Đọc truyện Khoái Lạc Hệ Thống – Chương 119
Làng Cao Linh…
“Hehe… thu gom nhiều vào! ”
“Má nó nhiều lương thực ghê! ”
Lũ cướp của băng Nanh Sói đang tích cực thu gom toàn bộ của cải ở làng Cao Linh, ngôi làng mà chúng vừa tấn công sáng nay.
“Nhanh chất lên xe đi… rồi còn về nữa! ”
“Ừm… tao không muốn cắm trại ở đây đâu haha… ”
Bỗng…
“Ahhhhh… ”
“Hả? Cái gì vậy? ”
“Cứu, cứu… cứu! ”
Từ phía xa, một tên cướp đang chạy thục mạng, nét mặt vô cùng hoảng sợ.
“Chuyện… chuyện gì vậy? ”
Những tên cướp khác không hiểu tên đó bị gì.
“Cứu… Có quái vật… có quái—Aa! ”
Chưa nói hết câu, phần thân trên của tên cướp bỗng nhiên biến mất trước sự ngỡ ngàng của lũ đồng bọn.
“Hể? ”
“Xoẹt! ”
Những tên cướp chưa kịp hiểu chuyện gì thì lại có thêm một tên bị chết, lần này là mất đầu.
“Aa… ”
“Cái gì? ”
“Kẻ nào? Là kẻ nào? ”
Những tên cướp co cụm lại một chỗ, ánh mắt cẩn thận dò xét xung quanh. Chắc chắn đã có thứ gì đó tấn công bọn chúng.
Nhưng là thứ gì?
Câu trả lời… nằm ở ngay phía trên bọn chúng.
Một con rồng màu trắng trưởng thành đang dang rộng đôi cánh ở trên bầu trời, ánh mắt đầy sát khí nhìn xuống bọn cướp.
…
“Mình ở đâu đây? ”
Hồi Trí tự hỏi khi bản thân đang chìm đắm trong một không gian u tối.
Như để trả lời, không gian trước mắt hắn biến đổi hiện ra hình ảnh tên Lộc đang dùng kim tiêm liên tục bơm thuốc độc vào người hắn, những tiếng kêu gào đau đớn cũng xuất hiện.
“Không… ta không muốn! ”
Quá hoảng sợ, Hồi Trí quay lưng bỏ chạy.
Thế nhưng, hình ảnh bản thân bị tra tấn dã man lại xuất hiện trước mắt hắn.
“Tha… tha cho tôi! ”
Hồi Trí một lần nữa định quay lưng bỏ chạy, tuy nhiên những hình ảnh kia đã nhanh chóng bao quanh lấy hắn.
“KHÔNG! ”
Hồi Trí gục xuống, hai tay bịt chặt tai để không nghe những tiếng la hét của bản thân đồng thời mắt hắn liên tục tuôn lệ.
“Tại sao… tại sao lại đối xử với tôi như vậy? ”
Một giọng nói bí ẩn vang lên: “Không phải ta nói rồi sao. Tất cả đều xuất phát từ sự yếu đuối của nhà ngươi! ”
“Chỉ vì yếu đuối, mà bản thân ngươi cùng những người khác đều không thể bảo vệ! ”
Giọng nói bí ẩn vừa dứt, lập tức không gian xung quanh biến chuyển.
Hình ảnh người dân làng Cao Linh, Bạch Long chết thảm dưới lưỡi kiếm lũ cướp hiện ra, ám ảnh lấy Hồi Trí.
“Không… không… ”
Chưa dừng lại ở đó, hình ảnh của Linh Chi cũng xuất hiện càng làm hắn kích động hơn. Nàng hiện đang nằm ở trên giường, thân thể phơi ra để lũ cướp xâu xé, dù kêu la thế nào chúng cũng không dừng lại.
“Đừng mà… Dừng lại! ”
Tiếng hét của Hồi Trí làm tất cả những hình ảnh kia biến mất, không gian tĩnh lặng chỉ còn âm thanh thút thít từ hắn.
“Ngươi thấy rồi đó! Ngươi nghĩ những chuyện đã xảy ra là lỗi của ai? Của bọn cướp? Sai rồi! Tất cả đều là lỗi của sự yếu đuối… Quy luật của thế giới này rất đơn giản… Nếu ngươi yếu đuối, ngươi sẽ mất tất cả! ”
“Hức… hức… đúng vậy… hức… ta… ta không muốn yếu đuối! ”
Hồi Trí gào lên, từ tận đáy lòng, hắn chỉ khao khát một thứ đó chính là sức mạnh.
“ĐƯỢC THÔI! Ngươi muốn có sức mạnh? ”
“Đúng vậy… Hãy chỉ tôi! ”
“Vậy thì trước tiên… ngươi phải lấy lại ký ức. ”
“Cái gì? ”
“Làm được điều đó đồng nghĩa sức mạnh sẽ trở lại! Nhưng đồng thời, ‘ngươi’ phải chấp nhận bị xóa bỏ. ”
“Xóa bỏ? ”
“Đúng vậy! ‘Ngươi’ chính là hiện thân của yếu đuối, vì vậy, ‘ngươi’ không thể tồn tại nữa! ”
“… Được thôi! Nếu điều đó có thể giúp ta có sức mạnh! ”
“Haha… Vậy thì vĩnh biệt và… chào mừng kẻ trở lại!”
“—Rẹt! ”
Từ trên cao, hàng loạt tia sáng tìm đến Hồi Trí.
“AAAA… ”
Những luồng ký ức đang dần trở về với hắn.
“Xuyên không… ”
“Phế vật Huỳnh gia… ”
“Khoái Lạc Hệ Thống… ”
“Quỳnh Anh… ”
“Lệ Xuân Viện… ”
“Rừng Ám Dạ… ”
“Gia Tộc Kiểm Tra… ”
“Học viện Hoa Sen… ”
“Linh Nguyệt, Bích Thảo… ”
“Việt An, Quốc Vinh, Hoài Nam… ”
“Hồng Diễm, Yến Nhi, Mỹ Linh… ”
“Thất Hứa, Công Khanh, Yến Ly… ”
“Cuộc thi liên trường… ”
“Đăng Quang… ”
“Vương Ám… ”
“Chiến thắng… ”
“Buổi tiệc… ”
“Bắt cóc… ”
“Trốn thoát… ”
“Rơi vực… ”
Và…
Hình ảnh một thiếu niên mình be bét máu ở dưới đáy vực.
“Uh… Mình sẽ chết sao? ”
“Xoẹt! ”
Từ trong ngực hắn, một luồng sáng phát ra.
Rồi, một con rồng trắng to lớn xuất hiện trước mặt hắn.
“Bạch… Long? ”
Rồng trắng há miệng ngoạm và đưa thiếu niên kia lên lưng mình, sau đó bay đi.
Vượt qua thung lũng Sương Mù.
Vượt qua nhiều cánh rừng.
Và dừng lại ở một ngôi nhà nọ.
Một thiếu nữ bước ra.
“Linh Chi! ”
“—Rẹt! ”
Mọi thứ dừng lại.
Hồi Trí, không, là một kẻ khác mở mắt ra.
Một nụ cười xuất hiện.
“KHẢI MINH TA TRỞ LẠI RỒI ĐÂY!