Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 107: Thế giới hiện thực (28)


Đọc truyện Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái – Chương 107: Thế giới hiện thực (28)

“Cậu nói gì?” Ngô Chấn biến sắc, khăn trên bàn cũng vì hắn chợt kéo một cái mà rơi xuống đất, roẹt một tiếng rách thành mảnh vụn. Thanh âm chói tai khiến cả phòng làm việc đều yên tĩnh lại.

“Tiểu đội của Tịch Chu đã trở về an toàn” Người báo cáo kiên trì trả lời, “Những người may mắn sống sót ở thôn Tân Diệp cũng được bọn họ cứu về.”

“Từ Nguyên thì sao?”

“Từ đội trưởng và tiểu đội của hắn cũng theo sau đội ngũ Tịch Chu, theo tình hình nhìn thấy thì hai đội của bọn họ đều không giảm bớt.” Người báo cáo trực tiếp nói xong tình huống, sau đó theo Ngô Chấn ra hiệu mà rời khỏi.

Sắc mặt Ngô Chấn biến ảo khó đoán, hắn hiểu rõ ràng dị năng của Từ Nguyên, lúc trước hắn cũng dựa vào Từ Nguyên mà thu phục nhiều đội ngũ không chịu phục tùng. Nhiệm vụ lần này, không nói đến bọn Tịch Chu không một chút phòng bị, cho dù bọn họ có cảnh giác với Từ Nguyên thì dựa vào đẳng cấp hiện tại của bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Từ Nguyên. Lúc trước, qua lâu như vậy Từ Nguyên vẫn không có tin tức, Ngô Chấn đã suy đoán có phải Từ Nguyên và Tịch Chu đã hợp tác với nhau, phản bội hắn. Hiện tại xem ra, quả là thế. Hai đội ngũ lần lượt trở về, cơ bản không có thương vong, nếu không phải Từ Nguyên phản bội, căn bản là chuyện không có khả năng.

“Khá lắm Từ Nguyên, thật sự khá lắm.” Ngô Chấn nghiến răng nghiến lợi. Không phải hắn lo lắng với vũ lực của Tịch Chu có thể làm ra chuyện gì, nhưng trong tay cậu lại có vắc-xin phòng bệnh tang thi, chỉ cần sau khi Lý Kiến Quốc lấy được sau đó thêm một vài hành động, cái ghế trưởng khu này của hắn muốn tiếp tục ngồi cũng không dễ dàng như vậy nữa.

Đúng lúc này, cửa ban công được mở ra, một người Ngô Chấn cực kỳ không muốn gặp lại xuất hiện trước mặt hắn.


“Trưởng khu Ngô, đã lâu không gặp.” Tịch Chu vuốt vuốt súng trên tay mình, đi tới trước mặt Ngô Chấn, “Trưởng khu ngược lại thật lo lắng cho những người chúng tôi, chẳng qua chỉ làm một nhiệm vu còn đặc biệt dặn dò đội trưởng Từ chăm sóc chúng tôi.”

“Cậu vào bằng cách nào?” Sắc mặt Ngô Chấn hết sức khó coi.

“Xin lỗi trưởng khu, chúng tôi không cản được cậu ta.” Hai người lính canh gác lảo đảo chạy vào, vội vội vàng vàng nói.

“Mấy người khác đâu?” Tầng này của hắn có hai mươi mấy thủ vệ, càng chưa nói tới lúc Tịch Chu tới cần vượt qua thủ vệ của vài tầng nữa.

“Đều, đều bị cậu ta bắn ngã” Thủ vệ có chút sợ hãi nhìn súng trong tay Tịch Chu.

“Cậu thật to gan!” Ngô Chấn cả giận nói, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng sợ. Thủ vệ tầng này của hắn có sáu người dị năng cấp ba, còn thêm một người dị năng cấp bốn, sao Tịch Chu có thể chỉ bằng một khẩu súng liền xông qua ngăn trở tầng tầng lớp lớp?!

“Yên tâm, đâu chỉ là súng gây mê, tối đa chỉ khiến một họ ngủ một giấc.” Tịch Chu cười nói, “Ban đầu tôi chỉ định qua chỗ trưởng khu Ngô báo bình an, ai ngờ bọn họ không cho tôi vào lại còn động thủ, không còn cách nào khác tôi chỉ có thể hơi thất lễ.”

Vẻ mặt Ngô Chấn bình tĩnh trở lại, lần nữa trở về chỗ ngồi, “Tôi đã nghe nói tiểu đội của cậu thành công cứu người sống sót, mọi người làm rất tốt, ngoại trừ tinh hạch khu an toàn đã hứa sẽ cho mọi người cũng sẽ biểu dương mọi người.”

Tịch Chu ngượng ngùng cười, xoay xoay súng trong tay, thỉnh thoảng nòng súng còn nhắm ngay Ngô Chấn, “Thật ngại quá, lần này tôi tới là để lấy phần thưởng. Kê Hạo đã đến lúc lên cấp, tôi thật sự có chút nóng nảy.”

Bàn tay đặt dưới bàn của Ngô Chấn nắm chặt thành quyền, thậm chí còn nổi lên gân xanh. Nhưng trên mặt hắn lại không lộ vẻ chút nào, ngược lại có chút sang sảng cười ha ha một tiếng, “Mặc dù có chút không hợp quy củ, nhưng lần này mọi người hoàn thành nhiệm vụ thực sự xuất sắc, tôi ngược lại có thể ngoại lệ đưa tinh hạch cho mọi người.”

Nói rồi, Ngô Chấn lấy hai viên tinh hạch hệ thủy cấp sau ra, “Một viên khác để Từ Nguyên tự đến lấy.”


Tịch Chu nhân lấy một viên tinh hạch, ngược lại không nhìn thêm viên còn lại, “Cảm ơn trưởng khu Ngô.”

Sau khi Tịch Chu rời đi, sắc mặt Ngô Chấn hoàn toàn trầm xuống, hung ác nham hiểm trong mắt quả thực đã tích lũy thành một trận bão tố, tùy thời đều có khả năng bùng nổ.

“Thế nào?” Tịch Chu từ tòa nhà văn phòng đi ra đúng lúc nhìn thấy Kê Hạo đến đón cậu, “Lý Kiến Quốc có nhận người không?”

Kê Hạo đi phía sau Tịch Chu, trầm mặc không trả lời, áp suất quanh rõ ràng người cực kỳ thấp.

Tịch Chu bật người, ôm lấy Kê Hạo, hôn bên tai hắn một cái, “Mấy người bọn họ căn bản không phải là đối thủ của em, huống chi còn có Bạch Diễm nữa mà, không thể nào có chuyện được.”

Con ngươi đen nhánh của Kê Hạo nhìn cậu một cái, vẫn không nói lời nào.

Tịch Chu bất đắc dĩ, “Em thề, lần sau cho dù em đi đâu nhất định cũng đi với anh.”

“Ừm” Kê Hạo nắm tay Tịch Chu, trầm giọng nói, “Cùng nhau.”


Sau khi Từ Nguyên biết bản lĩnh cao cường của Bạch Diễm, dù dọc đường đi bọn Tịch Chu đều không trông chừng hắn cẩn thận vẫn không có tâm tư làm phản. Đi theo Ngô Chấn thì hắn có nhận nhận được một số lợi ích của khu an toàn, nhưng nếu đi theo Tịch Chu, hắn sẽ có khả năng đi tới đỉnh cao mạt thế, hắn đủ sức để phán đoán cái nào tốt hơn. Trở về khu an toàn không bao lâu, hắn liền mang theo người của mình chính thức gia nhập đội ngũ của Tịch Chu.

Kê Hạo và Lý Kiến Quốc cũng đã đạt thành thỏa thuận, dùng vật tử đầy đủ đổi lấy sự ủng hộ bọn họ với hắn. Sau khi Ngô Chấn mất đi sự trợ giúp của Từ Nguyên thì địa vị có chút bất ổn, không bao lâu sau Lý Kiến Quốc đã truyền ra tin tức trong tay hắn có vắc-xin phòng bênh tang thi, nghênh đón không ít người muốn tìm nơi nương tựa. Sau khi tranh đấu một phen, cuối cùng Ngô Chấn cũng tiếc nuối rời khỏi vị trí trưởng khu khu an toàn.

Sau khi bọn Tịch Chu ủng hộ Lý Kiến Quốc thượng vị liền mang theo hàng hóa của cậu trở về thành phố Y, đến một thôn trang dưới chân núi thành lập khu an toàn. Ngoại trừ tiêu diệt tang thi, tìm kiếm hàng hóa bên ngoài, bọn họ còn trồng trọt trên ruộng đất bỏ hoang. Năm thứ ba sau khi vắc-xin phòng bệnh tang thi được phổ biến rộng rãi, thế giới dần dần khôi phục sự yên bình.

Sáng sớm, Tịch Chu mơ mơ màng màng tỉnh lại, đối diện với con ngươi đen sâu không thấy đáy của Kê Hạo, bên trong tràn đầy an nhiên và tình ý lưu luyến. Bất đồng với quá khứ là, trong đó còn còn chút hồi tưởng và thoải mãi.

Tịch Chu tỉnh táo lại, “Anh nhớ ra rồi?”

“Ừm, nhớ lại tất cả.” Kê Hạo cười nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.