Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 58: Tiệc Rượu
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Không chỉ có đệ tử của Bạch Phong Dương hoang mang mà còn có đệ tử của Lam Chỉ bối rối.
Ngay cả Lam Chỉ cũng rùng mình thảng thốt.
Bạch Phong Dương lại chỉ cúi đầu, chẳng giải thích gì thêm.
Vì nước đi không ngờ tới này của gã mà tất cả mọi người đều sửng sốt mãi không thôi.
Bạch Phong Dương cũng chẳng buồn phân bua, cứ thế mà rời khỏi đại điện.
Mấy đệ tử của Lam Chỉ còn chưa kịp vui mừng đã bị Lam Chỉ hỏi tội: “Người vừa đánh nhau, lập tức đứng ra ngoài”.
Đáy lòng bọn họ lạnh đi.
Có vài người lập tức nhăn nhó đứng ra, không dám cãi lấy một câu, cam chịu đi tới chỗ Vạn trưởng lão chịu phạt.
Các đệ tử còn lại cứ há hốc miệng ra nhìn.
Họ cảm giác như cả hai người này đều đang cầm nhầm kịch bản, chỗ nào cũng thấy sai.
Tuy nhiên, vừa bị Lam Chỉ liếc một cái, cả lũ đã vội vội vàng vàng quay ra chỗ khác giả vờ đang chăm chỉ làm việc.
Biến cố này đã qua nhưng ai cũng hiểu mọi thứ đã khác rồi.
Trì Túc thăng cấp đúng là chuyện vui nhưng cũng chẳng đáng để làm phiền mấy tu sĩ bế quan đã lâu, cũng chẳng tiện ăn mừng khoa trương nên lão chỉ mở một bữa tiệc rượu nho nhỏ mà thôi.
Vụ thử châm mấy ngày trước kết thúc bằng việc Lý Phong và Nghiêm Lương khó xử rời khỏi điện nên Trì Túc cùng mấy trưởng lão khác định bụng mượn cơ hội này mời cả hai đến chung vui một chút, vừa hay xoa dịu quan hệ căng thẳng bữa giờ.
Cũng vì lẽ đó, Lam Chỉ đã gặp được Lý Phong ở bữa tiệc.
Tiệc thết khách của Bắc Hành phái được bày trên bàn bát tiên(*) kiểu cổ.
Mỗi người được sắp xếp chỗ ngồi ở một bàn riêng, rất rộng rãi và thoải mái.
Các trưởng lão và khách ngồi ở bàn trên, còn chỗ ngồi của các đệ tử thì được xếp theo thứ tự địa vị và tu vi giảm dần.
Run rủi thế nào, Lam Chỉ lại ngồi đối diện với bàn Lý Phong.
Hai chiếc bàn chỉ cách nhau một lối đi khoảng chừng ba trượng.
(*)Bàn bát tiên:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Đau đớn nhất đời người là khoảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Trông Lý Phong có vẻ dửng dưng nhưng chẳng ai chắc lão không đau lòng.
Trước mặt Lam Chỉ là một Lý Phong kiệm lời, còn bên trái là một Tô Sở cúi đầu trầm mặc.
Cảm giác tội lỗi chợt ập tới, khiến cho Lam Chỉ bứt rứt mãi không thôi.
Lý Phong lại thản nhiên nâng chén với Lam Chỉ: “Mấy ngày trước đã vô tình đắc tội Lam tu sĩ, mong rằng cậu rộng lượng mà bỏ qua cho”.
Được cung chủ Tịnh Nguyệt cung đích thân hạ mình xin lỗi, đương nhiên Lam Chỉ không dám làm ra hành động gì xấc xược được.
Cậu vội nâng chén, mời rượu lão: “Lam Chỉ nào dám”.
Bởi một chén rượu này, bầu không khí trong điện chợt thả lỏng.
Sau đó, Lý Phong không để ý đến Lam Chỉ, mà Lam Chỉ cũng không quan tâm tới lão nữa.
Cậu còn đang bận suy nghĩ chuyện của mình đây.
Thủ phạm thực sự tuy rằng yếu hơn cậu nhưng lại khống chế được cả Tề Mộ Nhiên để sát hại Lý Du thì đúng là chuyện lạ.
Rốt cục, kẻ đó tu luyện được công pháp gì mà có thể kiểm soát tinh thần người khác như vậy nhỉ?
Thông thường, tuy là căn cơ tu của người tu ma tiến bộ rất nhanh nhưng lại không đủ vững chắc, nên tác phong cũng khác với người tu đạo.
Đa phần bọn họ đều dễ bị kích động hơn, chứ không tĩnh tâm được như bên đạo tu.
Mặc dù những đặc điểm này đều có thể giấu đi nhưng Lam Chỉ vẫn cảm thấy có chỗ nào đó chưa đúng lắm.
Cái lần toàn bộ Bắc Hành phái lùng quét ma tu kia, chẳng lẽ kẻ đó vẫn có thể bình thản mà luyện ma công tiếp ư? Không sợ bị người khác phát hiện ra hay sao?
Hay có thể nói, hắn vốn không thể bị phát giác!
Lam Chỉ như ngộ ra cái gì.
Cậu nhấp một ngụm rượu, giấu đi mấy ngón tay đang khẽ run của mình.
Trong tình huống nào mà một người mới có thể tự tin đến mức không lo bị những người xung quanh lật tẩy đây?
Bình rượu vừa hay hết.
Lam Chỉ lay nhẹ cái bình, gọi: “Thêm rượu đi”.
“Thưa Lam sư huynh, rượu đây ạ”, đệ tử hầu rượu dùng chiếc gáo nhỏ múc một gáo rượu trong vò lớn, vừa rót thêm vào bình của Lam Chỉ vừa tươi cười giải thích, “Rượu này do chính tay Tống trưởng lão ủ đấy ạ! Lam sư huynh uống thử xem sao”.
Tay áo của Lý Phong khẽ đung đưa.
Lam Chỉ nhướng mày.
Cậu thấy rõ rằng có một mẩu lá gì đó to cỡ móng tay vừa theo rượu chảy vào trong bình của mình.
Đệ tử hầu rượu kia còn ân cần rót đầy chén cho Lam Chỉ, mời mãi: “Lam sư huynh thử chút đi!”
Lam Chỉ cúi đầu nhìn, khẽ nghiến răng.
Mẩu lá kia rất lạ.
Trong đại điện này chẳng có gió cũng chẳng có cây, tại sao lại có lá cây bay vào trong này? E rằng, mẩu lá này có dính líu gì đó đến động tác phất nhẹ tay áo vừa nãy của Lý Phong rồi.
Lão định làm gì? Dùng Phân Hồn Châm không thành nên định tìm cách vạch mặt cậu trong bữa tiệc này à?
Đây cũng chính là bản chất của Lý Phong.
Lão luôn mang theo khí chất ôn hòa tựa ngọc để che giấu đi sự nhỏ nhen và trái tim đen đúa của mình.
Cậu nhớ không nhầm thì trong Tịnh Nguyệt cung có một loại linh thảo tên là Túy Tiên thảo.
Ngoài ra, nó còn được gọi là cỏ Nhất Bộ Đảo, tức là chỉ cần thả một mảnh lá của cây linh thảo này vào nước cũng đủ để người ta say đến nỗi bất tỉnh nhân sự.
Có khi nào đây chính là lá của Túy Tiên thảo không?
Uống thì bị đưa vào tròng, không uống thì lại có vẻ khinh người quá đáng.
Nghĩ bụng, Lam Chỉ cũng cầm chén rượu lên, nhấp miệng một chút rồi quay sang bên cạnh, rót cho Bạch Phong Dương một chén từ bình rượu của mình và bảo: “Vừa rồi mấy đứa nhóc không biết điều, nhờ sư đệ rộng lượng mà mới không có việc gì.
Đây, để ta mời một chén”.
Từ tối đến giờ, Bạch Phong Dương chỉ an tĩnh ngồi cạnh Lam Chỉ.
Thấy cậu tự nhiên mời mình uống rượu, gã cũng chỉ cúi đầu, điềm đạm đáp: “Cảm ơn Lam sư huynh”.
“Không cần khách sáo”.
Bạch Phong Dương cứ uống hết Lam Chỉ lại rót thêm.
Gã cứ thừ người ra đấy, không hỏi han gì, cứ thế uống hết.
Uống được hai chén rượu đầy, đồng tử Bạch Phong Dương giãn dần ra.
Gã ngả ra sau, say đến độ mềm người rồi nhưng vẫn nắm khư khư ống tay áo của Lam Chỉ.
Lam Chỉ hắng giọng, gọi đệ tử của Bạch Phong Dương đến rồi bàn giao người: “Bạch sư huynh nhà các ngươi say lắm rồi.
Đưa hắn về nghỉ ngơi đi”.
Mấy đệ tử kia ba chân bốn cẳng chạy tới, đỡ lấy Bạch Phong Dương rồi lại ù té chạy đi.
Bấy giờ, Lam Chỉ mới căm giận mà liếc sang Lý Phong.
Từ đầu bữa tiệc đến giờ, lão vẫn chưa đụng đũa lấy một lần, chỉ yên tĩnh ngồi đó như một vị cao tăng đang nhập định..