Đọc truyện Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma – Chương 166Quyển 14 –
Chuyển ngữ: Phong Lưu
Beta: BuBu
Tiết Tĩnh Y cố tình không uống thuốc, khiến tình trạng sức khoẻ nhanh chóng trở nên tồi tệ. Nhưng đây chỉ là mặt ngoài, một khi đạt được mục đích, cô ta sẽ dốc sức điều dưỡng đến trạng thái tốt nhất để có thể chống đỡ những nguy hiểm khi phẫu thuật ghép tim. Trước lúc đó, cô ta muốn đòi lại tất cả những gì Hoàng Di nợ cô ta.
Cô ta xin Tiết Lý Đan Ny để Hoàng Di tham dự cuộc thi thay mình. Tiết Lý Đan Ny hiển nhiên là người yêu thương cô ta nhất nhà họ Tiết, lập tức đồng ý không cần nghĩ ngợi, đồng thời nói chuyện này cho Tiết Thuỵ. Tiết Thuỵ quyết định phái mấy vệ sĩ đi theo Hoàng Di mọi lúc mọi nơi để tránh bại lộ thân phận trong quá trình thi.
Tiết Tĩnh Y lại nhờ quản gia gọi Hoàng Di đến, bày ra bộ dạng hấp hối, nói muốn được nhiều người nhớ đến mình hơn, muốn được tự mình đứng trên sân khấu kia nhưng lực bất tòng tâm, chỉ mong có thể để lại ít nhiều dấu vết từng tồn tại trên thế giới này. Đây là tâm nguyện của cô ta, hy vọng người anh em của cô ta có thể hoàn thành giúp.
Chu Doãn Thịnh âm thầm cười khẩy, nhưng hốc mắt thì đỏ bừng, suy nghĩ một hồi liền đồng ý.
Tiết Tĩnh Y nắm tay hắn, suy yếu nói cám ơn.
Tất cả mọi người nhà họ Tiết đều coi cô ta là trung tâm, cố gắng thực hiện mọi yêu cầu của cô ta. Nhưng đến Tiết Tử Hiên, cô ta chỉ nhận được sự từ chối thẳng thừng.
“Không được, như thế là gian lận, anh không thể đồng ý.” – Hắn lạnh nhạt xem nhạc phổ, ngay cả liếc cũng không buồn liếc Tiết Tĩnh Y. Mấy ngày nay, anh ta thậm chí chưa đến phòng cô ta thăm cô ta lấy một lần. Anh ta đã không thể nhìn thẳng vào sự tồn tại của cô ta.
“Nhưng em nghe nói mấy ngày nữa Diêm gia sẽ về, nếu Tiểu Di đi thi thay em thì may ra có thể tránh được ông ta.” – Tiết Tĩnh Y lấy ra cái cớ đã chuẩn bị từ trước.
Tiết Tử Hiên ngẩn người, mấy phút sau mới yên lặng gật đầu.
Nếu là trước kia, anh trai cô ta tuyệt đối sẽ không đồng ý với hành động này. Anh ta thường nói âm nhạc là chân thực nhất, không thể chấp nhận bất kỳ sự dối trá nào, vì thế anh ta căm thù những hành vi như sao chép, gian lận đến tận xương tuỷ. Nhưng giờ đây, để giữ lại Hoàng Di, anh ta có thể bỏ qua mọi nguyên tắc.
Nếu thực sự đến ngày ấy, không biết anh hai sẽ chọn mình hay Hoàng Di.
Tiết Tĩnh Y không khống chế nổi suy nghĩ của mình, buột miệng hỏi – “Anh hai, anh muốn em sống tiếp chứ?” – Em sống, Hoàng Di nhất định phải chết, anh sẽ chọn như nào?
Tiết Tử Hiên cho cô ta một ánh mắt lạnh như băng, lặng thinh bỏ đi. Anh ta đương nhiên muốn em gái mình sống tiếp, nhưng tiền đề là cô ta không thể cướp đoạt mạng sống của thiếu niên. Tử vong là một quá trình hoàn toàn tự nhiên, không ai trên đời có thể tránh khỏi, vấn đề chỉ là sớm hay muộn. Nếu thực sự đến ngày đó, bình thản tiếp thu mới là cách xử lý đúng nhất.
Anh ta không trông thấy khi mình xoay người, ánh mắt em gái mình chất chứa nỗi oán hận dày đặc đến nhường nào.
——————–
Việc tham gia cuộc thi thay Tiết Tĩnh Y vốn nằm sẵn trong kế hoạch của Chu Doãn Thịnh. Nhà họ Tiết muốn giấu diếm thận phận hắn, hắn càng muốn vang danh thế giới. Đợi đến ngày chân tướng bị vạch trần, một nhà họ Tiết nho nhỏ căn bản không thể khống chế cục diện.
Để đảm bảo hắn không tiếp xúc với người ngoài, nhà họ Tiết phái vài vệ sĩ giám sát hắn. Vòng loại đã bắt đầu, rất nhiều thanh thiếu niên từ độ tuổi mười hai đến mười tám tuổi ngồi chật kín phòng chờ, trong đó không đếm xuể những người có gia thế hiển hách, nhưng không một ai phô trương như hắn, lúc nào cũng có một đám vệ sĩ đeo kính râm kè kè xung quanh.
Có người rất ngứa mắt với bộ dạng này của hắn, sôi nổi châu đầu ghé tai. Có người còn định lại gần góp ý thẳng với hắn, lại bị mấy vệ sĩ ngăn cản. Hành động này rước lấy cho hắn càng nhiều lời châm chọc, mỉa mai. Chưa bắt đầu đã phô trương như thế, lát nữa mà thua thì đừng có cay cú quá.
Mỗi người dự thi đều sẽ ghi sẵn một đoạn video giao cho ban tổ chức, ban tổ chức sẽ biên tập, trình chiếu, mục đích chính là giúp mọi người hiểu biết trình độ của nhau.
Video được quay trước khi Tiết Tĩnh Y phát bệnh. Chưa trải qua hiểm nguy sinh tử, Tiết Tĩnh Y tuy cũng xem như có năng khiếu, nhưng nhiều nhất chỉ có thể đứng hàng trên giữa trong các thí sinh. Họ chưa từng coi cô ta là đối thủ thực sự.
Mà một người thực lực bình thường lại bày ra dáng vẻ “mẹ thiên hạ” như vậy, quả thực khiến rất nhiều thí sinh cảm thấy người này cáo mượn oai hùm. Sự thực là tài năng của Tiết Tử Hiên chẳng liên quan gì đến người này.
Nghĩ vậy, rất nhiều người lắc đầu cười khẩy, chủ động tránh xa hắn. Đặc biệt là thí sinh đến từ Áo Hannah – người có hy vọng đạt giải quán quân nhất cuộc thi lần này, cô nàng dành tặng mỗi thí sinh một món quà nhỏ, chỉ sót một mình Chu Doãn Thịnh.
Hành động cạnh tranh sau hậu trường hoàn toàn không xi nhê gì với Chu Doãn Thịnh. Hắn ngồi yên trong góc, cúi đầu xem một quyển nhạc phổ. Một lát sau, trong phòng chờ liên tiếp vang lên tiếng hút khí, loáng thoáng có cả những tiếng kêu phóng đại như “trời ạ mình ngất mất”…
Chu Doãn Thịnh như cảm ứng được điều gì đó, vừa ngước mắt trông sang thì thấy Tiết Tử Hiên đi nhanh về phía mình. Hôm nay anh ta mặc một bộ lễ phục xám, trên cổ thắt một chiếc khăn lụa sọc đen trắng xám, tay đeo găng trắng, như một quý tộc bước ra từ tranh sơn dầu thời kỳ Trung Cổ.
Giữa đường, có người đứng ra xin chữ ký, nhưng đều bị anh ta từ chối. Mãi đến khi đến gần thiếu niên, khuôn mặt lạnh lùng như băng khắc của anh ta mới hơi ấm lên, anh ta cúi người hỏi – “Có hồi hộp không?”
“Không ạ.” – Chu Doãn Thịnh lắc đầu.
“Vì tính công bằng của cuộc thi, anh không thể làm giám khảo chấm cho em, nhưng anh sẽ ở dưới xem em đánh. Tin tưởng bản thân, quán quân nhất định sẽ thuộc về em.” – Anh ta cởi găng tay, vuốt ve gương mặt thiếu niên, từ vẻ mặt đến lời nói đều dịu dàng khôn tả.
Chu Doãn Thịnh cười ngại ngùng.
Tiết Tử Hiên định nói thêm vài câu động viên, nhưng anh ta chợt nhận ra mình mù tịt về phương diện này, nhíu mày nghĩ mãi mà vẫn không thể tìm ra câu nào phù hợp, đành đứng như trời trồng bên cạnh thiếu niên. Anh ta nghĩ có lẽ mình có thể ôm cậu ấy một cái, nhưng vừa định cúi xuống thì lại thấy Tiết Diêm được Tiết lão tứ đẩy đến.
Anh ta lập tức che trước người thiếu niên – “Đây là phòng chờ dành cho thí sinh, người không phận sự không thể vào.”
“Thế bọn họ vào bằng cách nào?” – Tiết lão tứ hất cằm với mấy vệ sĩ bên cạnh thiếu niên. Trông chặt như vậy, coi cậu ấy là phạm nhân chắc?
“Tiểu Di bị bệnh tim, để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, ban tổ chức cho phép gia đình phái người bảo vệ em ấy.”
Tiết Diêm không nói gì, chỉ cười khẩy một tiếng. Tiết Tử Hiên định nói thêm vài câu đuổi hai người đi, chưa kịp mở miệng đã thấy một cộng tác viên vội vàng chạy vào, nói ban tổ chức muốn mở một cuộc họp khẩn cấp, giục anh ta mau đi qua.
“Anh cứ đi đi, em không sao đâu, ông trẻ cũng sẽ không ăn thịt em.” – Chu Doãn Thịnh vỗ nhẹ cánh tay anh ta.
Tiết Tử Hiên nắm tay lại thả ra, nắm tay lại thả ra mấy lần, lạnh lùng trừng người đàn ông nọ một cái mới rời đi.
“Mấy người ra ngoài trước đi.” – Tiết Diêm phất tay với đám vệ sĩ. Những người này đều biết uy danh của Diêm gia, nào dám cãi lời, bèn cúi đầu nối gót đi ra ngoài.
“Anh em? Xưng hô thân mật thế. Cậu ta là anh gì của em?” – Tiết Diêm cầm lấy cổ tay thiếu niên, cười nhạt. Hắn nhìn thiếu niên từ trên xuống dưới, bắt đầu chê bai – “Trang phục gì đây? Sao lần nào gặp em em cũng không thể ăn mặc bình thường chút được à?”
Chu Doãn Thịnh giật giật bộ váy trắng tinh trên người, bất đắc dĩ nhún vai – “Đây là trang phục thống nhất do ban tổ chức phát, thí sinh nữ nào cũng mặc thế, em biết làm thế nào. Không sao, em sắp sửa rời khỏi nhà họ Tiết rồi, sẽ không bao giờ phải chịu mấy việc khỉ gió này nữa.”
Tiết Diêm kéo hắn đến bên cạnh, vuốt ve những ngón tay thon dài của hắn – “Khi nào cuộc thi kết thúc, chúng ta lập tức làm lễ đính hôn. Anh sẽ giúp em đặt may lễ phục, em thích đen hay trắng?”
“Anh mặc màu gì?” – Chu Doãn Thịnh bị khơi dậy hứng thú, ngồi xổm xuống gối đầu lên đùi hắn, đôi mắt lấp lánh.
“Anh mặc màu đen.”
“Vậy em mặc màu trắng.”
“Được, quyết định thế đi.” – Tiết Diêm nhẹ nhàng cười, lấy một chiếc nhẫn từ trong túi áo ra, đeo lên ngón áp út Chu Doãn Thịnh. Hắn nói một cách chậm rãi – “Đây là nhẫn đính hôn, nhẫn kết hôn chúng ta sẽ cùng đi chọn sau. Đợi cuộc thi kết thúc, anh sẽ bù cho em một màn cầu hôn thật hoành tráng. Em có muốn anh quỳ xuống không?”
Chu Doãn Thịnh xoè tay ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương tinh xảo. Thấy ngón áp út của người nọ cũng đeo một chiếc có kiểu dáng tương tự, hắn mới nở một nụ cười thoả mãn – “Không cần, việc cầu hôn cứ để em, cần quỳ cũng nên là em quỳ, anh chỉ cần chờ là được.” – Không dằn nổi niềm vui tràn ngập cõi lòng, hắn ôm lấy đầu người nọ hôn mạnh mấy phát, âm thanh vang dội khiến tất cả mọi người phải tò mò nhìn sang.
Tiết lão tứ lần nào nghe hai người nói chuyện cũng muốn phì cười, không thể không cảm thán lần này ông chủ đúng là vớ được của báu. Tuy thiếu niên mới mười sáu tuổi, nhưng người sáng suốt đều có thể thấy hắn đổ bao nhiêu tâm sức cho mối tình này. Tình yêu của hắn vừa sâu đậm vừa quyết đoán, một khi đã yêu ai thì sẽ nắm chặt lấy tay người đó, dẫn hắn thẳng tiến đến bến bờ hạnh phúc.
Chỉ có người như vậy mới có thể khiến người có trái tim sắt đá như Tiết Diêm động lòng.
Tiết Diêm giữ lấy gáy thiếu niên, cho hắn một nụ hôn nồng nhiệt, sau đó véo véo ngón tay hắn tỏ ý cổ vũ, cuối cùng mới rời khỏi phòng chờ.
Các thí sinh khác vốn đã khinh thường dáng vẻ của Chu Doãn Thịnh, giờ đây lại càng nhận định hắn chỉ là một tên giá áo túi cơm ham mê hưởng lạc và nhục dục, vì vậy không ai buồn để ý đến hắn nữa, chỉ âm thầm cảm thấy đáng tiếc cho Tiết Tử Hiên vì có một đứa em gái như vậy.
——————–
Cuộc thi diễn ra một cách ổn thoả. Một vài thí sinh triển vọng đều thể hiện rất tốt, ban giám khảo đều đánh giá rất cao. Đặc biệt là Hannah, bản nhạc mà cô ta diễn tấu là La Campanella, một trong những khúc dương cầm khó nhất thế giới. Mới vòng loại đã xuất hiện bài khó như vậy, tiêu chuẩn của cuộc thi lập tức tăng lên vài cấp.
Nếu những thí sinh sau đó không thể thể hiện xuất sắc hơn, kết cục sẽ chỉ làm nền cho cô ta. Hơn nữa, khi tiêu chuẩn của cuộc thi bị nâng cao, điểm mà ban giám khảo đưa ra có lẽ sẽ thấp hơn rất nhiều so với trình độ thực sự của họ.
Vì tiếng vỗ tay kéo dài không dứt, cô ta vẫn giữ tư thế cúi người cảm ơn khán giả, mãi một hai phút sau mới rời khỏi sân khấu. Thứ tự của Chu Doãn Thịnh ngay sau cô ta, hắn lúc này đang đứng dưới bậc thang nhìn lên cô ta.
“Chúc cậu may mắn.” – Lúc đi qua thiếu niên, cô ta nhếch miệng nói.
“Cậu đổi bài dự thi?” – Chu Doãn Thịnh hỏi bằng tiếng Đức sành sỏi. Hắn nhớ bài mà Hannah đăng ký trong danh sách dự thi là Pathetique Sonate, cô ta bỗng dưng nâng cao độ khó khiến những thí sinh sau đó rơi vào hoàn cảnh vô cùng xấu hổ. Đương nhiên, nếu có thực lực tuyệt đối, một chút nhạc đệm này cũng không là gì.
“Đúng vậy, cậu cũng có thể đổi thử xem.” – Hannah cười khì.
“Đề nghị của cậu ổn đấy, tớ thích một cuộc thi có sự cạnh tranh mạnh mẽ.” – Chu Doãn Thịnh mỉm cười gật đầu, viết một tờ giấy nhỏ chuyển cho ban giám khảo.
Xem xong tờ giấy, ban giám khảo đều giật mình, sai người bàn đi bàn lại với thiếu niên vài lần. Thấy hắn đã quyết tâm, họ đành gật đầu đồng ý. Tiết Tử Hiên ngồi sau đó mấy dãy, thấy rèm sân khấu mãi vẫn chưa được kéo ra, bèn đi đến hỏi thăm tình hình.
“Hiên thân mến, em gái anh đổi bài trước khi thi, cô ấy muốn đánh Fur Paluchev. Chúng tôi đã khuyên cô ấy, nhưng cô ấy không chịu tiếp thu ý kiến của chúng tôi. So…” – Cộng tác viên nhún vai, tỏ vẻ mình cũng rất bất đắc dĩ.
Fur Paluchev tuy không được đưa vào tập Etude Siêu Việt, nhưng độ khó của bản nhạc này tuyệt đối chỉ cao hơn chứ không thấp. Bản nhạc này có rất ít người biết, người chơi lại càng ít đến có thể đếm trên đầu ngón tay, không chỉ vì bản nhạc này đòi hỏi người đánh phải có kỹ thuật bậc cao, mà còn cần đưa vào rất nhiều cảm xúc mà người thường khó có thể tưởng tượng.
Pfalz – nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng nhất thế kỷ trước từng vì luyện tập bản nhạc này dẫn đến rối loạn tâm thần. Từ đó về sau, không còn ai có thể diễn tấu hoàn chỉnh bản nhạc này. Bản nhạc này vừa ra đời đã được xưng là “khúc nhạc của quỷ”, người diễn tấu cần liên tiếp nhấn các nốt mạnh, liên tục đánh những hợp âm nghịch, giai điệu từ đầu đến cuối đều trong trạng thái cao trào.
Khi bản nhạc này được diễn tấu, rất nhiều thính giả đều tập thể rời đi vì không chịu nổi sự kích thích mạnh mẽ từ tiếng đàn. Từ đó về sau, Fur Paluchev hoàn toàn rời khỏi sân khấu âm nhạc chính thống. Phải đến tận ngày nay – một thế kỷ sau đó mới có nhà soạn nhạc phát hiện ra sức hút độc đáo ẩn sâu trong giai điệu bản nhạc này, muốn khiến nó tái hiện trước mắt người đời.
Nhưng họ đều thất bại. Ngay cả Tiết Tử Hiên cũng từng thừa nhận mình chỉ có thể đánh lên hình hài, chứ không thể tái hiện linh hồn của Fur Paluchev.
Khúc nhạc của quỷ, có lẽ chỉ ma quỷ mới có thể đánh được.
Đây chính là nguyên nhân khiến ban giám khảo giật mình. Họ không muốn trơ mắt nhìn một thí sinh có tiềm lực bị loại vì chọn sai bài. Nhưng nếu hắn cứ nhất quyết như vậy, họ cũng sẽ không ngăn cản.
Người dẫn chương trình đọc tên bản nhạc được thay đổi, trên dưới khán đài đều vang lên tiếng nguýt dè bỉu. Các thí sinh trong phòng chờ cũng sung sướng cười trên nỗi đau của người khác, giơ ngón cái với Hannah. Nếu không phải Hannah khích Tiết Tĩnh Y, cô ta cũng sẽ không chủ động tự treo cổ mình như vậy. Hay quá, bớt được một đối thủ.
“Diêm gia, Tiểu Di vẫn chưa lên sân khấu mà, bọn họ nguýt chi vậy?” – Tiết lão tứ mù tịt về âm nhạc.
Tiết Diêm đang tra Baidu bằng di động. Thấy giới thiệu của Fur Paluchev, hắn không khỏi nhướn mày.
“Khúc nhạc của quỷ, ngầu thế á.” – Tiết lão tứ thò đầu nhìn ké, cũng lập tức líu lưỡi.
Trong lúc hai người nói chuyện, rèm sân khấu được kéo ra, thiếu nữ (thiếu niên) trong bộ váy trắng đã ngồi trước dương cầm. Một chùm sáng chiếu xuống, chiếu rõ dáng hình hắn. Hắn hơi rũ mắt, dường như đang điều chỉnh cảm xúc.
Ban giám khảo cũng không thúc giục. Việc lựa chọn bản nhạc này đã chứng minh dũng khí của hắn, họ sẵn lòng cho hắn thêm một chút thời gian.
Lúc này, Tiết Tĩnh Y đang ở nhà theo dõi trực tiếp, xem đến đây không khỏi âm thầm nghiến răng, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi tại sao Hoàng Di lại đổi bài trước khi thi. Lẽ nào cậu ta cho rằng mình có thể đánh được bài mà ngay cả anh hai cũng không thể thể hiện một cách hoàn mỹ hay sao? Cậu ta quá tự đại hay quá ngu xuẩn? Biết thế không nên để cậu ta đi thi, chưa gì đã làm hỏng!
Chu Doãn Thịnh đang nhớ lại hoàn cảnh sáng tác của Fur Paluchev. Người biên soạn ra nó là Kalanithi – một nhạc sĩ vô danh ở thế kỷ trước. Sau khi công diễn bản nhạc và nhận được vô số lời bình xấu, ông uống thuốc độc tự sát. Thi thể ông dần dần thối rữa trong căn gác xép xập xệ mà ông cư trú, mãi một tháng sau mới được chủ nhà phát hiện.
Lúc ấy, công chúng đều cho rằng ông lựa chọn cái chết do không thể chấp nhận thất bại, dẫu sao ông đã bỏ ra suốt bảy, tám năm để soạn ra bản nhạc này, nói đây là “tác phẩm tâm huyết” cũng không quá. Nhưng Chu Doãn Thịnh không nghĩ như vậy. Vì sao bản nhạc này lại tên là Fur Paluchev? Rốt cuộc Paluchev là ai, có quan hệ gì với Kalanithi?
Người thời đó không tra ra được, cũng không muốn tìm hiểu. Nhưng Chu Doãn Thịnh có 008, tìm chân tướng dễ như trở bàn tay. Thông qua việc tìm kiếm kho tư liệu lịch sử, hắn phát hiện Paluchev là tên người thật. Ông là bạn cùng lớp thời cấp ba của Kalanithi, quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật. Nhưng vào năm hai người tốt nghiệp, Paluchev đã tự sát do không chịu nổi sự ngược đãi của gia đình. Bắt đầu từ đó, Kalanithi dồn hết tâm sức vào sáng tác. Một ngày sau khi bản nhạc hoàn thành và được công diễn, ông cũng tự sát.
Dùng tâm huyết cả đời chào một linh hồn đã mất, đồng thời dứt khoát đi theo người nọ, tình cảm này rốt cuộc sâu đậm đến nhường nào? Chỉ đơn giản là bạn bè thôi ư? Chu Doãn Thịnh không nghĩ vậy. Dựa theo hồ sơ y tế địa phương, Paluchev từng bị gia đình đưa vào bệnh viện tâm thần để trị liệu, nguyên nhân là do yêu người đồng giới. Ở thời đó, người đồng tính không được một chút tôn trọng nào từ xã hội, một khi phát hiện sẽ bị cả xã hội bài xích.
Paluchev đã phải chịu sự tra tấn tàn nhẫn đến mức nào mới có thể lựa chọn cái chết? Mà Kalanithi, người yêu ông đã gượng sống trong tuyệt vọng như thế nào? Vì sao giai điệu của Fur Paluchev từ đầu chí cuối lại cuồng loạn như vậy, thực sự chỉ vì muốn biểu đạt sự đau khổ khi mất đi người yêu hay sao?
Không, mà còn cả sự oán hận, phản kháng và lên án. Lên án xã hội tàn nhẫn, vô tình này đã huỷ hoại hạnh phúc của họ, huỷ hoại hy vọng sống của họ. Cảm xúc chồng chéo trong những giai điệu cuồng loạn chỉ có yêu và hận. Cả hai hợp nhất tạo nên sự huỷ diệt.
Sau khi người yêu mất, điều mà Kalanithi thực sự muốn làm chính là huỷ diệt thế giới tàn nhẫn này. Nhưng ông không có khả năng thực hiện điều đó, ông chỉ có thể hoá tình yêu và thù hận thành giai điệu, trút ra cho tất cả mọi người nghe. Thậm chí ông cũng hận cả Paluchev, hận người nọ bỏ ông lại, một mình đối diện với cái chết.
Khi người nghe mắng chửi, rời khỏi khán đài vì không chịu nổi sự kích thích, chắc ông phải khoái trá lắm. Thế nên ông mới có thể cảm thấy mỹ mãn mà rời khỏi thế giới này.
Những nhà bình luận âm nhạc thời đó nhạy bén nhường nào. Họ nói không sai, đây quả thực là một khúc nhạc của quỷ, bởi vì huỷ diệt và tử vong là chủ đề của bản nhạc này.
Nghĩ đến đây, Chu Doãn Thịnh hít sâu, ghì nốt đầu tiên. Hắn cũng từng trải qua tình yêu nồng nhiệt nhất, nỗi dày vò đau đớn nhất; từng gắng sức vùng vẫy trong tuyệt vọng vô biên, muốn phản kháng thế giới tàn nhẫn, vô tình này. Khi người yêu đưa hắn trở về bản thể, một mình chịu chết, hắn cũng hận người nọ, đồng thời càng yêu người nọ da diết.
Hắn đồng cảm sâu sắc với tâm trạng của Kalanithi.
Một khoảng lặng dài, ban giám khảo và thính giả dưới đài đều đang chờ hắn khiếp đảm rời khỏi sân khấu, không ngờ hắn tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Nối tiếp nốt đầu vang dội, từng điệu nhạc nặng nề, sắc lẹm, cấn tai ầm ầm trút xuống như núi lở.
Đôi tay thiếu niên lướt nhanh trên phím đàn, bởi vì dùng sức quá mạnh mà mu bàn tay hằn gân xanh, vẻ dữ tợn lẫn đau khổ đan xen trên gương mặt. Sống lưng hắn lúc thì kéo thẳng, chốc lại còng xuống, mái tóc vung vẩy vẽ nên từng vệt cắt dưới ánh đèn. Ngón tay hắn lướt nhanh từ bên này sang bên kia, nhấn vang hơn ba trăm nốt chen đầy một đoạn nhạc, không sót một nốt nào.
Tiếng đàn cao vút liên tục va vào màng tai người nghe, chui thẳng vào trái tim, khiến họ cảm thấy sợ hãi, bất an, cảm thấy cả đau khổ và áp lực, như thể có đôi tay che kín miệng mũi họ, khiến họ ngạt thở đến tuyệt vọng.
Thiếu niên hiển nhiên còn đau khổ, tuyệt vọng hơn họ rất nhiều. Bởi vì đắm chìm trong tiếng đàn, gương mặt hắn ướt sũng, cũng không biết là mồ hôi hay nước mắt. Đầu hắn đung đưa theo điệu nhạc, những giọt nước trên đầu hắn cũng hắt xuống mu bàn tay và phím đàn, tạo thành những hạt sáng long lanh dưới ánh đèn.
Hắn cắn chặt răng, ghì mạnh xuống nốt cuối cùng. Khúc nhạc tựa như vang lên từ địa ngục đột nhiên im bặt. Đôi tay hắn như mất hết sức lực, thả rũ trên phím đàn. Tiếng thở hổn hển rơi vào micro, khuếch tán đến từng góc thính phòng.
Khán đài tĩnh lặng đến có thể nghe tiếng kim rơi. Có người hoảng hốt ôm ngực; có người mím môi, lặng lẽ rơi lệ; cũng có người vẫn chìm đắm trong giai điệu, không thể tránh thoát. Đến tận ngày hôm nay, họ mới nhận thức một cách rõ ràng rằng thì ra âm nhạc thực sự có sức mạnh đánh thẳng vào linh hồn. Mỗi nốt nhạc hắn đánh ra đều có thể khiến linh hồn họ cảm nhận được sự đau đớn, run rẩy.
“Ngầu! Ngầu số dzách.” – Tiết lão tứ há hốc. Ngay cả một kẻ quê mùa như anh ta cũng rung động vì âm nhạc của người nọ, huống hồ bao nhiêu con người chuyên nghiệp khắp thính phòng.
Tiết Diêm bắt đầu vỗ tay. Ngay sau đó, tiếng vỗ tay lác đác vang, dần dần hoá thành tràng pháo tay dài. Tám vị giám khảo đồng loạt đứng dậy khen ngợi, mặt người nào người nấy đều đỏ bừng vì hưng phấn. Sinh thời có thể nghe một Fur Paluchev thuần tuý đến vậy, họ chết cũng không tiếc.
Tiết Tử Hiên đẩy người bên cạnh ra, chạy lên sân khấu. Anh ta ôm chầm thiếu niên vào lòng, từng tế bào đều như đang run rẩy. Anh ta bị thiếu niên chinh phục, từ cơ thể đến linh hồn.
“Tiếp đi!” – Khán giả bên dưới lần lượt đứng dậy, tiếng cổ vũ giao hội thành một sóng thuỷ triều rung trời.
Chu Doãn Thịnh đẩy Tiết Tử Hiên ra, cúi đầu chào mọi người, trên mặt vẫn còn sót lại nét đau đớn, khổ sở. Tiết Tử Hiên cởi găng tay, lau mồ hôi cho hắn, sau đó lại ôm chầm lấy hắn lần nữa, miệng cười bao hãnh diện.
Vì không tiện di chuyển, Tiết Diêm bị kẹt trên khán đài, chỉ có thể xanh mặt nhìn lên sân khấu.
“Tôi muốn chữa chân.” – Hắn nói ngắn gọn.
“Dạ? Anh từng bảo không muốn chữa mà?” – Tiết lão tứ mới đầu hơi ngây ra, sau lại thấy Tiết Tử Hiên chạy lên sân khấu sóng vai với thiếu niên, tức thì vỡ lẽ.
“OK, khi nào về em sẽ lập tức xếp lịch phẫu thuật.” – Anh ta cười như trút được gánh nặng. Có thể có được người mà mình yêu hơn sinh mệnh, nhân sinh dẫu bất hạnh nhường nào cũng sẽ dần trở nên may mắn.
Các thí sinh chen chúc trong lối vào, vẻ mặt vô cùng đặc sắc. Bất kể là kỹ thuật hay khả năng thể hiện, thiếu niên đã có thể sánh vai với nghệ sĩ âm nhạc hàng đầu hiện nay. Sau Hannah, thiếu niên càng nâng tiêu chuẩn cuộc thi tới độ cao người thường khó có thể với tới. Cho dù ở hạng mục người trưởng thành, hắn cũng hoàn toán xứng đáng với ngôi vị quán quân, huống hồ hạng mục thanh thiếu niên.
Mà hiện nay, cuộc thi chỉ mới bắt đầu, tiếp theo còn vòng bán kết, vòng chung kết, hắn sẽ mang lại rúng động như thế nào cho mọi người?
Ban giám khảo nhất chí cho hắn số điểm tối đa. Hoàn mỹ, ngoại trừ hoàn mỹ, họ không còn bất kỳ lời đánh giá nào khác. Thiếu niên cảm ơn người nghe, vốn đã chuẩn bị đi xuống, lại được khán giả nhiệt tình gọi lại. Họ thực sự quá thích hắn, hy vọng hắn có thể đánh thêm bài nữa, nhưng điều này hiển nhiên không phù hợp với quy tắc cuộc thi. Chu Doãn Thịnh chỉ có thể chào mãi đến khi rèm sân khấu khép lại, tận năm phút sau mới về đến phòng chờ dưới sự che chở của Tiết Tử Hiên.
Những thí sinh sau đó đã không ôm bất kỳ hy vọng nào, nên khi biểu diễn, họ đều rất thả lỏng. Họ biết cho dù cố gắng thế nào đi chăng nữa, mình cũng sẽ không thể vượt qua thiếu niên. Cuộc thi vừa bắt đầu đã xác định được người giành quán quân, trừ phi cậu ta gặp chuyện gì bất trắc không thể tiếp tục tham dự cuộc thi.
Trước màn hình TV, Tiết Tĩnh Y luống cuống nuốt xuống một viên thuốc trợ tim. Thiên phú không gì sánh kịp của thiếu niên đã vượt xa dự đoán của cô ta. Giờ đây, cô ta bắt đầu hoảng hốt, không dám chắc liệu mình có thể trèo đến độ cao ngang hắn sau khi có được trái tim hắn hay không.
Trên sân khấu, hắn tựa như vì sao nơi chân trời, xa xôi, không thể với tới.