Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 78: Ngoại Truyện 1
Ngoại truyện 1
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Sau khi quay về Vô Nhân cốc được tầm một tháng, Mặc Ly ngỏ ý muốn dẫn Lam Lăng đi ngắm núi ngắm sông.
Thấy Lam Lăng có vẻ hào hứng lắm, người làm chủ nhân như Lam Chỉ cũng không tiện từ chối.
Cậu dặn đi dặn lại, để Mặc Ly nhớ phải chăm sóc cho Lam Lăng thật tốt rồi mới tiễn hai người ra khỏi cốc.
Bạch Phong Dương tuy không muốn làm phiền đôi tình nhân này nhưng cũng không đi quá xa.
Gã tìm một mảnh đất khá kín đáo cách Vô Nhân cốc khoảng năm mươi dặm làm nơi dừng chân cho mình.
Thỉnh thoảng gã cũng ghé qua Vô Nhân cốc tán gẫu đôi câu, nhâm nhi đôi chén với Lam Chỉ, tiện thể kể cho cậu nghe những việc đang diễn ra bên ngoài cốc.
Lam Chỉ cũng chẳng còn người bạn nào khác nên mỗi khi Bạch Phong Dương đến thăm, cậu lại thấy vui vui.
Trong cốc còn mười mấy vò rượu ngon.
Lam Chỉ để riêng hai vò đãi khách, khi nào Bạch Phong Dương tới là hai người lại lôi ra uống cho thỏa thuê.
Hôm ấy, Bạch Phong Dương vừa mới ra về, đương lúc Lam Chỉ xắn tay áo dọn dẹp thì bắt gặp Giản Thương đang cúi đầu, trầm tư ngồi bên bờ suối.
Hình như hắn đang phiền lòng lắm hay sao mà cứ ngồi bứt cỏ.
Lam Chỉ nhìn nhìn, thấy Giản Thương sắp nhổ trụi đám cỏ quanh chỗ mình ngồi rồi thì bước tới cạnh hắn, hỏi: “Em sao đấy?”
Giản Thương chẳng thèm đáp, chỉ hừ cho có.
“Em không nói là ta đi à”, Lam Chỉ vừa nghịch tóc Giản Thương vừa thủ thỉ hỏi: “Buồn lòng chuyện gì hả?”
Lúc này, Giản Thương mới chịu quay sang nhìn cậu.
Mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt phượng đong đầy nước mắt.
Hắn bảo: “Bạch Phong Dương rõ ràng chẳng có chuyện gấp gì mà cứ đến kiếm huynh hoài, chứng tỏ gã đang ủ mưu.
Huynh lại còn chậm tiêu ơi là chậm tiêu, chẳng biết cái gì cả! Gã có ý đồ xấu với huynh đó!”
Lam Chỉ tự nhủ Bạch Phong Dương lấy đâu ra lắm mưu đồ thế.
Cậu vô tư đáp: “Người ta không gia đình, không bằng hữu, thi thoảng đến trò chuyện với ta mấy câu thì có sao đâu nào?”
Cả ngày cứ ru rú trong cốc làm nguồn thông tin của Lam Chỉ bị hạn chế rất nhiều, thành ra Bạch Phong Dương năng đến chơi cũng khiến Lam Chỉ khá là vui.
Giản Thương nghe thế thì mắt càng đỏ hơn nữa, cãi lại: “Những người tu đạo như chúng ta vốn đã không màng chuyện thế tục rồi, chỉ nên chuyên tâm ngồi thiền luyện công thôi! Không biết mấy thứ đó thì có sao đâu chứ!”
“Ngồi thiền luyện công ấy hả?”.
Lam Chỉ hơi bực, im lặng mãi mới hỏi ngược lại Giản Thương: “Em đếm thử ta xem, hơn bốn tháng nay ở trong cốc, em đã nghiêm chỉnh ngồi thiền được bao nhiêu lần rồi?”
Ngày nào nhóc con này cũng quấn lấy Lam Chỉ đòi lên giường, chẳng cần biết sớm khuya.
Hễ Lam Chỉ từ chối là hắn lại bắt đầu trưng ra đôi mắt rớm lệ, kể khổ về ngày xưa, xin Lam Chỉ đừng làm hắn đau lòng thêm nữa.
Lam Chỉ chỉ muốn nhón chút thời gian làm tí việc có ích một tí, sao tự dưng lại bị gán cho cái mác ngược đãi người yêu vậy?
Giản Thương bị Lam Chỉ hỏi thì đuối lý, nước mắt mẹ nước mắt con thi nhau rớt xuống.
Giọng hắn nghẹn đi: “Em nhịn bao lâu rồi mà giờ huynh còn nghi ngờ em nữa…”.
Giản Thương nhớ lại những lần mình nhịn lên nhịn xuống mấy năm qua thì càng thấy ấm ức hơn.
Hắn nhào vào lòng Lam Chỉ rồi òa lên khóc nức nở.
Lam Chỉ biết những giọt nước mắt này là thật, đau thương chất chứa trong lòng hắn cũng là thật.
Lam Chỉ thương lắm.
Cậu xoa xoa đầu Giản Thương, bảo: “Thì bây giờ ta chiều em hết còn gì nữa?”
Giản Thương vừa khóc nấc vừa ngẩng đầu lên, nhìn Lam Chỉ bằng đôi mắt sưng húp.
Hắn thơm lên khóe miệng Lam Chỉ một cái, thoải mái ngả vào lòng Lam Chỉ, bắt đầu vòi cậu: “Vậy mai mốt huynh đừng chơi với Bạch Phong Dương nữa nha?”
Lam Chỉ nhăn nhó một hồi rồi e dè phát biểu: “Bạch Phong Dương hay ghé thăm, sao ta có thể vì buồn lo vô cớ của em mà bơ gã được? Gã cũng là bạn mình, không phải là tình địch của em đâu, em hiểu không nào?”
Giản Thương ngồi bật dậy, lên án Lam Chỉ bằng một đôi mắt đỏ hoe, hỏi: “Thế trong lòng huynh, em quan trọng hơn hay gã ta quan trọng hơn?”
Nói linh tinh gì không biết?
“Gã ta có gì tốt đẹp đâu mà huynh cứ phải chén chú chén anh với gã”.
Lam Chỉ hơi bực mình: “Lần trước ta không gọi em uống chung thôi mà, có gì đâu mà em phải thái độ thế?”.
Lần nào uống với Bạch Phong Dương cậu cũng gọi Giản Thương cả còn gì? Tại nhóc con này không chịu ra đấy chứ? Đã không đi rồi lại còn suốt ngày trách cậu, giờ lại còn làm mình làm mẩy nữa?
Thấy Lam Chỉ bắt đầu nghiêm giọng, nước mắt Giản Thương lại tuôn ra như mưa.
Hắn ấm ức cãi lại: “Em đã không ưa gã rồi, sao còn bắt em phải chung mâm với gã? Rõ ràng là gã biết thừa em vừa không muốn dính dáng gì đến gã, vừa không muốn làm huynh mất thể diện nên mới cố tình diễu võ giương oai trước mặt em!”
“…”
“Huynh lại còn vì gã mà to tiếng với em nữa! Trước giờ huynh đã bao giờ nạt em đâu…”
Lam Chỉ không muốn nghe Giản Thương càn quấy nữa nên cậu đứng dậy, toan về phòng.
Giản Thương thấy thế thì vội vàng ôm eo cậu, níu lại: “Huynh không được đi!!! Nói xong rồi muốn đi đâu thì đi!!!”
“Còn cái gì đâu mà nói? Bạch Phong Dương là bạn ta, lại còn không thích nam nữa! Mắt nào của em thấy gã có ý với ta vậy hả?”, Lam Chỉ nheo mắt nhìn hắn.
Em nghĩ là ai cũng như em, bảo thích con trai là thích ngay hay sao? Em còn chẳng có chướng ngại tâm lý nữa cơ mà?
Giản Thương nhìn cậu đăm đăm, khăng khăng bảo: “Chung quy lại là em không thích sư huynh qua lại với gã nhiều quá.
Chắc chắn gã đang có ý với huynh! Em không cho huynh gặp gã nữa đâu! Huynh nghe chưa!?”
Lam Chỉ hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi đẩy Giản Thương ra, hậm hực bước về phòng.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Lam Chỉ rúc vào phòng tu luyện hơn nửa ngày, không thèm để ý đến Giản Thương nữa.
Lúc Lam Chỉ ra khỏi phòng hóng gió tí cho mát lại vô tình thấy Giản Thương đang rơm rớm nước mắt ngồi bó gối ngoài cửa.
Hắn vừa trêu một chú chim nhỏ vừa run rẩy lẩm bẩm: “Lam sư huynh ghét tao rồi á.
Hồi trước huynh ấy không như thế đâu, ấy vậy mà giờ huynh ấy chỉ quan tâm cái tên Bạch Phong Dương kia thôi”.
Lam Chỉ tức anh ách.
Cậu không muốn cãi nhau với nhóc con này nên tự giác ra vườn thuốc sau nhà cuốc đất trồng cây.
Giản Thương cũng lật đật chạy theo.
Hắn chỉ chăm chăm bám theo Lam Chỉ, chẳng nói chẳng rằng cũng chẳng thèm giúp cậu.
Hắn tiếp tục vừa trêu chú chim nhỏ trên tay mình.
Lam Chỉ cuốc đất được một chốc thì Giản Thương lại bắt đầu niệm bên tai cậu: “Rõ ràng cái tên đểu cáng kia có ý với huynh ấy.
Hồi trước thì tao không nhận ra, giờ lại đến lượt chính sư huynh cũng không nhận ra.
Vì bênh gã ta mà huynh ấy còn trách tao không ngoan, không biết điều! Sư huynh hết yêu tao rồi á chim…!Huynh ấy thích cái gã Bạch Phong Dương kia mất rồi…”.
Giản Thương càng nói càng tủi thân, nước mắt lại bắt đầu tuôn ra như suối.
Lam Chỉ bị người yêu nhỏ quấy đến độ phiền lòng không chịu được.
Trời hôm nay oi bức đến lạ.
Thấy cả người mình nhễ nhại mồ hôi, Lam Chỉ cất gáo múc nước tưới cây đi rồi chạy vào phòng tắm.
Vừa cởi được tấm áo, còn chưa kịp cởi quần, Lam Chỉ đã thấy Giản Thương đeo vẻ mặt ấm ức theo vào trong này.
Mặt mũi tèm lem, nước mắt còn chưa kịp khô.
Hắn đứng im, đầu cúi gằm xuống.
Hai người bên nhau đã lâu, đương nhiên cũng hiểu nhau cực rõ.
Lam Chỉ giả vờ giả vịt hỏi: “Tắm chung không bé?”
Giản Thương quệt nước mắt, gật gật đầu.
Khóc cứ khóc, quấy cứ quấy, Giản Thương chưa bao giờ bỏ qua cơ hội được thân thiết với Lam Chỉ cả.
Hồi mới về ẩn cư trong cốc, cả hai tự tay xếp từng viên gạch, xây cho mình một tổ ấm nho nhỏ.
Họ chẳng thiếu thời gian, thế nên mỗi ngày cũng thong thả mà xếp thêm mấy hàng gạch, thêm vài viên ngói.
Lam Chỉ xới một mảnh đất làm vườn thuốc trồng linh thảo, lại dẫn nước từ con suối gần nhà vào vườn.
Sau đó, cậu chuyển tất cả những loại linh thảo hiếm ở trong lẫn ngoài cốc vào đây trồng.
Giản Thương thì lo xây bể tắm, phòng ngủ, phòng tu luyện này nọ.
Từ khâu thiết kế đến khâu xây dựng, hắn không để Lam Chỉ đụng vào dù chỉ một ngón tay.
Ban đầu, Lam Chỉ cũng không để ý lắm.
Mãi đến lúc có nhà ở rồi cậu mới phát hiện ra rằng chỗ nào trong nhà cũng rất tiện cho chuyện giường chiếu của cả hai.
Lam Chỉ đau hết cả đầu.
Cậu đề nghị Giản Thương sửa lại vài chỗ, coi như cứu vớt chút liêm sỉ còn sót lại.
Tuy nhiên, lần này nhóc con lại cực kỳ cứng đầu.
Bình thường bảo gì cũng nghe, duy chỉ có vụ này là dỗ mãi vẫn không chịu sửa lại kiến trúc nhà.
Giản Thương ăn vạ mấy ngày liền, cuối cùng Lam Chỉ cũng phải nhường hắn.
Thế là nhà xây sao vẫn y vậy.
Đôi tình nhân ngâm mình trong làn nước, âu yếm vuốt ve nhau một lúc thì bắt đầu bị sóng tình bủa vây.
Cơ thể cả hai nóng bừng lên.
Lam Chỉ dán sát lưng vào thành bể tắm.
Một cơn đau nhói lên.
Cậu mím môi, chờ thứ kia của Giản Thương chậm rãi vào hẳn.
Lam Chỉ phụng phịu: “Nếu ta thích Bạch Phong Dương, đời nào ta lại đồng ý cho em làm thế này với ta chứ?”
Giản Thương không đáp.
Hắn nâng mặt Lam Chỉ lên, cúi xuống hôn cậu.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã trầm mê trong cơn khoái lạc.
Giản Thương vùi đầu bên hõm vai Lam Chỉ, hổn hển than: “Lâu rồi chưa ân ái, em suýt quên mất phải làm thế nào đấy sư huynh ạ”.
Quên ấy hả? Quên gì cơ? Cho dù là lần đầu tiên, cái lần mà Giản Thương mất ý thức kia kìa, hắn cũng không thầy mà giỏi, hành sự cực kỳ trơn tru.
“Hôm nọ mới yêu em còn gì?”, Lam Chỉ bị người yêu nhỏ chọc cho tức cười, “Em quên hả?”
Giản Thương đưa đẩy hông, vừa mút mát vành tai Lam Chỉ vừa ra vẻ đồng ý với cậu: “Vâng ạ.
Sư huynh ơi…!Tận hai ngày rồi mình chưa làm đó sư huynh”.
Lam Chỉ dỗi, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Lát sau, Lam Chỉ đã bị chơi đến nỗi không đứng thẳng được nữa rồi.
Cậu hơi trượt chân.
Lam Chỉ bảo Giản Thương: “Ở đây khó chịu quá.
Mình về phòng làm tiếp đi em?”
Giản Thương đang hăng, chẳng muốn đi đâu hết.
Hắn ôm ghì lấy eo thon của cậu, nói với nhịp thở nặng nhọc: “Hôm nay sư huynh ra sớm quá nhỉ? Nhưng mà mới một lần thôi à, sao mà xong nhanh thế được?”
Lam Chỉ hơi híp mắt, khẽ nghiến răng, không đáp.
Mấy độ gió xuân ấm áp, Giản Thương trông tươi tỉnh hơn hẳn.
Hắn vùi đầu vào lòng Lam Chỉ, hai tay sờ soạng lung tung.
Lam Chỉ thấy Giản Thương vui thì cũng vui lây.
Cậu thơm nhẹ lên hai má đỏ hây của Giản Thương, âu yếm bảo: “Ai bảo ta không yêu em nữa? Suốt ngày nghĩ linh ta linh tinh thôi.
Thế này mà còn dám bảo ta hết yêu em rồi à?”
Giản Thương mè nheo trong vòng tay người thương: “Thế huynh đừng để ý tên kia nữa mà”.
Lam Chỉ ơi nhíu mày, tiếp tục dỗ: “Chúng ta nói rõ với nhau rồi còn gì? Gã là bạn ta, có sao đâu mà không được gặp? Nếu em không muốn thấy gã trong cốc thì để ta ra ngoài gặp gã cũng được”.
Thấy Lam Chỉ lại nghiêm giọng với mình thì Giản Thương nghệt ra.
Hắn ôm eo Lam Chỉ ăn vạ: “Không cho đi! Em không cho huynh gặp gã nữa! Rõ ràng gã ủ mưu với huynh mà…”
Lam quay người qua chỗ khác, quyết định đi ngủ.
Giản Thương vẫn ôm chặt cậu không buông, vẫn bướng bỉnh nhai đi nhai lại: “Lam Minh Tô! Huynh quay qua đây! Đừng có giả vờ ngủ nữa! Lần nào tên khốn kia đến nhà bọn mình, gã cũng tìm cách ra oai với em! Gã biết thừa em không làm gì được gã nên mới bắt nạt em! Huynh đừng có tin gã mà…”
Lam Chỉ bực, hỏi: “Vậy em nói xem, gã bắt nạt em kiểu gì?”
Giản Thương bắt đầu mách: “Lần nào gã cũng nhìn em đầy ý chế nhạo luôn, còn khoe khoang rằng huynh với gã đã tán gẫu những gì nữa…”
Tán gẫu thì có làm sao đâu?
Lam Chỉ: “Với ta, gã cư xử rất đúng mực; với em, gã lại nhũn nhặn khách sáo vô cùng.
Còn em đấy, lần nào cũng mặt nặng mày nhẹ với người ta, làm ta xấu hổ chết đi được.
Em ngoan hơn xíu đi nha, đừng có hở chút là bắt đầu quấy nữa”.
Giản Thương mếu máo tủi thân: “Huynh đó! Cứ hơi tí lại mắng em không biết điều! Gã sưng sỉa với em mà huynh có thấy đâu…”
Lam Chỉ thở dài đánh sượt.
Cậu yêu thương mà xoa đầu Giản Thương rồi ôm ghì hắn vào lòng, dỗ: “Chẳng lẽ em còn chưa tỏ lòng ta hay sao? Sao em cứ thấp thỏm mãi thế này?”
Giản Thương được người mình thương ôm vào lòng thì đỏ mặt tía tai.
Hắn nũng nịu cọ cọ dụi dụi mấy cái rồi nằm im thin thít.
Lam Chỉ cũng lấy làm lạ.
Tuy rằng thường ngày Giản Thương vẫn hay ghen vặt để được cậu dỗ dành nhưng hắn chưa bao giờ vô lý đến độ này cả.
Giản Thương có vẻ rất ghét Bạch Phong Dương thì phải? Vậy nên, Lam Chỉ quyết định đợi lần tới Bạch Phong Dương đến chơi, cậu sẽ để ý kỹ thêm chút xem sao.
Về phần Bạch Phong Dương, dạo gần đây gã mới giác ngộ được triết lý nhân sinh nên khí chất cả người trầm lắng hơn hẳn, khiêm tốn vô cùng.
Ai gặp gã cũng đều có ấn tượng rất tốt về con người gã.
Hôm ấy, Bạch Phong Dương thảnh thơi ngồi trên thuyền, để nó trôi vào trong cốc.
Gã diện một thân đồ trắng tinh sạch sẽ.
Bạch Phong Dương vừa cập bờ đã gật đầu chào hỏi Lam Chỉ: “Lam sư huynh ạ”.
Lam Chỉ thấy gã thì mỉm cười: “Đến rồi à? Vào nhà ngồi đi.
Ta đi pha ấm trà đã”.
Bạch Phong Dương đáp cực kỳ lễ phép: “Cảm ơn Lam sư huynh ạ”.
Lam Chỉ vừa quay đi đã nhác thấy Giản Thương đang rưng rưng đứng cạnh vườn thuốc nhìn chằm chằm Bạch Phong Dương.
Cậu đi vào sân nhưng không đi pha trà ngay mà lại ngồi xổm nơi góc tường, tránh cho hai người kia thấy mình.
Chẳng bao lâu sau, cậu nghe thấy giọng Giản Thương.
Hắn hỏi với thái độ khá là bực bội: “Ngươi lại vác mặt tới đây làm gì?”
“Thì đến thăm Lam sư huynh thôi”, Bạch Phong Dương ung dung đáp.
Tuy rằng câu từ của gã không có gì đáng chú ý nhưng rõ ràng giọng điệu gã khinh khỉnh hơn hẳn mọi khi.
“Hai người bọn ta đã về chung một nhà rồi! Ngươi có cố phá đám bao nhiêu lần nữa cũng không làm gì được đâu!”
“Chắc gì?”
“Chắc gì” cơ à? Lam Chỉ nghe thấy thì hơi bặm môi.
Giản Thương lạnh lùng đáp trả gã: “Ta trở tay một cái đã đủ để hóa ngươi thành tro rồi đấy.
Ngươi tự biết thân biết phận đi”.
“Ô? Ngươi dám giết ta không? Thử đi, xem Lam sư huynh làm gì ngươi không nào?”, Bạch Phong Dương ra vẻ ôn tồn mà khiêu khích Giản Thương, “Lam sư huynh thích tán gẫu với ta như thế, ta biết làm sao bây giờ? Ta thấy, kẻ nên biết thân biết phận là ngươi đấy, không phải ta”.
Lam Chỉ từ từ đứng dậy, khoan thai bước ra trước mặt hai người kia.
Nụ cười mỉa mai trên mặt Bạch Phong Dương vẫn còn đó chưa kịp giấu đi.
Đột nhiên thấy Lam Chỉ xuất hiện, gã kinh ngạc, trố mắt nhìn cậu.
Lam Chỉ gật gù: “Ta thật sự không ngờ Bạch sư đệ lại có ý này với ta đấy.
Thôi.
Bản thân ta cũng thấy được yêu quá hóa lo, không dám qua lại với sư đệ nữa đâu”.
Bạch Phong Dương hoảng hốt vô cùng.
Gã cười gượng gạo, vội chữa cháy: “Sư huynh đừng nóng! Ta không hề có ý đồ gì với huynh đâu! Chẳng qua là thấy Giản sư đệ cảnh giác với ta quá nên ta mới định trêu hắn cho vui thôi…”
Bình thường nhóc ấy đã thích ghen bóng ghen gió lắm rồi, mà mỗi lần ghen lên là khó dỗ kinh khủng! Bảo sao lần này thằng bé cứ quấy mãi!
Giản Thương cũng không ngờ tự nhiên mình được minh oan.
Mắt hắn đỏ bừng, nghẹn ngào trách Lam Chỉ: “Em đã bảo rồi mà! Rõ ràng gã ta có ý với huynh…”
Sau hôm ấy, Bạch Phong Dương bị cấm bước chân vào trong cốc tận ba tháng.
Mãi đến lúc gã nghiêm túc xin lỗi đôi tình nhân, cam đoan không có chút tình ý nào với Lam Chỉ, gã mới được Giản Thương cho phép vào.
Về phần Giản Thương, vì lần này tủi thân quá độ nên Lam Chỉ phải dốc lòng dốc sức dỗ mấy ngày liền hắn mới nguôi.
—————————
Góc chen mồm của Tôm:
Giản Thương tích đầy mình chương này thấy Bạch Phong Dương là kiểu:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.