Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 66
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Hai người nói chuyện xong thì trời cũng đã khuya.
Lam Lăng bị gió đêm lùa vào phòng làm cho tỉnh ngủ, nhất quyết muốn về phòng ngủ cùng Lam Chỉ.
Thế là Giản Thương bị người yêu quét sang phòng Mặc Ly.
Chủ tớ hai người xưa nay đều kiệm lời, chỉ chào nhau một tiếng rồi ai về ngủ giường nấy.
Sớm hôm sau, Lam Chỉ vừa mơ màng tỉnh đã cảm thấy có thứ gì đó không nặng lắm mà lại bông bông đang đè trên mặt mình.
Lông của thứ kia còn khiến cổ cậu ngưa ngứa.
Lam Chỉ nhăn nhó quờ quạng một hồi.
Cậu mở mắt ra, y như rằng thấy một cục gấu mèo đang ngủ ngon lành.
Chân gấu mèo nhỏ ôm lấy một góc chăn, thi thoảng lại ngáy khò khè.
Lam Chỉ lạnh lùng đánh thức Lam Lăng: “Dậy đi”.
Dù Lam Chỉ không nói to nhưng gấu mèo vẫn bị cậu dọa cho giật bắn.
Chú vừa rùng mình một cái đã lập tức biến thành người.
Lam Chỉ đâu có ngờ Lam Lăng lại biến hình ngay lúc này đâu.
Cậu mấp máy môi, run rẩy nhìn vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp của thanh niên đang nằm trên giường.
Lam Lăng vội vội vàng vàng vơ lấy chăn đặng che người, mà Lam Chỉ thì vẫn đang nắm cổ chân người ta.
Ngay lúc ấy, có tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.
Phòng Lam Chỉ trước giờ chỉ cho phép Giản Thương tự ý ra vào, nên khi cậu vừa hốt hoảng hô được một câu “Đợi ta đã”, Giản Thương đã mở cửa bước vào trong.
Tuyệt vời.
Giản Thương không kịp chuẩn bị tâm lý, vừa vào phòng đã bị khung cảnh trước mắt làm cho đờ người.
Giản Thương trân trối nhìn Lam Chỉ như một hòn vọng phu.
Lam Chỉ xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Cậu liếc Lam Lăng, lạnh lùng ra lệnh: “Biến về”.
Tuy Lam Lăng không hiểu mình làm sai điều gì nhưng vẫn nhanh chóng trở về lốt gấu mèo, ngoan ngoãn đứng im trên đống chăn.
Bầu không khí trong phòng như ngưng đọng lại.
Giản Thương cúi gằm xuống, lát sau mới hỏi: “Hôm qua sư huynh ngủ ngon không?”
Lam Chỉ nuôi Lam Lăng như thú cưng, không có mảy may ý nghĩ đồi bại nào với nhóc gấu mèo này cả.
Vậy nên, Lam Chỉ lúng túng một lát rồi thôi, thản nhiên đáp lời Giản Thương: “Cũng được”.
Cậu mặc lại áo lót, bước xuống giường, vừa cầm quần áo vắt cạnh giường lên mặc vừa bảo: “Em đi nói với Mặc Ly, chuẩn bị xong xuôi rồi chúng ta lên đường luôn”.
Giản Thương chỉ “Dạ” một tiếng rồi đi thẳng ra khỏi phòng.
Tối hôm đó, khi nghỉ chân trong một quán trọ khác, Giản Thương nhất quyết không đồng ý cho Lam Chỉ ngủ chung với Lam Lăng nữa.
Lam Chỉ không thay đổi được ý kiến của hắn nên lần này, đến phiên Lam Lăng bị quét qua phòng Mặc Ly, còn Giản Thương thì về ngủ với Lam Chỉ.
Nếu được chọn, Lam Chỉ vẫn muốn ngủ cùng với Lam Lăng hơn.
Nhóc con ấy không chỉ nhiều lông, sờ rất sướng tay mà người còn nho nhỏ có một nắm, ngủ chung cũng chẳng chiếm bao nhiêu diện tích.
Giản Thương thì cao hơn cả cậu, ôm vào nóng nực muốn xỉu.
Lam Chỉ nằm sát vách tường, vùi đầu vào trong chăn, nhăn mặt bảo Giản Thương: “Ngủ thôi.
Mai còn phải đi sớm đấy”.
Giản Thương không nói gì mà chỉ kéo Lam Chỉ, để cậu quay người lại hướng mình rồi đột ngột hôn cậu.
Lưỡi hắn nhanh nhẹn luồn vào miệng Lam Chỉ, hôn cho cả người cậu nóng bừng.
Giản Thương lần tay vào trong áo Lam Chỉ, hỏi nhỏ: “Minh Tô này…!Huynh có Ẩn Thân đan không?”
Nhóc con này tính chuẩn thế nhỉ?! Đúng là bây giờ cậu đang có 301.000 điểm, vừa đủ để mua một viên.
Lam Chỉ vuốt ve mấy vệt màu đen trên cổ Giản Thương mà tự thấy khó chịu.
Cậu ngồi dậy, lấy thẻ ngọc được cất trong áo ngoài của mình ra.
Giản Thương thấy thế thì lòng vui như tết.
Hắn để Lam Chỉ ngồi lên đùi mình, còn hắn thì bận bịu tay chân cởi đồ cho cậu.
Lam Chỉ được Giản Thương mơn trớn cho nóng cả người, không tài nào bình tĩnh nổi.
Nếu làm tiếp thì Giản Thương sẽ vui đấy, nhưng hậu họa còn lại trong người em ấy thì phải làm sao đây? Thỏa hiệp một lần ắt sẽ có lần sau, cứ vậy thì biết đến bao giờ Giản Thương mới khỏi?
Chợt, thân trên của Lam Chỉ lạnh hẳn.
Chẳng biết Giản Thương đã cởi xong áo cậu tự bao giờ.
Đôi môi nóng bỏng của Giản Thương đang gieo rắc từng nụ hôn nhỏ vụn lên tấm lưng trần còn đôi cánh tay rắn chắc đang siết lấy vòng eo nhỏ của Lam Chỉ.
Lam Chỉ mơ màng, vô lực đặt tay lên tay Giản Thương.
Giản Thương thở dốc, quay mặt Lam Chỉ lại, trao cho cậu một nụ hôn thật sâu.
Lưỡi hai người đang quấn quýt lấy nhau.
Một tay Giản Thương bắt đầu vuốt ve khí hải của Lam Chỉ, tay kia thì bắt đầu cởi dây quần của cậu.
truyen bac chien
Lam Chỉ nhắm hờ mắt.
Cậu vội lấy ra một viên đan, bảo Giản Thương: “Em uống đi”.
Giản Thương nhìn màu của viên đan kia mà tức muốn bật khóc luôn: “Đây là Hóa Khí đan mà sư huynh! Có phải Ẩn Thân đan đâu!”
Lam Chỉ vẫn để thân trần nhưng lại lạnh nhạt bảo Giản Thương: “Ừ.
Đợi khi nào lượng tu vi còn thừa kia được luyện hóa hết thì mình tính đến chuyện khác”.
Trước đây, Lam Chỉ đã nói rõ với Giản Thương rằng dùng Hóa Khí đan thì không dùng được Ẩn Thân đan.
Vì vậy, khi Lam Chỉ đút Hóa Khí đan cho Giản Thương, hắn mím chặt miệng, nói thế nào cũng không chịu uống.
Hắn mè nheo: “Em ứ uống! Uống rồi có làm gì được đâu!”
Lam Chỉ nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình: “Nhưng ta mua Hóa Khí đan rồi, tạm thời không mua loại đan khác được.
Em không chịu uống ta cũng không có Ẩn Thân đan cho em đâu”.
Giản Thương ngẩn ngơ như người mất hồn.
Hắn tủi thân vô cùng, chớp chớp đôi mắt đỏ bừng, vòng tay ôm chặt lấy Lam Chỉ.
Lam Chỉ vẫn kiên nhẫn dỗ dành Giản Thương, đưa viên đan lại gần miệng hắn rồi bảo: “Ngoan, nghe lời ta, uống đi em”.
Mua cũng mua rồi, không uống thì phí thuốc.
Giản Thương tâm không cam tình không nguyện mà uống viên Hóa Khí đan kia, sau đó lại uất ức ôm lấy Lam Chỉ ngã xuống giường.
Hắn sốt ruột dặn Lam Chỉ: “Sư huynh, lần này uống Hóa Khí đan rồi, lần sau nhất định phải cho em Ẩn Thân đan đấy!”
Lam Chỉ biết thừa đêm nay Giản Thương sẽ không để yên cho mình ngủ nên cậu mặc kệ, chỉ quay lưng về phía Lam Chỉ rồi nhắm mắt ngủ.
Thấy sư huynh nhà mình sắp ngủ đến nơi, Giản Thương càng khó chịu hơn.
Hắn lay lay vai cậu, dặn lại: “Lần sau phải cho em Ẩn Thân đan đấy! Huynh có nghe thấy không?”
Lay một hồi chẳng thấy cậu động cựa gì, Giản Thương lại ôm ghì lấy Lam Chỉ, rưng rưng nhắc lại: “Lam Minh Tô! Huynh đừng có giả vờ ngủ nữa! Lần sau phải cho em Ẩn Thân đan! Huynh nghe rõ chưa!”
Không cho đấy, làm gì được nhau?
Lam Chỉ biết thừa người yêu nhỏ nhà mình chẳng dám chủ động gây sự với mình đâu, thậm chí còn không dám ép mình hứa cơ mà? Trừ việc nhai đi nhai lại bên tai mình ra, bé con này còn làm được gì nữa đâu?
Sau một hồi lắc lắc mà Lam Chỉ càng ngày càng thở đều, Giản Thương cũng không dám đánh thức cậu.
Hắn im lặng dụi mắt, tủi thân đi ngủ.
Mãi mới hết đêm.
Tinh mơ hôm sau, khi Lam Chỉ vừa mở mắt ra đã thấy Giản Thương dậy từ lâu rồi.
Giản Thương giúp Lam Chỉ mặc đồ xong lại nhân lúc thấy tâm trạng cậu khá tốt mà lay lay tay áo cậu mà mè nheo: “Lam sư huynh ơi, lần sau cho em uống Ẩn Thân đan nha”.
Lam Chỉ không bảo gì mà chỉ đáp một tiếng cho có lệ rồi ra khỏi phòng.
Giản Thương tức muốn chết, gào lên: “Lam Minh Tô!!!”
Đồ đểu này!!!.