Đọc truyện Khoái Xuyên Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện – Chương 2
Edit: Lam Lưu Ly
Beta: Phong Linh
#gần đây thật bận làm thủ tục về trung @[email protected] so sorry chủ nhà vì sự muộn màng này.
Trong sơn động không lớn, ánh lửa mỏng manh không ngừng lay động.
Thiếu niên thân hình đơn bạc nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, che kín trên trán là mồ hôi tinh mịn.
Hai hàng lông mày của hắn gắt gao nhăn lại, trên mặt ửng hồng đầy bệnh sắc, giống như đang lâm vào một cơn ác mộng nào đó, trong miệng không ngừng mê mang nói sảng.
Vệ Tử An biết mình đang nằm mơ.
Những tiếng khóc la cùng tiếng thét đó, dường như chỉ thật sự cách một tầng mạng mỏng, mơ mơ hồ hồ không nghe rõ ràng.
Ngọn lửa nóng rực quay cuồng, đem mọi thứ đều cuốn vào trong đó, những gương mặt quen thuộc trở nên vặn vẹo dữ tợn, như ác quỷ hiện lên trên ngọn lửa.
Hắn muốn thét chói tai, muốn chạy trốn, nhưng mà hai chân lại giống như bị dính gắt gao trên mặt đất, không thể nhúc nhích chút nào, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn ngọn lửa kia liếm đến mũi chân, từng chút một mà hướng về phía trước.
“Ngoan, đừng sợ.” Không biết từ chỗ nào truyền đến thanh âm như suối mát, dập tắt ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt kia, tay được người ôn nhu mà nắm lấy, nhiệt độ cơ thể của một người khác theo nơi đó truyền đến, khỏ hiểu mà làm cho người ta an tâm.
“Tin tưởng ta, ngươi không có việc gì.” (Ly: A Anh Trạch cũng chẳng phải dạng vừa nha)(linh: ly edit mà cắt xén nội dung nhoa *tố cáo* làm ta beta mệt quá *ôm* trời đang mưa hơi bị lạnh cho ôm ik huề *^^ ăn đậu hủ*)
Vệ Tử An mở mắt ra, chiếu vào mi mắt, lại chỉ là vách núi đầy rêu xanh.
Sửng sốt một hồi lâu, Vệ Tử An mới hồi phục lại tinh thần.
Hắn vịn vào vách núi chậm rãi ngồi dậy, đau đớn trên người truyền đến làm cho hắn nhịn không được hít vào một hơi.
Áo khoác trên người vì động tác của hắn mà trượt xuống bên hông, lộ ra thân thể bên dưới tràn đầy vết thương.
Nghiêm trọng nhất là hai miệng vết thương đã được thượng dược, còn rất nhiều vết thương nhỏ khác, cũng đã được cẩn thận rửa sạch, Vệ Tử An ngẩn người, không biết làm sao, trong lòng đột nhiên lại trở nên bình ổn.
Đem kiện áo khoác có chút rộng choàng lên người, Vệ Tử An tựa vào vách núi đá, bắt đầu quan sát xung quanh nơi bản thân đang ở.
Đó là một sơn động không lớn, chỉ đủ cho năm ba người dung thân.
Cửa hang động bị một khối đá ngăn lại, chỉ để lại một cái khe hở nho nhỏ, lộ ra ánh sáng bên ngoài.
Trên tảng đá đầy dây leo xanh biếc, nhìn qua cành lá sum xuê, dù có người đi qua cũng khó có thể phát hiện nơi này có một cửa động bí mật – điều này Vệ Tử An là người rõ ràng nhất.
Hắn từng vô số lần trốn trong sơn động này, nghe những thanh âm nhục nhã hắn bên ngoài, lại vì tìm khắp nơi không thấy bóng hắn, liền tức đến khó thở mà lên tiếng chửi mắng.
Mỗi khi Vệ Tử An chịu ủy khuất, hoặc là sau khi bị đánh, hắn phần lớn sẽ trốn trong sơn động này, trong bóng đêm một mình liếm miệng* vết thương.
(linh: nguyên văn cv là “liếm liếm miệng vết thương” theo mình hiểu là tự an ủi vết thương trong lòng hắn chứ không phải dùng lưỡi liếm đâu chủ nhà ạ >..