Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 64: Thế Giới Thứ Năm – Anh có bệnh lại đây uống thuốc nào


Đọc truyện Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam – Chương 64: Thế Giới Thứ Năm – Anh có bệnh lại đây uống thuốc nào

Lục Lê mắt tối sầm lại, đợi đến khi lần thứ hai hắn tỉnh lại, hai tay không kìm lòng được nện hướng về bàn gỗ tử đàn cứng rắn trước người, phủ phục trên mặt bàn lạnh lẽo thở dốc từng hồi.

Hô hấp gần như muốn nghẹt thở, cùng trái tim đau đớn đan xen vào nhau.

Cả người Lục Lê đều có chút không ổn tí nào.

Hắn như một người bệnh nặng phát điên, nện một cú đấm lên trên bàn của mình, kiềm chế không được viền mắt chua xót, giọt nước mắt từ bên trong viền mắt rơi xuống.

Âm thanh hệ thống lúc này bình tĩnh lại lạnh lẽo: “Cậu chủ, chú ý khống chế tâm tình của anh.”

Lục Lê xì một tiếng, mắng: “Cút mẹ mày đi.” Hắn chần chờ một giây, hỏi tiếp, “Thế giới cũ tao chết rồi?”

Hệ thống nói: “Theo lý thuyết hẳn là thế.”

Lục Lê ở trong lòng cật lực an ủi chính mình không nên vọng động, hắn hỏi: “Mày cố tình kéo dài thời gian rời đi, chính là vì để tao biết công lực khôi phục lại?”

Hệ thống im lặng không hé răng.

Hiển nhiên hắn suy đoán là chính xác.

Lục Lê phẫn nộ tiện tay nắm một quyển vở màu lam mỏng manh, đem đồ vật trong tay ném ra ngoài, quyển vở quăng đến trên tường mở ra từng trang giấy ào ào, như từng bông tuyết bay tán loạn.

Nghe được bên trong có tiếng động hộ sĩ gõ cửa hỏi: “Bác sĩ Tô, xảy ra chuyện gì sao?”

Âm thanh hệ thống lúc này cũng vang lên: “Tư liệu thế giới mới đã hoàn thành, hiện tại tui đem tình huống căn bản đưa cho anh.”

Lục Lê dùng tay lau nước mắt trên mặt, ngữ khí lạnh nhạt trả lời: “Không có chuyện gì.”

Cửa phòng làm việc bố trí kính mờ, Lục Lê nhìn thấy cô hộ sĩ tựa hồ đứng trước cửa do dự một lát, cuối cùng vẫn không gõ cửa đi vào.

Lục Lê khôi phục tỉnh táo mới nhìn rõ hoàn cảnh vị trí, hắn đang đứng bên trong văn phòng, không gian rất lớn, đồ vật đặt bên trong cũng không nhiều, hoàn cảnh có chút trống trải có thể nhìn ra được chủ nhân căn phòng ưa sạch sẽ.

Tài liệu trên bàn bày ra chỉnh tề, không một chút nào hỗn độn.

Ngay cả trên sàn nhà đều không nhiễm một hạt bụi, một sợi tóc còn không có.

Chỉ có một số giấy tờ bay tán loạn hoàn toàn không phù hợp.

Lục Lê rời đi bàn làm việc, hắn đi tới những tờ giấy trung gian kia, ngồi xổm người xuống nhặt lên từng tờ.

Những trang giấy kia đều là những bệnh nhân hắn đã từng điều trị.


Mà Lục Lê, hiện tại là Tô Mộ, bác sĩ chuyên khoa tâm thần có tiếng tại C thị.

Nghiêm cẩn, bình tĩnh, mặc dù tuổi tác trong đám bác sĩ nổi danh trẻ hơn một chút, nhưng xử sự già dặn, cẩn thận lại tỉ mỉ.

Điều này cũng tạo nên tính cách làm việc của hắn không cho phép có một chút sai lầm, đối với bất cứ chuyện gì đều phải nghiêm khắc hoàn mỹ.

Đương nhiên, hắn đối với mình yêu cầu càng nghiêm ngặt hơn.

Mỗi ngày tự mình chèn ép xuống, cho tới khi Tô Mộ mắc chứng bệnh trầm cảm nghiêm trọng.

Lục Lê ở trong đầu suy nghĩ một chút nội dung vở kịch, có một chút kinh hãi sởn cả tóc gáy.

Bởi vì thế giới này, có quỷ.

Lục Lê thật sự không thể chịu được đối với hệ thống nói: “Cầu mày tha cho tao đi, tao sợ quỷ lắm.”

Hệ thống nói: “Mau đến gọi ba nào.”

Lục Lê: “Cút.”

Hệ thống không nói nữa, sau một hồi tựa hồ cảm thấy lương tâm bất an, lại do dự an ủi Lục Lê: “Kỳ thực anh không cần sợ, cái con quỷ kia đối với anh mà nói là người rất quen thuộc.”

Lục Lê đã sớm dự liệu được, trải qua hệ thống cảnh tỉnh càng thấy phiền muộn vô cùng, hắn mắng: “Mày cút ra xa cho tao, càng xa càng tốt.”

Lục Lê buồn bực vò mái tóc, tay lại bắt lấy bảng lịch bệnh ở trong góc tường, vừa nghĩ tới sau đó chính mình còn phải đi thu thập, liền mạnh mẽ nhịn xuống.

Thế giới này có người tên là Từ Trăn, cậu đã từng là bệnh nhân của Tô Mộ.

Theo lý thuyết Từ Trăn cùng Tô Mộ không có quan hệ gì, thứ duy nhất liên hệ đến hai người chính là, cậu đã từng là bệnh nhân của Tô Mộ.

Không biết người chết biến thành dã quỷ có phải rất hay dễ dàng quên đi những sự việc lúc trước, ngược lại Từ Trăn đem những chuyện khi mình còn sống hết thảy đều quên hết, chỉ nhớ rõ một mình Tô Mộ.

Vì lẽ đó cậu cũng chỉ quấn bên người Tô Mộ.

Tô Mộ là người kiên định chủ nghĩa duy vật, hắn cho là mình nhìn thấy Từ Trăn, trên thực tế chỉ là ảo giác của chính bản thân mình mà thôi.

Hắn thu thập kiến thức y học giải đáp chính mình, đó là bởi vì quá mức cô độc mà sản sinh ra ảo giác.

Từ Trăn từ từ ỷ lại vào Tô Mộ, Tô Mộ không chút do dự cự tuyệt đem Từ Trăn phóng ra ngoài cửa.

Đợi đến khi Từ Trăn bám dai như đỉa tìm đến hắn, Tô Mộ vẫn không để ý tới cậu.


Chứng bệnh ảo tưởng của hắn càng ngày càng nghiêm trọng, vì lẽ đó bắt đầu nảy sinh bệnh trầm cảm khiến tâm tình hắn muốn vỡ nát.

Từ Trăn không cam tâm, bắt đầu khiến căn bệnh của hắn trầm trọng hơn, trước mắt Tô Mộ không còn là ảo giác nữa.

Kết thúc cuối cùng có chút ý vị sâu xa, Tô Mộ muốn nhảy lầu tự sát, vẫn là Từ Trăn cứu hắn khuyên nhủ hắn trở về.

Có điều hai người cũng từ đó trở đi mỗi người đi một ngả.

Lục Lê muốn nói, hắn đây mẹ nó muốn phá đi nội dung vở kịch này, đến cùng muốn cho hắn phải làm sao đây.

Lục Lê cầm trong tay bản lịch bệnh lật xem một lượt, cũng không tìm ra được tư liệu Từ Trăn.

Hắn thở dài, đem bản lịch bệnh khép lại.

Lục Lê ngẩng đầu nhìn đồng hồ, tám giờ hai mươi lăm, đợi đến khi hắn xuống được tầng trệt cũng vừa vặn đến tám giờ ba mươi.

Tô Mộ còn có chứng bệnh nghiêm túc đúng giờ điển hình, thí dụ như chỉ cần đồ vật không xếp chỉnh tề, hoặc là quá thời gian ước định, trong lòng hắn sản sinh nôn nóng, không nhịn được muốn đi giết người.

Chính mình là bác sĩ khoa tâm thần còn nhiều bệnh như vậy, liệu có thể trị hết bệnh cho bệnh nhân không?

Lục Lê nâng kính mắt lên trên mũi, dùng cánh tay kẹp lấy bản lịch bệnh, đẩy cửa đi ra ngoài.

Các cô y tá nhìn thấy hắn rất cao hứng, ánh mắt mê trai đều hóa thành thực thể bắn lên trên người hắn, dồn dập hướng về hắn chào hỏi.

Xem ra tuy rằng Tô Mộ cao lãnh, thế nhưng ở trong bệnh viện vẫn là người rất được hoan nghênh, nam nữ đều ngưỡng mộ.

Hắn còn nghe được cô hộ sĩ nhỏ giọng gào thét: “A a a ngày hôm nay bác sĩ Tô lại đẹp trai hơn nữa, làm sao bây giờ tôi muốn ngưng thở vì ảnh quá đi! Lấy cho tôi bình dưỡng khí! Tôi muốn hít tiên khí từ ảnh!”

“Thuần khiết cấm dục cao lãnh chi hoa, rất muốn xé áo blouse trắng của anh ấy ra, còn muốn như vầy như vậy như kia…”

Lục Lê vẻ mặt bất biến, nhưng bước chân tăng nhanh hơn rời đi chỗ thị phi này.

Hắn thật không hiểu nổi, hiện tại các cô gái tuổi đôi mươi làm sao lại không có một chút nào rụt rè như vậy.

Bình thường các bác sĩ kiểm tra phòng bệnh nhân đều hay kết bè kết lũ, nhưng Tô Mộ thì không, hắn chẳng muốn có học trò, cũng lười dạy bọn họ, vì lẽ đó mỗi lần hắn chỉ có một thân một mình đi tới phòng bệnh lầu hai mươi bốn.

Có điều bạn nghĩ đi phòng bệnh tâm thần lại đặt ở trên tuốt tận lầu hai mươn bốn, cái này không phải thuận tiện cho bọn họ từng người một nhảy lầu à.


Cũng không biết viện trưởng nghĩ như thế nào nữa.

Lục Lê đứng ở cửa thang máy lẳng lặng chờ thang máy từ tầng cao nhất hạ xuống, hắn nhìn đồng hồ đeo tay, yên lặng tính toán thời gian.

Keng, thang máy đến rồi.

Trong thang máy chỉ có một mình hắn, Lục Lê cảm thấy bên trong có chút lạnh.

Là loại ẩm ướt âm lãnh kia, khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

Đợi đến khi Lục Lê bước vào tầng thứ hai mươi bốn, hắn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, không nhiều không ít, vừa vặn tám giờ ba mươi phút.

Hộ sĩ chịu trách nhiệm chính tiến lên nghênh tiếp hắn, nói rằng: “Bác sĩ Tô, anh tới rồi.” Ánh mắt cuồng nhiệt không chút nào che đậy hận không thể đem Lục Lê lột ra sạch sẽ.

Cô liếc nhìn Lục Lê, sau đó xoay người hướng mỗi phòng bệnh, cổ họng rống lên một tiếng to: “Bác sĩ kiểm tra phòng!”

Mới vừa rồi phòng bệnh còn có chút rối loạn trong khoảnh khắc liền yên tĩnh lại.

Điều này cũng không có gì là kỳ quái, Tô Mộ nhân cách mị lực không chỉ giới hạn với bác sĩ hay y tá, ngay cả những bệnh nhân điên cuồng nhất đều đối với hắn nghe lời răm rắp.

Lục Lê đẩy cửa tiến vào một phòng bệnh, vì để cho các bệnh nhân bệnh tình được khống chế, bệnh viện đem mỗi bệnh nhân tách ra một phòng đơn, đơn độc đặt cùng một chỗ.

Bệnh nhân nữ tóc dài ngồi ở trên giường chờ hắn, móng tay cô sơn màu đỏ lòe loẹt, trên mặt trét lớp phấn thật dầy, trên môi tô son đỏ đậm như cái miệng lớn chứa cả chậu máu bên trong.

Lục Lê không đành lòng nhìn thẳng bèn cúi đầu, nhàn nhạt ra lệnh: “Sau này ở trong phòng không được trữ đồ trang điểm cùng sơn móng tay.”

Trong nháy mắt nữ bệnh nhân nước mắt lưng tròng, cô bi thương nói: “Tô thái y, ai gia không muốn.”

Lục Lê không thể làm gì khác hơn là nói: “Vì thân thể hãy suy nghĩ.”

Nữ nhân lúc này mới thở dài thâm trầm, lau nước mắt nói: “Hầy, xem như vì ai gia cùng Tô thái y sắp có con nối dõi tông đường, ai gia liền cố hết sức đi…”

Lục Lê phát tởm, xem ra nữ nhân này triệu chứng phán đoán càng ngày càng nghiêm trọng.

Hắn dựa theo thông lệ hỏi mấy vấn đề, sau đó ghi chép lại mọi thứ.

Lục Lê muốn rời đi, nữ nhân nhẹ nhàng lôi kéo góc áo hắn, cắn môi nói: “Tô lang, chàng có trở lại nhìn thiếp một lần nữa không?”

Sao từ Tô thái y biến thành Tô lang rồi?

Mặt Lục Lê không cảm xúc nhìn cô một hồi, dựa theo tính cách Tô Mộ kỳ thực là nên quay đầu bước đi, ai thèm quản cô ba bảy hai mươi mốt ngày, không làm lỡ thời gian của hắn là tốt nhất.

Lục Lê nói: “Cô cố gắng ở đây đợi đi.”

Lần đầu tiên nhận được phúc đáp nữ nhân cực kì cao hứng, cô liên tục gật gật đầu, khẽ vuốt bụng mình, sắc mặt nhu hòa nói: “Phu quân, thiếp cùng hài tử… Vĩnh viễn ở đây chờ chàng.”

Lục Lê nhìn bề ngoài không có chút rung động nào, nhưng trên thực tế hắn vẫn bị làm cho đến phát tởm chịu không nổi.


Hắn bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, lần lượt đến xem các bệnh nhân khác trổ tài đường sóng não kì dị của mình.

Cuối cùng… Gân bì lực kiệt.

Lục Lê xem như đã rõ ràng, thật sự bên trong cánh rừng lớn loài chim quý hiếm nào cũng đều có cả.

May mà những bệnh nhân điên cuồng đặc biệt này, đối với Tô Mộ nói một lời liền thuận theo, Tô Mộ nói cái gì chính là cái đó, điểm này có thể thấy rõ ràng nhất là mấy bệnh nhân ban đầu ầm ĩ lại có thể ngoan ngoãn ngồi ở trên giường bệnh chờ hắn.

Đến thời điểm mười giờ, Lục Lê đúng giờ kiểm tra xong hết thảy phòng bệnh.

Hắn lại bất chợt nhìn cổ tay một chút, bước nhanh đi về hướng thang máy.

Trùng hợp là, bốn phía chung quanh hắn không có ai.

Lục Lê nghe được đinh một tiếng âm thanh thang máy dừng lại, hắn chưa từ bỏ ý định nhìn xung quanh một chút, muốn tìm người bầu bạn, ở bệnh viện này phòng bệnh nhân chia làm hai khu là phòng bệnh nặng và phòng bệnh nhẹ, bình thường gia quyến rất ít đến thăm.

Kỳ thực tới thời điểm này, không phải là hắn lại bị ảo giác nữa rồi chứ?

Ôm lấy ý nghĩ an ủi chính mình, Lục Lê nhắm mắt đi vào thang máy, ấn tới vị trí tầng trệt nơi phòng làm việc của mình đặt ở chỗ đó.

Hắn sợ hãi thử tìm hệ thống nói chuyện: “Không ai, à không phải, chắc là không có quỷ theo tao đâu?”

Hệ thống nói: “Từ Trăn ngay ở phía sau anh.”

Thần linh ơi.

Lục Lê sợ đến nỗi lông tơ dựng đứng chổng ngược, thân thể hắn cứng ngắc, thấu kính ánh mắt vẫn chăm chú ngó vào từng con số hiển thị trong thang máy từ từ đi xuống tầng trệt, khẩn cầu thang máy đi nhanh lên một chút.

Keng, thang máy đến tầng ba.

Nút bấm tầng ba màu da cam đèn từ từ tối xuống.

Thế nhưng cửa thang máy không mở ra.

Lục Lê cau mày vỗ lên cửa thang máy, làm bộ trái phải quan sát xung quanh, sau đó thử cầm lấy ống nghe điện thoại cấp cứu đặt bên cạnh.

Hắn nghe được bên trong truyền đến âm thanh đô đô vang vọng.

Không có tín hiệu, Lục Lê biết là ai đang giở trò quỷ.

Là Từ Trăn.

Khí tức lạnh lẽo quấn quanh tới, Lục Lê không kìm lòng được cả người run lên, tựa hồ có người ở sau gáy hắn nhẹ nhàng hôn lên, thế nhưng cái xúc cảm kia thật sự là quá lạnh, lạnh đến nỗi Lục Lê có chút không chịu được.

Hắn nghe được thanh âm quen thuộc, ở trong mơ tiếng nói này đều không buông tha hắn.

Quỷ mê luyến nói: “Bác sĩ Tô, em thật thích anh…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.