Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 3


Đọc truyện Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam – Chương 3

Sáng sớm Lục Lê tỉnh dậy, vốn muốn gọi cho thư ký muốn cô đưa hai phần bữa sáng mang lại đây, suy nghĩ một chút, hắn liền nhấc máy gọi điện.

Thư ký này là do Diệp lão gia tự mình chọn cho Diệp Tu Minh, trên thực tế là lão gia sắp xếp cơ sở ngầm ở bên cạnh hắn, nếu không phải Lục Lê làm lại mấy lần, ngoại trừ phát hiện cô ta có ham muốn bát quái ở bên ngoài, bản tính cô ấy cũng không xấu, nếu không đã sớm đem cô ta ném ra ngoài.

Lục Lê vừa đến thế giới này liền đem cô thư ký nhỏ thu mua vào, có điều hắn không quá yên tâm, nghĩ sau đó tìm một cơ hội đem cô ta đổi đi.

Diệp Tu Minh mặc dù là tra công, nhưng tính cách là ôn nhu tra công, cũng khó trách sau đó Thư Nhiên đối với hắn một mực khăng khăng yêu.

Kỳ thực nói đến cuộc sống riêng Diệp Tu Minh cũng không hỗn loạn, hắn nhìn người bằng mắt, nhưng được hắn coi trọng lại không có mấy người. Hơn nữa hắn còn khá là hưởng thụ du hí lạc thú nhân gian, mỗi lần phong lưu qua đi đều sẽ lưu lại ít chi phiếu, hắn coi trọng người thức thời, sẽ không ai tới dây dưa với hắn. Diệp Tu Minh mãi đến tận hiện tại tình nhân cố định đều không có, liền ngay cả sau khi cưới vợ cũng là Diệp lão gia chọn cho hắn.

Diệp Tu Minh cùng Thư Nhiên thời điểm gặp nhau, Diệp lão gia cho rằng hắn giống như trước chỉ là vui đùa một chút, không để ở trong lòng. Chờ đến lúc sau phát hiện thời điểm không đúng, ông ta cũng không làm chuyện gì dư thừa như ngăn cản, càng không tìm Thư Nhiên gây phiền phức, chỉ là đem Diệp Tu Minh gọi về nhà, hai cha con cùng nhau nói chuyện.

Nội dung nói chuyện cụ thế đại khái là Diệp Tu Minh muốn ở cùng nhau với Thư Nhiên, sau đó tìm một cô gái mang thai hộ.

Diệp lão gia kiên quyết phản đối: “Tụi bây trẻ người non dạ thì biết cái gì, đứa bé khi được sinh ra sao lại không có mẹ bên cạnh? Mày đi nói với nó, mày kết hôn nó cũng có thể kết hôn, chờ đến khi sinh được con ra sau đó tụi mày lại đến với nhau.”

Lục Lê lần thứ hai biểu thị: Diệp lão gia phi thường có thể làm chuyện này.

Kỳ hoa đường não Lục Lê đều không thể kiên nhẫn, chớ nói chi là Diệp Tu Minh có yêu Thư Nhiên hay không. Có thể Diệp Tu Minh đầu óc kia tuy có chút hồ đồ chơi bời nhưng dĩ nhiên cuối cùng đáp ứng rồi, còn đối với Thư Nhiên nói nếu như không đồng ý hắn kết hôn hai người liền chia tay.

Lúc trước trong vòng luân hồi Thư Nhiên căn bản không yêu hắn, tiếp thu hắn chẳng qua xem hắn như ân nhân, gần một bước phát triển hai người kề vai sát cánh thành anh em tốt. Cho nên nói, chuyện kết hôn Diệp Tu Minh thuận lý thành chương, chỉ có điều Lục Lê phát hiện vở kịch này là cái hố sâu, hắn mỗi lần đều chết ở yến hội kết hôn.

Là do trúng độc mà chết.

Lục Lê hướng về hệ thống kháng nghị: “Mày bình thường không muốn tao chịch nam nhân, còn nhất định phải làm cho tao chết ở trên bàn rượu là sao? Vậy sau này tao có bóng tối trong lòng thì sao?”

Hệ thống ha ha cười lạnh, nói: “Lần tới tui nhất định chú ý, kỳ thực để cậu chết lúc thượng mã phong* cũng không tệ.”

*Thượng mã phong: hay còn gọi là Phạm phòng, (có một số nơi người ta gọi là “trúng phong, trúng phòng”) là một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định. Đông y gọi là chứng tẩu dương, nếu chứng tẩu dương xuất hiện khi đang giao hợp gọi là thượng mã phong, nếu xuất hiện sau khi đã giao hợp xong gọi là hạ mã phong. (Nguồn: Wikipedia.)

Lục Lê: “… Tao sai rồi.”

Hệ thống cay gà thực sự không đáng dùng dư lực bẻ cong hắn.


Nhìn một chút bên ngoài sắc trời từ từ sáng lên, Lục Lê đem hết thảy tâm tư đều ép xuống, vươn mình xuống giường, rửa mặt qua loa đi bắt đầu làm bữa sáng.

Bản thân Lục Lê trù nghệ không tệ, bởi vì không có thời gian, liền đơn giản vội vã làm chút, chờ hắn uống xong một bát cháo, tiếng di động liền vang lên.

Lục Lê cầm lấy nhìn, hiện lên biểu tượng tài xế gọi.

Lục Lê nhét trong miệng một miếng lau tương hoa quả bao một bên đáp lời, ngày hôm nay trong công ty có mấy cái hợp đồng lớn cần phải xử lý, trời chưa sáng liền rời giường đi tới công ty chuẩn bị.

Hắn cầm lấy túi công văn muốn ra ngoài, lại quay đầu nhìn một chút cửa phòng khách, do dự muốn nói với Thư Nhiên không cần để lại bữa sáng cho hắn, cuối cùng từ bỏ ý nghĩa này đi ra cửa.

Đợi được Lục Lê hấp tấp chạy tới công ty, xử lý xong hết thảy sự việc, hắn ngẩng đầu lên xoa xoa cái cổ đau nhức, hướng mắt nhìn lên đồng hồ phía trên, kim chỉ nam chỉ hai giờ chiều.

Lục Lê tối hôm qua bởi vì hút thuốc quá nhiều, cổ họng không thoải mái, hắn ho khan vài tiếng, bưng lên trong tay ly cà phê uống một hớp, sau đó thư thư phục phục tựa người trên ghế đệm mềm mại, đang chuẩn bị cầm điện thoại di động xem hai tập kịch trinh thám, tiếng di động vang lên.

Mặt trên điện thoại hiện lên hai chữ “Tiểu Tử” Lục Lê liền đau đầu, Lương Cảnh đồng đội heo này tuyệt đối uy hiếp muốn hắn ra ngoài phóng túng, phóng túng thì thôi, còn nói là muốn đem lại một chút tuổi trẻ đời trai cho hắn.

Mỹ danh viết nói Diệp Tu Minh rất tốt với bạn bè. Nội tâm Lục Lê quả thật như bị chó gặm.

Có điều cũng may hắn hiện tại đã có lý do từ chối Lương Cảnh.

Hắn nhận nghe điện thoại, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”

Đối diện Lương Cảnh kinh ngạc kêu lên: “Diệp Tu Minh, xem ra tối qua được một đêm tiêu hồn thực cốt nha, khàn cả cổ họng. Hai người ai đè ai thế?”

Lục Lê mắng một câu: “Ngu ngốc.” Không nhiều lời giải thích, chỉ nói, “Không có chuyện gì thì cúp máy, tôi còn công việc bận rộn lắm.”

Lương Cảnh vội hỏi: “Đừng, đừng cúp, nghe nói thành Đông lại mở ra một quán bar, cậu đi hay không?”

Diệp Tu Minh luôn luôn đối với loại bằng hữu mời luôn đáp ứng, lại không nghĩ rằng lần này lại từ chối hắn nói: “Nhà tôi có chút chuyện, chúng ta lần sau đi.”

Lương Cảnh mắng hắn một câu: “Tiểu tử cậu được lắm, ngày hôm qua mang theo cái MB kia liền chạy, chạy thì thôi còn gọi điện thoại cho anh hai tôi tới, cậu có biết tôi bị anh ấy giáo huấn thảm đến thế nào không, suýt chút nữa nửa tháng sau đừng hòng đi ra ngoài!”

Hiện tại Lương gia là anh hai Lương Cảnh nắm quyền, trước đây Lương Cảnh sợ nhất chính là lão gia, hiện tại sợ nhất chính là anh hai.


Lục Lê tối hôm qua gọi điện cho anh hai Lương Cảnh, anh hai Lương gia đối với chuyện như vậy ghét cay ghét đắng, khẳng định tối hôm qua Lương Cảnh bị giáo huấn một trận.

Nghĩ đến tình cảnh Lương Cảnh cúi đầu nhận sai Lục Lê liền muốn cười, có điều hắn nhịn cười đối với lương cảnh nói: “Không phải bởi vì tôi lo lắng cho cậu sao, hơn nửa đêm cậu không trở về, lỡ anh hai cậu gọi điện hỏi thăm tôi rồi sao.”

Lương Cảnh mới không tin hắn, lược lại nói: “Diệp Tu Minh, hôm nay nếu cậu không theo tôi ra ngoài, ông đây cùng cậu tuyệt giao!” Nói xong liền cúp điện thoại.

“…” Lục Lê cảm thấy Lương Cảnh thật sự đem tinh túy ‘Giả bộ uy hiếp xong liền bỏ chạy’ thể hiện ra ngoài.

Hiểu rõ sâu sắc Lương Cảnh hờn dỗi Lục Lê quyết định không đi để ý đến cậu ta, liền để cậu ta đứng ở chỗ đó tức điên lên là được rồi.

Lục Lê tiếp theo mở di động ra, tối hôm qua trình chiếu kịch trinh thám, kỳ thực hắn đã xem kịch này một lần, có điều người ta thường nói xem kịch ba lần mới có thể nghiên cứu ra tinh túy trong đó, Lục Lê muốn lợi dụng thời gian nhàn rỗi xem đi xem lại ba lần.

Thời gian bất tri bất giác trôi đến tận sáu giờ tối, đã đến giờ tan sở, bên ngoài phòng làm việc mọi người đều lo lắng chờ đợi chạm đất đi ra khỏi văn phòng, chờ đến chờ đi, vẫn như cũ chưa thấy bóng dáng Lục Lê.

Cô thư ký Lục Lê không chịu nổi ánh mắt mọi người nhìn sang, không thể làm gì khác hơn là đi tới trước phòng làm việc gõ cửa.

Bên trong phòng làm việc Lục Lê nghe được tiếng gõ cửa lập tức đem điện thoại di động đóng lại, ngẩng đầu nhìn bên ngoài một chút, mới phát hiện đã đến giờ tan sở.

“Mời vào.” Lục Lê đem điện thoại di động nhét vào trong ngăn kéo, làm bộ thu dọn văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên nói.

An Đình đi vào, đang nghĩ cách làm sao cùng Lục Lê nói chuyện, liền mở miệng nói: “Diệp tổng…”

Lục Lê đánh gãy lời cô, “Không có chuyện gì có thể nghỉ làm rồi.”

An Đình “Ồ” một tiếng, đóng cửa lại đi ra ngoài.

Lục Lê cảm giác mình không trở về vậy không thể gieo vạ người khác, hắn ra công ty, lái xe du đãng trên đường cái, lại tùy tiện tìm một quán ăn ăn cơm, bất tri bất giác khi bóng tối bao trùm, đèn rực rỡ sáng lên.

Hệ thống rốt cục không nhịn được nói: “Cậu không về nhà sao?”

Lục Lê trả lời: “Đương nhiên phải về nhà, mày không cảm thấy bây giờ đi về quá sớm sao?”


Hệ thống: “Đã chín giờ tối …” Sau đó bao hàm vẻ mong đợi hỏi: “Cậu có nhớ Thư Nhiên không?”

Lục Lê có chút chột dạ, hắn qua loa nói: “Có nhớ chứ.”

Hệ thống: “… Ha ha.” Nó cuối cùng coi như biết vì sao nhiệm vụ gì cũng đều thất bại, hóa ra là do cậu chủ nó không thèm quan tâm.

Lục Lê lại lái xe đi dạo một hồi ở thành phố A, thời điểm hệ thống bất mãn hắn chửi ầm lên, hắn mới đem xe quay lại về nhà mình.

Lục Lê xác thực đang cố ý kéo dài thời gian,

Hắn không biết về nhà làm sao đối mặt với Thư Nhiên, huống chi gương mặt Thư Nhiên cực kỳ giống người thân thuộc của hắn.

Thế nhưng đợi được Lục Lê đứng trước cửa nhà mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy đèn đuốc sáng choang, trong lúc nhất thời hết thảy tư vị đều dâng lên, mặt hắn có chút vặn vẹo.

Hắn dùng chìa khoá mở cửa, thiếu niên nghiêng người ngủ trên ghế sa lông nghe được âm thanh đột nhiên tỉnh lại, mở to hai mắt buồn ngủ, đối với hắn lộ ra mỉm cười: “Anh trở về rồi.”

“Ừ.” Lục Lê bình tĩnh đặt chìa khóa lên nóc tủ, thời điểm chuẩn bị lấy dép mang đi, thiếu niên kia hướng về hắn chạy tới.

Cậu quỳ gối xuống trước mặt Lục Lê, duỗi tay ra lấy giầy nam nhân, lấy đôi dép cho hắn mang vào.

Sau đó dùng con mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, thật giống như muốn Lục Lê khen ngợi nó.

Lục Lê cười

Dùng tay xoa bóp một cái lên đỉnh đầu nó, ngữ khí ngậm lấy cưng chìu nói: “Ngoan lắm.”

Nghĩ thầm thằng nhóc này sao không cầm tiền rời đi?

Có điều hắn lại nghĩ, tối hôm qua cho Thư Nhiên thẻ tín dụng vàng vô hạn, mà hắn cùng Thư Nhiên chưa thật sự lên giường, lấy tính cách thiếu niên, không công không nhận lộc, căn bản hắn sẽ không cầm tiền rời đi.

Lục Lê cảm giác mình gặp phải việc này thật ngu ngốc, né tránh nửa ngày đều không được, thẳng thắn sau đó liền không né.

Hắn đem bao văn kiện ném tới trên ghế salông, dùng tay cởi lỏng cà vạt ra, ngồi vào trên ghế salông, một bộ dáng vẻ tăng ca đến uể oải.

Thiếu niên đem ly nước ấm đưa đến trước mặt hắn, Lục Lê thuận lợi nhận lấy, dùng tầm mắt ám muội nguy hiểm từ trên nhìn xuống dưới người thiếu niên.

Thư Nhiên nhận ra được tầm mắt hắn nhìn tới, cảm giác như cởi hết quần áo ra cho nam nhân nhìn, thân thể bất chợt co rúm lại, dùng thanh âm yếu ớt nói: “Diệp… Diệp tiên sinh…”


“Làm sao?” Lục Lê dùng thanh âm ôn nhu hỏi, tiếng nói của hắn trầm thấp, nhiễm phải một chút khàn khàn, khiến người ta nghe xong đều chết chìm trong âm thanh ấy.

“Tôi thấy ngài cho tôi thẻ tín dụng, thật sự, thật sự rất cảm ơn ngài.” Thư Nhiên trong thanh âm mang theo chút nghẹn ngào.

Thời điểm sáng sớm rời giường cậu còn nơm nớp lo sợ Lục Lê, sợ yêu cầu tiếp tục chuyện tối ngày hôm qua, dũng khí đêm đó không còn sót lại chút gì, nhưng khi cậu rời giường lại phát hiện trên tủ đầu giường có tấm thẻ tín dụng, mật mã viết trên tờ giấy.

Thư Nhiên đẩy cửa đi ra ngoài muốn tìm Lục Lê, không tìm được nam nhân tối hôm qua, lại phát hiện phần ăn sáng còn hơi ấm trên bàn.

Chờ cậu ăn xong bữa sáng, thời điểm Lục Lê rời đi có để chìa khóa trên đầu tủ, cậu do dự một chút lấy chìa khóa mang theo người.

Hắn vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, đem toàn bộ hi vọng đều ký thác đến tấm thẻ tín dụng vàng, hắn rốt cục có thể trả tiền trị bệnh cho mẹ, cũng được báo trong tay cậu là tấm thẻ vô hạn, Thư Nhiên hô hấp phập phồng thở một hơi, mấy ngày liên tiếp tâm tình sốt sắng rốt cục thả lỏng.

Chăm sóc tốt cho mẹ yên ổn, Thư Nhiên trở về lại biệt thự, chờ nam nhân trở về. Cậu muốn chính miệng hướng về hắn nói lời cám ơn, sau đó bất luận nam nhân lấy ra yêu cầu gì, cậu cái gì cũng đều chấp thuận.

Dù sao cậu cùng Diệp Tu Minh không có bất kỳ quan hệ gì, đối phương trợ giúp cậu như thế, tất nhiên là có dụng ý khác. Thư Nhiên không phải đứa trẻ không hiểu biết vấn đề, tự nhiên biết Diệp Tu Minh coi trọng cậu, thế nhưng cậu không nghĩ tới, Diệp Tu Minh mãi đến tận đêm khuya mới về nhà.

Lục Lê nhìn thiếu niên viền mắt hồng dáng vẻ tràn ngập cảm kích, hắn nói: “Vì để mẹ cậu được chữa bệnh, ngày hôm nay cậu vẫn luôn chờ ở nơi này sao?”

Thư nhiên gật đầu: “Tôi một mực chờ đợi ngài trở về.”

Lục Lê biết Thư Nhiên bởi vì nguyên nhân gia cảnh bị ép đuổi học, nhưng lại hỏi: “Chờ tôi trở lại? Ngày hôm qua có phải cậu có nói với tôi cậu mới thành niên, không đi học sao?”

Nghe được lời hắn nói Thư Nhiên sửng sốt một chút, không nghĩ tới Lục Lê sẽ hỏi như vậy: “Bởi vì mẹ bệnh nặng, hơn nữa tôi đóng không nổi học phí nên nghỉ học.” Nói xong cậu liền cúi đầu, một mặt cô đơn.

Lục Lê nói: “Ngày mai cậu đi học lại, tôi giúp cậu làm thủ tục nhập học.”

Thư Nhiên nhìn nam nhân đối xử tốt với mình, hầu như muốn rơi lệ, hắn hỏi: “Tại sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?”

Đương nhiên là muốn nhanh lên một chút hoàn thành nhiệm vụ. Lục Lê trong lòng nghĩ như thế, trong miệng lại nói: “Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu liền rất yêu thích, xem ra cậu đã quyết định theo tôi, không được đổi ý.”

Câu nói này Lục Lê nói đặc biệt khó chịu, đặc biệt là nhìn gương mặt người em trai kiếp trước, sau khi hắn nói xong, Thư Nhiên mặt đỏ lên, hỏi hắn: “Diệp tiên sinh, anh có muốn hay không…”

Lục Lê vô ý thức ngáp một cái, làm ra dáng vẻ uể oải, đối với hắn nói: “Cậu tạm thời liền ở tại nơi này đi. Đi ngủ sớm một chút, ngày mai tôi để trợ thủ mang cậu đến trường học.”

Nhà Thư Nhiên bởi vì mẹ cậu bệnh đã đem bán, Lục Lê biết cậu hiện tại không nhà để về, liền tạm thời để Thư Nhiên ở tại nơi này, hắn mỗi ngày đi sớm về trễ, hai người khẳng định không đụng mặt nhau.

Lục Lê nói xong, vỗ vai cậu, đứng dậy trở về phòng của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.