[khoái Xuyên] Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 32


Bạn đang đọc [khoái Xuyên] Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ – Chương 32

Thiệu Hác Nguyên thường ngày vẫn hay ở trong quân đội rất ít khi về nhà, mơ hồ cũng đã ba năm rồi kể từ khi mạt thế tới công việc của hắn lại nhiều lên gấp đôi, mặc dù có hơi hổ thẹn trong lòng nhưng cũng lực bất tòng tâm, Thiệu Hác Nguyên cũng đã làm tròn trách nhiệm người con đưa lính đặc dụng đến bảo vệ gia đình của hắn, nhưng hôm nay không biết có việc gấp rút gì mà cha lại bảo với lính đưa tin là muốn hắn về gấp, Thiệu Hác Nguyên sợ ông xảy ra chuyện cũng đang rối đầu thu xếp một ngày gấp rút chạy về.

Thiệu Hác Nguyên ngồi trong gian phòng kín đặc biệt, người không có phận sự không thể vào, trước mặt là nhiều màn hình điện tử chạy bằng năng lượng mặt trời, chiếu mọi ngóc ngách, từng kẽ hở ở từng khu, tùy thời có thể theo dõi, bên dưới là một dãy số liệu với nút thao tác điều khiển.

Ở xung quanh tường thành quân đội đặt rất nhiều pháo nổ, tránh tang thi triều lũ lượt kéo tới, chỉ cần một kích nó sẽ đồng loạt nổ tung trời tuy nhiên đây chính là bước đi cuối cùng không thể cứu vãn của tụi hắn, nên tới khi nào vào đường cùng, mới tùy thời ứng biến.

Không gian ở đây rất ngột ngạc nhưng Thiệu Hác Nguyên như đã quá quen thuộc vẫn mặt lạnh như băng, bàn tay thô to nhiều gân xanh nổi lên lưu thoát gõ trên mặt chữ, đôi mắt như vực sâu ẩn có chút gì đó nguy hiểm, hắn như cách biệt với thế giới bên ngoài, như thể bên ngoài không cùng hắn quan hệ, hắn là một người rất khắc nghiệt cùng lãnh cảm không hiểu cái gì là hỉ nộ ái ố.

Ly trà trên bàn lượn lờ hơi nóng rồi tắt lịm, nó đã nguội, Thiệu Hác Nguyên vẫn chưa hề chạm vào, ánh mắt nhìn thẳng vào màn hình, con ngươi khẽ động…

Trên màn hình là thân ảnh một người thanh niên, góc chỗ này chính là phía sau dãy kí túc dành cho lính mới, hắn thấy rất rõ ngũ quan, nhưng không để lại ấn tượng gì, trên tay người này đang cầm chính là súng, Thiệu Hác Nguyên mắt rất tinh với kinh nghiệm của hắn có thể nhìn một phát là biết ngay là súng ngắn một lúc sau cây súng trên tay người này bỗng dưng biến mất thay vào đó là súng trường, một lúc lại thay đổi, gương mặt Thiệu Hác Nguyên dần biến hóa không tin, tưởng mình nhìn nhầm, hắn đảo mắt đầy ngờ vực, người này đang dùng dị năng? Qua lớp màn hình Thiệu Hác Nguyên không thể phán đoán rõ được.

Đây là quân đội ai cũng mặc quân phục người này thì không? Cậu ta là ai? Sao lại có súng mà theo quân hàm mới được nhận mấy loại súng như thế này.

Nhưng một màn sau đây mới làm Thiệu Hác Nguyên trố mắt, người này đang gặm táo, biểu cảm khuôn mặt rất thỏa mãn, ngón tay Thiệu Hác Nguyên cứng đờ, lập tức đứng dậy, cửa phòng khóa trái nữa ngày bỗng nhiên bật ra, thân ảnh Thiệu Hác Nguyên bước chân ra, đúng lúc chạm phải bọn Uông Vũ Minh và Lưu Khải.

Uông Vũ Minh và Lưu Khải hô lên chào hắn: “Trung tướng!”

Thiệu Hác Nguyên khẽ gật đầu không nói gì, vòng qua bước chân vững vàng đi tiếp.

Uông Vũ Minh cùng Lưu Khải: “…”


Tâm trạng của Trung tướng hiện đang rất xấu đi? Ai mắt mù lại đi chọc giận Trung tướng?

Bên kia Nhâm Thạch nấp sau bức tường lấp bụng bằng quả táo, chẹp chẹp khuôn miệng, cậu nghĩ tại sao nguyên chủ này lại có nhiều súng quân đội như vậy? Ai đưa cho cậu ta? Cậu ta không quen ai trong quân đội cả nên không thể có súng như vậy được, đôi khi súng không phải cứ dùng tiền là mua được còn phải có giấy phép thông hành, chuyện này có ẩn khuất gì đó mà Nhâm Thạch không biết, chết tiệt hệ thống, người nắm kịch bản là cậu kia mà?

Đồ ăn trong không gian cũng đủ cho cậu ăn một năm, trong không gian của cậu chỉ có chứa đồ thôi còn chuyện trồng rau hay nước linh tuyền gì đó không hề có như trong sách lừa đảo, được cái là không gian của cậu cũng có thể giữ thức ăn không bị ôi thiu, lấy ra cũng như lúc ban đầu bỏ vào thôi.

Đánh ợ một cái, Nhâm Thạch phủi tay, quay đi tới chỗ quản trường thì bị một bóng hình cao lớn chặn đường, Nhâm Thạch sửng sốt hóa vui mừng, hôm nay người yêu lại đi tìm mình ha! Quá tốt rồi! Nhâm Thạch nhe răng đều như bắp của mình, chưa kịp mở miệng nói gì người trước mặt đã ra tay vô tình vô tâm vặn tay cậu ra đằng sau, Nhâm Thạch bị ghìm cho quỳ xuống, vì đau mà mồ hôi cũng tứa ra, cái gì vậy? tại sao lúc nào cũng có màn mở đầu ngược tâm ngược thân như vậy? Nhâm Thạch tức quá nghiến răng ken két: “Đau!”

Từ đằng sau Nhâm Thạch một tiếng nói âm trầm đầy uy hiểm: “Cậu là ai?”

Nhâm Thạch rủa thầm trí nhớ của Thiệu Hác Nguyên, khó khăn nói: “Tôi…là cái người…được anh cứu đêm qua…đó…”

Thiệu Hác Nguyên nhớ lại, từng dãy kí tức đi qua trong não hắn rồi dừng lại cái đêm hôm qua cơ hồ cũng có người này, đêm đó trời tối quá nên hắn không thấy rõ, một phần hắn không bao giờ để tâm người mới gặp lần đầu, Thiệu Hác Nguyên vẫn giữ tay mặt lạnh nói: “Cậu lấy súng ở đâu ra? Ăn cắp?”

Nhâm Thạch thân hình cứng ngắt, ánh mắt đảo ra bức tường cậu đứng khi nãy, phía bên trái chỗ gốc cây chính là camera dù nhỏ nhưng Nhâm Thạch nhìn ra được, chết tiệc, cậu đã bị quay lại, lần này thì toi rồi, tại sao cậu lại bất cẩn như vậy, ở ngoài mặt Nhâm Thạch lại giả ngu: “Cái gì? Súng gì? tôi không biết”

“Được! Tôi cho cậu chối”

Nói rồi Thiệu Hác Nguyên một tay lôi Nhâm Thạch đi sền sệt trông thảm vô cùng, Thiệu Hác Nguyên lôi hắn qua quản trường tới gian phòng lúc nãy hắn vừa ra, Uông Vũ Minh và Lưu Khải cũng thấy chớp chớp mắt, kia chẳng phải là cái cậu họ Thẩm sao? Thì ra câu ta chính là người đắc tội Trung tướng, bọn họ cũng cùng nhau bước vào.

Thiệu Hác Nguyên giữ Nhâm Thạch ngồi xuống, còn hắn đứng sau lưng cậu, bàn tay đánh phím, mở lại cảnh ban nãy, Nhâm Thạch khẩn trương muốn đứng dậy bị Thiệu Hác Nguyên một tay ghìm chặt một kẽ hở cũng không thoát nổi, trên màn hình phát lại cảnh ban nãy, Nhâm Thạch từ từ tiến lại chỗ bức tường…


Nhâm Thạch mồ hôi đầy mặt, bàn tay ở dưới bỗng nhiên phát ra tia lửa điện yếu ớt, chớp chớp lóe sáng, đến Nhâm Thạch cũng không ngờ còn có thể như vậy.

“PHỤP___” đột nhiên màn hình máy tính tắt đen, còn phát ra tiếng xì xèo.

Thiệu Hác Nguyên: “…”

Mấy kẻ hóng chuyện: “…”

Nhâm Thạch vội chối: “Không phải tôi làm đâu”

Thiệu Hác Nguyên biết cậu ta chẳng qua chỉ là người thường không hề có dị năng, hắn nhanh chóng bật máy khác, nhưng cứ đến khi cậu sắp lấy ra cái gì đó màn lại đột nhiên tắt lịm tối thui.

Nhâm Thạch bồi một câu vô tội: “Không sao, tôi hiểu mà cái màn hình này sử dụng cũng đã lâu rồi đi”

Cứ tưởng Thiệu Hác Nguyên sẽ nổi giông bão nhưng hắn vẫn không nói gì, thấy thế Lưu Khải mới tiến lên nói: “Trung tướng cậu ta chính là…” Lưu Khải chưa nói hết câu đã bị Thiệu Hác Nguyên cắt ngang

“Giam cậu ta lại!”

Nhâm Thạch: “…”


“Trung tướng cậu ta là…”

Thiệu Hác Nguyên lặp lại lần nữa: “Tối nói giam cậu ta lại, tới khi nào cậu ta khai thì thôi”

Lưu Khải khó xử câm mồm lại, hắn rất hiểu tính Trung tướng Lưu Khải mà nói thêm một câu dư thừa nào khác thì người bị giam chính là hắn.

Nhâm Thạch khóc không ra nước mắt, bị Uông Vũ Minh lôi đi.

“Thả ra, tôi tự đi được, đúng là không có lý lẽ, đây là cách mấy người cư xử à?” Nhâm Thạch mặc dù có tội nhưng không muốn nhận, có hơi bực bội nói.

Thiệu Hác Nguyên nhìn vào đôi mắt chứa lửa nhiệt của cậu ta, tâm khẽ run, nhưng rất nhanh hắn quay đã mặt đi.

______

Hai hôm sau Thiệu Hác Nguyên gấp rút chuẩn bị về Thiệu gia, lính đặc dụng của cha hắn thông báo cho hắn là hắn phải tìm một người tên Thẩm Thiên Lương mang về đây, không có người không được lết về, Thiệu Hác Nguyên rất khó hiểu nhưng vẫn sai người đi tìm, đã ba ngày mà vẫn không có tung tích, đến khi hắn định một mình đi tìm thì Lưu Khải đưa cho hắn một tin tức rất động trời, người hắn sai nhốt mấy ngày trước chính là người tên Thẩm Thiên Lương, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?

“Tại sao cậu lại không nói cho tôi biết”

“Trung tướng em rất muốn nói nhưng bị ngăn cản mà” Lưu Khải cũng khổ chớ bộ.

“Được rồi tha cái cậu kia ra, mấy ngày nay cậu vẫn chăm sóc cho cậu ta đầy đủ chứ”

“Trung tướng yên tâm, một ngày hai bữa”

Mạt thế một ngày hai bữa đã là bữa ăn tiên rồi.


Thiệu Hác Nguyên ừ rồi dặn dò Lưu Khải cùng Uông Vũ Minh, còn mình lập tức lên phi cơ, yên vị bên cạnh là Thẩm Thiên Lương, chuyến bay lần này do Thiệu Hác Nguyên trực tiếp lái, cho nên chỉ có Thiệu Hác Nguyên và Nhâm Thạch.

Thiệu Hác Nguyên tập trung cao độ không nói một từ, Nhâm Thạch cũng không nói, thử hỏi cậu bị hắn ta nhốt hai ngày còn có thể thiết tha gì nữa, thấy mặt là đã thấy phiền rồi, tuy nhiên Nhâm Thạch vẫn không hiểu mục đích của chuyến đi này là gì?

Bên dưới dần dần đi xa nơi căn cứ quân đội, Nhâm Thạch nhìn thấy được toàn cảnh, tang thi cấp thấp bên dưới hỗn loạn vô cùng, cũng có con người nữa, họ đang dùng dị năng để chiến đấu.

Thiệu Hác Nguyên bay nữa ngày cuối cùng cũng tới thành phố N nơi Thiệu Hác Nguyên tập kết quân đội rất nhiều để bảo đảm an toàn cho Thiệu gia, Thiệu Hác Nguyên đáp phi cơ xuống được rất nhiều người đón tiếp.

Nếu đến được nhà của hắn thì phải đi thêm một đoạn nữa lần này Thiệu Hác Nguyên không lái xe mà để cho một lính đặc chủng lái, ở đây rất an toàn giống như khu căn cứ, một đường đi không hề trở ngại gì.

Thiệu Hác Nguyên nhìn khuôn mặt quay ra cửa kính của Thẩm Thiên Lương thì hơi trầm ngâm, hắn lấy ra một thứ từ túi quần khẽ nhét vào tay Thẩm Thiên Lương.

Nhâm Thạch giật mình nhìn hai viên tinh hạch cấp cao lóe sáng trong tay mình, cậu lén nhìn Thiệu Hác Nguyên một cái giả bộ hỏi: “Cái gì đây?”

“Cho cậu, rất xin lỗi vì sự thất thố lần trước”

“Cho nên…Đây là hối lộ?”

Thiệu Hác Nguyên đen mặt quay đi: “Tùy cậu”

Thiệu Hác Nguyên vậy mà lại lấy ra hai viên tinh hạch cấp cao, phải biết nó quý hiếm cỡ nào, Nhâm Thạch vui như mở cờ, nhét vào túi quần, như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đừng tưởng như vậy là được tui tha thứ! Không hề!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.