Đọc truyện Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái – Chương 18: Thế giới hiện thực (1)
Trong siêu thị một mảnh hỗn độn, thanh niên té xuống đất chậm rãi mở mắt.
Đầu tiên cậu hoạt động cơ thể không linh hoạt một chút, sau đó liền ôm quanh đầu gối của mình, lặng lẽ ngồi ở đâu đó, quanh quẩn xung quanh cậu là thống khổ nồng nặc.
“Tiến độ hoàn thành của ký chủ ở thế giới đầu tiên vô cùng tốt, thưởng cho hai trăm tích phân, mời đổi vật phẩn cần thiết ở cửa hàng hệ thống.”
Thanh niên cũng không có phản ứng, hai mắt nhìn vào khoảng không.
“Tiến độ hoàn thành của ký chủ ở thế giới đầu tiên vô cùng tốt, thưởng cho hai trăm tích phân, mời đổi vật phẩn cần thiết ở cửa hàng hệ thống.”
“Tiến độ hoàn thành của ký chủ ở thế giới đầu tiên của ký chủ vô cùng tốt –“
“Câm mồm”, giọng nói Tịch Chu khàn khàn, tay vòng quanh gối giống như có chút không chịu nổi nắm chặt hơn chút, “Để ta yên tĩnh.”
Hệ thống lập tức dừng tiếng vang lại.
Một lúc lâu sau, Tịch Chu mới lau hốc mắt của mình, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, “Mở cửa hàng ra cho ta xem một chút.”
Hệ thống cũng không lên tiếng, mà trước mặt Tịch Chu thì xuất hiện một giao diện bán trong suốt treo lơ lửng, bên trên hiện lên một cột hình ảnh và chữ viết giới thiệu cùng với giá cần trả.
Tịch Chu lấy tay trượt trên giao diện, quan sát hàng hóa cung cấp trong cửa hàng. Hàng hóa trước mắt đều là một ít thức ăn nước uống, chỉ cần vài tích phân mà thôi, mà xếp cuối cùng là một khẩu súng, cần vừa đúng hai trăm tích phân.
Tịch Chu dừng một chút, cuối cùng vẫn chọn món vũ khí có thể nâng cao tỉ lệ sinh tồn của cậu này.
Vừa đổi xong, Tịch Chu nhìn thấy giao diện cửa hàng trực tiếp biến mất, mà trên mặt đất trước mặt cậu thì xuất hiện khẩu súng giống với trong cửa hàng như đúc cùng với năm mươi viên đạn.
“Trong cửa hàng có bán đạn riêng không?”, Tịch Chu nhàn nhạt hỏi.
“Có, một viên một tích phân, lúc trước ký chủ không có súng nên trong cửa hàng cũng không xuất hiện”, giọng nói máy móc điện tử vang lên trong đầu Tịch Chu.
Tịch Chu không nói gì thêm, chỉ là nhặt khẩu súng trên đất kia lên, kéo băng đạn bên trong ra, đổ đầy đạn vào trong đó. Tịch Chu chưa từng dùng súng, trước đó cậu không có cơ hội tiếp xúc với súng thật, dù sao chuyện tích trữ súng ống là phạm pháp. Nhưng cũng không ảnh hưởng đến hứng thú của Tịch Chu, đàn ông luôn ôm mong muốn kỳ lạ khám phá những thứ này. Tịch Chu tìm rất nhiều thông tin về súng ống trên mạng, vậy nên miễn cưỡng coi như biết cách sử dụng nó.
Sau khi mở chốt an toàn, Tịch Chu liền rời khỏi siêu thị, chợt nã một phát súng về phía tang thi đang quanh quẩn xung quanh một chiếc xe,. Sức giật to lớn khiến Tịch Chu không có bất kỳ đề phòng gì trước lảo đảo một cái, mà viên đạn ở xa xa kia lại cọ xát qua tang thi bắn trúng săm lốp xe.
Lập tức “bùm” một tiếng vang thật lớn.
Tang thi phát hiện bên này có người, bước chân bước tập tễnh dữ tợn đi về phía Tịch Chu. Mà tang thi trong chu vi trăm mét cũng bị tiếng nổ này thu hút, chạy về phía này.
Tịch Chu cũng không sợ hãi mà là nã mấy phát súng liên tiếp về phía con tang thi phía trước. Ba phát súng đầu đều trật, cho đến khi phát thứ tư thì viên đạn mới bắn vào giữa trán tang thi, tang thi bị bắn trúng ầm ầm ngã xuống.
Sau khi đạn bên trong băng dùng hết, Tịch Chu lại bỏ thêm đạn vào trong đó, giống như điên nổ súng về phía tang thi đang tràn về chỗ này.
Khi chỉ còn con tang thi cuối cùng, Tịch Chu bỗng nhiên tràn đầy tức giận kêu lên một tiếng, hung hăng đập về phía nó.
“Rầm” một tiếng, tang thi ngã trên đất.
Sau khi dọn dẹp xong tất cả tang thi, tâm trạng kìm nén thật lâu cuối cùng cũng trút hết. Vành mắt Tịch Chu đột nhiên đỏ cả lên, “Dụ Cảnh anh con mẹ nó thật sự không phải thứ tốt lành gì! Nếu đã muốn kết hôn với người khác thì sao lại tới trêu chọc tôi! Ngoài miệng thế này sau lưng thế nọ, người khác gửi thư tình cho tôi thì anh tức giận, nhưng chính bản thân anh lại cầu hôn người khác! Bây giờ hay rồi, anh cũng không cần bỏ rơi tôi, từ trước tới giờ là ông đây nhường nhịn anh! Thằng khốn chân đạp hai thuyền! Mẹ nó!”
“Khốn nạn –“, nước mắt Tịch Chu kìm nén nửa ngày rốt cuộc không khống chế được rơi xuống, “Tên lừa gạt!”
“…”, hệ thống vang lên âm thanh máy móc.
Tịch Chu che ngực sinh đau, cả giận nói, “Ầm ĩ ồn ào cái gì! Chưa từng thấy người thất tình à?!”
“…kí chủ”, thanh âm máy móc của hệ thống chậm rãi nói, “Lời ngài nói cũng không có thật, theo hệ thống biết, cảnh tượng cuối cùng mà ngài nhìn thấy là Dụ Cảnh ở cùng với nhà thiết kế đặt làm nhẫn đính hôn cho hai người.”
Tịch Chu sửng sốt.
Cảnh tượng đó giống như lại lần nữa hiện ra trước mắt cậu, nụ cười hạnh phúc của Dụ Cảnh, cùng với chiếc nhẫn đại diện cho trung trinh cả đời.
“Mi nói thật sao?”, Tịch Chu thận trọng hỏi.
“Thật”, thậm chí hệ thống còn phát ra ghi âm lúc đó của hai người Dụ Cảnh.
—
“Ngài muốn đặt làm kiểu dáng nào?”
“Trong tên người yêu của tôi có một chữ ‘Chu’ nên tôi muốn làm nhẫn thành hình một chiếc thuyền nhỏ” “Nhất định em ấy sẽ thích.”
“Tôi rất thích chiếc nhẫn này nhưng đáng tiếc là không có kiểu dáng cho nam” “Không biết cô Lăng có thể dựa theo kiểu dáng này thiết kế một đôi hay không?”
—
Giọng nói dịu dàng của Dụ Cảnh vẫn vang vọng bên tai, trong lời nói tràn ngập hạnh phúc và chờ mong, nhảy nhót giống như có thể nhảy dựng lên.
Hô hấp Tịch Chu ngừng lại, trái tim giống như có người xé tan từng mảnh nhỏ trong đó, cắt đến đau rát. Nước mắt đã ngừng của cậu lại rơi xuống, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu liên tiếp nện xuống đất, nức nở lên tiếng, “Anh –“
Bi thương và xấu hổ ùn ùn kéo đến.
“Hệ thống mi nói xem ở thế giới kia ta có phải cứ như vậy mà chết không?”
“Anh có phải cực kỳ khó chịu…”, Tịch Chu vừa nghĩ tới phản ứng của Dụ Cảnh khi phát hiện mình đã chết liền khổ sở đến không thở nổi, trong lòng đau dữ dội.
“Vì sao ta không tin anh ấy”, Tịch Chu nghẹn ngào lầm bẩm, “Ta biết rõ anh ấy rất yêu ta, thậm chí yêu ta đến cùng cực, nhưng vì sao ta không tin anh ấy? Vì sao ta…”
“Sao ta có thể khốn nạn như thế…”, Tịch Chu khóc lớn.
“…” Giọng điện tử của hệ thống sinh ra một tiếng ré dài, nhưng không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, Tịch Chu mới lau sạch nước mắt trên mặt mình, đôi mắt sưng đỏ trở vào bên trong siêu thị, hơi gượng gạo lấy đồ đạc từ trên giá hàng siêu thị.
“…kí chủ, hệ thống đề nghị ngài nên lấy một cái túi du lịch, sau đó đựng những thứ này.”
Tịch Chu thu hồi ánh mắt ngây ngẩn nhìn về phía khoảng không lại, lúc này mới phát hiện trong ngực mình không có thứ gì, tất cả mọi thứ đều tán loạn trên mặt đất, một mãnh hỗn độn.
“Ta còn có thể trở lại không?”, Tịch Chu ôm một chút hy vọng hỏi.
“Rất xin lỗi, không thể”, hệ thống trả lời máy móc.
Lòng Tịch Chu đau buồn bực.
“Chẳng qua, thế giới ngài đang ở đều có liên quan đến thế giới cũ, nói không chừng trong đó có anh ta chuyển thế”, hệ thống dừng một chút rồi nói, nó biết nguyên nhân Tịch Chu muốn trở về.
Tịch Chu giống như bắt được một cái phao cứu mạng, “Làm thế nào ta mới có thể tìm được anh ấy?”
“…xin lỗi, hệ thống cũng không biết.”
Tuy hệ thống không tìm ra biện pháp nhưng Tịch Chu đã có một chút hy vọng, nhưng thật ra chính cậu cũng hiểu mình chỉ đang lừa mình dối người. Thế nhưng cậu chỉ muốn tìm Dụ Cảnh, cho dù hiện tại hắn thế nào, cho dù sau khi tìm được hắn thì làm sao. Mọi thứ Tịch Chu đều không suy xét, cũng không muốn suy xét.
Sau khi có thứ này yếu ớt chống đỡ, Tịch Chu lại lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu.
Cậu tìm một cái túi du lịch lớn trong siêu thị, vơ đầy một bao bánh bích quy, xúc xích các loại thức ăn, lại lấy rất nhiều nước suối, cũng đủ để cậu nhịn ăn nhịn xài chống đỡ được một tuần lễ.
“Hệ thống, mi có chức năng phát hiện tang thi không?”, Tịch Chu lóe lên linh quang.
“Có”, hệ thống nói, “Nhưng cấp bậc bây giờ vẫn chưa mở được.”
“Cấp mấy mới có thể mở ra?”, Tịch Chu hiếu kỳ hỏi.
“Cậu lại làm một nhiệm vụ thì có thể ngay”, hệ thống nói, “Chẳng qua điều này cần dùng tích phân để đổi, không miễn phí.”
Tịch Chu gật đầu, cho dù tốn tích phân để đổi cũng đáng, nếu có hệ thống chú ý tang thi cho cậu, xác suất sinh tồn của cậu sẽ lớn hơn rất nhiều.
Đeo tốt mấy vật tư cần mang theo, Tịch Chu liền từ trong siêu thị ra ngoài. Mục tiêu tiếp theo của cậu vẫn là trở lại thành phố H tìm cha mẹ, chẳng qua nhân tiện còn thêm mục tiêu khác, đó chính là tìm được Dư Thừa, cậu cực kỳ tính toán với mối thù bị giết hại này!
Sau khi Tịch Chu đi không lâu, trong một góc ở tầng hai siêu thị, một tang thi vẻ mặt xanh trắng lảo đảo đứng lên.
Khác với những tang thi khác, khuôn mặt và cơ thể của hắn chưa có bất kỳ khuyết thiếu nào, cũng không có chỗ nào bị thối rữa, nếu không phải sắc mặt xanh trắng thì sợ là hoàn toàn giống với người thường.
Sau khi đứng vững, đôi mắt đục ngầu của hắn giống như bị một giọt nước sạch rơi vào vậy, tầng tầng lớp lớp tràn ra, không có cảm giác buồn nôn như trước nữa, ngược lại nhìn qua có chút mờ mịt.
Thân thể hắn cứng ngắc trong chốc lát, sau đó men theo một phương hướng hơi máy móc đi ra ngoài.