Đọc truyện Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam – Chương 87
Cảm giác được trên tay xúc cảm ẩm ướt lạnh lẽo, Lục Lê sợ hết hồn, nhanh chóng giật tay trở về. Giống như nhìn một thước phim kinh dị, trước mắt chậm rãi xuất hiện nhân ngư tìm đến hắn đòi mạng, nhưng lại là thủy yêu dị thường yêu mị.
Trên da thịt trắng xám, lúc này lại nhiễm màu đỏ ửng mỹ lệ.
Lục Lê tâm trạng kinh sợ, hắn thầm mắng một tiếng trời đất thánh thần thiên địa ơi, hắn bất chợt lùi lại mấy bước, bỗng dưng bước chân dừng lại.
Con mẹ nó chứ nhà khoa học điên cuồng thiêu đốt toàn bộ đầu óc thanh tỉnh của hắn, Lục Lê không kìm lòng được đi lên phía trước, vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ chàng sờ lên chạm vào má nhân ngư có chút lạnh lẽo.
Nhân ngư từ ngoài cửa sổ “Bò” vào. Đuôi cá dẻo dai to dài chống đỡ người lên, đưa tay ra đem cánh tay nam nhân nhẹ nhàng ôm đồm tiến vào trong lòng ngực.
Lục Lê kề sát lên thân thể nó còn dính bọt nước, nước biển thấm ướt cả vào áo sơ mi hắn.
Lục Lê khó chịu cục cựa người, hắn đang nhẹ nhàng vùng vẫy, nhân ngư chợt nắm chặt cánh tay, ghé vào lỗ tai hắn chậm rãi thở dốc ồ ồ.
Tuyến thanh âm nhân ngư rất êm tai, thậm chí phải nói, tuyến thanh âm khó có thể dùng lời diễn tả được mị lực. Trong thần thoại bọn họ hóa thân thành vật chủng tà ác, thông qua âm thanh đến mê hoặc thủy thủ trên biển cả, khiến cho tàu thuyền đụng vào đá ngầm chìm xuống.
Lục Lê trong lòng linh cảm rất lớn, hắn cật lực muốn chính mình tỉnh táo lại, nhưng lại không nhịn được ở tiếng nói trầm thấp hoa lệ mê say chìm đắm vào.
Nhận ra được nhân loại cơ thể dần dần nhũn xuống, nhân ngư bên môi tràn ra một tiếng cười khẽ. Trên mặt của hắn ửng đỏ khác thường, kiềm chế hô hấp hỗn loạn, nhân ngư duỗi ra đầu lưỡi đỏ tươi khẽ liếm môi dưới, cặp con mắt biển sâu màu sắc trở nên càng thêm âm trầm, trong đó giấu diếm tình dục thiêu đốt.
Nó đem nam nhân áp đảo ở trên mặt đất lạnh lẽo, tầm mắt từ trên xuống dưới xẹt qua, nên cân nhắc muốn từ đâu bắt đầu thưởng thức con mồi dành riêng cho nó.
Dưới cái nhìn của nó, nhân loại yếu đuối cử động phản kháng có cũng được mà không có cũng chả sao.
Lục Lê lấy lại được phản ứng khi phía sau lưng đã kề sát trên mặt đất lạnh lẽo, hắn ép buộc chính mình từ bên trong vực sâu si dại đi ra ngoài, gương mặt đỏ lên, lớn tiếng nói: “Chết tiệt, cậu muốn làm gì?!”
Nhưng nhân ngư ngoảnh mặt làm ngơ, một tay nó nắm lấy cổ tay Lục Lê, sức mạnh không lớn, lại làm cho nam nhân dưới thân không cách nào dễ dàng trốn thoát được.
Lục Lê đang muốn chửi ầm lên, giương mắt đối diện với tầm mắt nhân ngư, trong lúc nhất thời quên luôn giãy dụa.
Nhân ngư nhìn thẳng tắp phía trong mắt của hắn, để Lục Lê vừa thoát khỏi ảo giác thần hồn điên đảo, trong nháy mắt Lục Lê tưởng chính mình lại bị ảo giác thao túng lần nữa, hãm sâu vào mê hoặc của đối phương.
Nhưng Lục Lê rõ ràng biết được, ý thức hắn rất tỉnh táo.
Nhân ngư con ngươi buông xuống, môi mỏng đỏ sẫm khẽ nhếch, tuyến thanh âm say lòng người kia vẫn rất êm tai, nó nói: “Bùi Nhan.”
Âm thanh than thở nhẹ nhàng kỳ huyễn, như câu thơ được xướng lên, nó đem danh tự này gọi êm tai như vậy, khiến người ta không nhịn được muốn tìm tòi nghiên cứu, mê muội, luân hãm.
Lục Lê như bị khống chế, không đành lòng nhìn thấy nhân ngư không chiếm được đáp lại biểu tình sẽ thất vọng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Nhân ngư uốn cong môi nở nụ cười, có thể nhìn ra được, nội tâm nó sung sướng biết nhường nào.
Nhân ngư nhẹ nhàng nói “Bùi Nhan”, tiếp đó hoàn thành động tác vừa bị gián đoạn. Bàn tay nó lạnh lẽo hướng tới trước ngực nam nhân, hơi dùng sức, áo sơ mi không chịu nổi sức ép liền nát ra, từng cái cúc áo cũng chịu chung số phận.
Lục Lê bởi vì một cánh tay bị thương không cách nào vùng vẫy được, hắn dùng một cánh tay khác đẩy nhân ngư ra, nhưng những nỗ lực này cũng chỉ tốn công vô ích.
Nhân ngư đặt tay lên cổ tay không nghe lời Lục Lê, đuôi cá mạnh mẽ cuốn lấy chân nam nhân, vị trí phía dưới nhô lên nhẹ nhàng ma sát ở dưới người hắn.
Lục Lê cảm giác được dương v*t nóng rực kia chống đỡ trên bắp đùi hắn, khẳng định đồ chơi kia không hề nhỏ bé. Hắn nhịn xuống nguyện vọng muốn tìm hiểu thực hư, thăm dò tính nhúc nhích bàn chân bị cuốn lấy, lại phát hiện nhân ngư càng trở nên hưng phấn, tiếng thở dốc ồ ồ lại tăng lên.
Lục Lê ý thức được nhân ngư đối với hắn động dục.
Hiện tại Lục Lê như bị thao túng nghênh đón động tác từ nhân ngư, nhưng hắn còn sót lại ý thức hiếm hoi dựa vào nơi hiểm yếu đó chống lại. Trên mặt Lục Lê bởi vì giận dữ và xấu hổ mà đỏ bừng lên, hắn nói năng lộn xộn nói: “Vô liêm sỉ, mẹ kiếp, súc sinh, mày thả tao ra…”
Phản kháng yếu ớt làm cho nhân ngư có tính chinh phục cảm thấy thỏa mãn, nó lại cười khẽ một tiếng, nghe vào trong tai Lục Lê, càng làm cho hắn lúng túng.
Nhân ngư kề sát bên tai Lục Lê, nói rằng: “——”
Sóng âm gợn sóng ở bên tai Lục Lê nổ tung, Lục Lê đáng lẽ ra sẽ không nghe hiểu nhân ngư nói gì, lúc này lại nghe rõ ràng rành mạch.
Nó nói chính là: “Ta muốn giữ lấy anh.”
Nhân ngư thực hiện lời nói của nó, nụ hôn ẩm ướt ôn nhu theo bên gáy nam nhân hôn đến lòng ngực đơn bạc, toàn bộ nhiễm phải khí tức thuộc về nhân ngư cường thế.
Tay Lục Lê lấy lại được tự do, nhưng hắn còn chưa kịp ngăn cản nhân ngư, hai chân bị tách ra hai bên, nhấc lên. Đuôi cá đem cái mông của hắn nâng lên, ánh mắt làm càn đánh giá ngay trên quần, tìm vị trí bí ẩn.
Tư thế cực kỳ xấu hổ khiến Lục Lê hổ thẹn bèn nhắm hai mắt lại.
Hắn nghe được âm thanh quần mình bị xé rách, sau đó dưới thân mát lạnh, quá trình chờ đợi cũng không quá dài, một cỗ xúc cảm ấm áp đi tới địa phương mà hắn không thể mở miệng.
Lục Lê hít vào một hơi, từ trong hàm răng bỏ ra một câu “Thần linh ơi”.
Nhân ngư duỗi ra đầu lưỡi, hôn liếm lên hậu huyệt nhạt màu, để lối vào cúc hoa ngượng ngùng có dấu hiệu mềm đi, lại đem đầu lưỡi tiến vào trong.
Miệng huyệt chấn kinh liền co rút lại, nhưng không chống đỡ được đầu lưỡi mềm mại thăm dò, khai thác địa phương chật hẹp.
Lục Lê quả thực muốn điên rồi. Hắn không biết trong nước bọt nhân ngư có phải có chứa thành phần đặc thù gì hay không, duy nhất hắn biết được, một cỗ khoái cảm không tên dâng tràn lên, lập tức liền đem hắn thiêu đốt cả người.
Tiếp theo lại đến chính là, cái chỗ trống vắng cần lấp kín ấy. Cái địa phương bí ẩn kia không vừa lòng co rút lại, chất lỏng trong suốt tí tách, theo bắp đùi chảy xuống.
Ngay cả dục vọng trước mặt hắn, không có bất kỳ an ủi nào đều dựng đứng lên.
Lục Lê lung lay đầu, mồ hôi không ngừng rơi xuống, hắn cật lực chống đỡ lấy trên người, nhưng bởi vì thể lực không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
Nhân ngư đem đầu lưỡi mềm mại rụt trở về, hai tay nó nhào nặn lên cánh mông cong tròn, đem vị trí nóng rực chính mình kề sát vào miệng huyệt. Nó đang suy nghĩ tiểu cúc hoa làm sao dung nạp được tiểu nhân ngư đây, sau đó không quan tâm nhân loại phản kháng đem chính mình tiến vào.
Lục Lê mạnh mẽ thở hổn hển, bên môi thốt ra một tia thống khổ rên rỉ, cho dù hậu huyệt đã được bôi trơn và mềm đi, có thể dung nạp dương v*t không nhỏ bé kia, tuy nhiên vẫn rất dị thường khó khăn.
Tay hắn tìm kiếm được đuôi cá nhân ngư, dùng móng tay trút giận bấm vào vảy cứng rắn của nó.
Vị trí không thích hợp bị cố gắng nhét vào, Lục Lê nhíu chặt lông mày, trước đó còn bị mê hoặc bây giờ tinh thần cũng tìm lại được lý trí.
Thế nhưng hắn hận không thể ngay bây giờ liền ngất đi.
Nhân ngư đem dương v*t của chính mình chậm rãi đi vào, đưa đến tận lút cán. Nó phát sinh tiếng thở thỏa mãn, hai con mắt xanh lam dung hợp thành sắc đen âm trầm, nó vịn chặt eo nam nhân, rút ra rồi lại đâm vào.
Sau mấy lần nhẹ nhàng đâm rồi lại rút, nó cúi thân xuống, tư thế như vậy khiến cho vị trí kết hợp của hai người càng thêm chặt chẽ.
Trên mặt hạ xuống nụ hôn nhỏ vụn, Lục Lê mở mắt ra, không hẹn mà gặp nhìn thấy con mắt nhân ngư. Lục Lê lần này không có tránh né, mà là hi vọng ảo giác lần thứ hai bám vào trên người hắn, để hắn mau mau mất đi ý thức, thoát đi hiện tại quẫn bách này.
Nhân ngư dùng tay chặn lại tầm mắt hắn nóng rực, ngược lại ở bên tai Lục Lê nói: “——”
Cái ngôn ngữ kỳ dị lần thứ hai vang lên, Lục Lê nghe không hiểu nó nói cái gì nữa, giờ khắc này hết thảy âm thanh dưới cái nhìn của hắn, đều là những tạp âm ầm ĩ.
Nhìn mặt nó gần trong gang tấc, Lục Lê không nhịn được vung bàn tay cho nó một cú tát, tuy rằng sức mạnh không lớn, nhưng trên gương mặt nhân ngư tái nhợt trong khoảnh khắc hiện lên vết hồng ngân.
Lục Lê cảm giác trong cơ thể dương v*t lại lớn hơn một vòng.
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, không hổ là biến thái mà.
Tay nhân ngư gác lên bả vai Lục Lê, nó cúi đầu, dễ như bỡn chiếm lấy môi nam nhân.
Trong phút chốc ngừng lại, động tác dưới thân đột nhiên như một cơn lốc quét ngang qua, Lục Lê hết thảy mọi lời kinh ngạc đều bị chặn ở môi nó, tinh tế hôn xuống.
Lục Lê dùng răng sắc bén cắn lên đầu lưỡi nhân ngư, lần này hắn nếm được không phải mùi vị rỉ sắt quen thuộc, mà là mùi vị khá là ngọt ngào, như khí tức như có như không ở trên người nhân ngư.
Nhân ngư chặn lại cuống lưỡi hắn, ép buộc hắn phải nuốt xuống.
Sau đó, dục vọng tràn ngập khắp toàn thân. Điện lưu kéo dài đến xương cụt khiến dục vọng đang phấn khởi kia càng thêm đứng thẳng, đột nhiên xuất hiện khoái cảm khiến đầu ngón tay Lục Lê đều khẽ run lên.
Tiếng nước dâm mỹ bên tai hắn vang lên, vốn đem đến cho Lục Lê xấu hổ ngượng ngùng muốn chống cự, mà hiện tại lại trở thành âm thanh vui sướng vô hạn không dừng được.
Lục Lê không kìm lòng được nghênh hợp đi, phóng túng đi, đi làm một chút chuyện khi tỉnh táo sẽ không dám làm.
Tỷ như bàn tay đặt tại phía sau cổ nhân ngư, đi thẳng tới mái tóc dài ẩm ướt của nó, ấn xuống sau gáy nó, chủ động hôn lên.
Không có bất kỳ kỹ xảo gì, chỉ là đơn thuần muốn tiếp cận, càng thân cận thêm một chút thôi.
Nhân ngư trong mắt dẫn theo ý cười giả tạo, nó yêu thương nhìn Lục Lê, thời điểm đôi môi tách ra, nói rằng: “——”
Lục Lê lại nghe rõ câu nói kia, nó nói chính là: “Anh là của ta rồi.”
Hắn mờ mịt nhắm mắt lại, một cỗ an tâm kỳ dị đột nhiên dâng lên cứ như nhân ngư chính là sứ giả cứu tế, Lục Lê có chút không cam lòng.
Không biết thời gian qua bao lâu, nhân ngư còn chưa hết thỏa mãn hưởng dụng thân thể hắn, khai phá mọi chỗ mẫn cảm của hắn, để Lục Lê một lần lại một lần phóng túng bắn ra ngoài, mãi đến tận đỉnh dục vọng không còn bắn ra tinh dịch được nữa, nhân ngư cũng không chịu buông tha hắn.
Lục Lê khóe mắt chảy ra nước mắt, hắn nện đánh lung tung lên người nhân ngư, lắc đầu nói: “Ta không chịu được.”
Ý thức được nam nhân thật sự đã đến cực hạn, nhân ngư mới hòa hoãn dừng lại động tác chinh phạt. Sau đó kịch liệt đâm vào rút ra mấy lần, Lục Lê cảm nhận được có chất lỏng lạnh lẽo bắn vào trong cơ thể hắn, thân thể căng thẳng mớt từ từ thả lỏng ra.
Trước khi hôn mê, Lục Lê trả thù tính bóp lấy đuôi cá nhân ngư, mắng: “Cái đồ vô liêm sỉ không biết giới hạn là gì.”
Nhân ngư yêu thương hôn môi hắn, dùng đuôi cá cuốn lấy nam nhân như muốn bảo vệ chặt chẽ, nói ra một câu.
Lục Lê nghe không hiểu câu này.