Đọc truyện Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều Cường Thế Sủng! – Chương 22: Giáo Thảo Bệnh Kiều Chỉ Sủng Ta!22
[ Có lẽ vì cậu cắt đứt quan hệ giữa nữ chủ và nam phụ Trần Khải, hay vì lẽ khác.
Nói tóm lại, đáng lẽ nguyên thân và nữ chủ ba ngày sau sẽ gặp nhau, đích xác chính là tối nay.
] Hệ thống 333 nói.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Thanh, Hệ thống 333 lại nói: [ Ký chủ, đừng lo lắng.
Mặc dù nam nữ chủ gặp nhau sớm nhưng diễn biến cốt truyện vẫn giống nguyên tác.
]
[ Nam chủ bị cấp dưới phản bội, bị thương ở đầu ngõ nơi nữ chủ về nhà, gặp nữ chủ.
Nữ chủ vì thân hình gầy yếu, đương nhiên không thể nhấc nổi nam chủ nên đã gọi cô bạn thân tốt Tống Thanh Thanh đến giúp.
]
[ Theo diễn biến của cốt truyện ban đầu, ngay cả khi có sự giúp đỡ của Tống Thanh Thanh, hai người họ phải mất cả tiếng đồng hồ để khiêng được nam chủ về nhà, vì vậy ký chủ, cậu có đủ thời gian để chuẩn bị.
]
Nghe vậy, Lâm Thanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: ” Nam chủ không phải bị thương nặng lắm sao? Hôn mê lâu như vậy, không bị ngủm à?”
[ Nam chủ thiên phú dị bẩm, xin kí chủ yên tâm.
]
“Được rồi.” Lâm Thanh thờ ơ nói.
Nhiệm vụ của cậu là cứu vớt vai ác tội nghiệp Cố Ngôn thôi, về phần nam chủ không thuộc phạm vi nhiệm vụ của cậu.
Đặc biệt, cốt truyện ban đầu có đề cập đến việc Lưu gia hỗn đen trước khi tẩy trắng, ngược lại mạng người trong tay nam chủ Lưu An nhiều không ít.
Nhưng vì còn gần một giờ, Lâm Thanh không nghĩ cần phải liều lĩnh chạy tới như vậy.
Nam chủ Lưu An là tên rất đa nghi, ngay cả khi trong nguyên tác nữ chủ cứu anh, mặc dù có ấn tượng tốt với nữ chủ, nhưng anh vẫn nghi ngờ cô là do kẻ thù của anh phái đến, chính vì thế mỗi điều tra mọi mặt về nữ chủ.
Cùng cô trình diễn một mối ngược luyến tình thâm, tuy rằng thời gian thật ngắn, nhưng nó thực sự là một mối ngược luyến tình thâm sâu sắc.
Vì vậy, Lâm Thanh cảm thấy câụ cần chuẩn bị một chút để làm lý do cho sự xuất hiện của mình.
Cậu không muốn chọc tức đến Lưu An vì Lâm gia vô tội, nhất là khi Lưu gia có thế lực cường mạnh hơn so với Lâm gia.
Lâm phụ đối xử tốt với cậu, ít nhất không thiếu mọi thứ vật chất, cậu không thể vong ân phụ nghĩa.
Lấy điện thoại di động ra nhìn bản đồ thành phố A, hai mắt Lâm Thanh đột nhiên sáng ngời, hiển nhiên là có chủ ý, vì vậy liền tuyển Tiểu Trương còn chưa ngủ dưới lầu, lên đường.
…
Đây là một con hẻm nhỏ, vì cách nó không xa có một khu phố ẩm thực, nên ngay cả ban đêm thanh âm ồn ào náo nhiệt truyền tới liên hồi.
Tô Bạch Nhi cúi thấp người, qua ánh đèn của các tòa nhà hai bên ngõ hẻm, cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông bị thương, lông mi dài khẽ run lên, khuôn mặt trắng nõn cũng thoáng ửng hồng, lộ ra nội tâm của cô.
Biểu hiện nội tâm mát bình tĩnh của cô.
Đây là Lưu An, gia chủ nhà họ Lưu, người đàn ông độc thân kim cương đầu tiên ở thành phố A, đồng thời là người toạ ủng trong tập đoàn họ Lưu!
Cô đã nhìn thấy anh trong Câu lạc bộ Hắc Mã, bởi vậy nên cô sẽ không nhận sai người được!
Lần này, cô cư nhiên gặp được Lưu An đang bị thương?
Đây thực sự là một cơ hội tuyệt vời!
Tô Bạch Nhi nhất định phải bắt lấy!
Nếu có thể trở thành vợ của Lưu An, tình cảnh lúc đó sẽ như thế nào?
Toàn bộ phụ nữ trong thành phố A này, chắc chắn sẽ nổi điên mà ghen ghét với cô cho xem!
Nghĩ đến đây, Tô Bạch Nhi hưng phấn đến cả người phát run.
Nhưng tại sao Tống Thanh Thanh vẫn chưa tới? Quá chậm!
Gọi cảnh sát hoặc gọi xe cấp cứu hay gì đó thì chắc chắn cô sẽ không làm, nếu làm vậy thì làm sao cô có thể thân thiết với Lưu An và khiến anh yêu cô?
Đúng lúc này, Tô Mạt nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, than thở: “Thanh Thanh, sao cậu lại tới chậm như vậy…”
Lời còn chưa nói xong, Tô Bạch Nhi đã thấy rõ mặt của người đó, căn bản không phải Tống Thanh Thanh, mà là Lâm Thanh và vệ sĩ của cậu!
Sau khi lần trước, Lâm Thanh đấu khí cùng Trần đại thiếu xong, liền vậy đem cô bỏ mặc ở hội quán, khiến cô bị Lí Mẫn cười nhạo một hồi lâu, trong lòng vẫn nhớ hận.
Nhưng bây giờ cởi bỏ trang điểm, không còn là tiểu bạch thỏ của câu lạc bộ Hắc Mã nữa, mà là Tô Bạch Nhi người mà Lâm Thanh thích, cho nên Lâm Thanh đến lúc vừa vặn!
“Lâm Thanh, sao cậu lại ở đây? Mau, mau giúp mình chuyển người đến nhà!” Tô Bạch Nhi hỏi với giọng điệu cầu khẩn lại mang theo ngữ khí ra lệnh mơ hồ.
Tô Bạch Nhi xưa nay đều như vậy, luôn nói điều này với những người ngưỡng mộ cô.
Cô đang nghĩ, nếu Lâm Thanh giúp cô chuyện này, không phải là sẽ không thể để cho Lâm Thanh cơ hội theo đuổi cô.
Đương nhiên, chỉ là theo đuổi, về phần chấp nhận, không cần Lâm Thanh phải nghĩ đến nữa!.