Đọc truyện Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam – Chương 9
Cuối cùng Thư Nhiên lựa chọn trường học cao đẳng tại thành phố A, ngành học hệ tài chính.
Trường đại học thành phố A tuy rằng xếp hạng hơi thấp, nhưng hệ tài chính rất chuyên nghiệp có tiếng lừng lẫy ở quốc nội, hơn nữa quan trọng nhất chính là, nó cách nhà Lục Lê khoảng mấy chục mét lộ trình.
Lục Lê vốn có chút phản đối Thư Nhiên học hệ tài chính, dù sao cân nhắc đến tính khí Thư Nhiên, cậu xác thực không thích hợp loại công tác này.
Lục Lê sau đó lại nghĩ đến lúc trước Thư Nhiên cũng học khoa tài chính, sau khi tốt nghiệp không lâu cậu thành lập ra công ty của riêng mình, chuyện làm ăn còn rất tốt.
Mãi cho đến tận tiệc ra mắt vị hôn thê Lục Lê uống rượu trúng độc mà chết, hắn nhớ tới khi đó công ty Thư Nhiên phạm vi thế lực còn đang từng bước mở rộng, bắt đầu thu mua công ty nhỏ. Tiến cử công ty nước ngoài tích trữ một ít sức mạnh. Có điều đến tận giờ phút cuối cùng công ty mở rộng đến mức độ nào, Lục Lê cũng không tận mắt nhìn thấy.
Có điều dấu hiệu từ trước cho thấy, xem ra Thư Nhiên là một người làm ăn rất tốt.
Coi như không vì độ HE, Lục Lê nghĩ muốn tận lực đi trợ giúp Thư Nhiên. Lại như vô số lần trước luân hồi như thế, hắn tuy rằng không thể bất cứ lúc nào ở bên cạnh Thư Nhiên, thế nhưng sẽ ở sau lưng cậu thầm lặng chống đỡ.
Lại nói đến, tuy rằng Thư Nhiên đã lên đại học, nhưng vẫn duy trì dáng dấp lúc trước, mỗi ngày sau khi tan học đều về nhà Lục Lê nấu cơm, chuẩn bị kỹ càng tất cả.
Từ khi đem Thư Nhiên mang vào nhà mình tới nay, số lần Lục Lê ra ngoài ăn chơi cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cũng không phải bởi vì Lục Lê quên nhiệm vụ của chính mình, mà là hắn đã thành thói quen mỗi ngày sau khi tan sở, về nhà liền nhìn thấy thanh niên mỉm cười nghênh tiếp hắn, sẽ tiếp nhận áo khoác hắn, dùng ngón tay linh hoạt kìm vai hắn tiêu bớt mệt mỏi, sau đó hai người cùng nhau ngồi cùng bàn ăn một bữa cơm nhà.
Cái này so ra trong quán bar ăn chơi trác táng tốt hơn rất nhiều.
Thói quen quen thuộc là một chuyện rất đáng sợ, đáng sợ đến nỗi Lục Lê dần dần quên đi tâm tình phản cảm lúc trước, bắt đầu nỗ lực tiếp thu sự tồn tại từ Thư Nhiên.
Ngày hôm nay đi làm Lục Lê đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, trên cửa sổ thủy tinh to lớn dùng giấy năm màu dán lên dòng chữ “Hôm nay bánh sinh nhật bán giá đặc biệt” lúc đó hắn ngồi trên xe buồn chán chờ đợi đèn đỏ, hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy tấm tranh chữ to lớn kia, chợt nhớ tới ngày hôm nay là sinh nhật Thư Nhiên.
Thời điểm sinh nhật Thư Nhiên lần trước hắn ngồi trốn bên trong quán bar vượt qua cả ngày, lúc đó hệ thống cay gà vẫn ở bên tai hắn cường điệu ‘Nhanh lên, nhanh lên’ còn vẫn lặp lại nói một ngày sinh nhật như vậy, hắn nhất định phải quên hôm nay là ngày gì, chăm chú ở bên ngoài ăn chơi, lúc này mới có thể thể hiện đầy đủ hắn tra ra sao, thúc đẩy nội dung vở kịch.
Lục Lê biểu thị: Ha ha.
Vì lẽ đó Lục Lê đã rất lâu không đi tới quán bar, ngày đó sau khi tan tầm liền lái xe đến KTV* gần nhà, sau đó chọn một căn phòng, bên trong có màn hình lớn ca hát cả một buổi tối.
*KTV: Karaoke
Đợi đến khi Lục Lê về đến nhà, nhìn thấy trong nhà ánh đèn màu cam còn sáng, không biết làm sao liền thở phào một cái, hắn dùng chìa khoá mở cửa, nhìn thấy một người nằm nghiêng người trên ghế sô pha, Thư Nhiên hai tay ôm gối ngủ say, cả người lười biếng như con mèo cô độc.
Lục Lê đi tới, ngồi ở sô pha bên cạnh nhìn Thư Nhiên ngủ say, bình thường thanh niên rất ít thức đêm con mắt là một mảnh màu xanh, xem ra đợi chờ hắn rấu lâu, thực sự không chịu được nữa mới ở trên ghế sa lông ngủ thiếp đi.
Thư Nhiên dĩ vãng lúc nào ở nhà cũng chờ Lục Lê trở về, Lục Lê cường điệu mấy lần bảo cậu không cần chờ, tuy nhiên Thư Nhiên vẫn cố ý chờ hắn trở về cho dù có muộn ra sao.
Lúc đó Thư Nhiên đang rất nỗ lực giai đoạn ôn tập cho kì thi, Lục Lê không muốn cho cậu phân tâm, mỗi ngày sau khi tan sở đều sẽ về nhà rất sớm.
Lục Lê vốn định đem thanh niên ôm vào đem tới phòng cậu, Thư Nhiên liền tỉnh lại, đôi mắt khẽ run, cậu đưa tay dụi mắt, mở to cặp mắt buồn ngủ mông lung, âm thanh khàn khàn có chút buồn ngủ, đối với hắn nói: “Anh trở về rồi.”
Liền giống như trước rất nhiều lần thăm hỏi như thế, lẳng lặng chờ đợi, sau đó sẽ nói ra một câu khiến người ta đau lòng.
Lục Lê âm thanh nhu hòa trả lời: “Anh đã trở về.”
Thư Nhiên ngửi thấy được nhàn nhạt mùi nước hoa cùng mùi rượu vốn không thuộc về nam nhân, chậm rãi nhếch lên khóe miệng, nguyên bản con mắt mang theo ý cười liền lập tức ám trầm xuống, thế nhưng cậu không lộ ra dáng vẻ gì đối với nam nhân nói: “Anh mau tắm rửa đi.”
“Ừ.” Lục Lê ngửi thấy được mùi vị trên người mình cảm giác rất khó chịu.
Thời điểm hắn ở KTV đụng tới một người đi nhầm phòng, thực tế đó là một thiếu niên muốn tiếp hắn, mùi nước hoa nồng nặc quả thực làm cho hắn muốn nôn, đương nhiên Lục Lê đem thiếu niên kia nghĩa chính ngôn từ mà từ chối, quản lý khách sạn đi lại đây đem thiếu niên kia thuyết giáo một phen, sau đó hướng về Lục Lê tươi cười nịnh hót, đem một chai rượu đỏ mang vào.
Hắn thực sự không thể hiểu nổi tại sao trên thế giới sẽ có loại thiếu niên tâm thái này, có tay có chân không đi làm công việc chính đáng, mà lại tranh đi công việc buôn bán thể xác như những cô gái bán hoa.
Đến xem bên ngoài nhìn người xa lạ còn không bằng về nhà ngắm Thư Nhiên, ít nhất sẽ không bị đau mắt.
Lục Lê đem chai rượu đỏ đổ ra ly, uống vào mấy ngụm không còn hứng thú rời khỏi KTV.
Thời điểm Lục Lê cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, nhớ tới trong túi áo còn chuẩn bị quà sinh nhật tặng Thư Nhiên, kỳ thực mấy ngày trước hắn đã chuẩn bị kỹ càng, hiện tại tình huống này không biết có nên đem lễ vật tặng cho Thư Nhiên?
Sau đó suy nghĩ một chút, lại cảm thấy thôi kệ vậy, vẫn là ngày mai đem tặng, nếu ngày hôm nay tặng quà sẽ cho lời nói của hắn quá mức giấu đầu lòi đuôi.
Kết quả sáng sớm cách ngày, thời điểm Lục Lê tìm kiếm túi áo mình làm thế nào cũng không tìm ra được cái nút cài áo tinh xảo, hắn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là trước khi tan tầm một lần nữa đi cửa hàng mua một món đồ, về đến nhà đưa cho Thư Nhiên.
Hắn còn nhớ mỗi lần tặng cho Thư Nhiên một món quà đôi mắt cậu phảng phất tỏa sáng như sao, nụ cười tràn ra trong đáy mắt khiến Lục Lê thất thần, sau đó thanh niên không thấy hắn có phản ứng, bờ môi nhẹ nhàng lạnh lẽo in lên gò má hắn.
Như chuồn chuồn lướt nước, liền lập tức tách ra.
Không phải tim đập thình thịch, cũng không phải vạn phần căm ghét, Lục Lê không biết tâm tình ngay lúc đó hình dung như thế nào, nhưng hắn biết loại tâm tình này không hoàn toàn chán ghét lắm.
Tuy rằng nội tâm có chút mâu thuẫn, giờ suy nghĩ lại, không bằng đem Thư Nhiên xem là con trai của hắn, như vậy Lục Lê an ủi chính mình trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tâm tư Lục Lê từ trong hồi ức đi ra, hắn bắt đầu vui mừng hệ thống đã đi duy tu đầu óc, bằng không lại cằn nhằn với hắn ‘Cậu đừng làm vỡ thiết lập’, mạnh mẽ muốn hắn quên đi sinh nhật Thư Nhiên, mạnh mẽ muốn hắn ra ngoài ăn chơi trác táng.
Lục Lê vòng xe, đem xe dừng ở cửa hàng đồ ngọt, sau khi xuống xe đẩy mở cửa tiệm, phía trên cửa hàng trang trí chuông gió phát sinh tiếng vang lanh lảnh.
Nhân viên cửa hàng là một cô gái trẻ, cô vui vẻ cười nói: “Chào mừng quý khách, xin hỏi ngài cần mua gì không ạ?”
Lục Lê nhìn một chút tủ kính thủy tinh bên trong có rất nhiều bánh sinh nhật tạo hình khác nhau, chọn cái khá hợp mắt, nói: “Dựa theo dáng vẻ mẫu này định làm một chiếc bánh kem sinh nhật, đừng làm lớn quá, hai người ăn là được rồi.”
Nhân viên cửa hàng điền thông tin vào hóa đơn, bảo hắn buổi chiều đến lấy bánh.
Cô gái trẻ tuổi nhìn Lục Lê, vẻ mặt mê trai: “Ngài là muốn mua cho bạn gái sao? Tiệm chúng em còn có hoa hồng để tặng, nếu ngài không bận việc gì có muốn đến nhìn một chút? Nếu ngài đặt, tiệm chúng em sẽ giảm 50%.”
“…” Lục Lê cạn lời, hắn nói, “Không cần.”
Cô gái kiên nhẫn, “Nếu ngài đã mua bánh kem, không bằng mua thêm hoa hồng tặng đi, phối thêm ánh nến buổi tối cũng rất lãng mạn nha. Tiên sinh, không biết bạn gái ngài đẹp lộng lẫy như thế nào mới có thể xứng đáng với tình yêu của ngài?
Lục Lê cười khan mấy tiếng, vẫn là từ chối ý tốt cô gái.
Kỳ thực Lục Lê cũng không biết nên tặng quà gì, trước đây khi hắn có bạn gái, thời điểm tặng quà đều là Tô Cẩn Ngôn giúp hắn quyết định.
Vừa nghĩ tới Tô Cẩn Ngôn, Lục Lê trong lòng dâng lên một trận chua xót.
Cuối cùng món quà Lục Lê mua sẽ do thư ký An Đình lựa cho hắn, cô thư ký ánh mắt không tệ, nút cài áo kia bề ngoài nạm kim cương thực sự là xa xỉ lại lãng phí, có điều Lục Lê quẹt thẻ không cảm thấy đau lòng, ai bảo hắn hiện tại là người không bao giờ thiếu tiền.
Lục Lê yên lặng nghĩ, mình thật là một nhà tư bản tội ác nha.
Lục Lê một tay cầm theo bánh sinh nhật một tay cầm túi công văn, hắn đứng trước cửa nhà, không thể gõ cửa, cửa liền từ bên trong mở ra.
Nghênh tiếp hắn là Thư Nhiên con mắt óng ánh cùng vẻ mặt hơi kinh ngạc.
“Em nghe tiếng động liền đến… Diệp tiên sinh.” Thư nhiên hiển nhiên không nghĩ tới Lục Lê sẽ trở về, trong giọng nói mang theo hưng phấn. Cậu tiến lên tiếp nhận bánh trong tay Lục Lê, đem tới trên bàn cơm nước đã dọn xong.
Lục Lê ngồi vào trên ghế salông, đem món quà chuẩn bị kỹ càng lấy ra, đối với Thư Nhiên nói: “Tặng cho em, chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Thư Nhiên tiếp nhận hộp gấm màu xanh lam, âm thanh run rẩy nói: “Cảm, cảm ơn anh, Diệp tiên sinh.”
Viền mắt cậu liền đỏ, sương mù trong đáy mắt ngưng tụ, Lục Lê sợ nhất chính là thấy Thư Nhiên khóc, hắn vội vàng nói: “Tặng quà cho em, em khóc cái gì?”
Nước mắt theo lông mi nhỏ xuống, nghe được hắn nói, Thư Nhiên dùng tay áo lau mặt, hướng về hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Cậu nói: “Em có khóc đâu.”
Lục Lê không vạch trần hắn, ngồi vào cạnh bàn ăn, nhìn thấy thức ăn trên bàn vẫn như mọi ngày bốn món mặn một món canh, đều nóng hổi và rất thơm, Lục Lê cầm đũa gắp thức ăn, cười nói: “Em quên hôm nay là sinh nhật mình sao? Sao không làm mấy món ăn phong phú một chút.”
Thư Nhiên cúi đầu cười: “Em chỉ làm đủ cho hai người ăn, ăn không hết sẽ lãng phí.”
Lục Lê nghĩ đến trước đây hắn cùng Lương Cảnh hai người kêu mười bảy mười tám món ăn, đến cuối cùng chỉ động đũa được vài món, nghĩ thầm cũng quá xa xỉ lãng phí.
Lục Lê giơ ly cổ cao bên trong có rượu đỏ lên, hắn đối với Thư Nhiên nói: “Thư nhiên, cố gắng học tập.”
Thư Nhiên đứng dậy đem ly thủy tinh nhấc lên, cậu nhấp môi, một tiếng “Dạ” kiên định.
Lục Lê không nghĩ tới mấy ngày sau hôm sinh nhật Thư Nhiên, trong bệnh viện liền truyền đến tin tức mẹ Thư Nhiên đang nguy kịch.
Hắn lái xe mang theo Thư Nhiên trên đường đi đến bệnh viện, Thư Nhiên không nói một lời ngồi ở vị trí kế bên tài xế, con mắt nhìn chằm chằm cửa sổ đèn nê ông đỏ bên ngoài, hai tay bất chợt nắm chặt.
Lục Lê an ủi hắn: “Sẽ không có chuyện gì.”
Trên thực tế hắn biết mẹ Thư Nhiên khẳng định không chống nổi đêm nay.
Thư Nhiên đem lưng tựa vào ghế ngồi, ngẩng đầu lên, trong thanh âm còn mang theo giọng mũi, hắn nói: “Diệp tiên sinh, em sợ lắm.”
Lục Lê không cần nhìn đều biết Thư Nhiên đang cố kìm nén nước mắt, hắn hồi đáp: “Đừng sợ, còn có anh đây.”
Thư Nhiên nhẹ giọng đáp lại một hồi, dùng tay lén lút nắm lấy một mảnh góc áo khoác Lục Lê.
Phía trên phòng giải phẫu đèn đỏ tắt, bác sĩ mặc áo blouse trắng một bên đi ra một bên lấy khẩu trang xuống, một mặt thở dài nói: “Bệnh nhân đã…” Kết quả không cần nói cũng biết.
Thời điểm mẹ Thư Nhiên nhập viện đã là ung thư thời kỳ cuối, có thể kéo dài thời gian hơn một năm đã rất hiếm có rồi, coi như cho dù y thuật có tốt đi chăng nữa cũng không ngăn cản được con ma bệnh tật vô tình tập kích.
Thư Nhiên nắm chặt khớp xương bàn tay đến trắng bệch, Lục Lê đem cậu kéo vào trong lồng ngực, Thư Nhiên kéo vạt áo tay gắt gao vòng lấy eo hắn, trên áo sơ mi thấm ướt nước mắt.
Hắn nghe được âm thanh Thư Nhiên run rẩy đứt quãng nói: “Diệp tiên sinh, em chỉ còn có anh…”