Đọc truyện Khoái Xuyên Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện – Chương 98
Ly: Do lâu quá + không lên được wattap lâu để xem lại chương trước nên tui không nhớ mình để Bạch Cập xưng hô thế nào, mọi người đọc liên tục thì coi rồi sửa nếu có lỗi xưng hô hoặc chính tả các kiểu giúp tui nhá, xin cảm ơn.
Lần đăng chương sau tui sẽ vào rồi sửa luôn một thế
“Vì tôi……” Không đành lòng.
Trầm Phi Dương đang nói dở bỗng nhìn thấy ánh mắt đầy đề phòng của Vệ Thành Trạch, liền nuốt những từ phía sau lại.
Thứ lý do như vậy, đến chính hắn cũng chẳng thể tin.
Cúi đầu lẩn tránh tầm mắt Vệ Thành Trạch, Trầm Phi Dương nhìn lớp bọt trên cốc cà phê, ngón tay hơi cuộn lại.
Một lúc sau, sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, hắn ngẩng đầu nhìn Vệ Thành Trạch:
“Vì tôi nghĩ chuyện đó chỉ là việc không cần thiết.”
Nếu mọi chuyện cứ xảy ra theo kế hoạch mà Vệ Quyêt Minh sắp xếp, Vệ Thành Trạch chắc chắn sẽ gặp tổn thất không nhỏ, nhưng nếu nói Vệ Thành Trạch tổn thất thì thà nói cho đúng hơn là tổn thất của công ty — nếu Vệ Thành Trạch thật sự đang đấu với Vệ Quyết Minh đến ngươi chết ta sông thì làm như thế còn có thể xem là hợp lý, nhưng hiện tại Vệ Thành Trạch sớm đã định chuyển công ty cho Vệ Quyết Minh nên chuyện đó tất nhiên là việc không cần thiết.
Nói trắng ra thì hành vi của Vệ Quyết Minh thực ra chỉ là gây tổn thất cho chính mình trong tương lai.
– – căn bản không phải như vậy.
Hắn thật muốn nói cho Vệ Thành Trạch, lý do thực sự không phải như vậy.
Nhưng Trầm Phi Dương lại chỉ có thể cố hết sức để làm ngữ điệu của mình bình tĩnh hơn, chậm rãi lôi lý do mình đã nghĩ từ sớm ra.
Theo từng lời Vệ Quyết Minh nói, mặt Vệ Thành Trạch càng ngày càng lạnh xuống.
“Anh đúng thật……!cũng chỉ là một luật sư.” Hắn nhìn Trầm Phi Dương, trong ánh mắt lại có chút phức tạp.
Dù anh đã từng xử lý không ít phi vụ thương nghiệp cùng Vệ Quyết Minh, nhưng dù sao anh cũng chẳng phải người đặt được bước chân nơi thương trường, lúc nào cũng có thể quên một vài quy tắc bất thành văn.
Nghe được lời Vệ Thành Trạch nói, Trầm Phi Dương không khỏi có chút sửng sốt, không hiểu được lời hắn đang nói có ý gì.
Vệ Thành Trạch cũng chẳng có ý định giải thích cho hắn, sau khi trầm ngâm một lúc mới mở miệng nói: “Chuyện như thế này không thể tính toán như thế được.”
Mục đích của Vệ Quyết Minh vốn không chỉ hướng đến mục tiêu làm tổn thất tiền tài mà còn có mượn quyết sách sai lầm này để tước đi ủng hộ của ban giám đốc với hắn — từ hai lý do này mà xem thì lý do sau mới là lý do chủ chốt.
Dù sao thứ mà Vệ Quyết Minh muốn là quyền sở hữu công ty trong tay Vệ Thành Trạch, mà ban giám đốc trong chuyện này lại là những người rất có tiếng nói.
Thêm nữa, nếu Vệ Quyết Minh có thể giải quyết được phiền toái mà hắn, Vệ Thành Trạch để lại, hắn có thể dễ dàng chứng minh thực lực của mình, sau này nếu muốn tiếp nhận công ty, những người phản đối hắn tất nhiên sẽ ít đi.
Phân tích từng mối quan hệ lợi hại cho Trầm Phi Dương, vẻ mặt mờ mịt của Vệ Thành Trạch cũng rút dần, cứ như hắn đã trở lại là vị tổng giám đốc Vệ thị có thể thong dong đối diện với bất kể tình huống nào, thái độ bình tĩnh của hắn lại khiến Trầm Phi Dương không hiểu sao lại cảm thấy bình yên đến lạ.
“Nhưng mà” Như vừa nghĩ tới chuyện gì, Vệ Thành Trạch dừng lại một chút mới tiếp tục nói, “Số tiền tổn thất kia, quả thật có hơi tiếc.” Nói xong, hắn nhìn về phía Trầm Phi Dương, nhếch miệng
“Tôi sẽ nghĩ cách xử lý.”
Lời Vệ Thành Trạch nói làm Trầm Phi Dương không khỏi nhíu mày lại, giống như không thể hiểu được người đối diện rốt cục đang nói gì.
Theo ý Vệ Thành Trạch, hình như cũng không định như ý hắn, từ bỏ tòa nhà phía tây thành phố kia?
– – không, không đúng, chắc chắn hắn còn ý khác.
Trầm Phi Dương nhíu mày nhìn Vệ Thành Trạch, trong lòng lại bừng lên một suy đoàn.
Vệ Thành Trạch……!muốn lấy chuyện này làm một cơ hội để đưa công ty về tay Vệ Quyết Minh? Không phải do hắn bình thản chuyển nhượng, mà do Vệ Quyết Minh đơn phương “Cướp” về.
Chỉ là, để có thể làm được chuyện này, Vệ Thành Trạch chắc chắn không thể rời đi một cách an toàn, hắn —
Nhìn khuôn mặt bình thản của Vệ Thành Trạch, Trầm Phi Dương cảm thấy không thể thở nổi.
Nhưng Vệ Thành Trạch cũng không có ý nói chuyện thêm, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, áy náy nhìn Trầm Phi Dương: “Thật có lỗi, tôi nên về công ty rồi.” Nói xong, hắn định đứng lên thì bàn tay đang đặt lên bàn lại bị Trầm Phi Dương đè lại.
“Cậu chẳng lẽ không thể…..” Bàn tay nắm chặt lấy cổ tay Vệ Thành Trạch, chặt đến mức Vệ Thành Trạch cảm thấy hơi đau, giọng Trầm Phi Dương khàn đặc, như đang cố hết sức kiềm chế một thứ gì đó “lo cho chính bản thân mình một chút được à?!”
Vệ Thành Trạch vì cảm thấy khó chịu mà nhíu mày lại, đang định nói gì đó lại bị Trầm Phi Dương giành trước: “Cậu không thấy đau à?”
“Lúc nào cũng đặt hai người kia lên trước bản thân,” Trầm Phi Dương nhìn Vệ Thành Trạch, hốc mắt đã hơi phiếm hồng “Cậu vốn chẳng nợ bọn họ gì cả!”
“– dù là đời trước, hay là đời này!”
Vệ Thành Trạch không kiềm được trợn to hai mắt nhìn Trầm Phi Dương, giống như không thể hiểu được đối phương vừa nói gì: “Anh đang nói……chuyện gì vậy?”
Đời trước……?
Trầm Phi Dương sao có thể biết, thứ gọi là “Đời trước” kia?
“Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả ” Vệ Thành Trạch dùng sức rút tay về, đứng dậy.
Trong mắt hắn là bối rối không thể che dấu nổi “Tôi còn có chuyện, phải đi trước.”
Nhìn dáng tay trối chết của Vệ Thành Trạch, Trầm Phi Dương cảm thấy cảm giác hít thở không thông trong lồng ngực càng rõ ràng hơn.
Hắn mím chặt môi, rốt cục vẫn không nhịn được, mở miệng nói: “Chuyện tình cảm vốn chưa từng có thứ gọi là thua thiệt.”
“Cậu chẳng làm sai chuyện gì cả ” Những lời này, Trầm Phi Dương đã muốn nói từ ngay lúc Vệ Thành Trạch nói ra câu “Đây là thứ mà tôi nên có”; “Sai chính là người lợi dụng áy náy của cậu, để cắn mãi không buông.”
Vệ Thành Trạch từ đầu đến cuối chỉ là một người bị hại.
Nhưng hắn lại luôn tự biến bản thân thành kẻ chủ mưu, ngày qua ngày bị áy náy và khổ sở tra tấn.
Luôn muốn bù đắp sai lầm nhưng thứ lấy lại chỉ là càng nhiêu bi thương và thống khổ.
Nghe được lời Trầm Phi Dương nói, thân mình Vệ Thành Trạch khẽ run lên, bước chân cũng ngừng lại.
“Vậy còn anh thì sao?”Vệ Thành Trạch quay đầu, nhìn Trầm Phi Dương vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, trong mắt như đang kiềm chế thứ gì đó “Anh hôm nay tới tìm tôi, rốt cục là vì thứ gì?”
Nếu Trầm Phi Dương biết chuyện đời trước, vậy chuyện hắn nói kế hoạch của Vệ Quyết Minh cho Vệ Thành Trạch, tất nhiên không phải vì lý do mà hắn vừa nói.
“Nếu anh thật sự cảm thấy tôi không sai, vậy lại sao……” Bàn tay thả bên người nắm chặt lại, Giọng Vệ Thành Trạch lạnh tanh “Đến tận lúc này mới nói chuyện này với tôi?”
Nếu Vệ Quyết Minh đã chuẩn bị mọi thứ kỹ càng thì chắc chắn thời gian hắn hợp tác với Chu Hải Tô không phải ít — Mà nếu như vậy, tại sao đến tận bây giờ Trầm Phi Dươnng mới nói cho hắn?Nếu lúc đầu hắn biết Vệ Quyết Minh đưa hắn lên giường Chu Hải Tô để có được cơ hội với y, nếu nói với hắn chuyện này ngay lúc đó, Vệ Thành Trạch có thể còn thấy vui thay Vệ Quyết Minh — ít nhất hắn vẫn còn có chút tác dụng.
Nếu Trầm Phi Dương cứ giấu chuyện này xuống, cứ để hắn nhảy vào cái bẫy Vệ Quyết Minh dựng sẵn, Vệ Thành Trạch cũng sẽ chỉ có thể vui thay năng lực của Vệ Quyết Minh, dù sao công ty này vốn không thuộc về hắn.
Nhưng tại sao……đến tận giờ hắn mới nói?
Vệ Quyết Minh đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, dù giờ nói cho hắn thì hắn cũng đâu thể thay đổi được gì? Bởi vì hắn đã bắt đầu tin Chu Hải Tô thực sự muốn ở cùng hắn một đời mà không phải y đang đùa giỡn hắn như một món đồ chơi? Bởi vì — Vệ Quyết Minh lại thích hắn?
Nhớ đến lần Chu Hải Tô đãi khách kia, trong mắt Vệ Thành Trạch không khỏi hiện lên chút khuất nhục.
Mọi người đều biết trong đó có nội tình, chỉ có mình hắn là chẳng biết gì, cứ như một thằng hề, bất cứ hành động nào cũng gây cười, khiến mọi người chung quanh lộ ra nụ cười khinh miệt.
“Tôi không phải……” Nhìn biểu tình của Vệ Thành Trạch, Trầm Phi Dương có chút sửng sốt, nhất thời hiểu được đối phương đang hiểu lầm gì.
Hắn theo bản năng muốn mở miệng giải thích, rồi lại không biết nên nói từ đâu.
Nói hắn trước đó đã quên chuyện này? Hay nói hắn không nghĩ chuyện này lại nhạy cảm đến vậy?
Trầm Phi Dương cũng biết những lời thoái thác này không thể khiến Vệ Thành Trạch tin tưởng.
Nhìn đôi mắt đầy trào phúng của Vệ Thành Trạch, Trầm Phi Dương chỉ cảm thấy đau từng cơn nơi ngực.
Hắn há miệng thở dốc, cuối cùng nhịn không được cười khổ một tiếng: “Tôi chỉ…..!Ghen tị mà thôi.”
Cái gì mà suy nghĩ cho Vệ Quyết Minh, cái gì mà không muốn để Vệ Thành Trạch chịu tổn thất, cái gì mà không muốn để Vệ Thành Trạch bị lừa gạt, tất cả chẳng qua là cái cớ để hắn tự lừa dối chính mình thôi.
Hắn thực tế chỉ là, ghen tị.
Ghen tị tại sao Vệ Quyết Minh làm Vệ Thành Trạch tổn thương đến vậy mà Vệ Thành Trạch vẫn nơi chốn lo lắng cho hắn; ghen tị Chu Hải Tô sao có thể quang minh chính đại biểu thị quyền sở hữu với Vệ Thành Trạch, thô bạo giữ Vệ Thành Trạch bên người y; hắn thậm chí còn ghen với cả người không biết chuyện gì như Bạch Cập — dù là đời này hay đời trước, đều được Vệ Thành Trạch đối xử dịu dàng đến vậy.
Mà hắn, dù là lúc nào thì cũng chỉ là một người ngoài cuộc, tất cả mọi thứ chẳng có gì liên quan đến hắn cả.
Tầm mắt Vệ Thành Trạch, từ trước giờ chưa bao giờ dừng lại trên người hắn.
Nên dù biết Vệ Thành Trạch sẽ vì vậy mà chịu tổn thương, dù biết Vệ Thành Trạch thậm chí còn không muốn biết việc này, hắn vẫn cứ xé mọi chuyện ra rồi ném trước mắt đối phương.
– – cậu xem, hai người bên cạnh cậu đều là bộ dạng này cả.
Cho nên, nhìn về tôi nay, chỉ cần một chút thôi, được không?
Ngay cả Trầm Phi Dương giờ cũng cảm thấy mình thật tức cười.
Hắn đau đớn thay Vệ Thành Trạch phải chịu tổn thương, một bên lại tàn nhẫn tự mình chém một nhát dao vào trái tim vốn đã rướm máu của đối phương, nhìn máu trào ra, trong lòng lại hiện lên khoái ý xen lẫn đớn đau.
Hắn vốn chỉ là một kẻ đáng khinh, không thể mỉm cười chúc phúc cho những người anh ta thích.Khuôn mặt đầy tuyệt vọng của Trầm Phi Dương làm Vệ Thành Trạch có chút ngơ ngác, không biết nên bày ra vẻ mặt thế nào.
Hắn không thể quen với ánh mắt này hơn – khi hai người kia nhìn hắn, khuôn mặt nào có khác gì Trầm Phi Dương.
Vệ Thành Trạch chẳng nhớ nổi hắn rời quán cafe kia như thế nào, đến khi hắn hồi thần thì oto đã đi đến trước tòa nhà công ty.
Biển “Cấm đỗ xe” bắt mắt nằm ngay cạnh oto, màu đỏ tươi khiến hắn cảm thấy hơi choáng váng.
Ngơ ngác nhìn chằm chằm biển báo kia một lúc lâu, Vệ Thành Trạch mới cầm điện thoại ra, gọi cho Trương Uyển Bình: “Thật xin lỗi, tôi……!Muốn xin nghỉ nửa ngày.”
Đầu óc hắn giờ trống rỗng, thật sự chẳng thể suy nghĩ được gì cả.
Nghe ra Vệ Thành Trạch có chút kỳ lạ, giọng nói Trương Uyển Bình có thêm vài phần lo lắng: “Vệ tổng? Cậu không sao chứ?”
“Ừ” vô ý ừ một tiếng, Vệ Thành Trạch im lặng một lát mới tiếp tục nói, “Tôi chỉ là……!hơi mệt.”Trương Uyển Bình tất nhiên không từ chối yêu cầu của Vệ Thành Trạch.
Sau khi nghe hắn kêu mệt liền không nhịn được dặn dò một hai câu rồi mới lo lắng cúp điện thoại.
Nếu không phải giờ không tiện thì cô còn muốn hỏi Vệ Thành Trạch đang ở đâu rồi ném hết công việc qua một bên đi coi hắn thế nào.
Thở dài một hơi, Trương Uyển Bình đứng lên, có chút bất an đi lại chung quanh vài vòng, sau đó liền đứng lại cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Không ngờ lại thấy oto của Vệ Thành Trạch đang chậm rãi rời đi.
Trương Uyển Bình có chút sững sờ định rút điện thoại ra gọi cho Vệ Thành Trạch, nhưng cuối cùng cô buông tay xuống.
Nếu Vệ Thành Trạch không đi lên thì hẳn giờ hắn đang muốn ở một mình.
Theo thói quen đưa tay lên day huyệt Thái Dương, Trương Uyển Bình không nhịn được cười khổ.
Kể cả lúc em gái cô vì thất tình mà nhốt mình trong phòng cả ngày cô cũng không thấy lo lắng như lúc này.
Dù sao khi ấy cô biết thứ tình cảm buồn khổ này qua thời gian sẽ dần trôi hết.
Nhưng Vệ Thành Trạch đã đợi quá lâu rồi.
Nếu 5438 biết Trương Uyển Bình đang nghĩ gì, chắc chắn nó sẽ phải đồng cảm cho em gái đáng thương này một lúc thật lâu.
Tiện thể thở dài chút với khả năng nắm bắt lòng người của ký chủ nhà mình thêm một lúc.
Phải biết trong mắt Trương Uyển Bình, Vệ Thành Trạch đáng lẽ đang ngồi trong một nơi tối tăm nào đó yên lặng tự liếm miệng vết thương, lúc này đang lười biếng nằm vắt người trên sopha.
Vừa cầm điều khiển TV đổi kênh liên tục, vừa gọi điện thoại báo danh sách đồ mình muốn ăn cho người giậm chân một cái có thể làm rung chuyển thương giới nào đó.Mà về phần những thứ Vệ Thành Trạch nói muốn ăn, 5438 chắc chắn mười phần Chu Hải Tô nếu muốn mua hết chỗ đồ này thì chỉ có nước đi khắp thành phố — ký chủ nhà nó thật sự không ức hiếp người ta đấy chứ?
Nhưng mà cũng do Chu Hải Tô chiều hắn quá, để mặc hắn quậy lung tung thế này.
Nghĩ vậy, trong lòng 5438 chả hiểu sao lại có chút chua chua.
……!Nó cũng muốn ký chủ nhà nó hay không làm nũng ức hiếp nó thế này đó có được hay không hả?!
Nhìn ý cười không thể dấu được trong mắt Vệ Thành Trạch, 5438 không thể không thừa nhận nó thực sự có chút ghen tỵ với Chu Hải Tô — thật sự chỉ có một chút xíuuuu thôi.
Thân là hệ thống có thể đi cùng Vệ Thành Trạch trên mọi thế giới, 5438 cảm thấy nó mới không thèm để ý đến cái người chỉ có thể ở bên Vệ Thành Trạch một cái thế giới ngắn ngủi thế này đâu!
Nhìn Vệ Thành Trạch cười cười cúp điện thoại, 5438 đang muốn tự tăng chút điểm tồn tại lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Vệ Thành Trạch vang lên.
5438: Ký chủ được hoan nghênh thật đấy, chẳng có thời gian để ý tới tui gì cả, tim đau quá man.
Dường như nhận thấy 5438 đang buồn bực, Vệ Thành Trạch lên tiếng an ủi nó: “Ngoan, qua bên kia chơi đi.”
5438:……!Xin lỗi nhé tui chẳng thấy được an ủi tý nào luôn ấy.
Nhìn lướt qua cái tên hiện trên điện thoại, ý cười trong mắt Vệ Thành Trạch càng sâu, cố ý đợi một lúc mới nhận điện thoại: “Alo?”
“Ờ……!tôi giờ không làm phiền anh chứ?” Nghe được giọng nói truyền từ điện thoại, tâm tình nôn nóng của Bạch Cập lập tức trở nên nhẹ nhàng, không khỏi bắt đầu lo lắng về những chuyện khác.
Dù sao lúc nãy khi cậu gọi điênh thoại cũng nghe thấy tiếng cảnh báo “Người nhận đang trong cuộc trò chuyện khác”.
“Không sao” Vệ Thành Trạch cười nhẹ, cố gắng để giọng nói mình không khác gì bình thường, nhưng lại không thể dấu nổi vẻ mỏi mệt trong giọng nói “Không có chuyện gì quan trọng đâu, lúc nãy tôi đã nói xong rồi.” Nói tới đây, hắn dừng lại một chút mới mở miệng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Nếu không có chuyện gì thì Bạch Cập sẽ không gọi hắn vào lúc này
Bạch Cập vốn vì chuyện của mình và Vệ Quyết Minh mới gọi điện, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của đối phương, Bạch Cập lại thấy hơi sửng sốt: “Anh không sao chứ?”
Dù cậu không biết được người kia mang hình hài ra sao, nhưng tình trạng của người đầu dây bên kia chỉ cần nghe tiếng cũng thấy có chuyện gì không bình thường
Thấy Bạch Cập hỏi, Vệ Thành Trạch im lặng một lúc mới mở miệng trả lời: “Không có gì, chỉ là bị cảm chút thôi ” hắn dừng lại một chút, như đang bổ sung độ đáng tin mà nói thêm.
“Mới vừa uống thuốc, hơi mệt.”
“Tôi không làm phiền anh nghỉ đó chứ?” Vì giờ đang lúc giao mùa, thời tiết đúng là có hơi thất thường, Bạch Cập cũng không thấy nghi ngờ gì về lời Vệ Thành Trạch nói, chỉ là hơi lo cho sức khỏe của hắn.
“Không có gì.
” Vệ Thành Trạch nghe vậy cười khẽ một tiếng, “Giờ dù có bắt tôi lên giường nằm thì cũng chẳng ngủ được.” Hắn nâng điều khiển tắt TV rồi tiếp tục nói, “Hay cậu nói chuyện với tôi một chút cho đỡ chán nhé, được không?”
“Tật xấu này của anh còn chưa bỏ được à?”Lời Vệ Thành Trạch nói làm Bạch Cập nhịn không được cười một tiếng.
Cậu nhớ Vệ Thành Trạch từng nói với cậu giấc ngủ của hắn có vấn đề — dù có buồn ngủ thế nào, chỉ cần chưa tới giờ ngủ thì dù hắn có nằm trên giường cả ngày cũng không ngủ được; mà một khi đã ngủ, dù hắn ngủ muộn đến thế nào thì sáng hôm sau cũng sẽ thức dậy đúng giờ, lúc đó cậu còn ngạc nhiên một lúc lâu.
Thật không thể tin nổi, trước khi cuộc gọi được kết nối, trái tim cậu vẫn đang tràn ngập những cảm xúc tiêu cực như lo lắng và trầm cảm.
Thế mà chỉ cần nói vài câu đơn giản với người này, tâm trạng của cậu lại trở nên bình thản một cách khó hiểu.
“Nếu một ngày tôi có thể bỏ được tật xấu này, tôi nhất định phải cảm tạ trời phật.” Vệ Thành Trạch cười hỏi “Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
“À, không có gì, chỉ là” Bạch Cập nhếch khóe miệng, trong mắt hiện ra chút chua sót “Tôi chắc là thất tình rồi.”
Không ngờ lại nghe được những lời như vậy từ miệng Bạch Cập, Vệ Thành Trạch có chút sững sờ, mất một lúc mới hoàn hồn, khàn giọng nói: “Làm sao vậy?”
Nghe được giọng nói khàn khàn ở đầu dây bên kia, Bạch Cập càng tin lý do hắn nói thêm hai phần.
“Chuyện cứ như vậy thôi” Bạch Cập cố gắng duy trì giọng điệu nhẹ nhàng của mình, nhưng chỉ cần có một chiếc gương trước mặt hắn, hắn sẽ phát hiện vẻ mặt của mình như sắp òa khóc vậy “Không hợp nhau, không còn tình cảm nữa, hoặc có thể có ai khác bên ngoài…!”Sau khi hít một hơi thật sâu, Bạch Cập bỗng không nói thêm được gì nữa.
Làm sao có chuyện hắn thực sự không quan tâm? Hắn vốn là trai thẳng, nếu hắn không thích Vệ Quyết Minh thực lòng thì làm gì có chuyện hắn chịu sống cùng Vệ Quyết Minh? Chỉ là tình yêu chưa quá sâu đến mức hắn có thể buông bỏ chính tôn nghiêm của mình.
Hơn nữa…!Nghe tiếng thở nhẹ nhàng từ điện thoại, Bạch Cập đặt tay trước ngực, càng ngày càng thêm bối rối, người hắn thích…!rốt cuộc là ai?
Người đầu dây bên kia không nói gì, bên tai chỉ có tiếng thở đầy kiềm chế của đối phương.
Vệ Thành Trạch mở miệng nhưng lại không biết nói gì cho phải.
Dù Bạch Cập không biết nguyên do thì hắn cũng không thể nào không biết — tất cả mọi thứ đều do hắn mà ra
Nếu hắn không tồn tại, có lẽ giữa Bạch Cập và Vệ Quyết Minh sẽ không xảy ra chuyện gì cả – không như ngày xưa, khi hắn tự cho là mình thông minh muốn chia rẽ hai người..
Vệ Quyết Minh là người vô cùng chấp nhất và một lòng về chuyện tình cảm, nếu không có hắn……!
Nâng tay dằn trước ngực, Vệ Thành Trạch như đang kiềm nén gì đó, thở dài một hơi.
Một lúc lâu sau, Bạch Cập cuối cùng cũng hồi thần, có lẽ vì đã nói được chuyện ra, trong lòng hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn trước: “Tôi đã hẹn anh ta tối nay gặp mặt để nói chuyện – dù giờ tôi cũng có thể đoán được kết cục.
“Nói xong, hắn dừng lại, như thể đang quyết định một chuyện gì đó rồi mở miệng.
” Sau chuyện này” ngón tay hắn hơi siết lại vì căng thẳng.” Có thể tìm thời gian gặp nhau một lần được không?”
“– coi như để an ủi tôi.”
Hoàn toàn không ngờ Bạch Cập lại nói vậy, Vệ Thành Trạch ngơ ngẩn một lúc lâu, không biết nên trả lời thế nào.
Bạch Cập muốn gặp mặt ư? Nhưng ngay từ đầu, hắn cũng vì thái độ cảnh giác và đề phòng của Bạch Cập nên mới chọn cách liên lạc không biết danh tính này để giao tiếp với đối phương.
Nếu Bạch Cập biết được thân phận thật của hắn, hắn có thể nói chuyện với hắn bằng giọng điệu thoải mái này nữa không?
Nhớ đến vẻ mặt kháng cứ không thèm che dâu của Bạch Cập vào lần gặp trước, Vệ Thành Trạch mím chặt môi
Ngơ ngác nhìn màn hình TV tối đen một lúc lâu, Vệ Thành Trạch dường như đã hạ quyết tâm, khàn đặc trả lời Bạch Cập: “Được.”
Có những chuyện thực sự không thể giấu được.
Nếu để mọi chuyện bại lộ trong tình huống mình không thể khống chế thì thà tự bản thân mình thú nhận còn hơn.
Huống chi, trong lòng Vệ Thành Trạch, dù Bạch Cập nhìn hắn với vẻ căm hận thì vẫn tốt hơn kiếp trước–
Hắn nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt tuyệt vọng của Bạch Cập lại xuất hiên trước mắt Vệ Thành Trạch.
“Tôi chỉ muốn làm cậu vui lên một chút.” Người đàn ông hai tay đầy máu tươi vẫn cố sức nhếch miệng nhưng vẻ mặt lại như sắp khóc, “Tại sao…..!cậu lại lộ ra vẻ mặt thế này? “
Cắn chặt môi dưới, kiềm chế tiếng nức nở sắp phát ra, mặt Ngụy Thành Trạch tái nhợt gần như trong suốt, hắn giữ chặt điện thoại, nhưng giọng nói vẫn kiên định như thường: “Tôi còn mắc chút chuyện, cúp máy trước vậy.”
“Được rồi, tạm biệt!” Sau khi trả lời xong liền nghe được tiếng cúp máy, phải một lúc lâu sau Bạch Cập mới hoàn hồn lại.
Đưa tay sờ lên khóe miệng, hắn nhận thấy nó đã nhếch lên tựa bao giờ.
Hắn thấy như trong lòng mình giờ đang được một thứ cảm giác nào đó đổ đầy, Bạch Cập nghĩ, hắn thực sự điên rồi.
Buông điện thoại xuống, Vệ Thành Trạch mở to mắt, lại thấy một bóng người đang đè lên người mình.
Đột nhiên bị y ôm chặt trong lòng, Vệ Thành Trạch có chút sững sờ, một lúc lâu mới như tỉnh lại.
Có chút buồn cười ôm lấy vai Chu Hải Tô, Vệ Thành Trạch làm vẻ mặt bất lực: “Làm sao vậy?”Chu Hải Tô không nói gì, chỉ ôm người trong lồng ngực chặt hơn một chút.
Dù y biết bộ dạng kia chỉ là do người y yêu diễn ra, nhưng dáng vẻ yếu ớt bất lực kia lại khiến tim y đau không chịu nổi.
Như hiều Chu Hải Tô đang nghĩ gì, Vệ Thành Trạch thở dài, cọ đầu vào lồng ngực y: “Được rồi, em không sao mà, anh không phải cũng biết rồi à?”
“Anh biết,” Vùi đầu vào hõm cổ Vệ Thành Trạch, giọng nói Chu Hải Tô đầy rầu rĩ “Nhưng anh vẫn không chịu được.” Y nắm lấy tay Vệ Thành Trạch đặt lên ngực mình, sau đó hơi ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt hắn: “Em có cảm nhận được không? Mọi vui buồn của nơi này, đều từ em mà ra cả.”
“Chỉ vì em thôi.”
Trái tim không khống chế được nhảy loạn cả lên, Vệ Thành Trạch không biết sao tai lại có chút nóng.
Hắn có chút ngượng ngùng tránh tầm mắt Chu Hải Tô, nhìn vào tầm rèm thêu hoa văn phức tạp trên cửa sổ.
Bỗng hắn cảm thấy có gì không đúng liền quay đầu qua nhìn lại: “Hôm qua anh lại xem tiểu thuyết gì rồi?”
Cũng không biết đời này có phải bị tính tình trẻ con của nguyên chủ ảnh hưởng không, Chu Hải Tô đợt này đột nhiên thích đọc tiểu thuyết đến mê mệt, đã thế còn chẳng ngán thể loại nào, nuốt từ tác phẩm đứng đắn nổi tiếng thế giới đến mấy bé truyện vàng không lên nổi mặt bàn, chẳng có loại nào là chối cả.
Đối với ham muốn kỳ ba của y, 5438 còn thực rộng rãi lôi danh sách truyện của nó ra.
Mà trên danh sách kia, Vệ Thành Trạch không hề bất ngờ tìm thấy một bạn ngôn tình hường phứn.
Chu Hải Tô:……!Tin anh, anh thực sự không lời thoại tiểu thuyết ra đâu!
Vệ Thành Trạch: ha hả.
Không hiểu sao sự chân thành của mình bị nghi ngờ, Chu Hải Tô tỏ vẻ thực đau lòng.
Y hờn dỗi cắn lên môi Vệ Thành Trạch, thuận thế đặt người lên sopha, miệng còn hàm hồ nói: “Nếu cách này không thể khiến em tin anh, anh sẽ đổi một cách khác vậy.”
Nghe Chu Hải Tô nói, trong mắt Vệ Thành Trạch không khỏi có chút ý cười: “Em nhớ rõ ràng đây là lời thoại trong quyển truyện vàng anh xem hôm trước mà?”
“Còn nói anh, không phải chính em cũng xem à……” Cuốn vành tai Vệ Thành Trạch vào miệng, tay Chu Hải Tô bắt đầu không an phận, trượt xuống không ngừng xoa nắn thân thể dưới lớp quần áo của Vệ Thành Trạch.
Nhịn không được ngẩng đầu rên một tiếng ngọt lịm, Vệ Thành Trạch nâng chân quấn lấy eo Chu Hải Tô: “Không bằng thử hết mấy tư thế trong quyển truyện đó nhé?”
Đương nhiên Chu Hải Tô sẽ không từ chối đề nghị chỉ lợi không hại này.
Y cúi đầu, nhẹ nhàng liếm cắn làn da mềm mại trên cổ Vệ Thành Trạch, trong mắt chứa đầy dục vọng: “Cầu còn không được.”
Đợi lúc Chu Hải Tô nhả Vệ Thành Trạch ra thì buổi chiều cũng đã qua được nửa.
Cảm giác bủn rủn và mệt mỏi lan toàn thân, hắn cảm thấy mình chỉ mới chợp mắt đã bị chuông điện thoại đánh thức, bên ngoài trời đã tối đen.
Chu Hải Tô mặc tạp dề hoa nhí từ trong bếp đi ra, không kịp tắt điện thoại trước khi nó đánh thức Vệ Thành Trạch, trong mắt y thoáng hiện một tia ảo não: “Ai gọi vậy?”
Xoa xoa cái eo vẫn còn đau nhức, Vệ Thành Trạch lướt qua dãy số lạ hoắc trên máy, thuận miệng trả lời: “Vệ Quyết Minh.”
5438:……!Kí chủ cậu bị mù à?
Nhận điện thoại, đưa máy đến bên tai, giọng điệu của Vệ Thành Trạch mang theo phần nghi ngờ vừa phải: “Alo?”
“Ấy chà! Nghe máy thật này!” Đúng như dự đoán của 5438, giọng nói truyền từ điện thoại ra rõ ràng không phải Vệ Quyết Minh.
Còn người ấy là ai ấy hở, nó chịu.
Dù sao trên thế giới này nhiều người thế, làm sao nó biết hiết được.
“Anh là?” Nghe được giọng nói truyền từ điện thoại qua, Vệ Thành Trạch càng thêm phần nghi ngờ, âm điệu cũng mang theo chút thăm dò.
“À, cậu không biết tôi là ai đâu.” giọng nói bên kia đầu dây nghe có vẻ thực lưu manh, thậm chí còn có chút ác ý mơ hồ “Tôi chỉ muốn báo cho cậu biết, nếu cậu không cầm tiền đến đây thì cậu sẽ không nhìn được mặt ông anh trai thân yêu của cậu nữa đâu!”
Lời đối phương nói làm Vệ Thành Trạch sửng sốt trong chốc lát, giọng điệu lập tức lạnh tanh: “Anh có biết mình đang nói gì không đấy?”
“Sao? Tôi nói chưa đủ rõ à?” Người bên kia có vẻ mất kiên nhẫn với Vệ Thành Trạch, giọng nói còn cao hơn trước vài phần “Cậu mau……!Ouch! Sao cậu lại đánh tui?” Sau một loạt âm thanh không rõ ràng, giọng nói từ điện thoại đã thay đổi.
“Người lúc nãy hơi có chút vấn đề về thần kinh ấy mà, đừng để ý đến nó.” Giọng nói nghe rất lịch sự, nhẹ nhàng cũng không khiến người đối diện lầm tưởng rằng hắn quá vồ vập.
Vừa nghe thanh âm này, người ta có thể dễ dàng tưởng tượng được nụ cười lễ phép mà xa cách trên gương mặt hắn.
Vệ Thành Trạch còn nghe được tiếng lẩm bẩm của người lúc trước, chỉ là cậu ta cách khá xa, hắn không nghe được cậu nói gì.
Mà so với người lúc nãy, người giờ đang nói chuyện với hắn khó đối phó hơn.
Tuy không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng kết hợp với những gì người lúc nãy nói, hẳn chuyện có liên quan đến Vệ Quyết Minh.
Khắc chế cảm giác lo lắng trong lòng, Vệ Thành Trạch dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất có thể hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Cậu đừng lo, không phải chuyện như cậu nghĩ đâu.” Như cảm nhận được sự lo lắng của Vệ Thành Trạch, người bên kia điện thoại cười khẽ “Anh của cậu chỉ say rượu thôi.”
Tất nhiên là còn chuyện trên người không mang đủ tiền nữa.
Thực ra tiền trong người Vệ Quyết Minh vẫn đủ để hắn tự chi trả hóa đơn của mình, nhưng tâm trạng hắn hôm nay lại không được tốt……!Được rồi, người đến quán bar uống rượu giải sầu thì lấy đâu ra tâm trạng tốt.
Sau khi uống đến nửa, hắn bỗng đứng lên, nói rằng mình sẽ thanh toán hóa đơn cho tất cả những người có mặt trong quán bar.
Vừa nghe có người trả tiền, mọi người tất nhiên đâu thể từ bỏ cuộc vui, đồ gọi cũng đắt hơn không ít.
Vốn trong quán chẳng mấy ai gọi rượu, giờ doanh số bán hàng tăng ít nhất cũng phải vài lần.
truyện đam mỹ
Còn có người sau khi thử xong món mới liền chạy mất dạng, chắc là lo Vệ Quyết Minh quay mặt giữa đường, đến lúc ấy lại phải tự trả tiền
“Tiếc là quán nhỏ như chúng tôi tạm thời vẫn chưa có dịch vụ thanh toán bằng thẻ.”
Mọi chuyện sau đó thì đơn giản, Vệ Quyết Minh lấy đâu ra nhiều tiền mặt để thanh toán chứ.
Đã thế trên người hắn còn chẳng có điện thoại di động, họ chỉ đành hỏi hắn số điệnh thoại người quen rồi dùng điện thoại của mình gọi qua để người quen của hắn đến giải quyết.
“Số điện thoại của cậu tôi cũng phải mất sức chín trâu hai hổ mới hỏi được đó.” Hỏi được thứ gì hữu ích từ miệng một con ma men quả thật chẳng dễ chút nào.
Cũng chẳng biết người này làm sao, cứ nhắc đi nhắc lại “Đó là em trai tôi”.
“Chuyện là vậy, liệu giờ cậu có thể đến đây một chuyến không?” Sau khi nói rõ tình huống trước mặt, người nọ vô cùng lịch sự nói.
“Nếu không được thì tôi cũng chỉ có thể nhờ đến cảnh sát để xử lý chuyện này.”
Nghe như vậy, Vệ Thành Trạch im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Cho tôi nói chuyện với anh ấy một lúc.”
Không thể trách hắn đa nghi, hắn dù sao cũng đã ngồi trên vị trí này bao lâu rồi, sao có thể dễ dàng tin một cuộc gọi ất ơ từ một người thậm chí còn chẳng biết là ai được.
“Không thành vấn đề.” Không hề thấy bất ngờ với đề nghị của Vệ Thành Trạch, người nọ cười nói.
“Chỉ là giờ hắn say lắm đó.” Sau khi nói xong, dường như hắn đang đưa máy vào tay ai đó, chẳng mấy chốc, Vệ Thành Trạch có thể nghe được tiếng Vệ Quyết Minh truyền qua: “Hở? Em trai tôi? Ai?”
5438: Đờ mờ, Vệ Quyết Minh thật ớ hở?!
Nhìn vẻ mặt bình thản của Vệ Thành Trạch, lòng mề 5438 liền rối như tơ vò.
Tuy nó đã quen với khả năng tính toán không một kẽ hở của Vệ Thành Trạch, nhưng nó cũng không thể không kinh ngạc khi thấy khả năng tiên tri zũ trụ xuất hiện ngay trước mắt mình.Vệ Quyết Minh đầu bên kia còn đang lẩm bẩm mơ hồ gì đó, Vệ Thành Trạch nghe không hiểu gì.
Đầu dây bên kia nhanh chóng chuyện về người vừa nói chuyện: “Bây giờ có thể chắc chắn rồi chứ?”
“Vâng” Vệ Thành Trạch nói, “Thật ngại quá.”
Đối phương cũng không thấy bất mãn gì về chuyện này, dù sao giờ chuyện lừa đảo nhiều như rau ngoài chợ, thế nào thì cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Sau khi hỏi rõ ràng địa chỉ và số tiền trong hóa đơn, Vệ Thành Trạch cúp điện thoại, tựa vào đầu giường sai Chu Hải Tô đi lấy quần áo.
“Em đi làm nốt chút chuyện.” Hôn một cái xuống khóe môi Chu Hải Tô, Vệ Thành Trạch cười nói.Kéo gáy Vệ Thành Trạch lại làm sâu thêm nụ hôn này, Chu Hải Tô vô cùng thân mật cọ chóp mũi hắn: “Ừ, cẩn thận nhé.”
Suy nghĩ của tác giả: Cứ nghĩ hôm nay sẽ viết xong thế giới này, tui quá ngây thơ rồi _(:зゝ∠)_ Chắc là còn hai ba chương nữa là hết á
Phiên ngoại của thế giới này khá nhiều đó, viết hết hay là có chọn lọc đây?Tiện thể mà nói chứ, em gái không có kỳ nghỉ, tui thích người thành thật như bạn nhất á! Đến mua một cái ~
Cám ơn lang quỷ quỷ đích lôi, sao sao đát ~.