Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 22


Đọc truyện Khoái Lạc Hệ Thống – Chương 22

Tại một căn phòng nọ, nơi đây có vẻ khá tối, chỉ có chút ánh sáng hắt hiu. Chủ yếu ánh sáng của căn phòng này đến từ căn phòng kế bên được ngăn cách bởi một tấm kính. Ở căn phòng này, có một người đàn ông trung niên, cơ thể khá béo đang ngồi chễm chệ trên ghế. Ở phía dưới hắn, có một mỹ nữ xinh đẹp đang chăm chú bú liếm cái dương v*t đen ngòm của hắn.

Hắn có vẻ không quan tâm lắm đến việc đó. Tên đó chỉ chăm chú nhìn sang căn phòng bên cạnh, ở nơi đó đang phát ra những tiếng thét thảm thiết của một cô gái. Một khung cảnh đầy nhục dục, hàng chục tên đàn ông đang vây quanh một cô bé khoảng tầm 16 tuổi, nàng cũng khá xinh đẹp.

Bọn đàn ông này đang cùng nhau hãm hiếp cô gái một cách tạn bạo. Hiện giờ, nàng đang bị hai tên cùng lúc dập vào hậu môn và âm đ*o.

“Ah… uh… ah… ah… uh… ah… ah… ah… ah… ngài Quốc Bảo… tha cho em… đi… uh… ngài muốn… hành hạ em… sao cũng được… nhưng… xin đừng… ah… để lũ… bẩn thỉu… uh… này làm thế… với em… nữa… uh!”

Đúng vậy, ở bên kia, kẻ đang ngồi trên ghế chính là Quốc Bảo, hiệu trưởng học viện Dã Thú. Còn cô gái bên kia chính là Châu Ngọc Lan, người đã tấn công các học sinh của học viện Hoa Sen và đã bị bắt. Ngoài ra còn có một kẻ tên là Phạm Ngọc Bình cũng tương tự như nàng.

Cả hai đều bị Quốc Bảo đem về trừng trị sau khi thất bại. Tên Ngọc Bình thì bị hắn thẳng tay giết. Còn Ngọc Lan thì bị đem ra làm đồ chơi cho lũ học sinh, thầy giáo và cả mấy tên bảo vệ trong học viện.

Suốt mấy ngày qua, nàng bị bọn chúng chịch tơi tả, âm đ*o nàng sưng tấy cả lên, ngực bị bầm tím vì bị bấu véo liên tục, miệng thì đầy mùi t*ng trùng.

“Uh… xin ngài đấy… ngài… ah… ah… ngài Quốc Bảo…” Ngọc Lan liên tiếp kêu la thảm thiết. Thế nhưng Quốc Bảo vẫn thản nhiên nhìn.

Bốp!

Một tên trong đó tát cho nàng một cái. Hắn đưa tay bóp hai má nàng, buộc nàng há miệng ra và hắn đẩy mạnh dương v*t vào tới tận cuống họng nàng.

“Hừ, ồn quá, ngậm cái này cho bớt la đi con đĩ!”

Tên đó giữ chặt đầu nàng lại rồi đẩy liên tiếp vào khiến nàng như nghẹn họng. Cơ thể nàng chỗ nào cũng bị bọn chúng sờ mó. Cặp vú đong đưa của nàng bị bọn chúng ngắt véo không thương tiếc. Hai tay nàng bị bắt phải vuốt những cái dương v*t nóng hổi chờ đến phiên được chịch.

Rồi bỗng một tên ở dưới la lên sau đó bắn tinh vào hậu môn nàng. Hắn tính tận hưởng cảm giác này thêm một chút nữa nhưng bị mấy tên kia thúc phải đứng dậy. Một tên khác lập tức vào thế chỗ hắn. Và cứ thế, bọn chúng thay phiên nhau hành hạ tơi tả Ngọc Lan.


Quốc Bảo thản nhiên nhìn khung cảnh tàn bạo trước mắt. Chợt hắn hơi nhíu mày, lẽ nào hắn đang cảm thấy xót cho Ngọc Lan? Thật không phải thế, tên đó đưa tay ghì chặt đầu cô nàng xinh đẹp phía dưới sau đó bắn tinh vào trong miệng nàng. Tinh dịch của hắn tràn ngập khắp miệng nàng, thậm chí còn tràn ra ngoài. Thế nhưng cô gái nhanh chóng nuốt hết.

Cô gái ấy liếm quanh môi một cái sau đó đứng dậy bảo:

“Thưa ngài, giờ Ngọc Bình và Ngọc Lan đều bị gạch tên khỏi đội tuyển, chúng ta cần tìm người thay thế ngay!”

Quốc Bảo kéo quần lên, sau đó trả lời: “Hmm, đừng lo Huệ Hương, ta vừa tìm được kẻ thích hợp rồi.”

Huệ Hương không ai khác chính là cô gái đang đứng trước mặt. Nàng có thể xem là một mỹ nhân ngang ngửa Linh Nguyệt. Trông nàng rất cứng rắn nhưng cũng có vẻ gì đó mềm yếu.

Huệ Hương nghe vậy liền đáp: “Vậy thì tốt quá!”

Quốc Bảo đưa mắt nhìn Huệ Hương và hỏi: “Còn một chuyện nữa, tên nhóc đó sao rồi?”

“Hiện tại hắn vẫn rất tốt, có vẻ đã sử dụng được một phần sức mạnh của Ma Tướng.”

“Tốt lắm, chăm sóc hắn cẩn thận, hắn chính là quân cờ chủ chốt trong cuộc thi này.”

Quốc Bảo xoa cắm nhìn về phía cửa sổ, không thể biết hắn đang nghĩ gì.

Ở một nơi khác, hiện tại cũng đang diễn ra một khung cảnh dâm dục. Đó là hình ảnh một cô giáo đang quỳ và bú liếm dương v*t một cách ngon lành cho tên học sinh đang ngồi dựa lưng trên ghế.

Xin trân trọng giới thiệu… à mà thôi, ai chẳng biết đó là thằng mờ lờ Khải Minh. Còn cô giáo vừa nhắc đến cũng không ai xa lạ, nàng chính là cô giáo Thảo xinh đẹp, giáo viên chủ nhiệm kiêm dạy kèm của Khải Minh.


Đã một tuần trôi qua kể từ cái ngày đó, cái ngày mà Khải Minh biến “truyền thuyết” cô giáo Thảo thành sự thật. Sau bữa hôm đó, hắn và Bích Thảo thân thiết hơn, tối nào hắn cũng siêng năng đến học ở phòng Bích Thảo. Nàng rất là nghiêm khắc, học ra học và chơi ra chơi. Lúc đang học thì nàng tuyệt đối không cho phép hắn được sờ soạng gì cả. Nhưng mà sau khi học xong thì khác!

“Chụt… chụt…”

Âm thanh bú liếm vang khắp cả phòng. Khải Minh vừa ngồi dang rộng hai chân vừa đưa tay véo ti cô giáo Thảo. Hai mắt hắn nhắm mê man tận hưởng khoái cảm. Những âm thanh cộng điểm vẫn như thường lệ vang lên trong đầu hắn.

Được một lúc sau, Khải Minh kéo Bích Thảo lên, há miệng bú hai cặp vú của nàng. Sau đó hắn chỉnh dương v*t sao cho ngay vào âm đ*o nàng và nhấn nàng xuống. dương v*t hắn lập tức chui vào bên trong, Bích Thảo bụm miệng nén đau. Dù đã làm tình với hắn nhiều lần nhưng lần nào dương v*t hắn đẩy vào đều làm nàng thốn tận rốn.

Khi âm đ*o đã quen dần với việc chứa cái thứ khủng khiếp kia, Bích Thảo từ từ di chuyển. Nàng hẩy mông nhấp, âm đ*o nàng “nhún nhảy” trên dương v*t khổng lồ của hắn.

Khải Minh hai tay nắm bờ eo thon của nàng, hắn cũng nhấp vài cái minh họa theo nhịp lên xuống của Bích Thảo. Âm thanh cộng điểm lại vang lên:

“Cộng 15 điểm khoái lạc.”

“Cộng 15 điểm khoái lạc…”

“Uh… uh… sướng… quá… chàng ơi!”

Bích Thảo rên rỉ mỗi lần lên xuống. Khải Minh cũng đáp lại:

“Khà khà, ta cũng sướng lắm, nhanh nữa đi nàng!!”

Đúng như yêu cầu của hắn, Bích Thảo nhún lên nhấn xuống mạnh bạo và nhanh hơn. Nàng ngã người về sau, hai tay vòng lấy cổ Khải Minh.


Hai cô trò chiến đấu dai dẳng thêm vài chục phút nữa thì đến giới hạn. Khải Minh giữ chặt eo Bích Thảo và điên cuồng nhấp. Bích Thảo mắt nhắm chịu đựng cơn đau có lẫn khoái cảm.

Hắn gào lên vài tiếng rồi phun tinh vào trong. Ngay sau đó vài giây, hệ thống có thông báo:

“Chúc mừng ngươi đột phá cảnh giới Hồn Sư. Cảnh giới hiện tại là Hồn Sư tầng 1.”

Khải Minh mừng rỡ. Mấy ngày qua chịch cô giáo Thảo hồn lực của hắn đã tăng đáng kể. Và cuối cùng hắn đã đột phá thành công, tiến lên cảnh giới Hồn Sư.

Khải Minh và Bích Thảo tiến sát khóa môi nhau, lưỡi quấn nhau dữ dội. Rồi tách ra và thở hỗn hểnh.

“Hic, mệt quá, nhưng mà sướng quá. Ngày nào cũng làm chuyện này chắc em chết vì sướng mất.”

Bích Thảo ép sát ngực Khải Minh và nói. Cả hai vẫn đang ngồi trên ghế, dương v*t vẫn còn nằm trong âm đ*o.

“Hihi, vậy thôi mình không chịch nữa nhé. Nàng mà chết thì ta buồn lắm!!”

Khải Minh giả vờ nói. Bích Thảo nhíu mày bảo:

“Hứ, ngươi buồn vì không có chỗ để ngươi bắn tinh vào thôi chứ gì!”

“Haizz, sao nàng lại nghĩ vậy chứ. Ta không vui là vì mất đi người yêu của mình mà!”

Nghe vậy, Bích Thảo chợt đỏ mặt, nàng mắng yêu hắn: “Đúng là đồ mồm mép!”

Cả hai ngồi nghỉ một tí rồi lại tiếp một hiệp nữa. Sau nửa tiếng, Khải Minh tạm biệt nàng và quay về phòng. Tuy rất muốn ở lại nhưng mà sợ bị người ta nói này nói nọ.

Đến một nơi khá vắng vẻ, Khải Minh ho vài tiếng và bảo: “E hèm, ra đây đi.”

Nếu ai đó thấy chắc sẽ bảo hắn là thằng tự kỉ, nói chuyện một mình, thế nhưng vài giây sau thì chắc họ phải đổi ý kiến vì ngay sau lưng hắn, xuất hiện một bóng người. Đó là một mỹ nữ xinh đẹp mặc một bộ đồ đen, trông giống thích khách trong phim kiếm hiệp.


Cô nàng này có gương mặt khá lạnh lùng, đôi mắt vô cùng sắc bén. Cô nàng vừa xuất hiện liền cúi đầu chào Khải Minh, trông có vẻ kính trọng hắn.

Khải Minh gật đầu rồi bảo: “Chị… lúc nào cũng theo dõi em vậy ạ?”

Cô gái kia gật đầu đáp: “Nhiệm vụ của tôi là luôn theo sát để bảo vệ cậu chủ.”

Khải Minh nghe vậy thở dài, đứng trước mắt hắn bây giờ chính là cô gái đã ra tay giết hai tên sát thủ cũng như đánh bất tỉnh Ngọc Lan và Ngọc Bình. Cô nàng tên là Lôi Kim Sa, 19 tuổi, Hồn Tướng tầng 11. Là người thuộc đội Hắc Tinh, một đội ngũ của Huỳnh gia, làm tất cả mọi nhiệm vụ được họ giao.

Kim Sa có mặt ở đây là vì nàng được giao nhiệm vụ bảo vệ Khải Minh. Hắn cũng đã được Văn Nghĩa báo trước rằng sẽ cho một người đi theo bảo vệ hắn. Khải Minh chỉ biết có vậy nhưng thật không ngờ, ông chú của hắn lại phái một cô gái xinh đẹp như vậy đến để bảo vệ.

Như đã nói thì Khải Minh vài phút trước vẫn chưa hề biết gì về người bảo vệ mình. Và việc hắn gọi nàng ra là vì…

“E hèm, vậy lúc em đi “học thêm”, chị cũng theo dõi vậy luôn hả?”

Khải Minh vừa dứt lời, Kim Sa lập tức đỏ mặt. Chuyện hắn làm gì với cô giáo Thảo sau khi học xong nàng đều biết vì nàng lúc nào cũng phải theo dõi sát hắn và không được rời mắt. Bởi vậy nên lúc hắn làm tình với Bích Thảo, nàng cũng đều thấy hết. Với một cô gái chưa biết gì về chuyện “ấy” mà phải suốt ngày xem mấy cảnh nóng thế này thì quả là tội nghiệp.

“Vâng đúng vậy!!” Kim Sa trả lời không chút ngập ngừng.

“Ặc, nếu vậy, chuyện đó… chị đừng nói với ai nhé!”

Khải Minh bộ dạng như đang cầu xin, hắn sợ rằng Kim Sa sẽ báo chuyện hắn với Bích Thảo cho chú hắn, lúc đó thật không biết ăn nói ra sao. Kim Sa nhìn hắn và đáp:

“Vâng, chuyện đó… tôi sẽ không nói đâu!”

Khải Minh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu nói đó. Chợt cả hai im lặng. Kim Sa im lặng vì nàng chẳng có gì để nói, còn Khải Minh im lặng là vì hắn đang tập trung ngắm nàng.

Hiện tại Kim Sa đang mặc một bộ đồ đen, khá là kín. Tuy vậy nhưng nó vẫn toát lên vẻ đẹp của nàng, những đường cong đáng khâm phục. Kim Sa chợt nhận ra ánh mắt của hắn, nàng vội nói: “Hmm, nếu không chuyện gì nữa thì tôi xin lui ra vậy.”

Khải Minh hơi giật mình, hắn vội gật đầu cái rụp. Thấy vậy, Kim Sa liền biến mất trong màn đêm, để lại trong hắn chút tiếc nuối.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.