[khoái Xuyên] Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 54: Hoàn Thế Giới Thứ Tư


Bạn đang đọc [khoái Xuyên] Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ – Chương 54: Hoàn Thế Giới Thứ Tư

Thân hình cũng Nhâm Thạch run lên bần bật, khuôn mặt trở nên méo mó như muốn khóc, cậu căn bản là mừng đến phát điên, Cố Nghiêm thật sự nhớ ra rồi? Hắn thật sự nhớ cậu là ai!

Nhâm Thạch nghĩ rất nhiều nếu có ngày này thì cậu sẽ đấm hắn, đánh hắn, hỏi cung hắn, nghĩ ra vạn vạn biện pháp bức cung hắn nhưng giờ khắc này vạn từ ngữ cũng không thoát ra nổi, thân hình cũng không còn chút sức lực, tựa như người câm đến thở nhẹ cũng khó khăn.

Nếu nói vì sao Nhâm Thạch lại xúc động như vậy, thì là vì cậu cảm thấy ở mấy thế giới này quá cô độc, chỉ duy cậu tự cứu vớt cậu, còn hắn chỉ như một nhân vật chính trong thế giới cùng với cậu bèo nước gặp nhau, gặp rồi tan, tan rồi gặp…

Nhâm Thạch đôi khi còn nghĩ hắn không như cậu, không có hệ thống, hắn chỉ là một nhận vật mặc định do hệ thống lắp đặt, nếu như vậy thì ở trong vòng luẩn quẩn này còn ý nghĩa gì nữa chứ.

Hơi thở Nhâm Thạch bắt đầu dồn dập, nói năng có chút loạn xà ngầu: “Cố… Khâu Duẫn là anh phải không?”

Cố Nghiêm thân thể cường tráng bao bọc Nhâm Thạch úp mặt tròng lồng ngực mình, ngữ điệu nhẹ nhàng của hắn khiến Nhâm Thạch cứ ngỡ nằm trong giấc mộng: “Là anh!”

Trong kí ức mờ nhạt chấp vá của Cố Nghiêm, có một người tên Thiệu Hác Nguyên, hắn ta nói hắn ta tên Khâu Duẫn, Cố Nghiêm ánh mắt âm trầm đáng sợ, “nó” đột nhiên lại tiết lộ cho hắn một tin tức quan trọng như vậy, không đúng trừ khi “nó” bị hỏng còn không thì mãi mãi Cố Nghiêm cũng không được biết, kể cả Lôi Khổng.

Khi lần đầu tiên hắn bức mình chống đối nhớ ra mình là Khâu Duẫn, “nó” đã trừng phạt Cố Nghiêm đau đớn từ linh hồn đến thể xác, linh hồn hắn bị tra tấn đau đớn khôn cùng, cảm xác giống như linh hồn mình bị phanh thây thành nhiều đoạn, lúc ấy hắn vẫn tỉnh táo hơn bao giờ hết, tỉnh đến bị bức điên khùng, hắn không thể phản kháng không thể cựa quậy, không để cho hắn một chút tôn nghiêm cuối cùng bởi vì hắn không có một điểm tựa, linh hồn trong suốt vặn vẹo sẽ tan thành mây khói bất cứ lúc nào, linh hồn hắn thống khổ như bị đứt lìa rồi nối lại, cứ lặp đi lặp lại cho đến khi bàn tay hắn chạm được vào thành giường, mọi kí ức cũng đều biến mất.

Cố Nghiêm thực tại nhớ ra làm sao có thể quên cảm giác thống khổ không được phản kháng đó, có một ngày Cố Nghiêm sẽ nghiền chết “nó”, dù “nó” có là ma hay quỷ, hắn khiến “nó” trở thành tro bụi dơ bẩn rồi biến mất trong không gian vũ trụ mênh mông.

Rốt cuộc cũng có ngày Cố Nghiêm không phải chịu sự khống chế của “nó” nữa, hắn nhớ ra người hắn yêu, nhớ người chết dưới ánh mắt hắn mà hắn không thể làm được gì, chỉ biết dơ tay hèn mọn hứng lấy cát bụi trộn lẫn máu thịt của cậu, cậu giống như hút lấy sinh khí của hắn dần dần, hút đến khi hắn chỉ còn là một cái xác khô trống rỗng.

Cố Nghiêm cũng mừng đến phát điên, hắn phải cảm tạ trời đất như thế nào, để hắn gặp lại cậu lần nữa, gặp lại để bù đắp cho cậu, tốt quá, đúng là tốt quá rồi…


Lại hình như vẫn có gì đó mơ hồ chưa tỏ tường…

Hai người ôm nhau một lúc lâu, dùng hành động nhiều hơn là lời nói, một lúc sau mới lưu luyến buông ra, Nhâm Thạch chịu đựng không nổi muốn hỏi hắn rất nhiều thứ, nhưng Cố Nghiêm lại mở lời trước: “”Nó” của em…?”

Nhâm Thạch khó hiểu lặp lại: “nó?”

Lúc sau thì Nhâm Thạch mới hiểu ra: “Ý anh là hệ thống?”

Cố Nghiêm hiện lên biểu tình kinh ngạc: “Nó” là hệ thống sao?”

Một “thứ” không biết là ma hay quỷ, ác độc như muốn hút lấy linh hồn con người thì làm gì có thể là hệ thống như Nhâm Thạch nói, hay “thứ” của hắn khác của cậu?

Nhưng Cố Nghiêm lại không nói gì hết, hắn chỉ âm trầm nói: “Thời gian của anh không còn nhiều nữa, đến khi “hệ thống” khôi phục thì anh sẽ hoàn toàn quên em, anh không hiểu vì sao em có thể nhớ ra, nhưng hãy coi chừng “hệ thống” của em, “nó” sẽ cắn nuốt em bất cứ lúc nào!”

Nhâm Thạch nghe Cố Nghiêm, cũng không biết là hệ thống lại nguy hiểm như lời Cố Nghiêm, nó ngoài cái vô dụng rách nát, phế vật ra thì chẳng còn gì, nào có nghiêm trọng như lời hắn nói?

Hay vẫn còn chuyện gì mà Nhâm Thạch chưa biết.

Nhâm Thạch suy nghĩ một chút, một lát sau muốn nói nhưng khuôn miệng lại trở nên cứng ngắt, nhìn biểu cảm của Cố Nghiêm khó khăn nói: “Lôi…Khổng gã ta…”


Một câu nói này của Nhâm Thạch làm bầu không khí đột ngột trở nên yên ắng, dưới màn đêm ánh trăng le lói chíu sáng làm không gian tĩnh mịch đến gai gốc.

Huyết sắc trên mặt Cố Nghiêm mất sạch, hắn ngẩn đồng tử sâu hút mờ nhạt ẩn đỏ lên, tử khí Alpha điên cuồng dữ tợn lượn lờ trên người hắn.

Cả người Nhâm Thạch bất giác lạnh toát, Nhâm Thạch không thể nhìn lầm, đây là khuôn mặt như quỷ Tu La đến từ địa ngục y hệt Lôi Khổng, gã ta cũng có biểu cảm này, mọi ý nghĩa điên cuồng như nước chảy mây trôi trong đầu cậu.

Cực kì hoang đường!?

Hoang đường đến tàn nhẫn…

Tại sao Cố Nghiêm lại cho Nhâm Thạch cảm giác này, Lôi Khổng cũng cho cậu thấy cảm giác này, Nhâm Thạch thề với chúa mong rằng suy nghĩ điên khùng bệnh hoạn này là tội lỗi, tại sao lại đùa giỡn với cậu như vậy?

Nhâm Thạch rất mãnh liệt muốn hắn bị gì cũng được, điên cũng được, đa nhân cách cũng được…nhưng con mẹ nó, làm sao có thể, vẻ mặt Nhâm Thạch phải nói là trắng bệnh, kinh hách đến đảo lộn trời đất để hình dung.

Có Chu Lưu Dương sao lại không thể có Lôi Khổng chứ, đúng là trò hề nực cười…

Cố Nghiêm vội thu lại biểu tình, biết mình đã dọa Nhâm Thạch sợ hãi, hắn biết tại sao mình lại đáng sợ như vậy, bất quá hắn sẽ không để gã đạt được mục đích, Lôi Khổng sẽ bị chôn vùi mãi mãi cùng kí ức của hắn không can hệ.


Hơn 12 giờ đêm, Nhâm Thạch mới từ công ty Cố Nghiêm bước ra, biểu tình vẫn không có gì biến đổi, bất quá Cố Nghiêm bị “đa nhân cách” nghiêm trọng rồi.

Trong ánh mắt Lôi Khổng cậu nhìn ra được Cố Nghiêm, trong ánh mắt Cố Nghiêm cậu nhìn ra được Lôi Khổng, hai người muốn giết nhau thì ai sẽ tồn tại?

Tại sao lại đẩy một người có IQ thấp đến đáng thương như Nhâm Thạch phải đau đầu vì chuyện này chứ, Nhâm Thạch về Cố Nghiêm không cản, không biết hắn nghĩ gì nữa?

Nhâm Thạch lặn ra ga xe, cảm xúc hỗn độn, khí tức Alpha cũng lộn xộn theo, theo ngữ khí tức giận của cậu mãnh liệt tràn ra, muốn chửi thề…

“Đệt!”

Trong không gian kín mít, chỉ có bóng điện nhỏ le lói, giờ này chẳng còn ai, đèn ở ga xe cũng tắt hết, Nhâm Thạch tự nhiên xúc động thô bạo đấm một phát vào kính xe.

“Bụp!” một tiếng, kính ô tô bên trái không chịu được rơi xuống đất, Nhâm Thạch không để ý, vào xe, quay vô lăng điên cuồng nhấn ga, người “sắp chết” như cậu còn phải gặp loại chuyện này nữa.

Điểm tới của Nhâm Thạch không phải là Mạc gia mà là căn hộ trước đó, căn hộ sáng trưng dưới đèn đường, Nhâm Thạch bước xuống xe, kì thật cậu cũng không muốn phiền giấc ngủ còn bọn họ, nhưng bây giờ cậu không biết phải đi đâu, Mạc gia không có Cố Nghiêm hiu quạnh đến rợn người, đương nhiên Cố Nghiêm nhớ ra mọi chuyện sẽ không về Thuần gia, cậu biết cần có không gian cho hắn, nên không ở lại đó, cứ để hắn an ổn suy nghĩ.

Tay bấm chuông, còn tay kia bỏ vào trong quần, đêm tối hơi lạnh hơn ban ngày nhưng thân thể Nhâm Thạch là Alpha cứng cáp da thịt dày nên chịu được, một lúc lâu sau có giọng ngáy ngủ bên trong phát ra.

“Đêm tối thế này rồi còn nhấn chuông, bệnh à..?”

Nhâm Thạch: “…”

“Là tôi”


Phùng Hạo tỉnh cứng người vội vàng mở cửa, kinh hãi nhìn Lão Đại như sinh vật lạ, cả khuôn mặt ngu hẳn, lắp bắp nói: “Sao anh…lại đến đây giờ này?”

Nhâm Thạch bước vào, liền thấy hơn chục người Beta lẫn Alpha nằm ngủ, tư thế thô tục đến mù mắt, tiếng ngáy ngủ như thể trời long đất lở, Nhâm Thạch đã nhượng nhà cho bọn bọ rồi nên cậu nhịn đến run người, không khí áp bức này cậu có thể gắng gượng, Phùng Hạo thất kinh tột độ, bàn chân vừa định đá mấy gã này dậy nhưng bị Lão Đại cản.

“Đừng…để bọn hắn ngủ đi”

Phùng Hạo không nghe nhầm chứ? Nhưng hắn cũng không nói nhiều, biết Lão Đại đến đây để ngủ, hắn nhanh chóng đá Lâm Phó đang chiếm chệ trên giường xuống một cái không thương tiếc.

Lâm Phó: “…”

Nhâm Thạch: “…”

.

Sáng sớm đã bị một tiếng la hét đánh thức.

“Ay…cái lưng của ông, thằng chó nào đá ông thế?”

Lâm Phó ôm lưng, khuôn mặt như đau đẻ mà la hét mất hết hình tượng, cả lũ Phùng Hạo dậy rất sớm, chỉ mình Lâm Phó là chưa dậy, Phùng Hạo rót một cốc sữa từ bếp đi ra, liếc Lâm Phó một cái rồi đặt lên bàn nói: “Lão Đại uống tạm trong tủ lạnh chỉ còn thứ này thôi”

Lão Đại?

Lâm Phó sắc mặt tái mét như dẫm phân chó là trố mắt nhìn bọn đồng bạn hắn đứng một dãy dài ở cửa, còn người ngồi chiếm chệ ở sofa là một thân hình cao lớn, khóe mắt lười biếng không buồn nhếch lên, chậm rãi uống sữa, không phải Lão Đại thì còn ai, Lâm Phó gặp Lão Đại như gặp quỷ, không để ý cái lưng đau của mình, liên tục xin lỗi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.