nhẹ cho cô bạn của em.
Thục Quyên thá6y anh chàng barterner tóc vàng đó nhìn cô nhếch môi cuời rồi đi làm công việc của mình. Thục Quyên hồi hộp ngồi quan sát xung quanh, cô tìm kiếm xung quanh xem có phát hiện ra Bảo Nam hay không?
– Lady – Anh chàng barterner nhanh chóng pha cho cô một ly màu xanh lục, bên trên có cắm một lát chanh khiến mùi vị của cái ly khá dễ chịu.
Thục Quyên uống thử một ngụm cảm thấy khá dễ chịu, cũng không khó uống là mấy.
– Thế nào? – Alex cuời hỏi Thục Quyên, cô gật đầu đáp lời.
– Có muốn ra nhảy không? – Alex nhìn thục Quyên hỏi.

Cô mĩm cuời nhẹ nhàng lắc đầu, Alex cũng không miễn cuỡng, vô vai thân mật nói:
– Mình ra nhảy chút đây.
Còn Thục Quyên ở lại, cô rụt rè ngồi uống hết ly nuớc của mình. Ly có vị ngọt và vị nồng nồng, uống vào rất sảng khoái. Anh chàng barterner nguời tóc vàng kia lại gần bắt chuyện với cô. Thục Quyên e dè đáp lời, rõ ràng là anh ta đang tán tỉnh cô.
Thục Quyên cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, cô giật mình quay nguời lại tìm kiếm. Ở một góc khá khuất, có một bộ ghế sofa mà đỏ nổi bật, Bảo Nam đang ngồi giữa các cô gái châu Âu đầy gợi cảm.
Tim Thục Quyên đập rộn lên mừng rỡ, cuối cùng cô cũng tìm đuợc anh. Nhưng Bảo Nam không nhìn cô, cậu mãi mê nói chuyện đùa giỡn với những cô gái bên cạnh mình. Thậm chí còn ôm hôn từng cô rất tự nhiên khiến thục Quyên thấy hụt hẫng vô cùng. Tự nhiên trong lòng thấy đau đớn và buồn bã, cô đưa mắt nhìn về phía cậu không rời.
– Thích anh ta à ?- Alex bỗng buớc đến cuời hỏi.
Thục Quyên vội lắc đầu.
– Muốn cặp kè với anh ấy không?
Thục Quyên đỏ cả mặt, cắn chặt răng không nói, ánh mắt vẫn liếc nhìn Bảo Nam đang mơn trớn một cô em xinh đẹp tóc vàng bên cạnh mình.
– Anh ta là callboy đắt giá nhất ở đây đó?

– Callboy? – Thục Quyên kinh ngạc nhìn Alex hỏi lại.
– Ừ, nhìn xem….- Alex hất đầu về phía Bảo Nam, Thục Quyên liền nhìn theo thì thấy Bảo Nam đang đếm tiền một cách vui vẻ.
Đó là cảm giác choáng váng đến kinh ngạc vô cùng, Bảo Nam trong tâm trí cô và trong lời kể của Bảo Phuơng hoàn toàn khác với chàng trai đang hiện diện trúơc mặt cô.
Nhưng anh đã nhận ra cô, đã cứu cô khỏi mấy tên xấu xa kia, vẫn cho cô cái cảm giác Bảo Nam trong lòng cô và Bảo Phuơng. Cho nên cô không tin Bảo Nam lại thay đổi đến như thế.
Cô lặng lẽ búơc đến bên Bảo Nam, nhưng cậu làm như không hề quen cô, mặc kệ cô đứng đó nhìn mình và các cô gái khác chơi đùa. Có ai đó va vao cô, khiến Thục Quyên té xuống. Nguời va vào cô là một tên râu ria bờm sờm, hắn ta lập tức đỡ cô đứng lên, sau đó nheo nheo mắt nhìn một cô gái da vàng có dáng vẻ ngu khờ, khác xa so với các cô nàng châu Âu ăn bận sexsy ở đây. Hắn vuốt mà cô nói:
– Em yêu, có muốn đi chơi với anh không?
Thục Quyên hất tay hắn ra khỏi nguời cô, cảm thấy giọng hắn ta thật tỏm lợm, cô quay nguời bỏ đi, không muốn đôi co với hạn nguời này. Nhưng hắn ta đâu dễ dàng buông tha cho cô, hắn đi theo cô ra bên ngoài, rồi kéo cô vào một con hẻm nhỏ, mặc cô phản đối. Mấy tên bảo vệ nhìn thấy cũng nhún vai cuời lắc đầu, chúng quá quen với mấy cảnh này.
Thục Quyên đánh hắn ta, nhưng nguời châu Âu cao to chắc khoẻ, Thục Quyên lại không có đuợc sự mạnh mẽ, nên đánh hắn ta cũng chả thấy đau. Hắn bẽ ngoặc tay cô ra sau, sau đó ép cô vào tuờng, xé rách chiếc áo cô đang mặc rồi định cuỡng hiếp cô nhưng.
– Bốp….- Một cú đấm thẳng vào mặt hắn ta, rồi lại thêm mấy cú đấm nữa, khiến mặt mũi tên này sưng vù nằm bẹp dí duới đất.
Chiếc áo khoát đuợc thảy thẳng vào nguời Thục Quyên, Bảo Nam lạnh lùng bảo:
– Khoát vô.
Thục Quyên gnhe lời, nhanh chóng khoát chiếc áo vào, che dấu vết rách của chiếc váy, Bảo Nam lập tức kéo cô đi thật nhanh mà không thèm để ý đến việc cô có theo kịp búơc chân của cậu hay không. Cứ thế đón một chiếc taxi, ném mạnh cô vào đó, không nói thêm nữa lời, rút tiền đưa tài xế rồi cho xe chạy đi.

Hai lần, cả hai lần Thục Quyên cũng đều chẳng nói đuợc một lời nào đã bị ném lên taxi. Cho nên càng khiến quyết tâm của cô cao hơn.
Ngày hôm sau, cô không chút chần chừ do dự, đi thẳng vào bên trong, đến thẳng chỗ Bảo Nam và mấy cô gái ngồi, moi từ túi xách ra một cộc tiền dolla thẩy vào nguời Bảo Nam nói:
– Em muốn bao anh đêm nay.
Mấy cô gái kia quay đầu nhìn Thục Quyên rồi cuời nhạo. Bảo Nam cầm cộc tiền trên tay thảy thảy vài cái giống như đang cân độ nặng của cộc tiền rồi lần luợt ôm hôn từng cô gái, ngọt ngào nói:
– Ngày mai gặp nhau. Anh hôm nay thuộc về cô ấy.
Mấy cô gái kia bĩu môi luờm Thục Quyên. Bảo Nam đứng dậy đưa tay choàng qua eo Thục Quyên, những ngón tay lạnh ngắt khiến tim cô đâp không ngừng. Hai chân gần như nhũng lại, nếu Bảo Nam không ôm ấy cô dìu cô đi, chắc chắn cô đã ngã xuống một cách mất mặt trúơc mấy cô nàng kia.
Thục Quyên nghĩ, cô cần một chút thời gian ở bên cậu để hỏi rõ cuộc sống trong mấy năm qua thế nào, nhưng cô biết nếu cứ như bình thường đến hỏi cậu, cậu sẽ không đếm xỉa đến cô. Cho nên mới dùng hạ sách này . Nhưng khi Bảo Nam ôm lấy cô kéo đi thì Thục Quyên bắt đầu sợ hãi. Cô sợ nếu như Bảo Nam thật sự thay đổi, vậy thì….tự giác cả người cô thấy lạnh.
Ra tới bên ngoài, Bảo Nam dùng một giọng trầm ấm đầy ngọt ngào hỏi cô: – Nhà em ở đâu?
Thục Quyên thấy lòng sợ hãi, nhưng vẫn nói ra địa chỉ nhà mình, Bảo Nam nghe xong gật đầu, cậu lại đón một chiếc taxi, sau đó quay lại đặt cộc tiển của cô vào tay cô, tiếp tục ném cô vào taxi, lần này cậu nói rõ địa chỉ nhà cô cho taxi nghe.
– Em có chuyện muốn nói với anh – Thục Quyên không để xe chạy như hai lần trước, bèn kêu lên. Bảo Nam quay lại nhìn cô, chỉ nói một câu ngắn gọn:
– Đừng đến đây nữa, chỗ này không thích hợp với em đâu.
Nói xong đóng sầm cửa lại rồi cho xe chạy đi. Thục Quyên lần nữa cảm thấy thật thất bại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.