Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều Cường Thế Sủng!

Chương 11: Giáo Thảo Bệnh Kiều Chỉ Sủng Ta!9


Đọc truyện Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều Cường Thế Sủng! – Chương 11: Giáo Thảo Bệnh Kiều Chỉ Sủng Ta!9


– ——-
” Sao vậy? Đau lắm à?” Cố Ngôn lại cau mày hỏi, trong đôi mắt màu hạt dẻ đó toát lên sự quan tâm, như thể hoàn toàn không hề làm bộ.

Lại lần nữa, cảm thụ được lòng bàn tay của Cố Ngôn chạm vào mông mình, dù là cách một lớp vải nhưng Lâm Thanh vẫn như cũ cảm thấy rất khô nóng, khuôn mặt tinh xảo của cậu liền ửng hồng.

Cẩn thận quan sát kỹ Cố Ngôn, Lâm Thanh không nhận thấy điều gì khác lạ trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Bởi vậy, Cố Ngôn là vô tình? Vô tình sờ sai vị trí?
Bằng cách này, cậu sẽ không thể làm chuyện bé xé ra to.

Lâm Thanh lắc đầu nói: “Không có gì.”
Lúc này, Cố Ngôn cau mày sâu hơn nói: ” Thủ pháp của cậu làm sau rồi, vẫn là để tôi làm đi.”
Cố Ngôn đây là muốn giúp cậu xoa chân ư?
Nghe được Cố Ngôn nói vậy, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lâm Thanh không phải là từ chối, cũng không phải là cảm động trước “tình cảm bạn học” của hắn, nhưng nghĩ đến đây, tay của Cố Ngôn đã rời đi?
Không biết tại sao cậu lại cảm thấy có điểm mất mát?

Thời điểm Lâm Thanh nghĩ như vậy, tay của Cố Ngôn sắp sửa rời đi, nhưng cách rời đi này thật sự nằm ngoài dự đoán của cậu.

Bàn tay mảnh khảnh và xinh đẹp của Cố Ngôn không trực tiếp rời khỏi mông cậu mà từ bắp chân lướt dọc theo mông đến đùi và một đường hoạt động như vậy.

Động tác hắn không nhanh không chậm, nhưng vừa vặn chính là đem cả chân Lâm Thanh sờ soạng hết!
Lâm Thanh luôn cảm thấy bàn tay của Côd Ngôn như mang dòng điện, khiến thân thể cậu cứ theo động tác của hắn mà run rẩy không ngừng.

Một tiếng rên rỉ vô pháp nhịn được, tràn ra khỏi miệng Lâm Thanh, ” A ~”
Toàn bộ phòng học thực sự quá yên tĩnh, chỉ có một số bạn học đang thu dọn đồ đạc, nhưng sau khi thanh âm Lâm Thanh phát ra thì lại càng trở nên yên tĩnh hơn.

Lâm Thanh rõ ràng cảm giác được mọi ánh mắt trong toàn bộ phòng học đều tập trung vào mình.

Điều này thật sự, quá xấu hổ.

Đôi má trắng như ngọc của Lâm Thanh nhanh chóng đỏ lên, ngay cả lỗ tai nhỏ cũng hun đỏ bừng.


Nhưng đôi mắt đào hoa của cậu lại thấm thủy quang, như được gột rửa bằng nước, ẩm ướt mà xinh đẹp, vô cùng hấp dẫn.

Nam sinh trung học đang ở độ tuổi khỏe mạnh, vừa nghe thấy giọng nói hấp dẫn kia đã khiến tim đập như trống, giờ lại nhìn thấy một bộ mặt quyến rũ như vậy thì làm sao mà chịu được?
Vì vậy, ánh mắt của đám con trai đều dán chặt vào người Lâm Thanh.

Cảm nhận được tình cảnh này, Cố Ngôn lập tức quay đầu lại nhìn, đôi mắt đạm nhạt dường như nhuộm lên một lớp mực dày, mang một màu lạnh lùng và khắc nghiệt dĩ vãng chưa từng thấy qua.

Bị loại ánh mắt này nhìn qua một cách lạnh băng, các nam sinh đột nhiên giật mình phục hồi lại tinh thần, đồng thời trong lòng nảy sinh ra một cái loại trực giác.

Loại trực giác đó bảo rằng, nếu còn tiếp tục nhìn, thì bọn họ sẽ chết!
Thân thể hung hăng rùng mình, các nam sinh cũng không dám ở lại nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vội vàng rời đi.

Nhan sắc tuy tốt, nhưng không đẹp thì chết chắc.

Khi đám nam sinh này rời đi, Cố Ngôn quay đầu lại nhìn Lâm Thanh, sát ý trong mắt tiêu tán như gió, thậm chí còn có đối diện với Lâm Thanh bờ môi câu lên, một độ cong rất hoàn mỹ và đỗi dịu dàng.

Nhưng, không biết vì sao, đối mặt với sự dịu dàng như vậy, Lâm Thanh lại cảm thấy cơ thể của mình lại theo bản năng run run.
– ——
:))))(.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.