Đọc truyện Khoái Xuyên Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện – Chương 68
Lam Sơn miếu cũng không khó tìm, đây là miếu thờ mà đại đa số người trấn trên đều biết, hương khói tất nhiên cũng không thể quá mức suy bại, càng khòi nói đến chuyện người báo chỗ miếu thờ này cho Huyền Dạ còn vì lo y tìm không thấy mà chỉ luôn đường cho y.
Nhưng chuyện làm Huyền Dạ kinh ngạc lại chính là miếu Lam Sơn này dù có một chữ “Miếu”, nhưng thứ thờ phụng bên trong lại không phải những quỷ thần mà thế nhân đều biết mà lại là một nữ yêu.
Đây là lần đầu tiên Huyền Dạ thấy có chùa miếu cung phụng yêu quái, không thể không nói y thực sự cũng có chút kinh ngạc.
Nhận thấy yêu khí mơ hồ ở gần đó, Vệ Thành Trạch đang cuộn mình trong vạt áo Huyền Dạ khẽ rung rung lỗ tai vươn nửa cái đầu lên.
“Sao vậy?” Chú ý tới động tác của Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Nghe được giọng Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch vươn móng vuốt bắt đầu cào cào áo y, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng mà kêu một tiếng: “Meo~”
“Ngươi nói hơi thở ở nơi này thực giống với người ngươi nhìn thấy lần trước?” Mày không tự chủ được mà khẽ nhướng lên, Huyền Dạ nhìn dòng người đi vào đi ra miếu, trong lòng không ngừng cân nhắc những khả năng có thể xảy ra.
……!Cho nên mới nói, các ngươi rốt cuộc là trao đổi cái kiểu gì thế á?!
Hoàn toàn không thể từ một âm tiết đơn giản của ký chủ nhà mình mà lý giải được ý tứ phức tạp như vậy, 5438 nhịn không được bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của mình.
5438: không đúng, nhất định không phải do vấn đề của tui!!
Nó mới không tin hai người trước mắt kia đều là cái thiên tài ngôn ngữ meo meo gì đó trong truyền thuyết đâu!
……!Chung quy thì chắc hai người đó cũng không đến mức tâm linh tương thông chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được ý nghĩ của đối phương đâu nhể? Nếu thật sự như vậy, Huyền Dạ sao có thể bị Vệ Thành Trạch lừa thảm như vậy?
Nhưng trừ ý này ra, thật sự không thể tìm được lý do nào khác cả?
Nhưng mà ngẫm lại chuyện Vệ Thành Trạch cư nhiên sẽ cùng người khác tâm ý tương thông và vân vân gì đó……!5438 cảm thấy, nó rất cần sự yên lặng.
Mà so với 5438 hỗn loạn rối rắm, Vệ Thành Trạch đối với chuyện Huyền Dạ có thể lý giải được ý nghĩ của mình hiển nhiên cảm thấy thật sự rất rất cao hứng.
Hắn nhẹ nhàng cọ cọ lên ngực Huyền Dạ, mang theo chút làm nũng mà kêu một tiếng: “Meo ~” thanh âm mềm mềm nhu nhu kia, cọ ngứa vào tim người ta, làm không ít nữ hương khách dừng chân nhìn lại, cái bộ dáng tình thương của mẹ lan tràn kia, có lẽ nếu không ngại chuyện khí tràng quanh thân Huyền Dạ quá mạnh mẽ thì hẳn đều đã trực tiếp chạy đến đáp lời.
Những ánh mắt không ngừng dừng lại trên người Vệ Thành Trạch làm mày Huyền Dạ nhăn lại càng sâu, thần sắc trong mắt cũng càng ngày càng không tốt, cuối cùng thật sự không kiềm chế được mà hừ lạnh một tiếng, đè đầu Vệ Thành Trạch trở vào.
Vệ Thành Trạch không hiểu không hiểu sao lại bị đè về trong y phục có chút bất mãn, hắn liền cắn lên ngón tay chưa kịp thu về của Huyền Dạ một ngụm, dùng hàm răng nhòn nhòn nhẹ nhàng mà cọ cọ– đương nhiên, cũng chẳng dùng đến bao nhiêu lực, đây cũng chỉ là một phương thức biểu đạt thân thiết của loài mèo mà thôi.
Cước bộ của Huyền Dạ khựng lại một chút, đưa tay ra nhéo nhéo lỗ tay Vệ Thành Trạch, dùng giọng khàn khàn nói: “Chờ sau khi về đã.”
Vệ Thành Trạch:……Hả?
Hắn lúc nãy thật sự chỉ là đang biểu hiện bất mãn thôi mà……?
Không biết tại sao, Vệ Thành Trạch đột nhiên có xúc động muốn khóc.
Yên lặng mà tự ngậm cái đuôi quần thành một cục trong y phục, Vệ Thành Trạch cảm thấy mấy ngày này tốt nhất là cứ để Huyền Dạ ngay cả phòng cũng không vào được là tốt nhất.
5438: Tại sao cuối cùng tui lại có cảm giác đôi mắt chó hợp kim bị chói đến mù là sao thế nè? Hệ thông độc thân thực sự là thương không dậy nổi a các người đền được không đó?!
Nhịn không được mà chanh chua nói Vệ Thành Trạch vài câu, 5438 nhìn một đống lông xù nho nhỏ kia, bỗng nhiên lại có chút hoảng hốt.
Không biết có phải do nó lỗi giác hay không, nó chung quy vẫn cảm thấy phương thức đối đãi của Vệ Thành Trạch với Huyền Dạ thực sự có chút bất đồng với những nhân vật chính ở thế giới trước.
Tuy đều là các loại diễn kỹ rồi các loại liêu kỹ như vậy, nhưng trong đó lại có một loại khác biệt vi diệu không thể nói nên lời.
Lúc trước 5438 nghĩ nó sinh ra loại cảm giác này là vì hành động lần này của Vệ Thành Trạch phá lệ trực tiếp, nhưng sau khi nó cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại rồi lại cảm thấy không phải như vậy — hoặc là nói, không chỉ như vậy.
Nhưng bảo nó nói có chỗ nào không giống thì nó lại không thể nói rõ được.
Chẳng lẽ lại nói là……!Trực giác?
……!Được rồi, 5438 cũng thực hoài nghi, thân là hệ thống như nó rốt cuộc có cái loại đồ vật này hay không.
Bất quá, đại khái là do hành động của Vệ Thành Trạch lại tăng trưởng, làm ngay cả 5438 lúc này nhìn cũng cảm thấy Vệ Thành Trạch thực sự thích Huyền Dạ.
Chung quy thì chắc cũng không đến mức là thật……!Đi?
Càng nghĩ càng cảm thấy không dám nghĩ, 5438 sau khi cười gượng hai tiếng liền ném vấn đề này qua một bên, không dám nghĩ sâu hơn nữa.
5438: Còn muốn nghĩ nữa thì thực sự sẽ không nhịn được mà khóc ra luôn đóQAQ
Xét thấy hình thái mèo meo meo của Vệ Thành Trạch, hoàn toàn chính thuyết mình mọi góc độ cho từ “mèo lười”, bởi vậy 5438 thực rõ ràng mà phóng lực chú ý lên người Huyền Dạ.
Kỳ thật nó cũng rất hiếu kỳ về lại lịch của ngôi miếu này.
Tuy Đường Niệm trong nội dung vở kịch nguyên bản kia cũng chết trong tay Huyền Dạ, nhưng Huyền Dạ lúc đó đã khác với Huyền Dạ ở trước mắt, đây chính là chuyện lớn.
Dựa theo phát triển ban đầu, Huyền Dạ hẳn vừa gặp Đường Niệm liền lấy thiền trượng trực tiếp đâm chết người ta, sau đó tìm người thu lại thi thể — dù đã đi vào tà đạo, nhưng Đường Niệm rốt cuộc vẫn là nhân loại –Dù sau khi biết được tên và thân phận của đối phương, thì cũng sẽ không có liên quan gì đến người này (Ly:???).
Dù sao người kia, bất quá cũng chỉ là một cái tên trên mục lục trừ yêu của Huyền Dạ mà thôi, cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa.
Đương nhiên, Đường Niệm tại sao từ một thư sinh tiền đồ vô lượng, biến thành một tà vật không phải người cũng chẳng phải yêu như thế này, Huyền Dạ nguyên bản cũng sẽ không biết, mà cũng chẳng có hứng thú đi tìm hiểu, chùa miếu này tựa hồ có quan hệ thiên ti vãn lũ với Đường Niệm, y đương nhiên cũng sẽ không tới đây, cho nên cũng chẳng biết được nơi này tại sao lại thờ phụng một con yêu quái
5438: cho nên thực sự là rất rất hiếu kỳ nha!
Tại một thế giới mà phần lớn mọi người đều căm ghét yêu quái như thế này, cư nhiên lại có một ngôi miếu cung phụng yêu quái, thấy thế nào cũng không thể tầm thường được đúng không.
Hơn nữa nhìn những người trong thôn này đi, thái độ đối đãi với yêu quái thực sự cũng không quá khác biệt với người bên ngoài.
Vệ Thành Trạch không biết từ khi nào đã buông lỏng đuôi mình ra lén lút nhô đầu lên khỏi vạt áo của Huyền Dạ, đôi mắt như ngọc bích chứa đầy tò mò, hiển nhiên cảm thấy thực hứng thú với miếu thờ khác thương này.
Huyền Dạ cúi đầu nhìn hắn một cái, có chút bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu hắn, nhưng cũng không tiếp tục đè hắn trở vào.
Vệ Thành Trạch mị mắt, nhanh chóng lướt qua ngồi lên vai Huyền Dạ, giống như lấy lòng mà cắn cắn vành tai y.
Huyền Dạ:……!Chờ buổi tối.
Vệ Thành Trạch:……!Đây là thói quen……!QAQ
5438: Kính dâm hợp kim titan chồng lóa mù của tui đâu rồi?
Bố trí của Lam Sơn miếu này cũng không quá khác với chùa miếu bình thường, chỉ là pho thượng bày giữa đại điện kia, lại không phải là các loại phật đà quỷ thần mà là mộ nữ tử mặc váy dài màu hồng nhạt.
Nhìn bộ dáng bất quá cũng gần hai mươi tuổi, trong tay cầm một đóa hoa sen nửa mở, trên khuôn mặt ôn hòa từ thiện mang theo một tia cười thanh thiển, nếu y không được người báo từ đầu, nói không chừng Huyền Dạ sẽ đem thứ này thành một dạng hóa thân của Bồ Tát.
Vì thứ thờ phụng trong miếu không phải là thần phật, Vệ Thành Trạch ở bên trong cũng không thấy có gì khó chịu, thậm chí còn rất có tinh thần mà làm nũng kêu vài tiếng với vài nữ hương khách cả người đàng tản ra vầng hào quang cửa mẹ bên cạnh, làm Huyền Dạ đến tận khi nhìn thấy trụ trì của miếu này, mặt đều đã đen thui.
Niên kỷ của vị trụ trì kia thoạt nhìn tầm bốn năm mươi tuổi, bị một thân sát khí của Huyền Dạ làm có chút bất an.
Lão nhìn Vệ Thành Trạch trên vai Huyền Dạ một cái, có chút cẩn thận mà mở miệng hỏi: “Không biết vị……!Ngạch……!Đại sư này, ” tuy niên kỷ của Huyền Dạ thoạt nhìn nhỏ hơn lão rất nhiều, nhưng khí phách quanh thân y kia cũng đã đủ để bộc lộ ra tu vi cao cường của y, hiển nhiên không phải là thứ mà một tăng nhân bình thường như lão có thể so được “Tìm lão nạp là có chuyện gì?”
“Gian miếu này.
” Huyền Dạ cũng không quanh co lòng vòng, vừamở miệng đã nói mục đích của mình ra, “Có liên quan gì tới Đường Niệm?”
Giống như thực sự không ngờ câu hỏi của Huyền Dạ lại trực tiếp như vậy, trụ trì sau khi sửng sốt một lúc lâu mới hồi phục lại được tinh thần.
Ánh mắt của lão dừng lại trên thiền trượng trong tay Huyền Dạ một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Đại sư đến để trừ yêu phải không?” Tuy đây là một câu nghi vấn nhưng người có thể nói được lời này hiển nhiên đối với chuyện này cũng chẳng có bao nhiêu ý tứ nghi vấn, hiển nhiên đã nhận định luôn ý đồ của Huyền Dạ.
Huyền Dạ không nói gì, giống như cam chịu lời của trụ trì.
Thấy thế, trụ trì gần năm mươi nhịn không được lắc đầu, thật dài mà thở một hơi, trông thần sắc là bi thương cùng tiếc nuối không thể nói rõ: “Người ngài muốn tìm không ở nơi này.”
Nghe được lời của trụ trì, mày Huyền Dạ không khỏi mà nhẹ nhàng nhướng lên, thực sự cũng không phải là vì tin tức mà trụ trì lộ ra, dù sao Huyền Dạ vốn cũng không nghĩ tới chuyện có thể tìm được Đường Niệm ở trấn trên này, càng đừng nói tới chuyện hai người đã trì hoãn trong khách điếm lâu như vậy, dù Đường Niệm từ đầu có thực sự bôn ba đến nơi này đi chăng nữa, lúc này cũng đã rời đi.
Chỉ là, theo ngữ khí của trụ trì mà nói, lão tựa hồ như không nguyện ý đàm luận đến chuyện của Đường Niệm — một lần mở miệng của lão liền đã tránh được câu hỏi vừa rồi của Huyền Dạ.
Hành vi như vậy của trụ trì thật sự làm Huyền Dạ không thể không hoài nghi, lão có quan hệ đặc thù gì đó với Đường Niệm kia.
Vừa rồi Vệ Thành Trạch cũng đã nói khí tức trong gian miếu này thập phần tương tự với khí tức Đường Niệm từng gặp trước đây không phải sao?
Nhưng câu sau đó của trụ trì lại đánh mất ý niệm trong đầu Huyền Dạ: “Nhưng ta biết hắn hiện tại ở đâu.”
Hiển nhiên, dù là Huyền Dạ hay Vệ Thành Trạch cũng đều không hề nghĩ đến chuyện trụ trì sẽ nói như vậy.
Vệ Thành Trạch thật sự chỉ là kinh ngạc vì dễ dàng tìm được manh mối như vậy, mà mày Huyền Dạ lại nhăn lại thực sâu, thần sắc nhìn trụ trì cũng mang theo vài phần nghiêm khắc: “Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
“Hắn vẫn còn ở thôn trấn này, vẫn chưa rời đi.” Không trả lời câu hỏi của Huyền Dạ, trụ trì tiếp tục nói.
Lão đương nhiên cũng biết ý tứ của Huyền Dạ, nếu lão nói ra lời như vậy thì trên cơ bản lão đã thừa nhận có liên quan đến Đường Niệm.
Mà Đường Niệm hiện giờ mà nói thì yêu vật cũng không nói đủ.
Biết chỗ ở của yêu vật hại đến mạng người mà lại thay đối phương giấu diếm.
Hành vi của lão đã có thể được gọi là che chở.
Nếu là vài pháp sư tính tình táo bạo hoặc là có oán hận cực đoan với yêu vật biết được chuyện này, cẩn thận sau khi tìm được chỗ ở của Đường Niệm liền sẽ trừ bỏ cả Đường Niệm và lão.
Nhưng……!
“Chuyện năm đó, cũng nên chấm dứt rối.” Hai tay tạo thành chữ thập mà thi lễ với Huyền Dạ, trụ trì giống như đang quết định gì đó mà nói.
Đó là một quá khứ giống như một câu chuyện tuyệt vời từ thoại bản, tài tử tuổi trẻ tuấn mỹ gặp tiểu thư quản gia gặp rủi ro, vừa gặp đã thương, ngầm nảy sinh tình cảm, cuối cùng liền cùng nhau ước định cả đời.
Nếu như vị tiểu thư quản gia xinh đẹp kia không phải là một yêu quái mà nói thì đây chắc chắn là một bản giai thoại truyền lưu ngàn năm; nếu như vị tiểu thư quản gia thiện lương kia, không bị người trấn trên phát hiện ra thân phận mà nói, đây chắc chắn sẽ là nhân duyên tốt đẹp mà kẻ khác cực kỳ hâm mộ.
Nhưng những chuyện trên đời này, càng nhiều chuyện là không theo ý người.
Đứa con chưa đến bảy tuổi của một góa phụ ở thôn trấn bị mất tích, một đám người quen lo lắng lên núi tìm, Đường Niệm kia cũng ở trong đó.
Tuy mấy người cuối cùng cũng tìm được đứa nhỏ bị lạc trong núi, nhưng trong lúc trở về, bọn họ lại gặp phải một con mãnh hổ.
Đôi mắt mang theo huyết tinh kia làm không ít người sợ đến mức xụi lơ ra đất ngay tại trận, ngay cả bước cũng không dám bước.
Mắt thấy tất cả mọi người đều sẽ chết trong miệng hổ, thê tử đoan trang hiền thục kia của Đường Niệm lại đột nhiên xuất hiện, hai ba lần liền đuổi mãnh hổ đi, cứu mọi người khỏi nguy hiểm, nhưng thân thủ quỷ mị kia của nàng lại làm cho không ít người ở đây kiêng kị thực sâu.
Sau đó, lời đồn đãi lại cứ lặng yên không một tiếng động mà truyền đi, xa lánh ngoài sáng trong tối đều có, cùng với đủ trăm phương nghìn kế các loại thăm dò.
“Đường thí chủ không chịu nổi những thứ quấy nhiễu này liền sinh ra ý niệm chuyển nhà rời đi, thậm chí ngay cả đồ đạc trong nhà cũng đã thu thập xong.” Lúc trụ trì nói tới đây liền dừng lại một chút, trong mắt hiện ra chút thần sắc thống khổ, “Mà vào lúc này, trấn trên liền mời một gã pháp sư có pháp lực cao cường đến.”
Trên đời này đương nhiên cũng không thể nào có chuyện trùng hợp đến như vậy, gã pháp sư này chính là người mà nhóm người trong thôn trấn góp ngân lượng mời đến.
Thậm chí còn vì biết được tâm tư muốn rời đi của Đường Niệm mà cố ý bảo pháp sư mau tới.
Đường Niệm và thê tử của hắn cuối cũng thì cũng không thể nào rời đi nổi, vừa rời khỏi thôn trấn liền trùng hợp gặp phải pháp sư.
Chỉ qua một cái liếc mắt gã liền nhìn thấy thân phận của nữ tử dung mạo nghiên lệ kia.
Rồi sau đó liền là giao thủ không chút nương tay.
Gã pháp sư kia là người mà thôn trấn dùng giá cao mời đến, tự nhiên cũng chẳng phải là loại tay mêm gì cho cam.
Nhưng mọi người cũng thực không ngờ nữ tử nhìn qua nhu nhu nhược nhược thế nhưng cũng có thực lực cao cường như vậy.
Hai người giao thủ hai ngày hai đêm mà vẫn chưa phân được cao thấp, ngược lại không ít tòa nhà đường xá ở trấn trên bị hai người phá hư lúc giao thủ, thậm chí còn có không ít người bị thương.
Đương nhiên, phần tội trạng này đều bị thêm trên người thê tử của Đường Niệm, thế nên lúc Đường Niệm có chạy vạy chung quanh cầu xin mọi người trong trấn trên khiến pháp sư kia dừng tay lại, thứ có được lại chỉ có đủ loại trào phùng cùng chửi rủa, có người còn trực tiếp vớ thứ gì đó mà đánh hắn.
Cũng có người nói rằng hắn bị yêu quái mê hoặc, dùng trăm rằng hắn là bị yêu quái mê hoặc, trăm phương nghìn kế muốn khuyên phục hắn, buộc hắn uống các loại bùa nước gì đó, thậm chí còn có người cảm thấy hắn cũng chính là yêu quái liền muốn đánh chết hắn tại chỗ.
Có lẽ ngay cả thượng thiên cũng đã cảm thấy hành vi của những người này quá mức ác liệt, rõ ràng là mùa thu nên trong sáng quang đãng lại đột nhiên liên tục đổ mưa, đê đập thu, lại đột nhiên liên tục hạ khởi mưa to đến, đê đập bên cạnh thôn trấn dùng để tránh lũ lụt bị nước sông tăng vọt kia đập sụp, hồng thủy phô thiên cái địa mà tràn vào thôn trấn.
Mọi chuyện phát sinh quá mức đột ngột, có nhiều người còn chưa kịp phản ứng xem là chuyện gì đang xảy ra thì đã bị hồng thủy bốc lên rồi quấn đi.
Dưới thiên tai, kẻ phàm cũng chỉ là con kiến.
Cho dù là pháp sư sử dụng thuật pháp cũng không dám ở lâu ở nơi như thế này, trong lúc giao thủ liền kéo giãn khoảng cách, một mình rời đi, một chút ý tứ giúp đỡ cũng không có.
Mắt thấy tia hi vọng cuối cùng cũng biến mất, trong mắt mọi người không khỏi mà hiện ra thần sắc tuyệt vọng.
Đối mặt với tình cảnh lần này, bọn họ trừ chuyện chờ hồng thủy tự mình cuốn cả thôn trấn đi thì cũng chẳng có biện pháp gì.
“Thế nhưng ở phía sau, yêu nghiệp bị chúng ta sợ hãi, chán ghét thậm chí muốn tìm cách mà trừ bỏ kia lại chắn phía trước mọi người”.
Tay nàng cầm một đóa hoa sen nửa nở, trôi nổi giữa không trung, trên làn da lộ ra ngoài liền hiện ra từng lớp vẩy cá, thần sắc dữ tợn thoạt nhìn thập phần đáng sợ.
“Nhưng chính một yêu quái như vậy, lại cứu thôn trấn này, lại cứu mạng của chúng ta.” Ngữ khí của trụ trì có chút phức tạp, làm người ta có chút phân không rõ lão đối với chuyện này đến tột cùng là mang cảm kích hay lại vẫn là chán ghét.
Huyền Dạ không nói gì, tay từng chút từng chút mà vuốt lông con mèo trong lồng ngực.
Y biết sự tình không thể nào chỉ như vậy liên xong, nếu không Đường Niệm hiện giờ cũng sẽ không biến thành bộ dạng như vậy.
Vệ Thành Trạch được thuận mao thuận đến thư thái, híp mắt lười biếng mà nằm úp sấp xuống, cái đuôi phía sau nhoáng lên nhoáng xuống, có vẻ rất thảnh thơi, thực sự có vài phần không hợp với không khí nghiêm trọng trong này.
Trụ trì nhìn Vệ Thành Trạch trong lồng ngực Huyền Dạ một cái, tựa hồ đối với loại nhàn nhã không biết bất cứ chuyện gì trên đời như hắn cực kỳ hâm mộ.
Được cứu một cái mạng, dù có là người da mặt dày hơn nữa thì cũng không thể tiếp tục biểu hiện ta tình tự chán ghét gì đó– ít nhất thì cũng không dám biểu hiện ra ngoài lúc ấy.
Nhưng rốt cuộc cảm thấy e ngại với thân phận yêu quái của nữ tử kia, bởi vậy dù là lúc đối phương vì thay đổi tuyến đường của hồng thủy mà tẫn lực ngã sấp xuống cũng chẳng có ai dám tiến đến đỡ nàng dậy.
“Lão nạp lúc ấy cũng đã ở đó, thế nhưng cũng chẳng khác gì những người khác ” trụ trì cười khổ lắc lắc đầu, “Thực hổ thẹn.”
“Nàng –” Huyền Dạ dừng lại một chút, tựa hồ đang châm chước tìm xưng hô thích hợp “Thê tử của Đường Niệm, bởi vậy mà chết?”
Nếu là như vậy, y thế nhưng thực sự cũng có thể lý giải được nguyên nhân gian miếu này được xây dựng, nhưng Đường Niệm tại sao lại biến thành bộ dạng như hiện giờ lại vẫn làm cho người ta thấy kỳ quái.
Trụ trì nghe vậy trầm mặc chốc lát, đến khi mở miệng lần nữa thế nhưng vẫn chưa trả lời câu hỏi của Huyền Dạ: “Đường thí chủ nói hắn sẽ rời khỏi nơi này.”
Lúc đó trên mặt Đường Niệm thậm chí còn mang theo thương thế khi bị người trấn trên đánh ra, vẩy cá trên mặt nữ tử trong lồng ngực hắn cũng còn chưa rút đi, thoạt nhìn thực thê thảm lại đáng sợ.
Hắn ôm nữ tử ngay cả đứng cũng có chút không vững, ánh mắt kiên định: “Làm ơn hãy cho chúng ta rời đi.”
Sau đó, những người còn lại liền trơ mắt mà nhìn một thanh loan đao ánh lên hàn quang xuyên qua ngực nữ tử, từ lưỡi đao sắc nhọn nhỏ xuống từng giọt từng giọt máu.
Pháp sư được người trấn trên mời đến kia, không biết từ khi nào đã đứng phía sau hai người, trong tay nắm chuôi đao.
Hắn ngay trước mặt Đường Niệm, xé bụng của nữ yêu còn chưa tắt thở ra, đào nội đan từ trong đó ra rồi sau đó giống như vứt bỏ rác rưởi mà ném thi thể sớm đã không còn chút sinh cơ nào qua một bên, nghênh ngang mà đi.
Mà Đường Niệm bị lưu lại, lại chỉ có thể ôm thân hình đã sớm lạnh như băng kia, từng bước từng bước mà rời khỏi thôn trấn.
“Tất cả chúng ta, đều là hung thủ sát hại nàng.” Trụ trì nói xong, nhắm hai mắt lại, che lấp thần sắc thống khổ trong đó.
Cả đời này của lão, cũng không muốn nhớ lạ biểu tình trên mặt Đường Niệm lúc đó.
Rồi sau đó, những người sống sót đã tự mình xây tòa miếu này ngay tại nơi tai nạn diễn ra, cung phục yêu quái đã cứu thôn trấn này trong đó.
Qua một đoạn thời gian, hương khói thế nhưng cũng chậm chậm mà nhiều lên.
“Áy náy?” Huyền Dạ hỏi.
Trụ trì khựng lại một chút, trên mặt lộ ra chút cười khổ: “Có lẽ vậy.”
Áy náy tất nhiên là có, bọn họ tóm lại vẫn chưa mất hết lương tâm, loại chuyện thờ ơ đến ân nhân cứu mạng mình lại bị mình hại chết này họ không làm được, nhưng càng nhiều hơn lại xuất phát từ sợ hãi.
Sợ hãi ánh măt tràn đầy oán hận kia của Đường Niệm, sợ hãi vị pháp sư giết chết yêu vật kia, thậm chí sợ cả yêu quái đã chết kia nữa.
Thứ gọi là con người, chính là loại tồn tại hèn nhát này.
Nhưng có lẽ cũng chính vì sự tồn tại của ngôi miếu này, mới khiến Đường Niệm không làm gì với thôn trấn này.
Sau khi ôm thi thể người yêu rời đi, Đường Niệm liền cứ như vậy mà biến mất bặt vô âm tín hai năm, mà sang năm thứ ba, bọn họ liền nghe được tin pháp sư năm đó bị tập kích,bị lấy hết yêu đan đã từng lấy được.
Mà lão, đã chính mắt thấy Đường Niệm đem từng viên từng viên nội đan cướp lại kia, từng viên từng viên mà nuốt xuống.
Đường Niệm đã chẳng còn là con người nữa.
Chuyện này lão vẫn biết rõ, nhưng cứ nhìn thân người chỗ nào cũng bị rách vỡ đầy máu kia, lão dù thế nào cũng chẳng thể làm nổi chuyện như lúc trước.
Lão bao che Đường Niệm, lúc pháp sư tới cửa hỏi hắn lại không nói gì cả.
Mà có thể chính vì chuyện hắn đang làm mà làm cho thực nhiều người vô tội mất đi tính mạng.
Đường Niệm muốn báo thù, mà muốn làm được chuyện này, nhất định phải có được thực lực cường đại.
Một người không phải người tu hành cũng chẳng phải yêu quái như Đường Niệm, muốn đề cao thực lực của mình thì thứ duy nhất tự nhiên cũng chỉ có tà đạo.
Nếu cứ để mặc như vậy, sẽ có càng nhiều càng nhiều người chết trong tay Đường Niệm.
Nhưng, dù trong lòng đã thập phần rõ ràng, nhưng lão lại vẫn như cũ không thể xuống tay với một người trọng thương mà trốn đến nơi đây.
Là người đầu tiên năm đó đề nghị ra bên ngoài mời pháp sư đến trừ yêu, lão đối mặt với một người bị chính mình hại đến bộ dạng như vậy, còn có thể làm gì?
Lão thậm chí còn cảm thấy, Đường Niệm tới đây, chính là để tra tấn lão, làm lão một lần lại một lần bị áy náy cùng thống khổ sở cắn nuốt.
Nhẫn nại nhiều năm như vậy, lão thật sự đã không thể chịu nổi.
“Làm ơn……!Chấm dứt chuyện này đi.”
Ly: Thực sự đọc đoạn này rất khó chịu, cảm giác những người dân trấn trên đáng lẽ cũng nên gặp báo ứng gì đó chứ.
Vợ của Đường Niệm thực sự chết quá thảm
Thực sự xin lỗixin lỗixin lỗixin lỗixin lỗixin lỗixin lỗi mọi người vì lâu rồi không đăng chương mới.
Cuối cùng tui cũng thi xong giải phẫu rồi.