Bạn đang đọc [khoái Xuyên] Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ – Chương 87
“Tần Mặc” đang cảm thấy tình cảm của hắn dần dần phai nhạt, bởi vậy gã mới biết thứ tình cảm như là mây trôi này, gã đã quên sạch, không còn nhớ nhung hay lưu luyến.
Gã hối hận muốn chết đi sống lại, tính mạng quý giá như vậy lại dễ dàng từ bỏ, gã sẽ không bao giờ từ bỏ mạng sống gã khó khăn lắm mới có được, gã được hưởng xa hoa, gã thèm khát đến như vậy, gã đã quên mất tiêu cậu rồi, trong tim gã không còn đau âm ỉ nữa, gã vui mừng khôn xiếc.
Ở đây là một bãi biển không có điểm cuối, cảnh đẹp vô cùng, Đường Tiểu Cơ đang ở dưới vẫy vẫy tay với gã, gã cười cho có lệ, đúng vậy, đây là cuộc sống gã nên có, gã chính thức vứt bỏ thứ tình cảm hư vô không có kết quả kia, Đường Tiểu Cơ đáng ở gã chờ mong hơn, mặc dù gã chẳng nán lại ở đây lâu.
Thế giới này sắp sụp xuống, gã lại tiếp diễn, lặp đi lặp lại làm gã phát chán, rốt cuộc thứ gì mới làm gã vui vẻ.
Gã rốt cuộc là ai?
Gã đến từ đâu trong thế giới hiện thực?
Mục đích của gã là gì?
Hay gã chỉ là những con người được sắp đặt được lặp trình sẵn.
Không có câu trả lời nào!
Gã ngước lên nhìn trời, đột nhiên xúc động muốn khóc, đây là lần đầu tiên gã cảm thấy như vậy.
Gã rốt cuộc là ai?
Mặt trời chói lóa, ánh mắt gã hung tợn dưới ánh tà dương, gã rống lên Đường Tiểu Cơ đi lại gần nghe thấy gã rống, sợ hãi lại gần.
“Làm sao vậy?”
Gã ôm đầu, sức sống của Tần Mặc quá mạnh gã chống không lại.
〘 Thằng khốn! 〙
Đường Tiểu Cơ lo lắng cho gã, đột nhiên thân thể bị hất phăng một phát thật mạnh, đầu đập vào tảng đá máu cũng chảy ra.
Gã không hơi đâu quan tâm, bởi vì trên người gã phủ một cái bóng cao lớn, ngay lập tức gã bị ăn một cú trời váng.
Gã đứng dậy nhíu mày, gã không biết người cao lớn này là ai, cũng chẳng hề thấy quen mắt.
“Mày là ai?”
Triệu Phong không nói hung hăng nắm cổ áo gã, dùng tinh thần lực thộn một cú vào bụng gã, làm gã choáng váng.
Mẹ kiếp!
Gã cũng lao lên, hai người lao vào đánh nhau mấy người xung quanh hoảng sợ tột độ vội vàng trách xa.
Gã gằn lên: “Mày là thằng chó nào! Mẹ kiếp!”
Triệu Phong khuôn mặt dữ tợn: “Mày không phải là Tần Mặc!”
Bí mật của gã bị bại lộ, gã mới hoảng hốt nhìn lên nhìn cho rõ khuôn mặt phóng đại trước măt, hình như có chút mơ hồ.
Trong đầu gã vang lên nhiều cái tên.
Sở Khương Vũ!
Tang thi thần cấp Mộ Phàm?
Haha
Cũng là một thằng sống dai nhách như gã!
Triệu Phong chiếm thế thượng phong hơn dùng dị năng đánh gã tới tấp, gã trở tay không kịp bị thương không hề nhẹ.
“Mày tới đây đánh tao làm gì? Chẳng phải mày nên tới bên người mày yêu chứ?”
Triệu Phong không lên tiếng, động tác trên tay như vũ bão ập xuống làm gã chổng vó triệt để rơi vào thế hạ phong, gã nằm chểnh mảng thảm hại dưới đất, Triệu Phong tiến tới nắm áo gã, nãy giờ mới lên tiếng.
“Tần Mặc cậu mà không trở về thì tôi lập tức giết cậu!”
Nghe hắn nói như chuyện đùa vui nhộn, gã vừa cười vừa phun một búng máu.
“Hắn đã bị áp chế mãi mãi cũng không trở về nữa! Sao vậy? Sao lại muốn hắn trở về, chẳng phải không có hắn, mày được hời lắm sao, Đường Minh ấy giờ là của mày tất!”
Triệu Phong giáng cho gã một cú đấm, làm não bộ gã lung lây, giọng nói bản thể Tần Mặc lại vang lên.
〘 Thằng khốn! Cút đi! 〙
Triệu Phong định giáng một cú nữa, đột nhiêu bàn tay Tần Mặc nắm tay cổ áo hắn, bàn tay dơ trên không trung của Triệu Phong ngừng lại, hắn ngờ vực hỏi.
“Mày là Tần Mặc?”
Tần Mặc yếu ớt trả lời: “Phải!”
Triệu Phong tin chắc, đứng dậy phủi quần áo, kéo Tần Mặc lên, Tần Mặc đứng dậy rất thê thảm, Triệu Phong ra tay quá ác độc.
Triệu Phong: “Mày mau trở về đi!”
Tuy Tần Mặc không hiểu ý định của Triệu Phong lần này nhưng hắn rất gấp đã một tháng rồi hắn chưa gặp lại cậu, hắn nhìn Đường Tiểu Cơ.
Triệu Phong nói: “Để tao lo! Mày về đi!”
Tần Mặc thả phi hành khí ra vỗ lên vai Triệu Phong: “Cảm ơn mày?”
Triệu Phong không nói gì nhìn bóng lưng Tần Mặc đi khuất, gương mặt không cảm xúc tràn ngập đau khổ.
Hắn đã làm việc này cho cậu, mong cậu đừng hận hắn!
.
Đã hơn một tháng kể từ ngày Đường Minh dứt khoát mổ bụng móc “vật thí nghiệm” cậu chưa hề gặp qua Tần Mặc, thậm chí cậu có tới nhà Đường Bình cũng không thấy hắn.
Đường Bình nói con gái ông và hôn phu của nó đang đi hưởng tuần trăng mật, Nhâm Thạch lặng người, ngày cậu mổ bụng cũng là ngày Tần Mặc diễn ra hôn lễ.
Hắn đang có ý đồ gì? Cưới Đường Tiểu Cơ, hắn ta điên sao?
Nhâm Thạch hễ bật quang não là cứ thấy hôn lễ của Tần Mặc được quay trực tiếp, lúc đó máu toàn thân cậu sôi sục, gã khốn khiếp muốn chơi cậu sao?
Theo như Nhâm Thạch biết Tần Mặc sẽ không làm chuyện điên rồ như vậy, hắn bị ép? Không ai có thể ép được hắn.
Nhâm Thạch có nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, cái gã điên này cứ làm cậu phát điên lên tìm kiếm, cậu giờ đang ở căn cứ huy động người tìm kiếm trong âm thầm.
Nhâm Thạch ngồi trong phòng bụng cậu lâu lâu lại âm ẩm đau, vết mổ rợn người này lưu lại thành đường dài hệt như con rết, kĩ thuật ở đây rất hiện đại có thể xóa dấu vết này ngay lập tức nhưng Nhâm Thạch không muốn, cậu muốn mình nhớ kĩ, sinh mạng nhỏ bé đó là chính tay cậu giết là để trả thù cậu, khiến cậu mãi mãi cũng không thể quên.
Nhâm Thạch đang mãi chìm trong suy nghĩ của cậu thì đột nhiên cánh cửa “Ầm___” một tiếng, Nhâm Thạch giật mình quay đầu lại sửng sốt nhìn người đứng ngoài cửa.
Hạ Dật chật vật từ sau lưng tiến vào: “Xin lỗi thượng tướng, em không thể ngăn hắn lại!”
Ấy vậy mà lại là Tần Mặc.
Nhâm Thạch phất tay: “Em ra đi!”
Hạ Dật biết điều, đi ra đóng cửa lại.
Tròn một tháng, cậu chưa hề gặp qua hắn, Nhâm Thạch cứ chết trân như vậy, hôn lễ của hắn và Đường Tiểu Cơ ắt hẳn mới vừa hưởng tuần trăng mật về, nhưng trên người Tần Mặc rất thảm, trên mặt lưu lại mấy vết bầm rợn người, quần áo sột xệch hẳn đi rất vội vàng.
Tần Mặc nhết nhác, thở hồng hộc, đánh nhau với Triệu Phong xong hắn vọt lên phi hành khí chạy tới đây ngay nhưng khi nhìn biểu cảm lãnh đạm của cậu hắn cảm thấy tim mình đau nhói.
Điều làm hắn điên cuồng hơn là bụng của cậu phẳng lặng!
Con của hắn và cậu đã đi đâu rồi?
Tần Mặc mặc cho rằng Đường Minh đang bài xích hắn, hắn tiến lại gần cậu, để hai tay lên bả vai cậu gấp gáp nói.
“Cái thai đi đâu rồi?”
Nhâm Thạch chưa định hình được, sửng sốt nhìn hắn, lông mày cậu chau lại lạnh lùng nhìn hắn: “Cậu đang nói gì vậy?”
Tần Mặc mặc kệ gằn lên: “Cái thai đâu rồi?”
Thì ra Tần Mặc biết cậu mang thai, thì ra Tần Mặc liên quan tới khu mười một, cái thai này Tần Mặc rõ ràng biết mà không hề nói gì với cậu, trong chớp mắt, ánh mắt Nhâm Thạch tăm tối liền nhìn Tần Mặc, cậu tức giận gần như bạo nộ dùng lực đẩy Tần Mặc ra.
“Khốn khiếp! Cậu biết…cậu biết là tôi đang mang…mà cậu không hề nói gì với tôi…”
Tần Mặc hơi ngạc nhiên, đầu hắn nổ bùng bùng không trả lời câu hỏi của Nhâm Thạch: “Anh đã làm gì nó rồi?”
Nhâm Thạch lạnh lùng lấy tay dùng lực mở áo từ bụng lên, một vết sẹo dài hệt như rắn rét yên vị ngay trên bụng trắng ngần của cậu, Nhâm Thạch lạnh tanh nói.
“Tôi giết nó rồi!”
Sống lưng Tần Mặc đột ngột lạnh toát, máu toàn thân sôi xục, rốt cuộc bạo phát, hắn tiều tụy đến nổi quỵ xuống, hắn khóc, nước mắt hắn đột ngột chảy dài, Tần Mặc thật sự gào rống khóc như thằng điên.
“Anh đã làm gì con của chúng ta!”
Con của chúng ta?
Con của chúng ta____
Đầu Nhâm Thạch ong ong, không nghe thấy gì, rốt cuộc thì Tần Mặc đang hồ ngôn loạn ngữ gì, cái gì mà con của chúng ta, Tần Mặc điên rồi sao?
“Cậu nói cái gì?”
Tần Mặc đau đớn, nhìn trân trân cái bụng lưu lại vết mổ dài, hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt cơn đau lòng dâng trào mãnh liệt, là do hắn sai! Hắn không nói với cậu trước, là do hắn, hắn có thể trách ai?
Tất cả đều tại hắn, trách ai được chứ!
Nực cười!
Hắn đứng dậy, thân thể nhẹ nhõm như mây trôi, sờ lên vết thương của Nhâm Thạch lập tức ôm chầm cậu, ôm chặt đến nổi sợ cậu vụt mất khỏi tầm tay hắn, lệ nóng bao phủ.
Nhâm Thạch không biết, không hiểu vẫn cứ chết trân.
“Xin lỗi! Xin lỗi anh Đường ca, tất cả là do em, em xin lỗi____!”
Nhâm Thạch đỏ mắt: “Cậu xin lỗi cái gì? Rốt cuộc cậu đang nói gì?!”
Tần Mặc ôm cậu không nói gì hết một lúc mới khàn khàn lên tiếng: “Có đau không?”
Nhâm Thạch dùng lực đẩy hắn ra: “Mẹ nó! Cậu đang nói cái thứ gì tôi một chút cũng không hiểu!”
Tần Mặc bị hất, bị đau đớn phủ mịt mù tim hắn, gắt gao nhìn cậu, hắn rốt cuộc cũng rống lên như điên.
“Mẹ nó! Trong bụng anh là con của chúng ta, anh đã giết con của chúng ta, tôi là người khu mười một, thứ bọn chúng thí nghiệm là tinh dịch của tôi, thứ Đường Phi tiêm vào người anh là tinh dịch của tôi, cho nên anh không phải mang thai vật thí nghiệm mà là con của chúng ta, anh mẹ nó đã giết con của chúng ta____!”
Cơn choáng đầu của Nhâm Thạch càng dữ dội hơn, hình như cậu nghe thấy gì đó ghê gớm lắm, Nhâm Thạch lặng người, không biết đã qua bao lâu, nước mắt đột ngột rơi xuống, rơi xuống rất nhiều, vết thương ở bụng đau dữ dội hơn.
“Có…thật…không…?”
Tần Mặc đau lòng, ôm cậu lần nữa: “Xin lỗi Đường ca, tất cả là do em, anh không biết gì hết nên anh không có lỗi!”
Lần này Nhâm Thạch không hề đẩy cậu ra, chỉ đứng chết lặng.
Quang não của Nhâm Thạch vang lên inh ỏi, nhưng cậu không hề thấy gì, chỉ đứng như vậy, hai người bọn họ ôm nhau như vậy rất lâu.
Đến khi Hạ Dật đạp cửa xông vào, hắn mặc kệ Thượng tướng và Tần Mặc đang làm gì lập tức báo cáo nhiệm vụ.
“Thượng tướng! Nguyên soái có việc gấp triệu ngài về…!”
Tần Mặc buông Nhâm Thạch, Nhâm Thạch lạnh tanh hửng hờ đáp: “Có chuyện gì?”
“….liên quan đến đứa bé….!”
____________