Bạn đang đọc [khoái Xuyên] Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ – Chương 77
Khi Nhâm Thạch về đến phòng người đã chạy mất chỉ còn cái thây Hạ Dật to lớn nằm chình ình dưới đất, nhìn khăn giường nhào nặn, cửa sổ mở toang Nhâm Thạch đen mặt tặc lưỡi mấy tiếng.
Tần Mặc đính thực là thằng nhãi ranh rồi!?
Ngô Chấn kéo Hạ Dật từ dưới đất dậy tiện tay quăng hắn ngồi lên ghế, Hạ Dật gục đầu rũ rượi như gã say không có dấu hiện tỉnh lại, Ngô Chấn không cảm xúc mở quang não chuẩn bị thông báo bắt người.
Nhâm Thạch nhanh tay ngăn cản hắn: “Là người của tôi đừng khẩn trương!”
Ngô Chấn kinh ngạc đến nổi đầu óc cũng mù mờ hỏi lại: “Người của thượng tướng?”
Ngoài bọn hắn cùng cả một đống người dưới trướng thượng tướng hắn chưa bao giờ thấy thượng tướng có khái niệm “Người của tôi” ngay cả bọn hắn bên cạnh thượng tướng lâu như vậy cũng chưa bao giờ có đãi ngộ này!
Nhâm Thạch không giải thích gì thêm với Ngô Chấn, nhìn Hạ Dật vẫn bất động, tay khẽ đưa tinh thần lực vào người Hạ Dật, Hạ Dật rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Nhâm Thạch ngồi xuống ghế nhìn Hạ Dật nhanh chóng từ cơn mơ hồ tỉnh lại, Nhâm Thạch miên man suy nghĩ Hạ Dật tinh thần lực cấp A cũng bị quật ngã dễ dàng như vậy mà Tần Mặc thể chất là Beta, rốt cuộc nội dung hệ thống đưa cho cậu có đúng hay không cậu cũng mơ hồ.
Hạ Dật nâng cánh tay xoa đầu: “Thượng tướng!”
Nhâm Thạch: “Ừ!”
Hạ Dật đột ngột đứng dậy từ trên ghế, mắt dáo dát nhìn xung quanh, ánh mắt tối lại: “Thượng tướng người đó là ai?”
Nhâm Thạch không thể giải thích gì thêm cho Hạ Dật chỉ “À” một tiếng.
“Em cảm nhận được khí tức rất kinh khủng như bức nát linh hồn, thân thể không thể nào chống cự được, tinh thần cũng đột nhiên bị rút cạn…”
Người như vậy thật kinh khủng, Hạ Dật đến bây giờ vẫn còn run rẩy, Nhâm Thạch vội ngắt lời, biểu tình nghiêm túc.
“Hạ Dật, Ngô Chấn chuyện hôm nay tôi không muốn bị lọt ra ngoài, dù như thế nào cũng không được tò mò, rõ chưa?”
Mặc dù chuyện này xảy ra quá mức kinh hoàn nhưng lời của thượng tướng không thể không nghe Hạ Dật cùng Ngô Chấn nhìn cậu một hồi, nghi hoặc gì cũng tan thành mây khói.
“RÕ!”
Cuộc thi khảo hạch nhanh chóng được được diễn ra, trong thời gian đó Nhâm Thạch chưa hề gặp lại Tần Mặc, toàn thể học viên mới nhập Liên Minh Quân Đội đã ra trước sân trường, học viên cũ cũng tới góp náo nhiệt ồn ào một mảnh, Nhâm Thạch mặc quân phục ra sân lập tức nhận được vô số ánh nhìn, có ngưỡng mộ lẫn ái mộ, đầy đủ ánh mắt phức tạp, Nhâm Thạch không hề để tâm, ngồi lên ghế chủ vị, bên trái là Hiệu trưởng, bên phải là Đường Phi, Nhâm Thạch ánh mắt phức tạp nhìn Đường Phi một hồi, hôm nay Nhâm Thạch mới chính thức gặp hắn.
Đường Phi nhìn rất trẻ, khuôn mặc dễ nhìn quả thực là một Alpha có sức hút với kẻ khác giới, Đường Phi cũng nhìn cậu, không hiểu thế nào Nhâm Thạch có chút rùng mình.
Đường Phi nhanh chóng sáp tới chào cậu một tiếng: “Thượng tướng!”
Nhâm Thạch cứng đờ cười: “Gọi anh xem nào?”
Đường Phi: “…”
Uống lộn thuốc hả ba! Chắc chắn trong đầu Đường Phi đang nghĩ Nhâm Thạch rất ngu ngốc, Nhâm Thạch chỉ thuận miệng nói, ai ngờ lại nói một câu ngu ngốc như vậy.
Hai người không nói gì nữa, xem hiệu trưởng đang làm mấy thủ tục rườm rà, quét tinh lực gì đấy, rồi xem thể lệ cuộc thi năm nay sẽ như thế nào.
Tinh thần lực cấp D sẽ vào đợt khảo hạch thứ nhất, khảo hạch năm nay sẽ trong không gian giả tưởng, nghe nói năm ngoái khảo hạch ở ngoài rừng nguyên sinh thật sự đã chết nhiều học viên của trường học, nghe thì rợn như thế nhưng đó chính là lựa chọn của bọn hắn, không gian giả tưởng chính là thực hành trong không gian do nhà trường sắp xếp, nội dung sẽ rất phong phú, không gian sẽ giống như đúc ngoài đời thực chỉ là không có chết chóc, chỉ bị thương tinh thần lực hoặc dị năng.
Nhưng sẽ không hề đơn giản, vì giảm bớt thiệt mạng nên không gian giả tưởng sẽ khó hơn gấp 2 ngoài đời thực, học viên có thể lập nhóm hay không đều được, phần lớn học viên đều lựa chọn lập nhóm vì một người không có khả năng sẽ có phần thắng.
Phía trước Nhâm Thạch là màn hình giả lập, học viên khảo hạch sẽ chiếu trực tiếp lên màn hình, mọi ngóc ngách tùy thời theo dõi từng bước chân của học viên, ngoài ra học viên khảo hạch sẽ phát trực tiếp trên quang não khắp toàn Liên Bang, chương trình thu hút được rất nhiều người xem, vì có thể mọi học viên này tương lai sẽ có tên tuổi trong Liên Bang.
Nhìn cái đức hạnh của Tần Mặc, Nhâm Thạch thật bội phục mình lo lắng vô ích.
Tiếng còi vang lên ba tiếng dài, khảo hạch chính thức bắt đầu!
Học viên nhanh chóng bước vào không gian giả tưởng từng nhóm một, học viên được cung cấp một ba lô đựng ba túi dịch dinh dưỡng, trên tay được phát một phím tắt, chỉ cần bỏ cuộc đồng nghĩ với việc từ bỏ Liên Minh Quân Đội thì có thể nhắn phím tắt trên cánh tay, học viên sẽ nhanh chóng được truyền tống ta khỏi không gian, phím tắt này trừ khi tinh thần lực bị rút cạn không chịu nổi mới nhấn, còn lại thì sẽ cắn răng chịu đựng.
Nhâm Thạch nôn nao nhìn chầm chầm màn hình giả lập mong có thể trong mấy trăm học viên này tìm được bóng hình quen thuộc, Nhâm Thạch có niềm tin Tần Mặc sẽ không sao, màn hình nhanh chóng đưa hình ảnh từng bước chân học viên bước vào.
Tần Mặc mặc quân phục lưng đeo ba lô một bên vai, cười nhạt không nhanh không chậm bước vào.
Khảo hạch không thể đem những đồ vật không cần thiết, để giấu cái khối kim loại Tân Lục Hầu này cũng hơi phiền phức với hàng loạt máy quét.
Không gian bỗng chốc thay đổi, mặt trời chói lóa phía sau lưng Tần Mặc đột ngột trở nên âm u, không gian bị rừng nguyên sinh bao phủ, tia sáng rất yếu ớt loe lói những dãy màu kì dị, không hề có âm thanh nào khác, chỉ có gió lốc lao vun vút vào người, xung quanh toàn là bóng cây to khoảng mười người bao lại, những học viên vừa bước vào lại dáo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm đường đi.
Tần Mặc không lập nhóm, hắn cũng muốn tìm một nhóm nào đó để tượng trưng nhưng không một ai muốn đi với hắn, hắn đành phải đi một mình, Tần Mặc đứng trên một vách đá lớn nhìn đám người phía trước đang tiến lại gần hắn.
Lục Dịch cùng hai người Beta mang ba lô đi tới cười tươi với hắn: “Tần Mặc chúng ta lập nhóm đi!”
Mất trí nhớ nhanh thật, Tần Mặc không nói gì.
Lục Dịch không chịu thua, mặt dày tiếp lời: “Mày đi một mình có khi chưa đến ba giây đã thoát ra, bọn tao giúp mày thêm vài phút nữa!”
Lập tức cười vang, Tần Mặc cũng không có tức giận: “Được!”
Nhâm Thạch ngồi trước màn hình theo dõi cũng tức điên, cái đám này!
Vậy là nhóm Tần Mặc có bốn người, ba người bọn họ đi phía trước, hắn đi phía sau.
Nhiệm vụ của khảo hạch đơn giản mà không hề đơn giản chỉ cần trụ tới cuối cùng người đó thắng.
Không gian này tiến hành theo sức ép của tinh thần lực, càng tiếng sâu càng bị ép nặng, tinh thần lực càng mạnh người đó càng có ưu thế lớn, tinh thần lực yếu phải đi tìm cỏ nâng tinh thần lực, cỏ này có hai cánh xòe ra vừa nhìn liền nhận ra.
Ba người Lục Dịch có kẻ cấp B còn lại cấp C, cho nên cũng phải mò đầu tìm cỏ, Tần Mặc cũng vậy hắn cũng giả bộ rất tốt, sắc mặt nhăn lại mỗi lúc đi sâu vào càng biến hóa, phong phú đa dạng.
Dưới chân đầy đá to nhỏ vụn vặt phải phá cây cỏ mới có thể đi tiếp, có ba người họ mở đường Tần Mặc đỡ mệt mỏi, nhưng gió rất lớn, đến nổi bên tai vang lên vùn vụt, cát đều văng hết vào mặt, còn lạnh thấu xương, trên người chỉ được mặt quân phục cùng ba lô không thể che chắn gì lớn, Tần Mặc không lạnh chỉ là mặt hắn toàn cát, cảm thấy da hơi rát, đám người phía trước cũng hệt như vậy, chỉ mới trôi qua được mấy phút đã như một đám người vừa tiến vào sa mạc về.
Nhâm Thạch ngồi nhìn hỏi: “Gió lớn như vậy!”
Nhâm Thạch chỉ hỏi vô cớ không ngờ Đường Phi kế bên lại trả lời: “Đương nhiên đây chỉ là khởi đầu, thiên nhiên là thứ khắc nghiệt nhất cho nên không thể thiếu trong đợt khảo hạch!”
Đường Phi vừa mới nói xong, bên trong khảo hạch lập tức tứ phía cuồng phong nổi lên, cây cối trong rừng to lớn cũng như sắp đổ, ào ào lây động, gió rất lớn học viên không thể nào đứng vững, sắc mặt bị gió làm méo mó miệng ăn toàn đất cát, có cành cây sượt qua, ăn mấy đường máu trên mặt, bọn họ không thể làm gì khác là ôm chặt cây như cọng rơm cứu mạng.
Vào càng sâu đòi hỏi tinh thần lực càng mạnh cho nên học viên vừa phải chịu cơn cuồng phong vừa phải chịu uy áp từ tinh thần lực.
Nhóm Lục Dịch vào được chưa đến một giờ vẫn chưa tìm thấy cây cỏ héo nào, càng làm bực bội hơn là vừa mở miệng đã ăn một bụm cát, mắt cay xè.
Không còn cách nào khác nhóm Tần Mặc phải tiếp tục, cầm tay nhau bước đi tìm cỏ.
Phong cảnh vẫn u tối như vậy không hề thay đổi, trong mấy cái hõm đá đột nhiên sáng lên ánh sáng xanh, một gã beta lùn bất chấp miệng toàn cát hét lên.
“Ở đây! Tìm thấy rồi!”
Lục Dịch vui muốn hét lên xém chút nữa đã bỏ tay ra: “Mau mau cầm tay lại để tao hái nó!”
Bốn người nối một đường, cỏ trong hõm đá phát sáng, hõm đá không cứng mà lại hết sức nhầy nhụa, có màu xanh, hơi ghê tởm, hai gã Beta dùng hết lực giữ cơ thể Lục Dịch không ngã, Tần Mặc khoanh tay đứng đằng sau nhìn vào biểu tình kinh ngạc cho có lệ.
Thân thể Lục Dịch ngã lên bãi nhày, một miệng tanh ói, gã ngửa cổ mửa một tràng không ra thứ gì, mẹ nó đây là cái thứ gì vậy! Đến khi bàn tay sắp chạm đến lá cây, thì hõm đá trơn tuột này đột nhiên cử động, tự động ma sát vào nhau kèm theo tiếng kêu răng rắc, Lục Dịch trắng mắt, biết mình nằm lên thứ gì hoảng sợ cực độ nhảy xuống, xương cốt muốn phế.
Nhóm người theo dõi khảo hạch qua quang não cũng kinh hoàng, trợn mắt đây là Lục Xà ư?
“Hõm đá” màu xanh rờn từ từ trở về hình dáng ban đầu, vương đầu lên cái lưỡi dài trơn trượt thèo thào xoắn quanh đám cỏ, ánh mắt dọa người dài thòng lòng vồ về phía Lục Dịch.
Lục Xà!
Lục Dịch hoảng sợ cực độ khuôn mặt tái mét hét lên: “Aaaaa___”
Hai gã beta nhanh trí hơn dùng dị năng phát về phía Lục Xà, Lục Xà tức giận cuộn mình về phía trước hà một cơn gió lốc về phía bọn họ, cả đám bay xa vài trượng.
Tần Mặc chỉ cần lọt vào 100 người cuối cùng có thể trở thành học viên chính thức, nên không hề có ý định ra tay nhưng cỏ thì vẫn phải hái, nếu không sẽ không qua nổi vòng 1, nhưng Tần Mặc sẽ không ra tay, hắn tránh thoát cái lưỡi trơn tru của Lục Xà không kiên nhẫn nói.
“Beta lùn dùng dị năng hệ thổ của mày làm động đất dưới chân Lục Xà đi!”
Gã Beta lùn đang gồng mình dùng dị năng hơi đâu để ý Tần Mặc đang khinh thường chiều cao của gã: “Mày câm mồm!”
Lục Xà liên tục tấn công kèm theo gió lốc, đám người cũng mất sức, Tần Mặc đứng một bên nhàm chán nhìn đồng hồ, bỏ lại một câu rồi đột nhiên phi thân lên.
“Lãng phí thời gian!”
Thân thể Tần Mặc chân chống đá cao bên cạnh lấy đà nhảy vào bên trong lòng Lục Xà nơi này quả thật rất giống hõm đá, Tần Mặc vừa nhìn liền phát hiện thiết lập Lục Xà này có vấn đề, chính là nó không thể siết quá chặt bởi vì có cỏ tinh thần lực bên trong, nó sẽ không thể nhìn vào trong, cũng không thể đi quá xa, chỉ có thân với đầu là hoạt động, Tần Mặc bên trong nhìn đám đỏ phát sáng, ấy vậy mà chỉ có tám cây, ngay lập tức bị Tần Mặc dùng sức ngắt mạnh, “hõm đá” bỗng nhiên rung lắc dữ dội, cỏ bị hái thân hình Lục Xà siết vào muốn Tần Mặc chết nghẹt, trước khi thân hình trơn tru ghê tởm va vào cơ thể Tần Mặc hắn đã đu cơ thể nhảy ra ngoài.
Hoàn thành xong quá trình, Lục Xà không còn bảo vệ cỏ, đổ rầm xuống, sự việc chỉ diễn ra vài giây, bọn Lục Dịch nhếch nhác vô cùng không hiểu tình hình đang diễn ra, tinh thần lực giảm đột ngộp chắc sẽ không trụ được lâu.
Đám người theo dõi quang não, liên tục há hốc mồm, làm như vậy cũng được sao? Đơn giản như vậy?
Hiệu trưởng cũng kinh ngạc, đương nhiên thiết lập nhanh chóng bị phá như vậy không kinh ngạc mới lạ.
Đường Phi bên cạnh nói: “Không đơn giản như vậy đâu…”
Dù cho có nhảy vào được tinh thần lực cũng phải lên tới cấp B, nhìn đơn giản như vậy nhưng không phải ai cũng làm được, theo như hắn biết thì Tần Mặc bám váy Đường Tiểu Cơ này không như vậy.
Hiệu trưởng tặc lưỡi cười lên: “Đây là ai? Học lớp nào? Chắc chắn đây là mầm mống tốt!”
Nhâm Thạch cười ha hả trong lòng, Tần Mặc không có khoa trương chỉ có khoa trương hơn.
__________