Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 88
Ngoại truyện thế giới song song hiện đại
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
14.
Bảy, tám cặp mắt cùng dán vào cái chai rỗng đang xoay tít trên mặt sàn.
Cái chai dừng lại ngay chính giữa.
Trong khi miệng chai chĩa thẳng về phía một người đàn ông mặc âu phục đen, đeo mặt nạ trắng thì đáy chai lại quay về phía một cậu tiếp viên nam chừng hai mươi tuổi, mặt mày đầy vẻ mong đợi.
Dưới lớp mặt nạ, Lam Minh Tô trầm mặc.
Giản Thiếu Mai thì tuy vẫn ngồi ngoan đằng đó nhưng nét mặt cậu lại không bình tĩnh nổi.
Cậu nương theo đám đông đùn đẩy mà đứng dậy, giả vờ hỏi: “Sao lại chuẩn xác thế được nhỉ?”.
Không chuẩn mới lạ đấy.
Nói thẳng ra thì trò này cần độ chính xác cao và lực xoay vừa đủ.
Từ hồi bé, Giản Thiếu Mai đã luyện qua không biết bao nhiêu lần, đương nhiên lần xoay chai này cũng một phát ăn ngay.
Đã chơi thì phải chơi đúng luật.
Lam Minh Tô đứng dậy, khẽ gật đầu, kéo Giản Thiếu Mai vào tủ âm tường trong tiếng cười đùa của mọi người.
Không gian bên trong tủ âm chỉ rộng khoảng một mét vuông, để hai người đàn ông cao lớn đứng cùng thì phải chen chúc nhau mới vừa.
Ngay khi vừa đóng cửa lại, cả hai như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Tiếng huyên náo ồn ào ở ngoài tủ cũng chỉ còn là một vài tạp âm nho nhỏ.
Lam Minh Tô tựa vào vách tủ, khó khăn mà điều chỉnh lại tư thế đứng của mình, bảo Giản Thiếu Mai: “Chờ đi”.
Đương nhiên, Giản Thiếu Mai không trông mong là sẽ xảy ra chuyện gì.
Song, được đứng gần nhau như thế này vẫn khiến cậu vui sướng vô cùng.
Mặt cả hai người không khỏi dán sát lại với nhau.
Giản Thiếu Mai khe khẽ hỏi: “Nếu không làm gì hết thì có sợ lộ không ạ?”
Gần quá.
Muốn ôm anh ấy vào lòng quá.
Luật của trò này là nếu lúc ở trong tủ, hai người không làm gì nhau thì sau khi đi ra sẽ phải chịu phạt.
Về phần hình phạt đó là gì, khó mà nói trước được.
Lam Minh Tô im lặng thật lâu, chợt nghe Giản Thiếu Mai lơ đễnh nói: “Nếu không thì…!Hay là mình hôn nhau mấy cái đi anh?”
Lam Minh Tô chớp chớp mắt.
Hôn mấy cái?
Anh cũng không rõ mình đang nghĩ gì, chỉ ma xui quỷ khiến mà kéo mặt nạ xuống.
Hai người đứng mặt đối mặt với nhau.
Bên trong tủ âm tối đen như mực, không nhìn thấy gì.
Giản Thiếu Mai đưa môi đến gần, khẽ hôn Lam Minh Tô.
Thật ra thì…!Lớn cả rồi, hôn mấy cái cũng chẳng có ý gì cả.
Đầu óc Lam Minh Tô mơ hồ, không nghĩ ngợi được gì.
Đầu lưỡi anh bị người ta mút mát, cổ áo thì bị phanh ra.
Một bàn tay lần theo ngực anh mà vuốt dọc xuống dưới.
Hành động này là có ý gì? Trong một bữa tiệc kiểu này, con người ta đã rất khó kiểm soát bản thân.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng không tài nào dùng lý lẽ thường tình mà giải thích được.
Lam Minh Tô kéo bàn tay đang làm loạn trong áo sơ mi của mình ra.
Lòng anh nóng như lửa đốt.
Giản Thiếu Mai vẫn còn muốn vuốt xuống dưới nữa, nhưng đôi bàn tay đang chống trên lồng ngực cậu lại rất kiên quyết, khiến cậu không làm được gì nữa mà chỉ còn cách sợ hãi lùi về sau.
Giản Thiếu Mai hoảng hốt nói: “Em không cố ý đâu anh Lam ơi”.
Lam Minh Tô điềm tĩnh lắc đầu: “Không sao hết”.
“Anh Lam ơi, anh giúp em nhiều như thế nên em muốn, muốn làm chút chuyện cho anh”.
Giọng cậu khàn đi, như thể thật sự muốn làm gì đó cho Lam Minh Tô vậy.
Thấy anh không trả lời, đầu óc Giản Thiếu Mai không tỉnh táo được nữa.
Cậu đặt tay lên hông anh, thử gỡ thắt lưng của anh ra với ý thăm dò.
Lam Minh Tô có cảm giác mình chưa bao giờ bối rối như bây giờ.
Thậm chí, anh còn chẳng biết mình đang muốn cái gì nữa.
Tay Giản Thiếu Mai lần mò vào trong quần của Lam Minh Tô.
Anh muốn cản lại, nhưng rồi lại không làm được.
Anh cuộn ngón tay lại, nghiến răng, cố không lên tiếng.
Lưỡi của Giản Thiếu Mai cũng bắt đầu ra trận.
Cậu mơ hồ gọi: “Anh Lam ơi, em-“
Cả trên lẫn dưới đều bị cảm giác ấm áp và ẩm ướt bao bọc, làm đầu óc Lam Minh Tô nhão ra như hồ.
Trong lúc mông lung, Lam Minh Tô cảm giác được có gì đó đang cọ cọ giữa hai chân anh.
Anh thở gấp hẳn lên.
Đột nhiên, Giản Thiếu Mai xuýt xoa mấy tiếng, đau đớn kêu lên: “Anh Lam!!! Phéc, phéc-mơ-tuya của anh…”
Lam Minh Tô cúi đầu, đứng thẳng dậy, hỏi: “Em có sao không?”
“Không sao ạ”, Giản Thiếu Mai vừa bực mình, vừa sốt ruột mà nhích về phía trước.
Tuy nhiên, cậu lại không dám cử động quá mạnh.
Giản Thiếu Mai chỉ đành khẽ cười, bảo: “Mình làm tiếp nào anh”.
Lam Minh Tô đẩy nhẹ cậu ra, tỉnh táo nói: “Thôi.
Không ai để ý đâu”.
Không ai để ý cái gì, em để ý đây này! Giản Thiếu Mai đang rất muốn chui vào thùng rác ngồi.
Sao tự nhiên ban nãy vô tình để kẹt (chim) vào phéc-mơ-tuya làm gì? Để bây giờ anh Lam hết hứng, làm tiếp kiểu gì được nữa?!?
Hai người yên lặng đứng trong tủ cài lại khuy áo.
Giản Thiếu Mai chơi trò mặt dày, nhỏ giọng hỏi: “Anh Lam này, anh không có bạn trai mà ha.
Vậy bình thường, những khi có nhu cầu ấy, thì anh làm sao ạ?”.
Cậu không nhịn được mà muốn trêu anh, muốn biết anh giải quyết nhu cầu như thế nào.
Có phải là anh ấy sẽ nhân lúc đêm khuya thanh vắng mà tự lấy đồ mà nhét vào “chỗ đó” không?
Lam Minh Tô không biết phải trả lời thế nào.
Tuy câu hỏi này làm anh hơi ngượng nhưng cũng may trong tủ đủ tối để giúp anh che đi nỗi xấu hổ đang dâng lên trong anh.
Giản Thiếu Mai cúi đầu lẩm bẩm: “Em tiện miệng nên hỏi xíu thôi ạ, mong anh Lam đừng vì thế mà ghét em…”
Lam Minh Tô hít sâu một hơi, khàn giọng bảo: “Một buổi tối chưa ăn gì, em có đói không?”
Giản Thiếu Mai không đáp.
Lam Minh Tô mở cửa tủ.
Bên ngoài chẳng còn mấy người bởi đa số đã sang phòng bên cạnh hết rồi.
Lam Minh Tô bước đi đằng trước, còn Giản Thiếu Mai không thể làm gì khác ngoài miễn cưỡng đi theo sau anh.
Lần nào cũng thế.
Rốt cuộc là đến khi nào anh mới gật đầu đồng ý đây?
Tiếng nhạc rock xập xình vang lên ở phòng bên cạnh.
Làn khói trắng mờ ảo bao phủ sân khấu.
Chợt, một tiếng động lớn vang lên, theo sau đó là ánh đèn sáng rực như ban ngày.
Bốn cây cột bằng thép màu bạc chẳng biết xuất hiện trên sân khấu từ bao giờ.
Trên mỗi cây cột là một người đàn ông đang đánh đu, nhảy múa vô cùng nhiệt tình.
Bên dưới sân khấu, bầu không khí sục sôi, náo loạn.
Ai cũng như kẻ loạn trí, kích động mà gào thét chói tai.
Tuy rằng bọn họ đang đeo mặt nạ nhưng tất cả đều như đang sống trần trụi với bản chất của mình.
Chợt, sân khấu yên lặng hẳn.
Tiếng kèn saxophone trầm bổng vang lên; có thêm mấy người nữa lần lượt đi ra khỏi cánh gà.
Những người này hóa trang theo kiểu mỗi người một vẻ, có cổ đại, có hiện đại.
Giản Thiếu Mai nhận ra mấy người này đều đang hóa trang ăn theo những mỹ nam nổi đình nổi đám trên sóng truyền hình năm nay, trông y như thật.
Đám người bên dưới sân khấu cười ầm lên.
Đây mới là “món chính” của đêm nay.
Đôi mày Lam Minh Tô nhíu chặt lại.
Anh nói: “Tôi không nghĩ là em xem được phần này đâu”.
Giản Thiếu Mai nghĩ bụng, rốt cuộc anh cho rằng em mấy tuổi rồi? Cậu càng nghĩ càng ấm ức, nhỏ giọng cãi: “Sao anh biết em không xem được?”
Tiếng nhạc rock ồn ào lại vang lên.
Trong thứ nhạc đinh tai nhức óc ấy, mấy người đàn ông trên sân khấu chậm rãi rảo bước xuống dưới.
Giản Thiếu Mai hóa đá đến nơi rồi: “Này là tiết mục gì vậy?”
Không phải đấy chứ? Đây là muốn…?
Lam Minh Tô bị đám đông chen ra ngoài.
Anh im lặng lùi vào trong góc, chống hất cằm chỉa về chỗ ồn ào cách đó không xa, bảo Giản Thiếu Mai: “Sao bảo xem được cơ mà? Đi xem đi kìa”.
Giản Thiếu Mai bĩu môi, cúi gằm xuống.
Cậu chỉ muốn ngắm cơ thể của anh Lam thôi.
Cảnh người khác quần nhau lộn xộn thế này cậu ghét kinh khủng, chứ đừng nói đến chuyện phải xem trực tiếp như bây giờ.
Lam Minh Tô thì trầm ngâm mà liếc về phía mấy bóng người vừa xuất hiện ở cửa.
Đó là một người đàn ông trung niên đeo mặt nạ, sau lưng ông ta có hai người đeo mặt nạ nữa đi theo.
Giám đốc Tiền vừa nói cười vừa dẫn người nọ vào trong một căn phòng nhỏ phía sau.
Giản Thiếu Mai nhỏ giọng thắc mắc: “Ai đây anh? Nhân vật quan trọng ngày hôm nay hả?”
Lam Minh Tô liếc cậu, đáp: “Hẳn là vị khách được chiêu đãi ngày hôm nay.
Tôi không biết là ai cả”.
Anh cũng không muốn biết.
Đến cả Giám đốc Tiền còn phải khom lưng uốn gối lấy lòng người ta thì chỉ sợ đây không phải nhân vật xoàng xĩnh gì.
Giản Thiếu Mai ngó nghiêng xung quanh.
Bầu không khí trong phòng cháy hừng hực như lửa.
Những thanh âm khó nghe rải rác khắp nơi.
Cậu chán nản mà trưng ra bản mặt đau khổ.
Bữa tiệc này vốn là để con người ta không khống chế được bản thân.
Dẫu biết mình không nên để bản thân bị cuốn theo thứ dục vọng nhơ nhuốc này nhưng Giản Thiếu Mai vẫn không khống chế được ngọn lửa vô danh đang nhen nhóm trong lòng mình.
Quả nhiên, vẫn còn trẻ con lắm.
Lam Minh Tô nghĩ mà buồn cười, khóe miệng anh hơi cong lên.
“Giám đốc Tiền không quay lại đây nữa đâu.
Chúng ta về thôi”.
Giản Thiếu Mai gật đầu, đồng ý: “Dạ”.
Có những người dù có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì vẫn chưa trưởng thành, Giản Thiếu Mai chính là một người trong số đó.
Mỗi một cử chỉ của cậu đều mang theo khát vọng với cuộc đời, tràn đầy lý tưởng.
Chỉ cần cậu thấy cái gì hợp ý là sẽ quên mình xông pha vì thứ đó.
Lam Minh Tô đang lái xe.
Ánh đèn từ phía đối diện lúc sáng lúc tối, chiếu lên khuôn mặt suy tư của anh.
Lam Minh Tô đang nghĩ về cậu trai ngồi cạnh mình.
Giản Thiếu Mai không phải là dạng người bị cuộc đời “bón hành” đến mức mất hy vọng sống.
Dùng lời của mẹ Lam Minh Tô để nhận xét thì là cậu bé này sở hữu phẩm chất rất tốt.
Một cậu bé như vậy không nên xuất hiện trong hoàn cảnh này.
Tuy nhiên, Lam Minh Tô không định tìm hiểu sâu xa về bối cảnh gia đình của Giản Thiếu Mai nên anh không hỏi thêm gì.
Tất cả những gì anh biết về Giản Thiếu Mai là: sinh viên khoa Nhạc, thiếu tiền và nổi tiếng trên mạng.
Còn Giản Thiếu Mai đang nghĩ về chuyện khác.
Cậu nhận ra Lam Minh Tô đang lái xe về trường mình, cũng sắp tới nơi rồi.
Thế nhưng, Giản Thiếu Mai cảm thấy đêm nay khác hẳn những đêm trước.
Nếu cậu muốn có chuyện gì đặc biệt xảy ra thì ắt hẳn phải tìm cơ hội trong đêm nay.
Khổ nỗi, Giản Thiếu Mai không biết phải làm gì, nói gì để dẫn được đến sự kiện kia.
Ngu, quá ngu.
Đúng là đồ vô dụng.
“Giờ này ký túc xá của em còn mở không?”, Lam Minh Tô hỏi.
Bầu không khí trong xe quá yên tĩnh, khiến anh cảm thấy hơi ngột ngạt.
Lam Minh Tô kéo nhẹ cà vạt, thuận miệng tìm để tài trò chuyện.
“Đóng cửa rồi ạ.”, Giản Thiếu Mai đáp mà tim đập thình thình.
Cửa ký túc xá thì đóng thật đấy, nhưng có thể đi vào bằng cách lách qua một góc tường rào.
Sinh viên trong ký túc xá nam hễ về muộn là lại vào bằng đường đó.
Vì vậy, về sớm hay muộn chưa bao giờ là vấn đề.
Lam Minh Tô thì nhíu mày, vô thức đạp nhẹ chân phanh.
Anh lái xe chậm lại, hỏi tiếp: “Đóng rồi ấy à?”.
Sao không nói sớm?
Giản Thiếu Mai không nói gì mà chỉ thoáng gật đầu.
Cậu không muốn nói dối Lam Minh Tô, nhưng bây giờ đang là tình huống đặc biệt.
Không biết có phải cậu đang nằm mơ hay không nhưng mọi việc đang rất thuận lợi đối với cậu.
Ký túc xá đóng cửa rồi.
Giờ đi đâu đây?
Lam Minh Tô hơi mờ mịt.
Chuyện này rõ ràng nên trách Giản Thiếu Mai vì đi lâu như thế mà cũng không nói cho anh biết.
Tuy trong lòng Lam Minh Tô cảm thấy việc này cứ sai sai sao đó, nhưng cuối cùng anh không trách gì Giản Thiếu Mai hết.
“Thế em muốn thuê khách sạn hay là về nhà tôi?”, Lam Minh Tô ngập ngừng hỏi cậu.
Cậu nhóc này không mang đủ tiền nên muốn thuê phòng cũng khó.
Nếu vậy thì vừa nãy cậu không nói gì là vì không muốn tìm thêm phiền phức cho anh à?
Giản Thiếu Mai thở gấp.
Hiện giờ, trong đầu cậu chỉ còn đọng lại ba chữ “về nhà tôi” ngọt như mật rót vào tai.
Cậu gật nhẹ đầu, đáp: “Cảm ơn anh Lam ạ.
Phiền anh quá.
Không thì mình về nhà anh được không ạ?”
“Ừm.”, Lam Minh Tô quay đầu xe, tạm thời không biết nói gì thêm nên lại tiếp tục im lặng.
Khoan.
Có gì đó sai lắm đây.
Lam Minh Tô toát mồ hôi mà siết lấy vô lăng.
Thật ra thì đây không phải là lần đầu anh để Giản Thiếu Mai đến nhà mình.
Trước kia cậu cũng từng qua đêm ở nhà anh rồi.
Đáng lý ra anh không nên thấy gượng gạo như lúc này mới phải.
Hay là vì bây giờ muộn quá rồi?
Giờ đã qua nửa đêm.
Trời vừa mới mưa nên trên đường không có mấy bóng xe.
Lam Minh Tô lái thẳng về nhà, đánh xe vào trong ga-ra.
“Em vào nhà đi.”, Lam Minh Tô mở cửa nhà, cúi xuống cởi đôi giày ướt ra, để ngay ngoài cửa.
Giản Thiếu Mai cẩn thận bước vào nhà, lại cảm ơn Lam Minh Tô thêm lần nữa: “Làm phiền anh Lam rồi ạ”.
Lam Minh Tô lấy một đồ ngủ sạch màu đen ra, bảo: “Trong bếp có sẵn nước sôi, còn trong tủ lạnh có sữa đấy.
Nếu em đói thì tự hâm nóng lại mà uống.
Giờ tôi phải đi viết nốt vài cái mail, em đi tắm trước đi”.
“Dạ”.
Giản Thiếu Mai không biết bây giờ mình đang hưng phấn quá hay gì mà đến cả ngón tay cũng nóng rực lên.
Cậu đi vào phòng tắm, không chờ kịp mà cởi ngay bộ quần áo ám mùi khói và hơi rượu ra, ném xuống sàn.
Bởi chỗ này là phòng tắm thường dùng của Lam Minh Tô nên Giản Thiếu Mai cố không nghĩ bậy, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ ngủ.
Sau khi đi ra ngoài, cậu thấy Lam Minh Tô vẫn ăn mặc chỉnh tề, mang theo nét mặt trầm tư mà ngồi gõ máy tính.
Anh ấy vất vả quá, hơn hai giờ sáng rồi mà vẫn phải làm.
“Anh Lam vẫn chưa ngủ ạ?”, đèn trong phòng khách đã tắt từ lâu.
Giản Thiếu Mai bước tới chỗ sofa, ôm lấy đống chăn gối sạch đã được đặt sẵn ở đấy.
“Sắp viết xong rồi đây.
Em cứ ngủ trước đi.”, Lam Minh Tô trả lời mà không quay đầu lại.
Anh vẫn đang rất chăm chú tập trung làm việc: “Đành để em ngủ tạm trên sofa vậy”.
“Có gì đâu ạ”, Giản Thiếu Mai vội đáp lời, “Cảm ơn anh nhiều”.
Giản Thiếu Mai nằm trên sofa, dùng một tay chống cằm, ngắm nghía bóng lưng thon gầy của người đàn ông trước mặt.
Cậu cảm giác ngắm thế nào cũng không đủ.
Cậu thích dáng lưng của người này, thích giọng nói của người này, đến cả cây bút người ấy dùng rồi cậu cũng thích.
Nghe nói, khi một chú thỏ có ý với một chú thỏ khác thì sẽ tiểu lên đồ mà chú thỏ kia đã dùng coi như là đánh dấu lãnh thổ.
Đến bây giờ cậu mới hiểu được loại tâm trạng này.
Hầy…
Mình hết hy vọng thật rồi, nhỉ? Cho dù có vào được nhà anh ấy, có được ngủ trong phòng khách nhà anh ấy thì cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Giản Thiếu Mai rúc đầu vào chăn, để bóng tối ôm lấy mình.
Lam Minh Tô vẫn đang ngồi bên cạnh.
Cậu nhắm mắt, lắng nghe tiếng gõ phím đều đều mà thở dài thườn thượt.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, xung quanh Giản Thiếu Mai là một mảnh tối đen.
Giản Thiếu Mai hoa mắt chóng mặt mà bò dậy khỏi chăn.
Vừa nãy cậu quên đi vệ sinh nên giờ mới phải dậy.
Giản Thiếu Mai mắt nhắm mắt mở mở cửa phòng tắm, với tay bật đèn.
Hình như có tiếng gì đấy.
Cậu cũng không để ý lắm mà tụt quần xuống “giải quyết nỗi buồn”.
Lúc sắp xong thì Giản Thiếu Mai chợt rùng mình, tỉnh táo lại ngay tắp lự.
Cậu quay phắt lại nhìn.
Lam Minh Tô cả người ướt nhẹp, thân không mảnh vải, lúng túng đứng như trời trồng trong phòng tắm.
Chỉ còn lại tiếng nước rào rào vang vọng trong phòng tắm.
Giản Thiếu Mai lắp bắp: “A-Anh, anh Lam, Lam ạ! Em không biết anh ở đây.
Anh, anh đang tắm ạ?”
Thánh thần thiên địa ơi! Thế tức là anh Lam nhìn thấy hết quá trình “xả lũ” của mình hả?!
Cậu vội vàng kéo quần lên, nhưng vẫn không nhịn được mà liếc nhìn thân thể Lam Minh Tô..