Khoản Nợ Hôn Nhân

Chương 6


Đọc truyện Khoản Nợ Hôn Nhân – Chương 6

Tiếng chuông giờ tan học trầm bổng, trong sân trường rộng rãi lại náo nhiệt, ồn ào đi qua, phòng học từ từ trở nên an tĩnh lại.

“Thủy Tinh, hôm nay cậu vẫn không có thời gian đi cùng bọn tớ?” Trong miệng Hướng Phù Nhã gặm quả táo giọng lanh lảnh, một tay dọn dẹp trên sách vở trên bàn học, thuận tay mở hộp trái cây xinh đẹp ra, đưa nĩa nhỏ tới, cắm được miếng dưa hấu vuông vuông thẳng thẳng đỏ tươi vô cùng mê người.

“Ưmh.” Nhận lấy, cái miệng nhỏ cắn xuống, nhưng mắt Diêu Thủy Tinh vẫn nhìn chằm chằm vào màn ảnh thị trường chứng khoán nhấp nhô.

“Oa, tiểu thư khuê các quả nhiên là tiểu thư khuê các, ngay cả ăn trái cây cũng tao nhã như vậy.” Đôi tay Nghê Bối Bối chống cằm, gương mặt đáng yêu gần sát lại, giống như say mê mà cảm thán.

Diêu Thủy Tinh nhàn nhạt liếc cô một cái, “Quá giả dối.” Để lại lời bình, tiếp tục cúi đầu nhìn dưới bàn.

“Thật ư!” Hướng Phù Nhã nuốt hết quả táo ngọt ngào, tiếp tục tiến công sang dưa hấu, “Vẻ mặt chưa đủ si mê.”

“Hừ, không biết thưởng thức.” Nghiêng đầu cắn dưa hấu trên nĩa của tiểu Nhã, “Thủy Tinh, gần đây cậu đang bận cái gì vậy? Tại sao sẽ mỗi ngày đều không có thời gian?” cái người tiểu Nhã kia, mê nhất là ngắm hoàng hôn ở bờ sông, sau khi tan học họ hay cùng nhau dẫn cô đi xem, bắt đầu đã thành thói quen, trong khoảng thời gian này thiếu đi Thủy Tinh, luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Ngón tay giữa của Diêu Thủy Tinh khẽ dừng lại, tiếp tục công việc.

Hai tay Nghê Bối Bối chống cằm cảm thán, “Không có cậu ở đây, bọn tớ đều rất trống vắng đó!”

“Nhưng. . . . . .” Hướng Phù Nhã nuốt trái cây trong miệng xuống, “Có Thủy Tinh cũng không thấy được bao nhiêu náo nhiệt nha!” Họ biết nhau đã nhiều năm như vậy, dĩ nhiên vô cùng hiểu rõ cá tính Diêu Thủy Tinh.

Cô trời sinh đã không thích nói chuyện phiếm với người khác, thật ra thì cô thật sự không hề nói chuyện phiếm. Ba người họ ở chung một chỗ, bình thường đều là cô nghe Phù Nhã và Bối Bối đùa giỡn, Thủy Tinh luôn an tĩnh ở một bên làm chuyện của mình, có điều, loại không khí đó, lại làm cho họ cảm thấy thoải mái dễ chịu.

“Ngu ngốc!” Một cái gõ thật vang lên trên đầu Hướng Phù Nhã, Nghê Bối Bối thật là không có cách nào hạ hỏa để thôi muốn giết chết cái cô nàng đơn thuần này, làm sao có thể thành thật đến vậy?


“Người ta nói đâu có sai, Thủy Tinh. . . . . .” Lời nói kháng nghị, dưới ánh mắt hung ác của Nghê Bối Bối tự động tiêu tan, ngoan ngoãn cúi đầu ăn trái cây.

“Thủy Tinh, rốt cuộc cậu đang bận gì chứ ?” Nghê Bối Bối cười thật ngọt ngào lại gần, trong con ngươi tràn đầy bát quái dò thăm Thủy Linh. Thật ra thì cô rất muốn hỏi, ngày đó tại sao Hạ Viễn Hàng phải kéo Thủy Tinh chạy đi, mà chuyện gì xảy ra sau khi chạy đi?

Hạ Viễn Hàng ư! Danh tiếng người kia rất lẫy lừng trong mấy dặm quanh trường trung học, đã thành nhân vật trong truyền thuyết, từ lúc nào lại có liên quan với Thủy Tinh? Cô tò mò sắp chết rồi, có điều từ trước đến giờ Diêu Thủy Tinh rất ít nói, không nói thì chính là sẽ không nói, dĩ nhiên, thân là bạn tốt, họ cũng sẽ không thật sự đi hỏi.

Diêu Thủy Tinh không ngừng chạm bút lên màn hình một chút, mở miệng: “. . . . . . Đi gặp người quen.” Cô lựa chọn nói một phần sự thật, không phải cố ý muốn giấu giếm bạn tốt của mình, chỉ là tình huống trước mắt của cô, vẫn còn đang thu xếp lại trong đó. Trời sinh thích nắm tất cả trong tay, đối với chuyện không nắm chắc, cô sẽ chọn lựa bảo thủ xem chừng diễn biến.

“Thật đáng thương.” Tiểu Nhã đơn thuần lập tức đau lòng đưa tới nhiều hơn một miếng dưa hấu, “Người thừa kế tập đoàn kiêu ngạo vậy thật sự không dễ dàng, từ trung học ngày ngày đã bắt đầu bận rộn như vậy, Thủy Tinh, mau mau, cậu ăn nhiều một chút, bồi bổ một chút.”

“Đúng đó” Nghê Bối Bối thông minh cũng không hỏi nữa. Cô nàng cũng không thể nói ra có chỗ nào không đúng, nhưng trực giác nói cho cô biết, trong khoảng thời gian này hình như Thủy Tinh có điểm không rất khác. Mặc dù vẫn yên lặng, lạnh lùng, nhưng lại có khác biệt, hình như cậu ấy xinh đẹp hơn.

Cái đề tài này nói thêm gì nữa cũng không có ý nghĩa, Diêu Thủy Tinh lấy ra một tờ danh thiếp trong cặp sách của mình, đưa tới cho cô, “Không phải cậu nói muốn tìm một công việc? Đến nơi này thử đi!”

“Được.” Không nói lời khách khí gì, Nghê Bối Bối trực tiếp nhận lấy, nhìn lướt qua, là một quán cà phê, nhưng cô không vì vậy mà dời đề tài đi, nghiêm túc nhìn Diêu Thủy Tinh, “Cậu không có lời gì muốn nói với bọn tớ sao?”

Diêu Thủy Tinh nhìn lại cô, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, “Trước mắt không có.”

Nói cách khác, về sau sẽ có, Nghê Bối Bối hài lòng, coi như mình không bị bỏ qua. Cô cũng hi vọng bạn mình có thể có ngày được thoải mái, dù sức lực của cô rất yếu, hoàn toàn không giúp được gì, nhưng ít ra cô còn có thể lắng nghe, không phải thăm dò riêng tư, mà chỉ là quan tâm đơn thuần thôi.

Đường cong qua lại trên màn hình tinh thể lỏng đã không hấp dẫn được ánh mắt của cô nữa, Diêu Thủy Tinh giật mình, cô chỉ có hai người bạn tớ, Hướng Phù Nhã ngây thơ, Nghê Bối Bối lanh lợi, bọn họ đều quan tâm đến cô.

Cô vẫn cảm thấy, mình lớn như vậy, thành công lớn nhất không phải các con số trong tài khoản ngân hàng cá nhân không ngừng tăng, mà là có thể có được bọn họ ở bên cạnh. Suy nghĩ một chút cảm giác thấy thật không thể tin được, khô khan không thú vị như cô, lại có thể biết họ, kết giao làm bạn tương tri, chính cô cũng không thể tin, mình lại có thể. . . . . .


Vẫn là con đường rợp bóng cây kia, vẫn là thời gian an tĩnh sau khi tan học, cô và anh kề vai bước đi, cùng nhau đi tới. Ngoài tiếng ngọn gió nhỏ lướt qua ngọn cây nhẹ vang lên, cũng chỉ có tiếng bước chân của bọn họ, nhè nhẹ và kiên định, yên tĩnh và trầm ổn.

Không có cố ý giao hẹn, cũng không có lời ngon tiếng ngọt vây lượn, mỗi ngày sau khi tan học, anh đều ở đầu đường đợi cô, sau đó cùng cô đi một đoạn. Cả hai đều không phải người hay nói, trên đường vĩnh viễn là im lặng, nhưng lại không cảm thấy lúng túng, chỉ có hai người trên đường lớn, cảm giác giống như thế giới chỉ có duy nhất hai người.

Không khí chuyển động, chim hót, hoa thơm, mây trôi, ở bên cạnh anh, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng cảm nhận được yên bình và thoải mái từ anh, nhưng không rõ là vì cái gì, tuy bọn họ không tính là hoàn toàn quen biết, ngay cả nói chuyện với nhau cũng không tính là có, lại cảm giác quen thuộc giống như là đã biết nhau hàng ngàn năm, tất cả đều tự nhiên như vậy.

Bọn họ đi song song, bước không nhanh không chậm, rất ăn ý tựa như hai người rất hay đi bộ cùng nhau, nhưng kỳ thật lúc mới bắt đầu lại không phải như thế. Hạ Viễn Hàng là một người con trai đơn thuần, tuổi trẻ của anh u ám, có thế giới nam tính của riêng mình, anh không hiểu con gái, tới giờ cũng không có ý định muốn tìm hiểu.

Nhớ đến ngày đó, tán cây rậm rạp, người con trai cao lớn đứng ở nơi đó, cứ đứng một mình như thế, nhìn cô và bạn tốt đi ra, như hòa hợp trong đám người kia một cách kỳ lạ. Cô vô tình ngước mắt, nhìn thấy anh, sau đó anh lẳng lặng nhìn cô tạm biệt bạn tốt, từng bước từng bước đi về phía anh.

Đó là loại cảm giác như thế nào? Cô thanh lệ như ngọc, nhìn thẳng vào anh, từng bước đến gần anh, đi vào trong thế giới của anh, có một loại cảm giác thỏa mãn không rõ, tràn đầy trong lòng.

Anh đứng chờ ở nơi đó, muốn đi cùng cô trên đoạn đường này, nhưng dù sao anh vẫn là người trẻ tuổi, bước chân vừa lớn vừa nhanh, đi được một khoảng cách thật xa mới đột nhiên phát hiện, cô gái nên ở bên cạnh lại không thấy đâu, xoay người, nhìn thấy cô đứng ở xa xa phía sau, dừng ở chỗ đó không nhúc nhích.

Rõ ràng, cô không biểu cảm, nhưng không hiểu sao, anh lại biết cô đang tức giận. Quay lại, nhìn thần thái trong đôi mắt trong veo.

Hay là tức giận, nhưng vẫn muốn thể hiện được vẻ mặt bình tĩnh, thật đáng yêu đến kỳ quái. Lần đầu tiên trong đời, vì một người con gái mà cảm thấy được loại vui vẻ kỳ lạ này, trong đôi mắt đen ngập tràn ý cười.

“Tại sao không đi?”

“Tôi cũng không có tham gia thi đấu.”


Quả nhiên là tức giận, anh nhìn khuôn mặt như nước của cô, cảm thấy Diêu Thủy Tinh lúc này, đáng yêu đến không thể tin được.

Cô nhìn vẻ mặt chứa đầy hứng thú, trong lòng đột nhiên nổi lên một cỗ xấu hổ, “Hạ Viễn Hàng!”

“Hả?” nhìn cô giương cằm trơn bóng thật cao, dáng điệu kiêu ngạo kia, theo anh lại cực kỳ xinh đẹp.

“Không được đi trước tôi.” Giọng điệu ra lệnh hết sức rõ ràng, giống như trời sinh đã vậy.

Anh đưa tay, cầm bàn tay mềm mại của cô, mười ngón tay nắm chặt, “Vậy em muốn nắm chặt một chút.”

Đôi mắt tươi đẹp hơi trợn to, cô từ từ cúi đầu, nhìn bàn tay kia cầm tay cô, đây là lần thứ hai anh nắm tay cô, rắn chắc mà ấm áp, loại cảm giác này vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của cô, ngẩng đầu lần nữa, giọng nói lạnh lẽo, “Tôi không đồng ý cho anh nắm.”

“Anh có hỏi em sao?” Ngón giữa hơi dùng sức, kéo cô đi về phía trước, lần này anh không đi nhanh giống bình thường, mà là từng bước chân chậm rãi, từng bước từng bước phối hợp với bước tiến của cô.

Đôi mắt nhìn về nơi anh nắm tay cô lần nữa, loại sức lực ổn định đó, làm cho lòng người an tâm.

Trời chiều đỏ cam, vướng lại trên ngọn cây lưu luyến không rời, kéo hai cái bóng trên mặt đất, đúng là vô cùng thích hợp.

Ai có thể nghĩ tới, bọn họ nắm tay nhau đi như vậy, lại có thể đi suốt cả một năm.

*****

“Tổng giám đốc có ý, để sinh nhật tùy theo ý muốn của tiểu thư, nhưng phu nhân kiên trì nhất định phải náo nhiệt một chút, cho nên tổng giám đốc quyết định tổ chức tiệc sinh nhật cho tiểu thư, địa điểm quyết định là biệt thự ở Dương Minh Sơn. Tiểu thư, đối với bữa tiệc người có yêu cầu đặc biệt gì không?”

Đôi môi trắng nhạt nhẹ nhàng nhếch một cái, yêu cầu của cô? Cái này có quan trọng không? Một cô con gái ngoan thì nên trả lời như thế nào, cô quá rõ rồi, “Không có.”


“Thức ăn do Jnue chuẩn bị, lễ phục của tiểu thư cũng đã đặt xong.”

Ý là, cô chỉ cần xuất hiện đúng lúc là được rồi. Cô nhàn nhạt nhìn lướt qua trợ thủ đắc lực của cha, Từ Tĩnh Viễn. Không hổ danh là người được cha bồi dưỡng nên, làm việc nói chuyện càng lúc càng giống ông ấy, ngay cả vẻ mặt cũng bình thản như vậy, thiệt là, ở bên cạnh cha lâu dài, rất khó để không bị ảnh hưởng.

Đối với việc tổ chức tiệc sinh nhật gì đó cô hoàn toàn không có hứng thú, Diêu Dật Châu mừng sinh nhật cho cô rất hào phóng, ngay cả thức ăn cho bữa tiệc cũng dùng máy bay riêng đến Paris mời đầu bếp nổi danh, bậc thầy Jnue tự mình đến sắp xếp, lễ phục cũng là từ thợ thủ công danh gia Italy nổi tiếng, giá tiền kinh người.

Người ngoài nhìn thấy, Diêu Dật Châu vì yêu con gái, không tiếc vung tiền như rác, nhưng ai biết được, để Jnue tới đây, chỉ vì Nhan Uyển Như mẹ của cô, cực kỳ yêu thích món điểm tâm ngọt ông ta làm mà thôi. Cha cô làm tất cả, cũng đều vì mẹ, ngay cả tổ chức bữa tiệc, cô không cần suy nghĩ, nhất định là mẹ đề nghị. Cô vô cùng tin tưởng, cha cô không hề biết ngày sinh nhật của cô là ngày nào. Trong thế giới của Diêu Dật Châu, chỉ tồn tại ba chữ, “Nhan Uyển Như”.

“Mảnh đất xây khách sạn mới ở miền nam? Xác định xong chưa?”

Từ Tĩnh Viễn là người có mắt nhìn cỡ nào, nghe tiểu thư hỏi chuyện khác, lập tức hiểu cô hoàn toàn không có hứng thú đối với những sắp xếp của tiệc sinh nhật.

“Trước mắt chọn được ba mảnh đất để đánh giá.” Hai tháng trước, phòng kế hoạch đề nghị lựa chọn mảnh đất miền nam để khai thác khách sạn nghỉ mát cao cấp, bị Diêu Thủy Tinh trực tiếp bác bỏ, sau đó mảnh đất này bị công nghiệp Minh Đạt giành được, còn dẫn tới nghị luận ầm ĩ trong hội đồng quản trị, nói Diêu Thủy Tinh là một cô bé mười sáu tuổi, không hiểu gì, tham dự quyết sách trọng đại của Diêu thị thật sự là hoang đường. Nhưng không tới mấy ngày sau chuyện này chuyển biến bất ngờ, ông phát hiện trong tài liệu nộp cho tổng giám đốc sự thật rằng mảnh đất kia bị ô nhiễm nặng.

Lại liên tưởng đến tổng giám đốc từng nói một câu nhẹ nhàng trước mặt con gái: “Gần đây Minh Đạt khiến ta hơi phiền lòng.”

Đột nhiên ông cảm thấy sống lưng lành lạnh, toàn bộ tất cả, không phải là. . . . . .

Từ Tĩnh Viễn biết Chu Ích của công nghiệp Minh Đạt vẫn luôn muốn nhảy sang lĩnh vực khách sạn, thỉnh thoảng mượn cơ hội đến gần tổng giám đốc, nhưng vì phiền lòng nho nhỏ này, làm ông ta trực tiếp tổn thất toàn bộ một tỷ hai.

Về phần có phải Diêu Thủy Tinh cố ý tung tin đồn, dẫn dụ Chu Ích mua mảnh đất ở miền nam kia, rồi sau đó lại tới chỗ quan chức của sở bảo vệ môi trường yêu cầu kiểm tra vấn đề ô nhiễm hay không, là do có người bày mưu đặt kế hay là như thế nào, Từ Tĩnh Viễn không biết, cũng không muốn biết. Bây giờ ông cực kỳ hiểu rõ một chuyện, Diêu Thủy Tinh quả nhiên là con gái của Diêu Dật Châu, không hơn không kém.

Diêu Thủy Tinh dùng PDA điều tra bản đồ ba mảnh đất, chạm bút chọn một mảnh trong đó, “Nơi này tôi đã điều tra, vị trí rất tốt, quan trọng nhất là cách suối nước nóng Quan Tử Lĩnh rất gần. Sinh thái của suối Quan Tử Lĩnh rất phù hợp với nhu cầu khách sạn nghỉ mát của chúng ta.”

Từ Tĩnh Viễn lập tức mở laptop ra xem những tài liệu liên quan đến suối Quan Tử Lĩnh, “Chúng ta đã bàn qua với Lý Trường, bọn họ cực kỳ hi vọng chúng ta có thể lựa chọn nơi đó, nếu như có thể hợp tác thành công, sẽ cung cấp. . . . . .”

Đặc trợ chuyên nghiệp, người thừa kế thật sự của tập đoàn trong tương lai, thời gian chủ nhật đẹp đẽ ở trung học chưa bao giờ đi cùng chị em tốt ra ngoài dạo phố, xem phim, làm một nhân viên công chức, cũng không thể có nghỉ phép thật tốt, thả lỏng một chút, trước bàn để giấy tờ buôn bán, thời gian lẳng lặng trôi qua.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.