Khoái Xuyên Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 29: Thế Giới Thứ Hai


Đọc truyện Khoái Xuyên Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện – Chương 29: Thế Giới Thứ Hai


Ly: Bây giờ sẽ giảm tốc độ một chút vì wifi nhà ta bị sét đánh sập rồi QAQ.

Cả bạn PC dễ thương nhà ta nữa QAQ.

Ta có nên may mắn ta con e lap này không ONZ
“Đinh! Đang thu thập số mệnh! Số mệnh thu thập xong!”
“Đinh! Đang tính toán số mệnh! Số mệnh tính toán xong! Kí chủ ở thế giới đạt được tổng cộng 35264 điểm giá trị số mệnh!”
“Đinh! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ! Hệ thống mở ra càng nhiều công năng, thỉnh kí chủ không ngừng cố gắng, thu thập càng nhiều số mệnh!”
Vệ Thành Trạch mở hai mắt, nhìn thế giới gần như thuần trắng trước mắt, cảm thấy thực không khỏe mà nhăn mi.

Ngực còn lưu lại cơn đau lạnh lẽo còn chưa biến mất, đầu ngón tay cũng không chịu được mà run rẩy, thân mình Vệ Thành Trạch hơi nhoáng lên một cái, lui về phía sau hai bước, dựa vào tường mà dừng lại.

“Kí chủ, ngươi không sao chứ?” Nhìn thấy bộ dạng của Vệ Thành Trạch, ngữ khí của 5438 không khỏi thêm vài phần lo lắng, dù sao chuyện tử vong cũng không phải là chuyện ai cũng thừa nhận được, dù đã sớm biết mình sẽ không chết — nhưng lại giống như khi đối mặt với công kích trong ảo ảnh, dù có biết chính mình sẽ không bị thương nhưng vẫn không có tự giác mà trốn tránh, không liên quan đến chuyện nhát gan hay không, bất quá chỉ là bản năng cầu sinh của con người mà thôi.

Trên thực tế, 5438 không hề nghĩ tới chuyện, Vệ Thành Trạch sẽ lựa chọn lấy phương thức như vậy để chấm dứt một thế giới nhiệm vụ — nó thậm chí còn không nhớ mình đã nói với Vệ Thành Trạch, nếu chết ở thế giới nhiệm vụ thì cũng không xem như chân chính tử vong, nên sau khi nhìn thấy Vệ Thành Trạch chết đi, ngay cả động tác thu thập số mệnh của nó cũng chậm nửa nhịp.

Bất quá, chính là 5438 không thể không thừa nhận, hành động này của Vệ Thành Trạch, thật sự rất hữu hiệu, nếu Vệ Thành Trạch không chết ở đó, số mệnh mà nó thu được, tuyệt đối không nhiều như thế này.

Chỉ cần còn sống, liền có thể tìm được một phương pháp khác để đền bù lại từng sai lầm.

Chỉ có cái chết, mới có thể lưu lại ấn tượng khắc sâu nhất.

Vệ Thành Trạch hạ đầu xuống, không trả lời câu hỏi của 5438.


Máu ngừng chảy, thân thể dần lạnh lẻo, trái tim không còn đập– thứ gọi là tử vong, là như vậy.

Vệ Thành Trạch đưa tay che lại hai mắt, nhịn không được cúi đầu mà bật cười.

Thật đúng là……!thú vị.

(Ly: Ảnh đế à thần kinh ngài còn chút bình thường nào không)
Giống như hết thảy xung quanh mình đều bị làm chậm, mỗi một giây đều bị kéo dài đến vô hạn, việc này đối với Vệ Thành Trạch mà nói, thực là một loại thể nghiệm mới lạ.

Khiếp sợ trong mắt Vệ Tử An, thống khổ, giật mình cùng hối hận, đều hiển lộ rất rõ ràng trước mắt hắn.

– – làm cho người ta vui vẻ như vậy.

Dùng thời gian mười năm, từng chút một dăng lưới mà thành, ngay lúc nhận được thứ hàm chứa trong đôi mắt ấy, hắn chưa từng cảm thấy thành tựu như vậy.

Tận lực chọn lựa một ảo cảnh chỉ để cho hai người tiến vào, cho đi pháp khí duy nhất trên người có thể bảo vệ nguyên thần, sau đó — hoàn mỹ mà sắm vai một kẻ bị hại.

Sự tình còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng, một người vì mình mà trả giá hết thảy, cuối cùng lại vì bảo hộ mình, mà chết trong tay chính mình, luôn có thể khắc trong tạo cho người ta ấn tượng khắc sâu, không phải sao? Chỉ là, không biết sau khi Phó An Diệp nhìn thấy thi thể của hắn, sẽ lộ ra biểu tình gì.

Nghĩ đến người luôn tính toán đâu ra đấy mà muốn thăm dò ý đồ của hắn, ý cười bên môi Vệ Thành Trạch không khỏi mà lại sâu sắc hơn vài phần.

Nhìn thấy bộ dáng Vệ Thành Trạch, 5438 không tự chủ được mà run lên một chút — kí chủ của nó không phải bị kích thích, trực tiếp điên rồi đi?(Ly: Cưng chắc chắn ký chủ cưng không điên sẵn,ân?) Dù sao nó cũng chưa từng gặp qua một người bình thường nào, sau khi vừa chết một lần, còn có thể cười đến vui vẻ như vậy.

Ngay lúc 5438 đang do dự nghĩ có nên lên tiếng hỏi không, Vệ Thành Trạch rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần.


Hắn buông tay, quét một vòng quanh không gian trống không: “Nhiệm vụ tân thủ?”
Thấy Vệ Thành Trạch đã khôi phục bình thường, 5438 nhất thời nhẹ nhàng thở ra, bật người hưng trí ngẩng cao mà nói với hắn: “Đúng vậy! Chính là nhiệm vụ tân thủ nha!”
Xét trên một mặt của thế giới, Vệ Thành Trạch và Vệ Tử An là người sống sót của Vệ gia, lại không thể hóa giải thù hận, dù Vệ Thành Trạch không làm gì mà chỉ lưu lại bên cạnh Vệ Tử An, nhìn hắn một đường đi lên đỉnh cao, thỉnh thoảng có thể sửa mái nhà dột mà nhặt được không ít số mệnh –có chút giống với người dựa vào cảm tình mà ăn cắp số mệnh.

Nhưng số mệnh có thể lấy được từ loại phương pháp này thật sự quá ít, dù sao của biếu cho, luôn luôn phải lấy thương tổn của mình ra làm giá, chẳng ai sẽ hiến trái tim của mình cho người khác — trừ phi người này bị điên.

Mà Vệ Tử An, hiển nhiên không thể điên.

Cho nên, việc Vệ Thành Trạch làm, so về số lượng số mệnh mà người này lấy được, không ai có thể làm tốt hơn hắn.

“Không hổ là ký chủ tui chọn nha! Thật sự là giỏi quá đi!” Đã sớm đã quên mình đã từng hối hận vì chọn phải Vệ Thành Trạch, 5438 lúc này ngay cả cái đuôi đều đã giương đến tận trời đi.

Không để ý đến lời nói mang theo điểm tranh công của 5438, Vệ Thành Trạch lệch nghiêng đầu, mở miệng hỏi: “Sau khi nhiệm vụ tân thủ hoàn thành mở ra công năng mới?”
Điểm này hắn chưa bao giờ nghe 5438 nói qua, có lẽ đây là chuyện chỉ sau khi hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ tân thủ, mới có thể biết được.

Buông xuống mi mắt che lấp thần sắc trong đó, Vệ Thành Trạch hơi cong môi: “Không giới thiệu cho ta một chút sao?”
Hoàn toàn không có phát hiện Vệ Thành Trạch có gì không thích hợp, 5438 tận chức tận trách mà bắt đầu giải thích.

Cái gọi là công năng mới của hệ thống, nói trắng ra chính là lợi dụng số mệnh lấy được từ nhân vật chính lúc trước, điều chỉnh thân phận thế giới kế tiếp của mình.

“Không giống với thế giới đầu tiên, vì tận lực tránh đi tra xét của thiên đạo cùng tiết kiệm số mệnh, kí chủ ở thế giới kế tiếp, thân phận xuyên qua vào khẳng định đều là người đã cùng nhân vật chính của thế giới nguyên bản có xung đột, ít nhất sẽ không có khả năng cùng nhau đứng trên một chỗ, sống an ổn vô sự với nhau.” Ngữ khí của 5438 khó được không có xuẩn manh của ngày thường, ngữ khí phi thường nghiêm túc, tuy rằng nó cảm thấy những lời này đối với Vệ Thành Trạch mà nói, căn bản là không có một chút ý nghĩa.

– – ngay cả cái loại người vốn hẳn là sống nương tựa lẫn nhau, đều có thể bị Vệ Thành Trạch gây sức ép thành như vậy, thứ nguyên bản dem ra để dồn ép sẽ không có chút hiệu quả nào đi?

Nghĩ đến việc Vệ Thành Trạch dùng phương thức vô cùng khác người để hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, trên trán 5438 trán liền nhịn không được nhỏ một giọt mồ hôi thật lớn.

Không suy nghĩ việc này nữa, 5438 ho khan hai tiếng, tiếp tục nói: “Mà lúc này, lại chính là lúc số mệnh có tác dụng.

Kí chủ có thể lấy nó điều chỉnh thuộc tính của mình, tỷ như dung mạo, tố chất thân thể vân vân, cũng có thể dùng để thay đổi một chút xuất thân linh tinh, cũng có thể dùng để biết trươc thiên cơ…..!Từ từ, kí chủ ngươi đang làm cái gì? A a a a a ngươi đem dung mạo đẩy đến cao nhất làm gì a a a!! Đây là lãng phí! Này thực sự là lãng phí a!!!” (Ly: Hệ thống cưng, nếu là tỷ tỷ cũng làm thế ok?! Làm đẹp đó!!!!)
Trong một trận gào thê thảm liên miên không nghỉ của 5438, Vệ Thành Trạch mỉm cười mà ấn vào nút xác nhận, nhắm mắt lại chờ đợi cỗ cảm giác mê muội quen thuộc kia truyền đến.

– —————–
Dưới thân là vải dệt mềm mại, quanh quẩn bên mũi là mùi mộc đàn thản nhiên, sa trướng bị gió nhẹ thổi bay, chạm nhẹ vào thân thể có chút ngứa.

Tùy tay tách ra sa màn, Vệ Thành Trạch lười biếng mà tựa vào đầu giường, tóc dài đen như mực rối tung tùy ý thả trên nội sam tuyết trắng, mang theo vài phần kiều diễm không thể nói rõ.

Hắn nửa buông xuống khóe mắt quan sát, con ngươi hắc bạch phân minh như có lưu quang, đuôi mắt hơi hơi chọn lên đều đặn nhiễm một tầng đỏ ửng, nhìn mà say lòng người.

“Ngươi, ” Vệ Thành Trạch nghiêng đầu, nhìn nam tử quỳ gối cách đó không xa, môi bạc khẽ mở, “Ngẩng đầu lên.”
Nam tử đang quỳ nghe vậy thân mình nhất thời cứng đờ, sau một lúc lâu mới thẳng cổ mà đáp: “Thần không dám.”
“Ta cho phép ngươi ngẩng đầu.” Ngữ điệu của Vệ Thành Trạch không có biến hóa quá lớn, nhưng lại có thể làm cho người ta rõ ràng cảm nhận được hắn không hờn giận, hắn nheo lại ánh mắt nhìn người đang quỳ gối, đột nhiên cong môi cười, như là đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, ngữ khí nhẹ nhàng, “Ta nhớ rõ phụ mẫu của ngươi còn đang ở thiên lao?”
Nghe được lời nói của Vệ Thành Trạch, thân thể nam tử không khỏi mà chấn động, hai tay bên người nắm lại thành quyền, như đang nhẫn nại gì đó.

Một hồi lâu sau, hắn mới theo yêu cầu của Vệ Thành Trạch, từng chút một mà ngẩng đầu lên, bộ dáng của Vệ Thành Trạch, cũng cứ như vậy mà lọt vào mắt hắn.

Vô luận nhìn thấy bao nhiêu lần, Lâu Phù Phương đều như trước nhịn không được vì bộ dạng của Vệ Thành Trạch mà sợ hãi than một tiếng.

Ngũ quan như tác phẩm tinh xảo nhất được tạo thành trên thiên giới, dù nhìn từ góc độ nào, đều không nhìn thấy một chút tì vết nào, dù cho hắn đã biết rõ bản tính của người này, cũng như trước không thể không bị dung mạo của hắn mê hoặc.

Mà so sánh với hắn, bộ dáng của Lâu Phù Phương bình thường hơn nhiều lắm, không thể nói có bao nhiêu tuấn lãng, nhiều nhất chỉ có thể được cho thanh tú.

Vệ Thành Trạch nghiêng đầu nhìn nhân vật chính của thế giới này, trong lòng suy tư về tin tức mới vừa nắm giữ.


Khác với thế giới trước, thế giới này cũng không tồn tại người tu chân, ngay cả võ học, cũng bất quá chỉ là chút quyền cước công phu, luyện được một ít nội lực, liền xem như bước vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu.

Mà giá trị vũ lực trong dân gian cũng không cao, tất nhiên sẽ làm cho sức mạnh triều đình nắm trong tay được tăng cường — bất quá là một xã hội cổ đại tầm thường.

Mà Lâu Phù Phương, chính là nhân vật chính của thế giới này.

Lâu Phù Phương là con trai độc nhất của Ngự Sử đại phu đương triều, từ nhỏ thiên tư thông minh, mười tuổi ghi nhớ được thức âm vận, mười lăm văn chương nổi bật, Cho đến khi hai mươi tuổi, đỗ Trạng Nguyên, nhậm chức Lại bộ thượng thư, quả là một thế hệ truyền kỳ.

Mắt thấy người này một bước lên mây, con đường làm quan một đường bằng phẳng, cũng không biết đến tột cùng làm sao lại đắc tội đến hoàng đế, hoàng đế tùy tiện tìm một cái lý do vừa nghe đã biết là nói lung tung, liền đem một nhà hắn( Lâu Phù Phương) nhốt ở thiên lao, đem cả nhà giết chết, chỉ có mình Lâu Phù Phương, không biết vì sao tránh được một kiếp, nhưng bị sung quân tới biên cương lạnh khủng khiếp, nhiều lần trải qua gian nan khổ sở, sau mười năm liền dấy binh tạo phản, ngồi trên đế vị.

Về phần Vệ Thành Trạch, còn không biết đầu có bị cửa đập không, giết chết cả nhà nhân vật chính, cố tình còn “mở một bên lưới” mà buông tha Lâu Phù Phương, cuối cùng bị người một đao lăng trì, còn để tiếng xấu muôn đời là một hoàng đế ngu xuẩn.

Quả nhiên phía sau mỗi nhân vật chính, đều có một não tàn yên lặng phía sau vì hắn mà nảy sinh ra hạn cuối của chỉ số thông minh?
Nhanh chóng xem xong cuộc đời nguyên chủ khi còn sống, Vệ Thành Trạch bên ngoài mỉm cười ở trong lòng mắng một câu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 5438: Lúc phát hiện kí chủ đem tất cả số mệnh đều để vào mỹ mạo, nội tâm của ta nội tâm liền hỏng mất rồi.

Vệ Thành Trạch (chớp mắt mắt): nhục nhã sao?
5438:……!
# ký chủ nhà ta luôn tùy hứng thế này làm thế nào bây giờ a #
# cho dù tùy hứng cũng vẫn mê người như vậy làm thế nào bây giờ a #
Rốt cục bắt đầu người thứ hai chuyện xưa lạp ~ chúng ta tiểu vệ lúc này cần nhờ mỹ mạo chinh phục thế giới!
Cám ơn ngô đồng thật sâu, Afiado, phù du vũ, M.

J.

Đích lôi, sao sao sao ~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.