Khoái Xuyên Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 93


Đọc truyện Khoái Xuyên Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện – Chương 93


Ly: Ác mộng làm gần xong nhưng quên không lưu.

Khóc ngất trong WC
“Kí chủ, ” Nhìn thoáng qua Vệ Thành Trạch đang tựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, 5438 nhịn không được mở miệng hỏi, “Nếu lúc nãy người tên Lưu Văn Bân không tới thì……!Ngươi phải làm sao bây giờ?”
Tuy nó cũng hiểu tình huống này vốn đã được Vệ Thành Trạch sắp xếp cẩn thận, thời gian Lưu Văn Bân tới cũng rất đúng lúc.

Nhưng……!Lỡ đâu có chuyện thì sao? Chẳng lẽ Vệ Thành Trạch thật sự định……?
5438 vẫn biết giá trị tiết tháo của ký chủ nhà mình vốn đã âm rồi, nhưng hắn hiện tại không phải đã có Chu Hải Tô sao? Chẳng lẽ tình cảm của hắn với Chu Hải Tô cũng không phải là thật?Ánh mắt không tự chủ được dừng ở cái nhẫn trên tay trái Vệ Thành Trạch, 5438 bỗng nhiên có chút không thể khẳng định.
Nói đến cùng, tình huống của Chu Hải Tô đúng là không giống với Huyền Dạ và Tống Tu Dịch.

Vệ Thành Trạch lúc đó có thể nói là không còn sự lựa chọn nào khác mới xảy ra quan hệ với y……!Được rồi, dù thái độ của Vệ Thành Trạch thật sự không hề giống một người bị cưỡng hiếp tí nào nhưng vào lúc này, dưới cái nhìn của 5438 thì chính là như vậy.

Cho nên……!Mọi thứ đều là giả đúng không?
“Hệ thống,” nhẹ nhàng thở dài, ngữ khí của Vệ Thành Trạch có chút bất đắc dĩ, “Ngươi không phải quên luôn ta tốt xấu gì cũng là người đã sống ở Tu Chân Giới mười năm đấy chứ?”
Dù trong thế giới này hắn không thể sử dụng linh lực nhưng những kỹ xảo chiến đấu từng có lúc trước cũng sẽ không vì vậy mà biến mất.

Lại càng không phải nói, trí nhớ của những người hắn từng nhập vào này cũng sẽ không biến mất khỏi đầu hắn.
Mà theo một ý nghĩa nào đó,những người mà Vệ Thành Trạch xuyên vào đều là những người mang thực lực đứng đầu trong thế giới của chính bọn nó.

“Cho nên ta mới nói……” Hơi mở to mắt, Vệ Thành Trạch cong khóe miệng, “Giá trị vũ lực là thứ thuộc tính vô dụng nhất.”
Nhất là trong thứ gọi là hòa bình thịnh thế này.

5438:……
Không biết tại sao, nó bỗng sinh ra chút đồng tình với Vệ Quyết Minh.

Người ta tâm tâm niệm niệm nghĩ có thể ăn được thịt, lại không biết dù không có Lưu Văn Bân thì hắn cũng chẳng thể làm ăn gì được với Vệ Thành Trạch cả.

Bất quá……!Dám sử dụng sức mạnh với ký chủ nhà nó, 5438 tỏ vẻ, người này thật sự quá dũng cảm, ha hả.

Chỉ mong sau này hắn không chết quá thảm.
Đương nhiên, nếu thảm hơn một chút thì nó lại càng vui ha.

Tiếng mở cửa “Cùm cụp” vang lên, người đàn ông thân hình cao lớn đi đến.

Vệ Thành Trạch nghiêng đầu nhìn qua, trên mặt nhất thời hiện ra một nụ cười tươi: “Về rồi?”
Vì chuyện vừa xảy ra, Vệ Thành Trạch đương nhiên không thể tiếp tục làm như không có chuyện gì mà ở lại công ty.

Dù vài người vẫn thấy kỳ quái tại sao hắn mới đến đã vội đi như vậy.

Nhưng một màn hắn bị Vệ Quyết Minh ép vào thang máy kia đã bị không ít người nhìn thấy, nên cũng không có ai nói gì cả.
Nhưng với Vệ Thành Trạch thì hắn ngược lại càng mong chuyện này có thể thành một tin đồn lớn một chút.

Dù sao, nhiều lúc “khác thường” mới là động lực cho sự phát triển, không phải sao?
Sau khi về nhà, không nhìn thấy người nào đó làm Vệ Thành Trạch hơi kinh ngạc.

Bất quá nghĩ lại Chu Hải Tô vốn đến đây để đi làm chứ không phải đi du lịch thì cũng thấy không có gì lạ.
So với chuyện này, cái người cả ngày không làm việc đàng hoàng mà dính chặt vào hắn, mới càng không hợp lý không phải sao?
Nghĩ vậy, nụ cười bên khóe miệng Vệ Thành Trạch không khỏi rộng thêm vài phần.
“Ừ, công ty có chút việc, giải quyết xong rồi.” Chu Hải Tô vừa nói vừa tiến vào, “Đám kia chẳng biết cái gì cả, cả chuyện này cũng phải để anh……” Lời còn chưa nói xong đã nghẹn ngay lại.

Chu Hải Tô nhìn Vệ Thành Trạch, mày thật sâu mà nhíu lại.

Vệ Thành Trạch lúc về đến nhà cũng đã thay cái áo somi bị người ta xé nát kia.

Giờ thứ hắn mặc trên người là một bộ ngủ rộng thùng thình.


Cổ áo rộng thùng thình kéo xuống dưới xương quai xanh, lộ ra cái cổ thon dài của Vệ Thành Trạch cùng rất nhiều dấu vết ở trên đó.
Mà Vệ Thành Trạch cũng không hề có ý định che dấu, cứ như vậy nghiêng đầu cười nhìn Chu Hải Tô.

Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve dấu hôn trước khi Vệ Thành Trạch ra khỏi nhà còn chưa xuất hiện, ánh mắt tối sầm xuống, dùng giọng nói mang theo vài phần nguy hiểm: “Ai làm?”
Nghe được câu hỏi của Chu Hải Tô, ý cười trong mắt Vệ Thành Trạch càng sâu.

Hắn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cắn một miếng trên cằm Chu Hải Tô, dùng giọng nói cố tình đè nhẹ xuống mang theo hấp dẫn đến tận cùng: “Anh đoán xem?”
Đầu ngón tay Chu Hải Tô khẽ run lên.

Y hít vào một hơi thật sâu như là đang khắc chế chuyện gì đó nhưng thực hiển nhiên, y thất bại.
Nắm lấy cằm Vệ Thành Trạch, cường ngạnh nâng đầu hắn lên, Chu Hải Tô hung hăng hôn nên một cái.

Y dùng lực hút mạnh môi Vệ Thành Trạch, giống như đang phát tiết một cơn phẫn nỗ nào đó.

Nụ hôn vừa chấm dứt, Chu Hải Tô nhìn Vệ Thành Trạch đang thở hổn hển.

Thế nhưng ngọn lửa rừng rực cháy trong lòng kia vẫn chẳng tiêu trừ được bao nhiêu.
“Cởi quần áo ra.” Giương môi lên, Chu Hải Tô khi nói chuyện không tự chủ mang thêm chút ngữ khí ra lệnh.

Vệ Thành Trạch nghe vậy nhướng mày, trên mặt cũng không vì vậy mà hiện ra chút hờn giận nào.

Nhưng ngữ khí không chút để ý kia, lại làm Chu Hải Tô bốc lên một ngọn lửa không tên: “Nếu em nói không thì sao?”
Đột ngột đè Vệ Thành Trạch trên sô pha, ánh mắt Chu Hải Tô như một con thú đang nhìn chằm chằm con mồi: “Vậy thì — anh đến.”
Ngọa, Ngọa tào! Trong tình huống này thì phải làm sao bây giờ?!
5438 còn tưởng ký chủ nhà mình sẽ không cần tốn bao nhiêu sức để trấn an người đàn ông của mình hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhất thời gấp đến độ xoay quanh.

Nó thực sự có thể lý giải tâm tình hiện tại của Chu Hải Tô.

Dù sao bạn trai nhà mình mới ra ngoài một chuyến liền mang về một thân dấu vết.

Dù là ai cũng sẽ nổi điên luôn, nhưng cũng không đánh đúng không hả? Chậm rãi giải thích không được à? Như vậy chỉ có thể làm mọi chuyện càng hỏng bét hơn đấy có biết không hả?! Còn kí chủ nữa, ngươi đừng có há miệng ra cười chứ! Trấn an thằng cha đang nổi điên này tí thì chết à!!
Nhưng rất nhanh sau đó, 5438 liền phát hiện nó hoàn toàn không cần lo lắng nhiều như vậy.

Vì……!Mịa nó chứ nó lại bị giam phòng tối (╯‵□′)╯︵┻━┻
……!Này có thể cho thời gian lo lắng của nó nhiều hơn chút không hả?!
Bất quá, nếu tên Chu Hải Tô kia thật sự thích Vệ Thành Trạch đến như vậy, hẳn sẽ không để ý loại chuyện này đâu nhỉ? Không đúng không đúng, loại chuyện này, y hẳn là sẽ càng để ý mới đúng chứ! Hơn nữa nhìn bộ dáng Vệ Thành Trạch mà xem, không hề có ý giải thích gì cả, quả thực giống như đang cố ý muốn làm Chu Hải Tô giận ấy — Chẳng lẽ hắn thật sự không thích Chu Hải Tô, chỉ vì thỏa hiệp và lợi dụng nên mới có những biểu hiện lúc trước? Mà bây giờ chính là cơ hội hắn tìm đến để trực tiếp nháo đến chia tay với Chu Hải Tô luôn?
5438 bị chặn tất cả liên hệ với thế giới bên ngoài nhớ lại đôi mắt tràn đầy tức giận của Chu Hải Tô chốc lát.

Lại nhịn không được bắt đầu đoán mò ý nghĩ của Vệ Thành Trạch, hoàn toàn không thể yên tĩnh nghỉ ngơi nổi.

Cuối cùng, cũng chỉ có thể dựa vào chuyện đếm cừu để giết thời gian.

Đợi đến lúc nó được thả ra khỏi phòng tối nhỏ, nó thậm chí còn có cảm giác cuối cùng cũng lại dược thấy ánh mặt trời.
Nhưng…..!Tại sao tình trạng Vệ Thành Trạch và Chu Hải Tô cãi nhau đến rạn nứt, trực tiếp chia làm hai hay tình huống hai người vì giận dỗi đi vào tình trạng chiến tranh lạnh mà nó tưởng tượng ra lại chẳng xảy ra cái nào hết vậy?
Nhìn Chu Hải Tô đang cho Vệ Thành Trạch uống nước rồi lại mổ lên đó một cái.

5438 nhất thời liền xuất hiện cảm giác không dám nhìn thẳng.
Quả nhiên, ở chỗ Vệ Thành Trạch, không có chuyện gì mà một lần phòng tối nhỏ không thể giải quyết được.

Nếu có, thì cho hai phòng tối nhỏ.

Nhìn cặp chim cu hình như càng dính nhau hơn kia, 5438 tỏ vẻ giờ tâm tình của nó thực sự đang vô cùng phức tạp.
Nâng chân lên đè lên ngực kẻ còn đang muốn tiếp tục đè lên mình, Vệ Thành Trạch nghiêng đầu liếc y một cái: “Lăn.”
Giọng nói của hắn còn mang theo chút khàn khàn, lại có cảm giác câu nhân không thể nói rõ.


Trong lòng Chu Hải Tô nhất thời liền run lên.

Y đưa tay nắm lấy cổ chân Vệ Thành Trạch, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn chân hắn một cái.

Sau đó để nó ở chỗ gì kia của mình, nghiêng người hôn Vệ Thành Trạch một cái: “Được rồi, em đạp đi.”
Vệ Thành Trạch:……!
5438:……
Ly:……!
Đã từng thấy người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy có thể không biết xấu hổ đến mức này á!
Nhưng chỉ mới di chuyển chân một chút, thứ phía dưới kia liền cứ như vậy mà chậm rãi ngẩng đầu lên, vô cùng có tinh thần mà cọ lên bàn chân hắn.
Nhịn không được dùng chân nghiền thứ có cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt kia một cái, Vệ Thành Trạch nhìn thần sắc hưởng thụ trên mặt Chu Hải Tô, đột nhiên bật cười ra tiếng.

Thu chân lại, đưa tay quàng lấy cổ Chu Hải Tô, Vệ Thành Trạch dùng sức kéo Chu Hải Tô xuống dưới.

Hắn trở mình, đè Chu Hải Tô dưới thân, đầu gối đặt ở chỗ kia của y, cọ nhẹ một cái.
“Này, ” vươn đầu lưỡi liếm môi dưới của Chu Hải Tô, Vệ Thành Trạch mở miệng cười khẽ.

“Anh muốn em giải quyết cho anh như thế nào bây giờ?” Hắn nheo hai mắt lại, giọng nói cố ý đè thấp mang ý tứ câu – dẫn vô cùng rõ ràng, “Lấy tay, hay là……” Nhẹ nhàng để miệng bên cổ Chu Hải Tô, thổi một hơi, “Dùng miệng?”
Thứ dưới thân càng thêm có tinh thần, Chu Hải Tô nhìn Vệ Thành Trạch, hầu kết không tự chủ được giật giật.

Cả giọng nói cũng có chút trầm thấp: “Em chỉ cần thích là được.”
Vì thế, 5438 mới được thả từ phòng tối nhỏ ra chưa được nửa giờ, đã lại bị gô cổ về.

5438: tuy biết hai người kia không có việc gì thì tui cũng yên tâm rồi, nhưng……!Tui quả nhiên vẫn muốn nhìn hiện trường!!
Chờ lúc nó được thả ra lần thứ hai, rốt cục Vệ Thành Trạch và Chu Hải Tô cũng đã ra khỏi giường.
Xét về chuyện bị bắt đi trồng nấm trong phòng tối nhỏ đến tận hai lần, 5438 tỏ vẻ nó chắc chắn hai người kia thật sự không có chuyện gì cả.

Nhưng……!Hai người này đang làm cái quỷ gì mà nó chẳng hiểu gì cả nhỉ?
“Có che được không?” Vừa thắt nút áo trên cùng của somi, Vệ Thành Trạch vừa quay đầu hỏi người đàn ông đang đứng sau mình.
“Không thể.

” Vươn tay sờ dấu vết do mình lưu lại trên cổ Vệ Thành Trạch, trong mắt Chu Hải Tô mang theo chút ý cười, “Trong nhà hẳn không có trang phục nào có thể che lấp được thứ này.”
Trừ phi Vệ Thành Trạch lúc ra khỏi nhà, không thèm để ý đến thời tiết mà đeo khăn quàng cổ.Nghe được lời Chu Hải Tô, Vệ Thành Trạch nhịn không được hung ác liếc y một cái, sau đó liền đổi lấy một cái hôn sâu của đối phương.
“Không phải rất tốt sao?” Cắn một cái bên gáy Vệ Thành Trạch, Chu Hải Tô cười nói.

“Ừ.

” Vệ Thành Trạch như đang vô cùng hưởng thụ mà cong mắt, “Rất tốt.”
“Chúng ta đi thôi.” Hôn môi Vệ Thành Trạch một cái, Chu Hải Tô mở miệng.

Vệ Thành Trạch không nói gì, cứ như vậy chọn mi nhìn y.

Một lúc lâu sau, Chu Hải Tô mới bại trận, có chút tiếc nuối lùi về sau hai bước: “Được rồi, em đi trước.”
“Ngoan.” Như đang khen thưởng mà xoa cái đầu chó của Chu Hải Tô một cái, Vệ Thành Trạch khoác áo khoác lên, đổi giày ra khỏi nhà.

5438 vây xem toàn bộ hành trình lại vẫn chả hiểu cái gì cả:??? Đây là đang xảy ra chuyện quái gì?
“Ký chủ?” Nhìn Vệ Thành Trạch thật sự để Chu Hải Tô một mình trong nhà, tự mình lái xe rời đi.

5438 nhịn không được mở miệng hỏi.

“Ngươi muốn đi đâu vậy?”
Hai người này mới vừa hòa hảo, chẳng lẽ không phải nên dính lấy nhau anh anh em em à? Giờ ở đây làm cái quỷ gì?

“Đi ăn cơm.” Vệ Thành Trạch nói xong, chỉ đồng hồ báo giờ trong xe.

5438:……!Đây là trọng điểm à?
Ăn cơm thì ăn cơm, tách nhau ra làm cái gì? Vừa mới gì kia chưa được bao lâu mà?
5438 tỏ vẻ, nó càng ngày càng không hiểu được trái trym của ký chủ nhà mình.
Nhìn Vệ Thành Trạch đậu xe bên ngoài một khách sạn vô cùng sa hoa.

5438 càng thêm mù mờ, tại sao lại ở chỗ này? Không thể đi cùng Chu Hải Tô đến đây à.

Tìm nhân viên phục vụ hỏi vị trí phòng, Vệ Thành Trạch dừng lại một chút mới mở miệng hỏi: “Có ai đến chưa?”
“Rồi ạ, đã có người tới trước, nhưng vẫn chưa đưa đồ ăn ra.” Nhân viên phục vụ vô cùng kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Vệ Thành Trạch.

Có chút kinh ngạc phát hiện, sắc mắt người trước mắt hình như càng tái hơn trước.

Cô do dự một chút mới có chút cẩn thận hỏi: “Ngài có cần tôi dẫn đường không?”
“Không cần” Lễ phép cười với nhân viên phục vụ, Vệ Thành Trạch từ chối đề nghị của cô.

“Cám ơn.”
Nhìn bóng dáng Vệ Thành Trạch, nhân viên phục vụ sinh có chút nghi hoặc.

Nhưng làm việc ở một chỗ thế này, làm gì có dạng người nào chưa từng thấy, cô nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.

Bố cục của khách sạn cũng không quá phức tạp, Vệ Thành Trạch không mất bao nhiêu thời gian đã tìm được phòng mình cần đến.

Hắn nhìn chằm chằm con số trên cửa một lúc lâu mới như bình tĩnh trở lại, đưa tay ra mở cửa.
Chỉ là, sau khi cánh cửa mở ra, thứ hắn nhìn thấy lại không phải người trong tưởng tượng của hắn.

Nghe được động tĩnh cạnh cửa, Trầm Phi Dương và Vệ Quyết Minh đang tùy ý nói chuyện liền quay đầu lại.

Ngay lập tức liền thấy Vệ Thành Trạch đang đứng cạnh cửa.
Giống như không ngờ lại gặp hai người kia ở chỗ này, Vệ Thành Trạch có chút sửng sốt nhưng ngay lập tức lại như tỉnh lại, theo bản năng muốn lùi về phía sau: “Xin lỗi, tôi nhầm phòng……” Nhưng hắn mới lui về phía sau một bước, liền đụng vào ai đó phía sau, chân vấp một cái thiếu chút ngã sấp xuống.

Cũng may người phía sau đúng lúc vươn tay đỡ được hắn mới tránh được một bi kịch xảy ra.

“Làm sao vậy?” Cảm nhận được thân thể cứng đờ của Vệ Thành Trạch trong lòng mình, ánh mắt Chu Hải Tô xẹt nhanh qua một chút ý cười, “Sao lại không đi vào?”
Có chút cứng nhắc đứng lên, rời khỏi cái ôm của Chu Hải Tô, biểu tình của Vệ Thành Trạch có chút cứng ngắc: “Tôi không biết hóa ra Chu tổng còn mời người khác.”
“Là của lỗi của anh.

” Chu Hải Tô nghe vậy cười cười, ánh mắt tùy ý đảo qua người Trầm Phi Dương và Vệ Quyết Minh.

“Anh cũng chỉ muốn cho em một kinh hỉ.”
Vệ Thành Trạch nghe vậy mím chặt môi, không nói gì.

Phàm là người biết về quan hệ giữa Vệ Thành Trạch và Vệ Quyết Minh đều sẽ không cho rằng chuyện như vậy với hắn là”Kinh hỉ.”
Chu Hải Tô nhìn Vệ Thành Trạch một cái, cũng không để ý đến thái độ của hắn mà tùy tay đóng cửa lại, đi vào bên trong: “Được rồi, vào thôi.”
Thân thể Vệ Thành Trạch hơi run rẩy, cuối cùng vẫn không nói thêm gì, chỉ đi theo sau Chu Hải Tô vào phòng.
Nội thất trong phòng được bài trí vô cùng dụng tâm, ngay cả lọ hoa bên góc tường thậm chí vẫn còn mang theo chút bọt nước chưa khô hẳn.

Nhưng Vệ Thành Trạch cũng chỉ hơi nhìn qua một cái rồi thu mắt lại, ngồi xuống đối diện Trầm Phi Dương.

Đến cả một ánh mắt cũng không bố thí cho người còn lại trong phòng lấy một lần.
Không có ai mở miệng bắt chuyện, không khí trong phòng nhanh chóng rơi vào cảm giác trầm mặc đến cổ quái.

Trầm Phi Dương cau mày nhìn nụ cười không thể nhìn thấu trên mặt Chu Hải Tô, không hiểu tại sao y lại tụ tập họ ở đây vào một thời điểm như thế này.

Phải biết khi hắn nhận được điện thoại của Vệ Quyết Minh nói Chu Hải Tô tối nay muốn mời bọn họ một bữa cơm thì còn kinh ngạc một lúc thật lâu.

Vệ Quyết Minh tuy cũng cùng mang nghi hoặc giống Trầm Phi Dương nhưng lực chú ý của hắn lại luôn không thể khống chế mà dừng trên người Vệ Thành Trạch.
Áo khoác tây trang đã bị hắn cởi ra, vắt trên giá treo sau cửa.

Giờ trên người Vệ Thành Trạch chỉ mặc một cái áo sơmi hơi mỏng– giống hệt cái bị Vệ Quyết Minh xé hỏng sáng nay.

Như đang che lấp gì đó, cúc áo sơmi được cài đến tận cúc trên cùng.

Nhưng dấu vết màu đỏ kia, lại như cố tình muốn người ta nhìn thấy mà cao hơn cổ áo một chút.

Ánh mắt đột nhiên đông lại, Vệ Quyết Minh gắt gao nhìn chằm chằm dấu đỏ trên cổ Vệ Thành Trạch.

– – đó không phải do hắn lưu lại.
So với cổ, Vệ Quyết Minh càng thích xương quai xanh của Vệ Thành Trạch hơn.

Nhất là khi hắn hôn chỗ đó, Vệ Thành Trạch sẽ nhịn không được mà phát ra tiếng thở dốc đầy khắc chế.

Nhìn kỹ lại, Vệ Quyết Minh phát hiện, trên môi Vệ Thành Trạch còn có vết trầy da, hiển nhiên là bị người ta cắn ra.
Vệ Thành Trạch sau đó — còn đi tìm thằng đàn ông khác ư?!
Cơn tức trong lòng cứ như vậy mà bùng lên, trong mắt Vệ Quyết Minh nhất thời liền hiện ra chút lệ khí.
– – cũng đúng, ngay lúc quan trọng kia thì bị cắt ngang, Vệ Thành Trạch sao mà chịu được? Đương nhiên phải đi tìm một người đàn ông để thỏa mãn hắn.

Nhìn thấy khuôn mặt hơi cúi còn mang theo chút lãnh đạm của Vệ Thành Trạch, bên môi Vệ Quyết Minh không khỏi lộ ra một nụ cười đầy trào phúng.
Nếu không ngại có Chu Hải Tô ở đây, hắn chắc chắn sẽ lập tức xé nát quần áo Vệ Thành Trạch, trực tiếp thao hắn ngay tại chỗ này đến bắn không được mới thôi.

Có lẽ do tầm mắt của Vệ Quyết Minh quá mức mãnh liệt, lưng Vệ Thành Trạch cũng không tự chủ được mà cứng đờ lưng.

Mà Chu Hải Tô lại chỉ hơi cong miệng, cười như không cười nhìn Vệ Quyết Minh, như đang nhìn một thứ vô cùng tức cười nào đó.
Nhìn thấy biểu tình của Chu Hải Tô, Trầm Phi Dương nhất thời cảm thấy có chỗ nào đó hơi kỳ lạ, đang muốn nhắc nhở Vệ Quyết Minh thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

“Chắc là đồ ăn xong rồi.” Chu Hải Tô cười nói một câu, chủ động đứng lên mở cửa.
Vì chỉ có bốn người nên y cũng không gọi quá nhiều đồ ăn.

Bất quá chỉ cần nhìn bề ngoài và mùi hương của những món này thì một bàn đồ ăn kia cũng không rẻ.

“Cá chua ngọt ở chỗ này chính là số một đó.” Cười nói một câu, Chu Hải Tô vươn tay gắp một đũa thức ăn.

Không khí trong phòng cũng theo động tác này của y mà thoải mái hơn một chút.
Trầm Phi Dương nhất thởi thở nhẹ ra một tiếng trong lòng.

Trầm Phi Dương nhìn Vệ Quyết Minh không biết đang nghĩ gì một cái.

Tìm một đề tài bắt đầu bắt chuyện với Chu Hải Tô.

Thật sâu nhìn Vệ Thành Trạch từ đầu đến giờ chưa từng nhìn về phía mình lần nào, Vệ Quyết Minh cười đáp cho có vài câu, cũng vươn đũa gắp chút thịt cá.
Hắn cũng không quá thích ăn cá, nhưng ai đó lại luôn kiên định cho rằng cá chính là thứ đồ ăn mĩ vị nhất thế giới này.

“Chỉ tiếc, thứ trên người nó kia đã phá sạch phần mỹ vị này.” Nghĩ đến bộ dạng cau mày oán giận của người nọ, trong mắt Vệ Quyết Minh không khỏi hiện lên chút ý cười.
Để thịt cá trên cái đĩa nhỏ trước mặt, động tác thành thạo gỡ hết xương cá bên trong.

Sau đó liền đem cái đĩa chứa thịt cá bỏ trước mặt Vệ Thành Trạch — Tận đến lúc làm xong hàng loạt động tác này, Vệ Quyết Minh mới như đột ngột tỉn dậy, có chút sững sờ.

Hắn vừa mới……!làm gì?
Vệ Thành Trạch nhìn cái đĩa để trước mặt mình, trong lòng cả kinh.

Theo bản năng ngẩng đầu lên lại đột ngột đối mặt với đôi mắt kinh ngạc giống hệt mình của Vệ Quyết Minh.

“Em thích ăn cá?” Nhìn cái đĩa trước mặt Vệ Thành Trạch một cái, Chu Hải Tô mở miệng hỏi.Giọng nói của Chu Hải Tô làm Vệ Thành Trạch phục hồi lại tinh thần.

Hắn dùng thần sắc phức tạp nhìn Vệ Quyết Minh một cái, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không quá thích.”
“Thật không?” Chu Hải Tô nghe vậy nhíu mày, đưa tay lấy cái đĩa trước mặt Vệ Thành Trạch đi rồi lại giống Vệ Quyết Minh lúc nãy đem thịt cá đặt lên đó, gỡ xương rồi tiếp tục để trước mặt Vệ Thành Trạch.

Nếu nói hành động vừa rồi của Vệ Quyết Minh, đã làm Trầm Phi Dương thấy có chút kinh ngạc thì hành vi bây giờ của Chu Hải Tô lại làm hắn cảm thấy không thể lý giải.
– – châm ngòi mối quan hệ giữa Vệ Thành Trạch và Vệ Quyết Minh? Chuyện này căn bản không cần thiết.

Tuy không biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì nhưng Trầm Phi Dương lại phát hiện, quan hệ gần đây giữa Vệ Quyết Minh và Vệ Thành Trạch hình như càng thêm cứng nhắc.

Thậm chí chỉ cần nhắc tới Vệ Thành Trạch, trên mặt Vệ Quyết Minh sẽ lại hiện ra thần sắc táo bạo.
Huống chi, nói cho cùng thì biểu hiện vừa rồi của Chu Hải Tô, không giống châm ngòi mà ngược lại càng như đang……!Ghen?
Suy nghĩ của tác giả: Game âm dương sư vốn không có SSR(╯‵□′)╯︵┻━┻
Hố mới đào, Tìm trên weibo Toái Thanh Trần – thiếu niên đệ tử giang hồ lão, đánh giá trong văn án
Cám ơn bảo bảo ° đích lôi, sao sao đát ~
Ly: Bonus cho mọi người đĩa cá chua ngọt:3.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.