Bạn đang đọc [khoái Xuyên] Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ – Chương 25
Đại Cung môn phái, hôm nay vừa vặn là ngày mở lớp chiêu sinh, cho nên có rất nhiều nam hài dưới mười tám tuổi đến tham gia, rạo rực cả một khoảng trời, Đại Cung năm nay chỉ thu một trăm đệ tử, ấy vậy mà người đến tham gia có đến hơn một ngàn, ai ai cũng khí xuân rạng ngời, là mầm non tốt trong tương lai, nếu muốn lọt vào hạng từ một đến một trăm cần phải tỉ thí bằng võ thuật, kiếm pháp.
Chưởng môn Cung Văn Vũ hôm nay cũng phá lệ đến xem, bên phải là Nhị đệ tử Tống Lương của ông, hầu như là đi theo để bưng trà rót nước, gã không có vai trò gì trong chuyện này mà người được tôn quý ở đây nhất chính là đại sư huynh Chu Lưu Dương hành tung bí ẩn, hôm nay lại xuất đầu lộ diện làm cho các đệ tử cũ và mới đều lục đục đến xem, kín hết cả đường đi, các mầm non cũng nghe tin về Chu Lưu Dương ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ bắn về phía Chu Lưu Dương, Tống Lương gã đã hoàn toàn bị phai mờ, một người tồn tại vô hình không hơn không kém, gã không can tâm, nhưng gã lại có một điều rất thú vị ban tặng cho Chu Lưu Dương, Tống Lương cầm ấm trà cười âm hiểm.
Chu Lưu Dương bạch y trắng toát, khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị, mái tóc dài tung bay, trên đầu cài cây trâm gỗ được khắc rất tinh xảo đại diện cho Đại Cung môn phái, Nhâm Thạch ở ma giáo đến tròn một tháng, một tháng sau y phải cấp tốc quay về chủ trì đại hội, thật là phiền phức, xem khuôn mặt cá chết đầy hận ý của Tống Lương làm y thật phiền não, sắp rước thêm phiền toái nữa rồi, hôm nay cũng chính là ngày y xuất đầu lộ diện.
Nhâm Thạch đứng trên bật thềm cao, phía sau có Cung Văn Vũ tọa ngồi và Tống Lương pha trà, Cung Văn Khương sẽ không vì sự kiện này mà có mặt, hắn rất không màng đến nhân sinh, kiệm lời, nhưng ít ra hắn rất có chí khí, là đại quân tử khác một trời một vực so với Cung Văn Vũ là ngụy quân tử thứ thiệt, y liếc mặt nhìn một đám mầm non tỏa ra hai mắt sáng dưới đất, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, nói lời khó nghe
“Ta là Đại sư huynh Chu Lưu Dương, hôm nay ta xuất hiện ở đây là để chủ trì đại hội này, các ngươi vẫn còn là hài tử, ta biết trong số các ngươi vẫn là đang bồng bột vì muốn ra oai hay là tham dự cho vui thì nên tránh qua một bên, đã vào đây rồi thì không được khóc nháo đòi về, một năm chỉ được về thăm cha mẹ một lần, trong lúc làm nhiệm vụ tính mạng của các ngươi chúng ta không chịu trách nhiệm”
Liên tiếp đám mầm non phía dưới hít đủ khí lạnh, một đám run rẩy lo sợ khẽ lùi chân về phía sau, một đám nhớ cha nhớ mẹ lập tức bỏ chạy.
Còn bên đệ tử cũ phía dưới trầm trồ tán thưởng, đúng là khí chất của đại sư huynh cơ hồ mới vang một câu đã dọa mất mật đám nhỏ này.
“Được rồi, bắt đầu tỉ thí, các ngươi lên bốc thăm, bốc trúng người nào người đó chính là đối thủ của các ngươi”
.
Kết thúc tỉ thí, nói là một trăm người nhưng bây giờ chỉ còn lại tám mươi tư người, mặt mày lem luốc nhếch nhác vô cùng, Chu Lưu Dương tỏ ra hài lòng, ánh mắt ẩn nhẫn lóe lên ở phía đằng xa trong đám mầm nhỏ này, một người vận hắc y cao lớn, Nhâm Thạch liết mắt liền biết là ai, Đàm Liệu Thạch làm giáo chủ cái kiểu gì mà bỏ sơn cốc đi theo y mãi, còn mò tới chính phái không sợ Cung Văn Vũ nhìn ra được à, Nhâm Thạch thật hết cách với hắn.
Đàm Liệu Thạch nãy giờ chỉ nhìn một mình y, cũng biết ánh mắt Chu Lưu Dương hướng về phía hắn, khuôn miệng hắn khẽ nhếch lên.
Nhâm Thạch nhìn đám mầm non lên tiếng nói: “Các ngươi bây giờ chính thức làm đệ tử của Đại Cung môn phái, hôm nay cũng không dễ dàng gì, để các sư đệ dẫn các ngươi đi tìm phòng”
Gương mặt mấy mầm non nhỏ tươi cười rạng rỡ không giống như bộ dạng nhếch nhác kia, lập tức tản ra thì trên không trung vang lên một tiếng người ẩn nhẫn.
Tống Lương làm người hầu nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng: “Khoan đã”
Nhâm Thạch thoáng đừng chân, lông mày khẽ chao lại.
Tống Lương bước tới, vừa làm bộ mặt nghiêm trọng và nói: “Ngươi không xứng để làm Đại sư huynh”
Tống Lương sợ sư phụ trách mắng nói hươu nói vượn, gã hành lễ với Cung Văn Vũ rồi mới nói: “Sư phụ, người hãy để con nói, chuyện này rất quan trọng liên quan đến sư môn”
Cung Văn Vũ liếc gã, bình nhiên uống trà, làm Tống Lương hóa điên, để xem vị mà người luôn thiên vị sẽ làm cho người rớt xuống đáy vực, xấu hổ đến nổi không ngóc đầu lên được.
Tống Lương căn bản đang bị điên nên lời nói cũng điên cuồng theo: “Tội cấu kết ma giáo, phản bội sư môn cũng không nhẹ nhỉ Đại sư huynh, ngươi mang khuôn mặt giả tạo này không thấy nặng nề à”
Bầu không khí lập tức ngột ngạc khi nghe những lời này, họ căn bản đang chửi rủa Tống Lương, dám bôi nhọ thanh thanh của Đại sư huynh, người này đáng lẽ nên bị đá ra khỏi sư môn rồi.
Cung Văn Vũ đập ly trà bể thành hai nữa mắng: “Hồ ngôn”
Nhâm Thạch như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ gã đã nắm được thóp của mình, một lúc sau y mới giả ngây ngô lên tiếng: “Ngươi đang nói gì vậy ta căn bản không hiểu?”
Tống Lương thì phì cười với độ giả tạo của Chu Lưu Dương, gã nói: “Đừng tưởng ta không biết, hôm ta đang đấu với ma đầu kia thì chính ngươi đã ra tay cứu tên kia một mạng, phi tiêu kia có khắc tên Đại Cung, do sư phụ ban cho, ta cũng có mà tam sư đệ đang đi vắng nên chỉ có ngươi chứ không ai khác, tam sư muội Văn Ý cũng đã bị các ngươi thao túng, để xem ngươi còn gì để nói”
Liên tục có rất nhiều người chửi rửa Tống Lương, gã này bị sao vậy, gã đã mất lý trí rồi, thì ra đây chính là bộ mặt của nhị sư huynh bán đứng, bêu xấu Đại sư huynh cũng như bôi tro trét trấu vào mặt Chưởng môn.
Nhâm Thạch cười khẽ, ngữ khí lạnh tanh nói: “Sao nhị đệ lại khẳng định mũi tiêu đó do ta phóng, không ai chứng kiến cả, hay là do nhị để tự mình bày ra”
Nói hay lắm đại sư huynh!
Cung Văn Vũ cơ hồ không thể nhịn được nữa, đứng dậy cho Tống Lương một cú đá trước mặt các đệ tử, Tống Lương mặt mũi mất sạch.
Gã hận, gã không còn gì để mất hết, tại sao sư phụ lại không tin ta, gã ôm bụng rên lên thống khổ, nét căm phẫn đỏ gắt hiện rõ trên khuôn mặt, gã hét lên: “Một tháng trước ta còn thấy ngươi đi với cái tên giáo chủ Đàm Liệu Thạch kia vào khách điếm, cử chỉ hết sức thân mật”
Nhâm Thạch thật sự đáng tiếc thay cho Tống Lương, tiền đồ vô lượng như vậy thì bị chính tay mình hủy đi trong phúc chốc, y đỡ Tống Lương lên phát âm chỉ hai người nghe: “Sao ngươi lại không có đầu óc như vậy nói suông thì ai mà tin”
Tống Lương trừng mắt: “Ngươi…”
Cung Văn Vũ không nghe thấy lời Nhâm Thạch đang nói, ông nhìn Tống Lương, nét mặt cực kì không tốt lập tức sai để tử: “Giải nó đi, cấm túc trong Đình viện một năm”
Tống Lương thê lương nhìn sư phụ như không thể nào ngờ được, gã bây giờ mới nhận ra gã thật thấp hèn, căn bản chỉ là đầy tớ nào phải nhị đệ tử gì, Tống Lương biết vì đâu mà sư phụ hận mình như vậy, vì gã nghe lén được Cung Văn Vũ âm thầm sai người diệt môn Đoàn gia rồi đổ hết lên đầu ma giáo, bị Cung Văn Vũ phát hiện được, gã chính thức trở thành tầm ngắm, là kẻ phế vật, vô dụng nhất, dối trá, ai cũng dối trá, bây giờ gã nói thì cũng chẳng có ai tin, mà còn bị chọi đá đến chết, thật dơ bẩn và đáng ghê tởm.
Tống Lương bị kéo đi với khuôn mặt căm phẫn tột độ.
Mọi chuyện kết thúc tại đây, cho đám mầm non đi tìm phòng, Cung Văn Vũ cũng rời đi Nhâm Thạch ánh mắt liếc xa xăm, miệng hơi mở, quay lưng đi về phía tĩnh thất.
Nơi ở trong môn phái của Chu Lưu Dương sát một rừng trúc, giữa trưa, Nhâm Thạch đi về nghe tiếng lá trúc xào xạt thổi lên điệu nhạc mơ hồ làm lòng người thư thái dễ chịu.
Nhâm Thạch vừa bước vào trong thì một bóng dáng cao lớn cũng theo gót chân y đi vào.
“Ngươi huênh hoang thật đấy, đây là chính phái mà ngươi cũng dám tới” Nhâm Thạch nghe bước chân, nhàn nhạt nói vừa tháo cây trâm cài tóc tinh xảo trên đầu xuống, mái tóc dài mềm mượt phấp phới rũ xuống.
Đàm Liệu Thạch không có trả lời câu hỏi của y, chỉ với tay nắm một ít tóc y đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi, nhắm mắt cảm thán: “Thật thơm”
Nhâm Thạch rất muốn cười, bồi một câu: “Một tuần rồi ta chưa có gội đầu” lúc đầu tóc ngắn, tự dưng lại có đầu tóc dài tới lưng làm Nhâm Thạch thật phiền, muốn cắt phăng đi, cái tính lười đã ăn sâu trong người y nên một tuần rồi Nhâm Thạch vẫn chưa có gội đầu, mỗi lần gội rất mệt.
Đàm Liệu Thạch cứng đờ một chút, chuyển qua ôm ngang hông y: “Lúc nào người mới về ma giáo với ta?”
“Chưa biết được, thời gian này ta bận lắm”
Đàm Liệu Thạch tỏ ra khó chịu, buông y ra.
Nhâm Thạch cười lớn: “Người là hài tử à?
Bỗng nhiên ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa vang dội: “Làm phiền Đại sư huynh Chưởng môn muốn gặp huynh, hiện đang chờ ngoài cửa”
Nhâm Thạch cả kinh, Cung Văn Vũ không phải về tĩnh thất rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?” Nhâm Thạch nhíu mày nhìn Đàm Liệu Thạch, khẽ hỏi: “Lúc ngươi bước vào có thấy ai đằng sau không?”
“Một gã sai vặt thì phải, ta cũng không để tâm”
Nhâm Thạch nhắm mắt lại rồi mở mắt ra để khiến mình bình tĩnh không chém người, hèn gì như vậy, gã sai vặt đấy đã thấy Đàm Liệu Thạch rồi về báo lại với Cung Văn Vũ ông mới đến nhanh như vậy, thật phiền phức.
Nhâm Thạch kéo Đàm Liệu Thạch: “Người tìm chỗ trốn đi”
“Mắc gì___” chưa nói hết câu Đàm Liệu Thạch đã bị Nhâm Thạch kéo đi vào chỗ bình phong to bằng hai người ghép lại: “Đứng yên đó”
Nhâm Thạch mới cài cây trâm gỗ y tiện tay mua được ngoài chợ rồi bước ra, y hành lễ với Cung Văn Vũ: “Sư phụ người tìm con có việc gì?”
Cung Văn Vũ tự nhiên đi vào, ánh mắt đảo quanh, một lúc sau thì dừng lại, ông ngồi xuống bàn không có ý định đi, tự rót trà, rồi mới nói: “Ma giáo có động tĩnh gì không?”
_____