Đọc truyện Khoái Xuyên Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện – Chương 74
Ly: QAQ xin lỗi mọi người bây giờ mới đăng được chương mới.
XIn lỗi xin lỗi xin lỗi
Trung học Nhược Khê sử dụng chính là phương thức quản lý cởi mở, tuy trường cũng có cung cấp ký túc xá cho học sinh ở nhưng thật sự số người lựa chọn việc trọ trong trường cũng không nhiều lắm.
Ít nhất lớp của Vệ Thành Trạch cũng chỉ có một học sinh chọn trọ trong trường do nhà quá xa.
Mà những người còn lại, hoặc là có nhà ngay gần đấy, hoặc là đi thuê phòng gần đó.
Cha mẹ bây giờ luôn không có chút tiếc rẻ gì khi tiêu từng đống từng đống tiền lên người đứa nhỏ của mình.
Giống như chỉ cần làm như vậy là bọn họ sẽ có được thành tựu tốt đẹp gì đó trong tương lại vậy.
Kỳ thật dưới cái nhìn của 5438, loại ý tưởng này còn thực sự rất buồn cười.
Đem một đám trẻ con đáng lẽ có thể trưởng thành theo những con đường khác nhau, cứng rắn mà nhét vào một khuôn mẫu y hệt mà cuối cùng lại hy vọng chúng có thể nở được những bông hoa khác biệt– loại chuyện như thế này, cho dù có tưới tắm thêm bao nhiêu phân nước nữa thì cũng chẳng có khả năng nào đúng không?
Bất quá, rốt cuộc cũng chẳng phải là người sinh trưởng dưới loại xã hội này, 5438 cũng chẳng thể đánh giá bao nhiêu về loại vấn đề này, nhiều lắm cũng chỉ có thể dùng đứng đó mà nói suông, ở bên cạnh bình phán hai câu không đến nơi đến chốn mà thôi.
Dù sao nó cũng không có năng lực, cũng chẳng có ý tưởng, còn muốn thay đổi cái gì chứ.
Nơi Vệ Thành Trạch ở cách trường học cũng không xa, dù là đi bộ thì cũng chỉ cần trên dưới nửa giờ.
Mà con đường này, trước khi trời tối tuyệt đối đèn neon chẳng đẹp mặt chút nào của biển hiệu tiệm game sẽ không bật.
Dừng lại trước cửa tiệm game, Vệ Thành Trạch ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bảng hiệu có chút chói mắt trong chốc lát, thu ô trong tay lại, nhấc chân đi vào.
Hôm nay vốn không phải là cuối tuần, thời tiết bên ngoài lại còn như vậy, người trong tiệm game cũng chẳng có bao nhiêu.
Vệ Thành Trạch cũng chẳng cần tiêu phí bao nhiêu sức lực mà cũng đã tìm được Văn Thủy Nhu đang đỏ hốc mắt.
Chỉ thấy trong tay cô cầm một cây búa làm từ bọt biển, phồng má nghiêm mặt, đứng trước máy chơi đập chuột.
Áo khoác có huy hiệu trung học Nhược Khê bị cô cởi ra ném qua một bên, áo sơ mi trắng vừa vắn bao lây cơ thể cô, lại nhìn đến bộ dáng có chút tức giận mà cậy mạnh kia, nhìn đến thực đáng yêu.
Chung quanh cũng có không ít người không nhìn đến trò chơi của mình mà phóng lực chú ý lên trên thân thể cô.
Nhưng Văn Thủy Nhu tựa hồ hoàn toàn không hề chú ý tới những tầm mắt kia, hai tay nắm chắc lấy cây búa, không ngừng mà đánh loạn lên cái máy phía trước.
Tư thế kia thực làm người ta không kiềm được mà hoài nghi, nếu cây búa cô cầm trong tay không phải từ bọt biển mà là được làm từ vài loại vật liệu khác, cái máy đáng thương này, liệu có phải đã báo hỏng dưới tay cô luôn hay không.
Đứng bên cạnh nhìn chốc lát, Vệ Thành Trạch nhịn không được nhẹ nhàng mà thở dài, đi lên phía trước nhẹ giọng nói: “Trò này không phải chơi như vậy.”
Đột nhiên nghe được tiếng của Vệ Thành Trạch, Văn Thủy Nhu nhất thời cả kinh, động tác trên tay lập tức liền cương luôn tại chỗ, đôi mắt mở thật to giống như một con chuột bị dọa sợ, đáng yêu đến mức làm cho người ta nhịn không được muốn đưa tay chọc hai cái.
“Nếu chờ chúng bật lên hết mới đánh thì chắc chắn sẽ không kịp.
” Dừng lại bên người Văn Thủy Nhu, Vệ Thành Trạch giống như không hề nhìn thấy biểu tình không được tự nhiên của cô liền đưa tay nắm lấy cây búa trong tay cô, đưa về phía cái máy còn đang trong thời gian chơi, “Phải nhìn chăm chú vào cái đế của chúng, xem cái đế nào động thì liền đánh lên đó.” Vừa nói, Vệ Thành Trạch vừa giống như làm mẫu mà giơ búa lên cây búa, không chút do dự mà đập vào một cái hố, chuột chũi vừa mới nhô đầu ra đã bị đánh phải, sau khi phát ra một tiếng “Ôi” như một đứa nhỏ bị ăn đau xong liên chui về lại trong động.
Động tác trên tay cũng không hề ngừng lại, Vệ Thành Trạch lại dùng phương pháp đó mà liên tục gõ vài cái lên mấy con chuột chũi vừa chui lên, động tác thậm chí còn không có chút tạm dừng nào.
5438: nhất định là do phương thức liên tưởng của tui có vấn đề rồi, kí chủ chắc chắn không thể mang thuộc tính giá trị vũ lực dùng trong này đâu đúng không, ân, hẳn là……!Đây là đúng đúng không?!
“Ân, Đúng.” Vệ Thành Trạch không có chút để ý nào mà thừa nhận hành vi trang b vô cùng vô sỉ của chính mình, tươi cười trên mặt thậm chí còn giống như đang tản ra hào quang.
5438:……!
Nhìn tư thái ngay cả lúc đập chuột chũi cũng vô cùng tao nhã của Vệ Thành Trạch, 5438 đột nhiên có loại cảm giác không thể lường trước được.
“A!” Nhìn điểm số không ngừng tăng lên trên màn hình, Văn Thủy Nhu nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô nho nhỏ.
Tuy cô vừa rồi thực sự cũng có tâm tư phát tiết nhưng cũng không phải là đánh loạn, ngay cả lúc cô thật sự cố gắng tập trung chú ý mà đến tận bây giờ cũng chẳng lấy được điểm nào……!Không biết tại sao, nhìn thấy bộ dáng thành thạo kia của Vệ Thành Trạch, trong lòng Văn Thủy Nhu đột nhiên lại có một loại cảm giác đả kích không thể nói rõ.
Chung quy cứ thấy…..!Vệ Thành Trạch dù là làm chuyện gì cũng dễ như bỡn vậy.
Lần đầu tiên Văn Thủy Nhu thấy Vệ Thành Trạch là ở trên một cuộc thi biện luận.
Mọi người hai bên vì điểm biện luận mà tranh chấp vô cùng gay gắt, bộ dáng mặt đỏ tai hồng kia thực sự giống như họ có thể vung tay ngay giây tiếp theo vậy.
Chỉ có một mình Vệ Thành Trạch là ngồi trên chỗ tối bên cạnh, thần sắc bình tĩnh, khóe miệng có chút cong lên, bộ dáng bình tĩnh kia lập tức đã bắt được ánh mắt của Văn Thủy Nhu.
Có lẽ là vì tính cách của mình thực sự có chút hướng nội đi, Văn Thủy Nhu từ nhỏ đã thập phần khao khát đến chuyện có thể nói chuyện với những người trước mặt mà không cảm thấy khó chịu.
Mà đây cũng là thứ hấp dẫn cô nhất trên người Vệ Thành Trạch.
“Kỳ thật nói trắng ra thì đây chính là một đứa bé con thích trang B.” Vệ Thành Trạch mỉm cười bên ngoài, nói với 5438 trong đầu.
Vệ Thành Trạch có được toàn bộ trí nhớ của nguyên chủ nên cũng thực sự rất rõ ràng tâm tình của cậu ta lúc đứng chỗ đó là như thế nào.
Lúc cuối cùng đi xuống đài, ngay cả chân cậu ta cũng không kiềm được mà run lẩy run bẩy — cố tình đã đến mức như thế rồi mà cậu ta vẫn còn một mực phải bảo trì biểu tình vân đạm phong khinh cool ngầu các kiểu nữa chứ.
5438: người đã biết chân tướng như tui thực sự sa cmn mạc lời rồi.
Đưa cây búa trong tay tới trước mặt Văn Thủy Nhu đang ngẩn người, Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng cười: “Thử một lần không?”
“……Hả?” Nhìn cây búa trong tay Vệ Thành Trạch, Văn Thủy Nhu không khỏi mà có chút sửng sốt.
Cô theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn Vệ Thành Trạch một cái, sau khi chạm phải tầm mắt của hắn thì lại có chút bối rối mà cúi đầu xuống chân tay luống cuống, như một con nai con không cẩn thận mà chạy vào một khu vực xa lạ.
“Thật đúng là chọc người trìu mến.
” Nhìn Văn Thủy Nhu đang cúi đầu, Vệ Thành Trạch nhịn không được mở miệng nói, “Nếu là một thằng đàn ông bình thường, chắc chắn là sẽ không nhịn được mà động tâm đi?”
Không hổ là sủng nhi của thế giới này.
……!Cho nên ký chủ ngài đang thừa nhận chình mình là một thằng không bình thường đúng không?
Nghe được lời Vệ Thành Trạch, 5438 nhịn không được mà phun tào một câu.
“Mày mới nói gì vậy?” Thanh âm của Vệ Thành Trạch ôn nhu đến cực hạn, tới mức 5438 nhịn không được mà sợ run lên, nhất thời một câu cũng không dám nói.
Nhìn thoáng qua Văn Thủy Nhu vẫn đang cúi đầu giả đà điểu, Vệ Thành Trạch không nhịn được mà lên tiếng thúc giục: “Nếu không nhanh lên là sẽ hết thời gian luôn đấy.”
Nghe được lời Vệ Thành Trạch, Văn Thủy Nhu hơi quay đầu lại, liếc mắt nhìn thời gian hiện trên máy chơi game, quả thật cũng không còn bao nhiêu.
“Cậu đã bỏ tiền ra rồi!” Nhìn bộ dáng dao động của Văn Thủy Nhu, Vệ Thành Trạch bổ thêm một câu, thành công làm Văn Thủy Nhu lĩnh hội được tinh túy “Nếu không chơi là thiệt”.
Có chút do dự mà liếc mắt nhìn Vệ Thành Trạch một cái, Văn Thủy Nhu cuối cùng vẫn vươn tay lên cầm lấy cây búa trong tay hắn.
Nhưng ngay lúc cô chuẩn bị đập búa xuống, Vệ Thành Trạch lại đột nhiên nắm lấy cán búa.
Văn Thủy Nhu:……?
“Nhớ kỹ, nhìn cái đế của nó ấy!” Nhìn Văn Thủy Nhu thật sâu một cái, Vệ Thành Trạch lúc này mới buông lỏng tay ra.
Văn Thủy Nhu lúc đầu còn có chút sửng sốt, sau đó lại giống như hiểu được chuyện gì đó liền dùng vẻ mặt trịnh trọng mà gật đầu: “Mình biết rồi!” Vẻ mặt ngiêm túc kia làm Vệ Thành Trạch nhịn không được mà bật cười, hơn nữa bộ dáng như lâm đại địch mà nhìn chằm chằm máy chơi game của đối phương lại làm hắn nhịn không được nảy sinh xúc động muốn đưa tay qua xoa đầu cô một cái.
Hai tay gắt gao mà nắm lấy cái cán búa thực dài, Văn Thủy Nhu mở to hai mắt, không hề nháy mắt mà nhìn chằm chằm này những con chuột chũi không ngừng nhảy ra, cả bả vai đều căng chặt cứng.
Không hiểu sao, cô lại có cảm giác bản thân mình đang ở trong một chiến trường, ngay cả Vệ Thành Trạch đang đứng bên cạnh cũng đều đã bị cô xem nhẹ.
Khóe mắt bỗng nhiên ngắm đến một cái đế hơi hạ xuống, trong đầu Văn Thủy Nhu thậm chí còn chưa kịp tự hỏi, cây búa trong tay đã gõ xuống.
“Ôi!”
Tiếng kêu đau có chút trẻ con vang lên, chuột chui mang bộ dạng đáng thương hề hề mà chiu về động.
Cảm giác dưới tay làm Văn Thủy Nhu không thể phục hồi lại tinh thần trong phút chốc.
Cô vừa mới — đánh trúng đúng không?
Tâm tình “Xoát” một cái liền nhảy lên thực cao, Văn Thủy Nhu quay đầu lại, hai mắt sáng long lanh, bên trong tràn đầy phấn khích: “Mình……” Nhưng cô mới chỉ nói một tiếng đã bị tiếng máy chơi game báo hết giờ đánh gãy.
Nhìn thời gian hiện trên màn hình máy chơi game, Văn Thủy Nhu trong một lúc đều có chút há hốc mồm.
Vậy là……!cả cái trò này, cô chỉ đánh được có tí như thế thôi đấy hả?
……!Không hiểu sao lại có chút muốn khóc thế này?
Giống như đã nhìn ra ý nghĩ của Văn Thủy Nhu, Vệ Thành Trạch cong môi: “Muốn chơi tiếp không?”
“A?” Có chút mờ mịt mà ngẩng đầu, Văn Thủy Nhu nhìn lên đôi mắt mang đầy ý cười của Vệ Thành Trạch, nhất thời liền đỏ bừng mặt, “Không, không cần đâu!”
Bất quá, có lẽ là vì nụ cười của Vệ Thành Trạch thực sự rất ôn nhu, cô chung quy lại vẫn cảm thấy hôm nay cậu ta thoạt nhìn hình như còn hấp dẫn người ta hơn cả trước.
Dù là cô đã bị từ chối rồi thì……!A, đúng rồi, cô đã bị từ chối……!
Tâm tình vui vẻ vì lần đầu tiên đập được chuột chũi lúc nãy lại từng chút từng chút mà tuột xuống, hai bàn tay buông bên người cũng không tự chủ được mà nắm chặt lấy vạt áo sơmi.
“Vậy cậu định chuẩn bị về nhà à?” Giống như không hề nhận thấy được tâm tư của Văn Thủy Nhu, Văn Thừa Trạch (Ly:???) lại hỏi
“Ừ.” Văn Thủy Nhu không ngẩng đầu lên, có chút dùng sức mà cắn môi.
Thái độ giống như lúc trước chưa từng xảy ra chuyện gì kia của Vệ Thành Trạch, đột nhiên lại làm cô cảm thấy thực chán ghét.
– – rõ ràng cô đang buồn đến như vậy cơ mà, sao Vệ Thành Trạch lại chẳng để ý gì cả chứ? Tại sao chứ — còn có thể dùng ngữ khí vân đạm phong khinh đến như vậy để nói chuyện với cô?
“Vệ Thành Trạch cậu……” Thả lỏng hàm răng đang cắn môi dưới, thanh âm của Văn Thủy Nhu vì áp lực mà có chút khàn khàn, “Tại sao lại đến nơi này?”
Tuy rằng biết rõ là không có thể nào, nhưng trái tim của cô lại vẫn không nhịn nổi mà được mà xuất hiện một hy vọng quỷ quái đến vậy, nói không chừng — thật sự là tới vì cô thì sao?
Nhưng câu trả lời của Vệ Thành Trạch, lại hoàn toàn đánh nát ảo tưởng trong lòng cô: “A, mình sau khi tan học cũng thường tới nơi này chơi” hắn nói xong còn cười cười, “Chủ nơi này cũng đã quen biết mình luôn rồi.”
A……!Quả nhiên.
Ngực rầu rĩ mà khó chịu, Văn Thủy Nhu kéo khóe miệng.
Ít nhất, như vậy là có thể xác định, Vệ Thành Trạch thực sự là chẳng có tí ý tứ gì với cô đúng không? Cũng đỡ chuyện cô cứ phải tâm tâm niệm niệm mà nhớ đến hắn.
Nhưng dù trong lòng đã nghĩ như vậy, nước mắt trong hốc mắt cô lại vẫn không thể khống chế nổi mà chảy ra.
Có chút bối rối mà đưa tay lau nước mắt trên mặt đi, Văn Thủy Nhu ngẩng đầu, lại nhìn thấy Vệ Thành Trạch đang hơi cau mày mà nhìn về một hướng, cũng không để ý tới khác thường của nàng.
Trong lòng đột nhiên có một loại tâm tình không biết nên gọi là thở pháo hay là mất mác, Văn Thủy Nhu dụi mắt, nhìn theo đường mắt của Vệ Thành Trạch, nhưng không biết có phải do góc nhìn của cô có vấn đề hay không, cô vẫn chẳng thể nhìn thấy gì đáng chú ý cả.
Cau mày thu mắt lại, Vệ Thành Trạch quay đầu nhìn Văn Thủy Nhu, ánh mắt dừng lại trên hốc mắt phiếm hồng của cô chốc lát, sau đó lại như là không nhìn thấy gì cả, lấy từ túi sách ra bài ghi chép buổi chiều hôm nay cùng với một chiếc ô xanh, đưa cả hai ra trước: “Bên ngoài còn đang mưa.”
Không giải thích thêm gì, cũng không nhắc đến chuyện Văn Thủy Nhu vắng hết tiết buổi chiều, Vệ Thành Trạch vẫn cứ mang theo nụ cười thản nhiên, lẳng lặng mà nhìn cô.
Không biết tại sao, chống lại tầm mắt của Vệ Thành Trạch, Văn Thủy Nhu chỉ cảm thấy cả người đều có chút vựng hồ hồ.
Chờ đến lúc cô phục hồi lại tinh thần, liền đã nhận thấy mình không biết từ lúc nào cũng đã vươn tay, nhận lấy những thứ trong tay đối phương.
Cúi đầu nhìn chằm chằm những thứ trong tay mình một lúc lâu, Văn Thủy Nhu mới đột ngột ý thực được mình đang làm chuyện gì, nhất thời lại thấy có chút ngượng ngùng.
Nhưng mà chuyện trả mấy thứ đồ này về cô lại không làm được, hơn nữa……!còn có chút luyến tiếc.
……!Thật sự là quá đáng thất vọng mà!
Nhịn không tự hung hăng đập vào đầu mình một cái, Văn Thủy Nhu ngẩng đầu nhìn nụ cười có chút sâu hơn của Vệ Thành Trạch một cái, có chút cẩn thận mà hỏi: “Vậy……!cậu làm sao bây giờ?”
Cứ đem ô cho cô như vậy, Vệ Thành Trạch về nhà thế nào giờ? Chẳng lẽ hắn có hai cái ô? Nhưng mà nhìn cũng không phải a!
Nhìn hai tay trống không của Vệ Thành Trạch, Văn Thủy Nhu nhớ lại, lúc nãy lúc đối phương lấy bản ghi chép, trong túi sách thực sự cũng không có ô.
Chẳng lẽ……!
Trái tim đột ngột mà nhảy dựng lên một cái thực mạnh, Văn Thủy Nhu không khỏi mà nghĩ tới những cảnh tượng trong mấy cuốn truyện shoujo thiếu nữ, nam sinh cầm ô đưa nữ sinh về nhà.
Đáng tiếc Vệ Thành Trạch này thực sự là không hiểu phong tình, giống như mù mà hoàn toàn không nhìn thấy ngượng ngùng và chờ mong: “Mình còn muốn chơi thêm chút nữa.” Nói xong, hắn nhìn về phía Văn Thủy Nhu, “Mình đến đây chơi chẳng lẽ không làm gì cả đã về à?” Dừng lại một chút, hắn lại nói thêm một câu, “Hẳn là đợi lát nữa mưa sẽ nhỏ lại, dự báo thời tiết nói đây là mưa rào mà.”
“……!Nga……” Không hiểu sao lại có chút buồn bực, thanh âm của Văn Thủy Nhu có chút rầu rĩ.
Gục đầu xuống nhìn chằm chằm mủi chân của mình chốc lát, Văn Thủy Nhu vẫn không mở miệng nhờ Vệ Thành Trạch đưa cô về.
Ngượng ngùng là một phần, về phần khác, trong lòng cô kỳ thật cũng hiểu rõ ràng, Vệ Thành Trạch cũng không phải không nhìn ra được ý cô, hắn chẳng qua chỉ là đang uyển chuyển cự tuyệt cô mà thôi.
Vệ Thành Trạch là một người quá mức ôn nhu, ngay cả một lời cự tuyệt mà vẫn mang theo một độ ấm thản nhiên, ấm áp đến mức làm cho người ta nhịn không được mà muốn khóc.
Bàn tay nắm cán ô xiệt chặt lại, Văn Thủy Nhu kéo kéo khóe miệng, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười tươi với Vệ Thành Trạch: “Mình đi trước đây!” Nói xong, cũng không chờ Vệ Thành Trạch trả lời liền trực tiếp xoay người chạy đi.
Nhìn Văn Thủy Nhu biến mất khỏi tầm mắt, Vệ Thành Trạch ngẩn người, trên mặt không khỏi mà hiện ra biểu tình có chút bất đắc dĩ: “Lúc nào cũng có cảm giác mang tội đầy mình……”
5438: ha hả.
Đối với hành vi chỉ nói có mấy câu mà đã thành công chôm luôn tim người ta của Vệ Thành Trạch, 5438 tỏ vẻ nó đã sớm quen luôn rồi.
Nhưng mà……sau khi làm ra hành vi cặn bã đến như vậy, có thể không cảm khái một câu giả mù sa mưa thế này có được không a!
Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch một hồi, 5438 rốt cục vẫn không nhịn nổi, mở miệng nói: “Kí chủ, ngươi cứ đùa bỡn trái tim phụ nữ như thế, nhất định sẽ bị trời phạt đó!”
Từ chối người ta còn chưa tính, thế mà còn lưu lại hy vọng cho người ta– cố tình lúc lưu lại hy vọng, còn muốn phi thường chính trực mà bày ra bộ dạng “Mình thực sự không có ý ở phương diện kia vợi cậu” nữa chứ, sao mà một chữ “Tra” có thể hình dung nổi giờ?
“Ân……” Vệ Thành Trạch nghe vậy trầm mặc chốc lát, “Nhớ Vệ Tử An không?”
5438:……!
“Tần Tử Tấn?”
5438:……!
“Lâu Phù Phương?”
5438:……!Tui sai rồi kí chủ ngài thật sự thủ hạ lưu tình!
Vệ Thành Trạch: ha hả.
5438:……!
# kí chủ càng ngày càng thích dùng nụ cười lạnh vẻ mặt đầy tà ác hù tui thì làm thế nào giờ #
Bất quá nói thật, thân là nữ chủ của thế giới này, Văn Thủy Nhu thật sự là quá non.
Vai chính có tính cách nhuyễn manh tâm tư đơn thuần như vậy mà đòi chống lại Vệ Thành Trạch, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ được cái kêt cuối cùng là giề.
Nghĩ đến ánh mắt to tròn như nai con của Văn Thủy Nhu, 5438 nhất thời liền cảm thấy đau lòng cho đứa nhỏ này.
……!Đứa nhỏ tốt như thế, đáng tiếc lại đụng phải một thằng cặn bã.
Không để ý đến 5438 đang phun tào, Vệ Thành Trạch quay đầu, nhìn về phía cái áo khoác bị Văn Thủy Nhu bỏ quên, nhịn không được nhẹ nhàng mà thở dài, để nó ở chỗ ông chủ phía sau quầy.
Lại nói chuyện thêm vài câu với ông chủ, Vệ Thành Trạch lúc này mới cầm túi sách lên, đi tới phía sau máy chơi game bắn súng, nhìn người đang cong chân ngồi bắt chéo, chơi game đến xuất thần.
“Vị đồng học này ” thanh âm của Vệ Thành Trạch thực ôn hòa, “Cậu có thể xóa tấm ảnh cậu vừa chụp được chứ?” Nhưng thanh âm của hắn lại đột nhiên bị tiếng súng vô cùng dày đặc đè xuống, người ngồi ở đó mang bộ dáng chẳng nghe được gì cả, tiếp tục dùng vẻ mặt xuất thần mà chơi game.
Bị người bỏ bơ như vậy, Vệ Thành Trạch cũng không tức giận gì.
Hắn nhìn thoáng hình ảnh hiện trên màn hình rồi lại đặt tầm mắt về thân người đối diện: ” Lục Hướng Nam đồng học một tháng khai giảng chỉ tại xuất hiện ba lần trong trường.
” Hắn khẽ nâng thanh âm lên, vừa vặn bảo trì âm lượng để người chung quanh có thể nghe được, “Khóa quần của cậu chưa kéo kìa.”
Lục hướng nam:……!
5438:……!
Nhìn nhân vật trên màn hình vì mình run tay mà bị quái xử lý, khóe mắt co rút, rốt cục cũng buông lỏng bàn tay nắm con chuột ra, quay đầu lại bố thí cho Vệ Thành Trạch một ánh mắt.
“Vị……” cậu cao thấp đánh giá Vệ Thành Trạch một phen, ” đồng học không biết gọi là gì này ” cố ý nâng một chân lên đặt lên máy chơi game, cậu nghiêng đầu nhìn Vệ Thành Trạch, vẻ mặt kiêu ngạo, “Cậu vừa mới nói cái gì? Gió lớn quá tôi không nghe thấy.”
“Tôi nói, ” tươi cười trên mặt Vệ Thành Trạch không có chút thay đổi nào, “Khóa quần của cậu……” “Tôi nói là câu trước!” Đánh gãy lời Vệ Thành Trạch trước khi hắn lặp lại đầy đủ câu trước đó, Lục Hướng Nam theo bản năng mà cúi đầu nhìn đũng quần mình, xác định không giống như lời Vệ Thành Trạch nói, trong lòng nhất thời liền thở phào một tiếng.
……!Cậu biết mà, sao cậu có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp này cơ chứ!
“Trước đó?” Vệ Thành Trạch có chút nghi hoặc mà hơi trợn mắt, một bộ thực vô tội, “Tôi trước đó có nói câu gì à?”
Lục Hướng Nam:……!
Trong nháy mắt, Lục Hướng Nam đã biết mình bị đùa giỡn.
Theo lý mà nói, vào lúc như thế này, cậu hẳn là nên tức giận mới đúng, nhưng cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy ánh mắt mang theo mê hoặc cùng mờ mịt của Vệ Thành Trạch, trong lòng cậu không hiểu lại sinh ra một cỗ cảm giác vô lực, chút tức giận này liền chẳng thể nào mà thoát ra nổi.
Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch chốc lát, Lục Hướng Nam bỗng nhiên có chút phiền táo mà lau mặt, đẩy ra ghế dựa đứng lên: “Nếu cậu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, bye!”
“Ừ, gặp lại sau.” Vệ Thành Trạch nghe vậy cũng cười nói lời từ biệt.
Lục Hướng Nam:……!Sao cứ thấy có gì đó không đúng nhể?
Đi được hai bước, phát hiện Vệ Thành Trạch thật sự không định tiến lên, Lục Hướng Nam nhịn không được dừng chân lại, nghi hoặc mà quay đầu.
Sau đó cậu liền nhìn thấy Vệ Thành Trạch một tay cầm túi sách, tay kia thì cầm một cái di động, đang cúi đầu mà nhìn gì đó.
Hình ảnh như vậy ở xã hội hiện tại này thật sự là rất thông thường, vốn hẳn là không có gì không đúng, chỉ là……!Sao cậu cứ cảm thấy, cái di động Vệ Thành Trạch cầm trong tay lại quen mắt như vậy nhể?
Khóe miệng không tự chủ được mà co rút, trong lòng Lục Hướng Nam nhất thời toát ra một suy đoán không có chừng mực.
Nâng tay lên sờ sờ túi của mình, quả nhiên không sờ thấy gì cả, di động lúc đầu cậu để trong túi không biết khi nào đã không cánh mà bay.
Cho nên……!Thứ trong tay người đối diện kia, quả nhiên chính là di động của cậu đúng không?
Ngay lúc Lục Hướng Nam đang nghĩ Vệ Thành Trạch rốt cục lấy được điện thoại của cậu ta từ lúc nào, Vệ Thành Trạch đang nghịch cái điện thoại trên tay mình đột nhiên ngẩng đầu lên, đưa máy hướng về phía cậu.
Bởi vì chuyện quá bất ngờ, Lục Hướng Nam chưa kịp phản ứng gì liền đã bị chụp lại:……!
Người nầy bị cái bệnh gì thế này?!
Suy nghĩ của tác giả: nhìn đến có người bởi vì các loại nguyên nhân cảm thấy được tâm lý tật bệnh không phải bệnh không cần trị liệu liền cảm thấy được phiền táo, có phải hay không không nên chờ đã xảy ra chuyện mới có thể coi trọng?
Thật sự, làm ở thực tập trong lúc, tận mắt đến người bệnh khiêu giang đích nhân, ta chỉ nghĩ muốn đi lên cấp những người này hai bàn tay.
Bởi vì một sự tình tâm tình không tốt, hôm nay không có thêm càng, ta sẽ tìm cái thời gian tận lực bổ thượng đích.
Cám ơn 蒘, phục linh đích lôi cùng lạc hà vũ mặc đích hoả tiễn, sao sao đát ~.